Bố Bỉm Sữa Là Sĩ Quan Thành Phố

Chương 512

Chương 512

Tần Cao Văn dửng dưng nói: “Chẳng phải các người nói muốn dùng chuyện này để thử thách tôi sao? Bây giờ tôi đồng ý yêu cầu của mọi người rồi, chẳng phải nên cảm thấy vui mừng à? Sao lại thấy sợ hãi như thế?”.

Trên trán Ngô Tuấn Kiệt thế mà lại toát mồ hôi lạnh.

Trong lòng hắn nảy sinh sự sợ hãi mãnh liệt, bây giờ nên làm sao đây?

Nếu để Tần Cao Văn cứ thế mà làm thì nguy.

“Chúng tôi có thể để anh vào, nhưng anh phải vượt qua được thách thức thứ hai, mới có thể trở thành giáo quan của chúng tôi”.

Không thể không thừa nhận, Tần Cao Văn thực sự là một người không tầm thường, mỗi một quyết định của anh đều khác hẳn với tưởng tượng của bọn họ.

Tần Cao Văn trả lời: “Không cần đâu, tôi đồng ý tham gia thử thách thứ hai”.

Tất cả mọi người hoàn toàn rối bời, Tần Cao Văn, lẽ nào là một kẻ điên sao?

Anh không biết làm như vậy sẽ phải trả một cái giá vô cùng đắt à?

Chẳng nhẽ không muốn sống nữa?

“Anh phải nghĩ cho kỹ, lần này nếu anh đi cướp được Hoa Sen Tử Vong của Mãnh Hổ Môn, anh chắc chắn sẽ chỉ có một con đường chết”.

Tần Cao Văn ung dung nói: “Tôi đương nhiên là biết, nhưng tôi dám đảm bảo bọn họ không phải là đối thủ của tôi”.

Nếu Tần Cao Văn đã hạ quyết tâm, bọn họ cũng biết nếu tiếp tục nói cũng không thay đổi được gì.

Ngô Tuấn Kiệt quay mặt sang nói: “Không vấn đề, đây là anh nói đấy nhé, đến lúc đó đừng có hối hận”.

Mọi người lại nhìn thấy Ngô Tuấn Kiệt ở bên cạnh thêm dầu vào lửa, trong lòng càng tò mò hơn, cái tên này lẽ nào không sợ Tần Cao Văn chọc thủng trời sao.

Rốt cuộc hắn nghĩ gì vậy?

“Vì sao anh không ngăn hắn lại?”

Một người chạy đến bên cạnh Ngô Tuấn Kiệt, không kìm được hỏi.

Ngô Tuấn Kiệt nói: “Là tự hắn muốn đi cướp Hoa Sen Tử Vong, chẳng liên quan gì đến tôi cả”.

Bây giờ hắn đã tìm được cái cớ để đùn đẩy trách nhiệm.

Chờ sau khi Tần Cao Văn chết đi, bọn họ sẽ đẩy toàn bộ lỗi lầm lên người đối phương.

Dù sao Tần Cao Văn vẫn chưa phải là người của tổ chức Long Đằng bọn họ.

Vừa nghe thấy vậy tất cả mọi người đều lập tức hiểu ra đối phương rốt cuộc muốn làm gì, cách này đúng là độc thật.

“Tần Cao Văn, anh tự lo liệu đi”.

Tần Cao Văn trả lời: “Tôi dám đảm bảo đến lúc đó nhất định sẽ khiến các người thất vọng”.

Nói xong, anh quay người rời đi, trời trở nên ấm áp, ánh mặt trời chiếu xuống phủ lên vai anh.

Ngô Tuấn Kiệt mở chiếc quạt trong tay ra, nhìn bóng dáng rời đi của Tần Cao Văn, lộ ra nụ cười khẩy.

Thực sự không biết rốt cuộc Tần Cao Văn nghĩ gì nữa.

“Đến lúc đó chúng ta liệu có gây họa không?”.

Bình Luận (0)
Comment