Bố Bỉm Sữa Là Sĩ Quan Thành Phố

Chương 49


Còn chưa nói xong thì Tần Cao Văn đã ngắt lời của cô: “Vợ anh chỉ có thể là duy nhất em mà thôi.

Tương tự, chồng của em cũng chỉ có mình anh thôi nhé".
Thái độ của anh vô cùng kiên định, sau đó anh ôm Vương Thuyền Quyên vào lòng.
Cô định giãy ra nhưng phát hiện bản thân bất lực nên cũng yên phận dựa vào vai anh.
Cảm giác này thật khó nói nên lời, vô cùng vững trãi và chân thực.

Ngày hôm sau.
Tần Cao Văn giống như bình thường tới công trường giám sát.

Đã hơn một tháng trôi qua, tiến độ công trình đã hoàn thành được một nửa.
Trước ngày sinh nhật của con gái, có thể hoàn thành khu vui chơi này, Tần Cao Văn có thể tưởng tượng ra, sau khi Đóa Đóa nhận được món quà thì sẽ vui mừng tới mức nào.
Cơm hôm nay mà Tần Cao Văn đặt mua đã tới.

Anh quay người nói với đám đông: “Mọi người dừng tay tới ăn cơm đi.

Tôi đặt cho mỗi người cơm với hai cái đùi gà đây này”.
Tất cả nhân công nghe thấy đều hò reo vui mừng, bỏ dụng cụ trong tay xuống, lao về phía Tần Cao Văn như ong vỡ tổ.
Ai cũng nở nụ cười, duy chỉ có Trương Tam là trông ảo não.
Hắn cầm cái lọ trong tay, căng thẳng cực độ, thi thoảng lại liếc nhìn Tần Cao Văn.
Hắn không biết phải làm thế nào mới tìm được cơ hội để rót cái thứ này vào trong phần cơm của Tần Cao Văn.
Sáng nay có người tới tìm Trương Tam, nói rằng sẽ giám sát nhất cử nhất động của hắn.


Nếu như Trương Tam không làm theo lời dặn của Mã Thiên Long thì sẽ giết hắn.
Thái độ của đám sát thần này hiện giờ vẫn còn hiện rõ trong mắt Trương Tam khiến hắn cảm thấy lo lắng bất an.
Hắn phải đổ cái chất màu đen trong lọ này vào đồ ăn của Tần Cao Văn.
Cuối cùng thì Tần Cao Văn cũng đã đặt hộp cơm xuống, quay người đi vào trong phòng.
Trương Tam cẩn thận tiếp cận bàn của Tần Cao Văn.

Nhân công thường không hay ăn cơm cùng Tần Cao Văn, đây là một sự tôn kính.
Bọn họ cảm thấy không có tư cách ngồi cùng anh.
Trương Tam mà hành động thì chắc chắn sẽ khiến đám đông chú ý.

Nhưng hôm nay, tất cả đều tập trung ăn đùi gà nên chẳng buồn quan tâm tới những chuyện xung quanh.
Hắn cầm chiếc lọ màu đen, vội vàng đổ vào phần cơm của Tần Cao Văn.
Lúc này có tiếng chủ thầu vang lên.
“Lão Tam, anh làm gì ở bàn ăn của sếp Tần vậy? Mau tới đây”.
Trương Tam chột dạ, vội quay người đứng dậy và nói: “Không có gì, tôi tới ngay”.
Lúc ăn cơm, Trương Tam thi thoảng lại liếc nhìn lên bàn của Tần Cao Văn.
Khoảng sáu, bảy phút sau, Tần Cao Văn từ trong đi ra.

Anh nhìn hộp cơm và khẽ chau mày.
Trương Tam căng thẳng muốn vỡ tim.
Lẽ nào đối phương đã phát hiện ra có gì không ổn sao?
Tần Cao Văn đảo cơm nhưng cuối cùng vẫn ăn.

Một lúc sau thì hộp cơm của anh đã được ăn hết sạch sẽ.
Lúc này Trương Tam mới thở phào.
Xem ra đã thành công rồi.
Đám đông ăn xong bèn đứng dậy, chuẩn bị tiếp tục làm việc, bọn họ muốn nhanh chóng hoàn thiện công trình.
Rầm!
Ngay sau đó, bọn họ nghe thấy âm thanh rõ ràng vang lên.

Đám đông đồng loạt quay người lại thì thấy Tần Cao Văn từ trên bàn ngã rầm xuống đất.

Cơ thể cứng ngắc, miệng thì sùi bọt trắng.
Trương Tam cảm thấy áy náy vô cùng.
Hắn biết những điều này đều là do lọ thuốc trong tay hắn.
Chủ thầu thấy vậy vội vàng chạy tới, những người nông dân khác cũng vây lại.
“Anh Tần, anh sao vậy?”
Tần Vao Văn vẫn tiếp tục sùi bọt mép, nằm vật ra đất, không có phản ứng gì với những người khác.
“Sếp Tần, đừng dọa chúng tôi…Sếp Tần!”
Chủ thầu lớn tiếng gọi Tần Cao Văn nhưng anh từ đầu tới cuối vẫn chẳng phản ứng gì, cứ nằm im ở đó.
“Chúng ta màu đưa sếp Tần tới bệnh viện thôi”.

Những người khác cũng phụ họa theo.

Công việc hôm nay chậm trễ mất một ngày cũng không sao.

Tính mạng của Tần Cao Văn mới quan trọng.
Được người khác trợ giúp, Tần Cao Văn được chủ thầu cõng chạy ra ngoài công trường.

Vừa tới cổng thì người này cũng phải khựng người.
Một đám người mặc đồ đen đang chặn phía trước.

Chúng đều cầm vũ khí trong tay.
Mỗi người bọn chúng đều vô cùng vạm vỡ, đeo kính đen, khuôn mặt dữ tợn như hung thần.

Nhìn là biết chẳng có thiện cảm gì.
Chủ thầu run rẩy sợ hãi, lắp bắp nói: “Các…người là ai?”
Người đứng đầu là Mã Thiên Long.
“Nếu như anh biết điều thì đặt người trên lưng xuống, nếu không hôm nay các anh em của anh đừng hòng thoát nổi".
Thường ngày Tần Cao Văn đối xử hết sức hậu hĩnh với bọn họ, coi họ như người nhà khiến những người nông dân này phải khắc cốt ghi tâm.
Những người chất phác, hiền lành như họ luôn hiểu được thế nào là cảm ơn.
Dù họ biết mình không phải là đối thủ của đám người mặc đồ đen này thì cũng không có ai lùi bước.

Đám người kia tên nào tên nấy đều cầm vũ khí chặn trước mặt chủ thầu.
“Có chúng tôi ở đây, tuyệt đối không để các người làm hại sếp Tần”.
Mã Thiên Long khẽ chau mày, sau đó bật cười: “Dựa vào đám chó mèo các người mà cũng đòi chặn chúng tôi sao?”
Thấy tất cả mọi người đều đứng lên vì Tần Cao Văn thì Trương Tam ở bên cạnh càng cảm thấy áy náy hơn.
“Không cần biết chặn được hay không, dù sao thì chúng tôi cũng không cho phép các người làm hại sếp Tần”.
Mã Thiên Long thở dài: “Đúng là một đám không biết tốt xấu”.
Ánh mắt hắn trở nên âm sầm: “Anh em, đánh phế toàn bộ đám người này đi”.
“Dạ!”

Người của phái Thiên Long cầm vũ khí định bắn thì đột nhiên có một bóng hình lướt qua trước mặt họ.
Mấy người còn chưa kịp phản ứng thì số súng trong tay đã bị biến mất một cách vô cớ.

Chúng đã bị người kia cướp mất.
Đợi đến khi chúng kịp phản ứng lại thì vũ khí đã bị tước đoạt.
Tất cả đám đông nhìn qua người đứng đối diện chúng.
Người này chinh là Tần Cao Văn.
Bọn chúng trợn tròn mắt với vẻ kinh ngạc.
Rõ ràng trước đó chúng nhớ rõ Tần Cao Văn đã ngất lịm, ngã cả ra đất, cơ thể thì cứng ngắc.
Sao giờ lại hoàn toàn không hề hấn gì thế này?
Đám người của phái Thiên Long được chứng kiến bản lĩnh của Tần Cao Văn thì cảm thấy ớn lạnh.
Dù trước đó đã sớm nghe nói anh hành động với tốc độ cực nhanh, sức mạnh cực lớn nhưng chưa lúc nào được đích thân cảm nhận nên vẫn thấy may mắn.
Giờ thì tất cả đều bị thuyết phục rồi.
Người này quả thật đáng sợ.
“Không bị trúng độc sao?”
Mã Thiên Long sững sờ.

Phải mất một hồi lâu hắn mới thốt nên lời.
Tần Cao Văn đứng đối diện hắn cười: “Ngại quá, để đằng ấy phải thất vọng rồi”.
“Trương Tam, rốt cuộc là như nào?”
Mã Thiên Long lên tiếng, giọng điệu đầy vô cảm.
“Đúng lúc này, đám người Trương Tam đi tới nhìn Mã Thiên Long và nói: “Ngại quá anh Mã, tiền rất quan trọng đối với tôi nhưng lương tâm càng quan trọng hơn”..

Bình Luận (0)
Comment