Bố Bỉm Sữa Là Sĩ Quan Thành Phố

Chương 29


Nhân viên bên cạnh nói lớn: “Cô ức hiệp trẻ con như vậy, thú vị lắm à?”
Sau khi tát hai phát bạt tai, Trương Yến Tử ném Đóa Đóa xuống vũng nước.
Cô ta nói với nhân viên: “Liên quan gì tới anh?”
Cô ta không hề quan tâm tới điều vừa rồi, vẫn chỉ vào Đóa Đóa và chửi rủa: “Đồ con nít không biết điều, mau cút? Nhất là cút khỏi trung tâm thương mại Thiên Long của bọn tao.

Đây là nơi mày có thể đứng chắc?”
Đóa Đóa sắp ngất tới nơi.
“Tao nói mày nghe, đừng có tỏ ra vô dụng ở đây”.
Cô ta thấy Đóa Đóa không có phản ứng gì thì bỗng chột dạ.

Nếu như con bé xảy ra chuyện gì thật thì Trương Yến Tử cũng sẽ cảm thấy sợ hãi.
Trương Yến Tử đang định tiếp cận Đóa Đóa một lần nữa thì bỗng có tiếng hét vang lên.
“Đồ khốn!”
Âm thanh vô cùng rành rọt.

Trương Yến Tử ngẩng đầu thì thấy một người đàn ông với thân hình vạm vỡ bước tới.
Ánh mắt người đàn ông trở nên lạnh như băng khi nhìn thấy Đóa Đóa ở trên mặt đất.

Trương Yến Tử thì bị dọa hết hồn.
Anh ôm Đóa Đóa vào lòng, cảm thấy đau xót vô cùng.

Nỗi tức giận trỗi dậy khắp người anh.
Người này chính là Tần Cao Văn.
Không biết tại sao mà khi nhìn thấy bộ dạng của Tần Cao Văn thì Trương Yến Tử bỗng sợ hãi.
“Là cô làm phải không?”
Tần Cao Văn chưa bao giờ tức giận đến như vậy.

Dù là cái hôm tiêu diệt Vương Bưu thì anh cũng không bốc hỏa đến như thế.

Trương Yến Tử ưỡn ngực nói: “Không sai, chính là tôi làm đấy.

Dù sao thì mẹ nó cùng là đồ tiện nhân yêu nghiệt”.
Tần Cao Văn sầm mặt gật đầu.
“Được, được lắm!”
Công ty Thiên Long đâix ngộ nhân viên khá tốt, chắc chắn sẽ không để cho người ngoài vào ức hiếp nhân viên bên trong công ty.
Cũng chính vì có chỗ dựa như vậy mà cô ta mới dám làm càn.
“Cô sẽ phải trả giá”.
Trương Yến Tử nói với vẻ khinh thường: “Có giỏi thì anh thử động vào tôi xem.

Bà đây nói cho mà biết, tôi là người của công ty Thiên Long.

Nếu như anh dám động tới một cọng lông của tôi thì công ty Thiên Long sẽ cho anh chết!”
“Haha!”, Tần Cao Văn cười lạnh lùng: “Công ty Thiên Long à? Uy phong gớm nhỉ!”
Hôm nước tắc đường nên Tần Cao Văn đến hơi muộn, thật không ngờ có người dám ra tay với con gái anh và còn đánh con bé thành ra thế này!”
Bất kể cô ta là ai thì hôm nay cũng sẽ phải chết.
Đóa Đóa chỉ là một đứa trẻ, không ngờ người đàn bà độc ác này lại ra tay như vậy.
Thật tưởng rằng Tần Cao Văn anh dễ bị bắt nạt đến vậy sao?
Thấy Tần Cao Văn không hề ra tay, Trương Yến Tử càng thêm đắc ý.

Cô ta khoanh tay trước ngực, ngạo mạn nói: “Bà nói cho mà biết, con gái của anh tự làm tự chịu, ai bảo nó không có mắt, tôi đã nói với nó rồi, là đừng có vào công ty của chúng tôi để tránh làm bẩn sàn nhà, mà nó cứ xông vào”.
“Tôi chưa đánh chết nó là đã nương tay rồi đấy!”
“Được lắm!”
Tần Cao Văn sầm mặt: “Nương tay được lắm!”
Bốp!
Tần Cao Văn cho Trương Yến Tử một phát bạt tai.

Cả cơ thể cô ta quay cả chục vòng trong không trung rồi ngã rầm xuống đất.

Cú tát khiến cô ta gãy mấy cái răng.
Máu tươi từ khóe miệng chảy ra, hòa với cơn mưa.

Cơn đau kịch liệt khiến cho Trương Yến Tử phải rớt nước mắt.
Cô ta phát hiện ra mình không thể đứng lên được, chỉ khẽ ngẩng đầu nhìn Tần Cao Văn.
“Anh, anh dám đánh tôi, công ty Thiên Long sẽ không tha cho anh!”
Tần Cao Văn túm cổ áo cô ta, tát cho cô ta thêm mấy phát.

Anh kiểm soát lực đánh vừa đẹp, có thể khiến cho người phụ nữ này cảm nhận được cơn đau kịch liệt nhưng sẽ không xảy ra bất kỳ vấn đề gì.
Nếu như dùng toàn lực thì chỉ cần một cú tát của Tần Cao Văn thôi cũng đủ để giết chết cô ta.
Sau vài cút tát, Trương Yến Tử đã thở không ra hơi.

Cô ta không ngờ người đàn ông trước mặt lại to gan như vậy, thật sự dám ra tay với cô ta.
“Anh…anh xong đời rồi”.
Quả nhiên, môt lúc sau, một đám bảo vệ lao tới bao vây Tần Cao Văn.
“Anh là ai mà dám chạy tới công ty Thiên Long gây sự? Anh chán sống rồi à?”
Một tên mập cầm đầu gầm lên.
Công ty Thiên Long cũng là một trong những sản nghiệp của nhà Thượng Quan.

Dù có hai gia tộc còn lại tới đây thì cũng không dám động vào người của công ty này.
Rầm!
Tần Cao Văn ném Trương Yến Tử qua một bên.

“Cô ta đánh con gái tôi, lẽ nào các người không thấy à?”
Tên mập liếc nhìn Đóa Đóa: “Công ty Thiên Long chúng tôi quan tâm tới môi trường nội bộ.

Vừa rồi cô bé này cơ thể ướt sũng nên chắc chắn không thể cho vào trong được”.
Ánh mắt Tần Cao Văn trở nên vô cùng lạnh lùng.
“Nói vậy thì…các người nhìn thấy toàn bộ sự việc?"
Tên mập cười lạnh lùng: “Chính xác, nhìn thấy thì làm sao?”
Dù sao con bé cũng là con của người phụ nữ thối tha kia.

Có đánh chết nó cũng chẳng sao”.
Trương Yến Tử tỉnh táo hơn đôi chút.

Cô ta đứng dậy, ho vài tiếng và phụt cười: “Tôi nói cho anh biết, trong ba gia tộc của Minh Châu thì đã có hai gia tộc nhằm vào người phụ nữ đó.

Tôi làm vậy, công ty sẽ không có ý kiến gì đâu”.
Không ngờ còn có thể loại quan hệ như vậy nữa.
Nhà họ Trương và nhà họ Vương thật độc ác.
“Đã vậy…thì hôm nay tất cả các người đều phải trả giá!”
Tần Cao Văn quay người nhìn cô con gái trong xe mà trong lòng như bị dao cắt.
Hôm nay anh có thể không để đám người này chết nhưng anh muốn để cho chúng cả nửa đời còn lại không đứng dậy nổi.
“Anh lo lắng cho con gái của cô ta như vậy, không phải là tình nhân của cô ta đấy chứ?”
Người đàn ông mập cười lạnh lùng.

Những kẻ khác cũng bật cười.
“Đám chán sống!”
Tần Cao Văn lao về phía trước.
Rầm!
Cơ thể tên mập trong nháy mắt bay bật ra đập vào kính cửa.
Đám đông còn chưa kịp phản ứng thì Tần Cao Văn đã lại ra tay.
Rầm!
Rầm!

Âm thanh nặng nề vang lên, từng bóng hình bay bật ra.
Trong nháy mắt sáu, bảy tên bảo vệ đều nằm rạp xuống đất.
Bọn chúng ngã rạp ra đất, kêu la thảm thiết.


Tiếng kêu hòa lẫn tiếng mưa.
Tên mập nhìn Tần Cao Văn với ánh mắt sợ hãi.
Không…không thể nào?
Sao lại nhanh như vậy chứ!
Trương Yến Tử ở bên cạnh cũng ngây như phỗng.

Cô ta nhìn chăm chăm Tần Cao Văn và cơ thể bỗng trở nên cứng đơ.
Anh ta…đã làm kiểu gì vậy?
Tên mập chật vật đứng dậy chửi rủa: “Mày chết chắc rồi! Mày làm nhiều người của công ty bị thương cùng một lúc như vậy, gia tộc Thượng Quan chắc chắn sẽ cho mày được chết”.
Tần Cao Văn không hề lên tiếng.
Anh lấy điện thoại ra, gọi điện cho Thượng Quan Thiên Long.
Lúc này Thượng Quan Thiên Long đang làm việc.

Nhìn thấy số điện thoại của Tần Cao Văn bèn vội vàng nghe máy với vẻ hoảng sợ: “Anh Tần, anh tìm tôi có việc gì không?”
“Cút ra trung tâm thương mại Thiên Long cho tôi!”
“Được, được, được!”
Thượng Quan Thiên Long tắt máy, lập tức dừng công việc lại.
Vừa nãy nghe giọng điệu của Tần Cao Văn thì có vẻ là anh đang gặp phải chuyện gì đó không vui.
Ông ta hi vọng mọi chuyện sẽ không liên quan tới nhân viên của mình, nếu không thì…
Thì xong con ong.
Một lúc sau, xe của Thượng Quan Thiên Long đã đi thẳng tới trung tâm thương mại Thiên Long.
Nhìn thấy cảnh tượng dưới mưa, Thượng Quan Thiên Long đơ người.
Ông ta lập tức toát mồ hôi lạnh.
Xong…con ong rồi!
Đám nhân viên ngu ngốc này rốt cuộc đang làm cái quái gì vậy?
Thượng Quan Thiên Long vội vàng dừng xe lại, chẳng buồn cầm ô đã vội bước xuống.
“Mọi người xem kìa, là chủ tịch, ông ây đích thân tới đòi lại công bằng cho chúng ta rồi”, tên mập hào hứng chỉ về phía Thượng Quan Thiên Long..

Bình Luận (0)
Comment