Bố Bỉm Sữa Là Sĩ Quan Thành Phố

Chương 531

Chương 531

Bọn họ chuẩn bị sẵn để có lúc dùng tới. Chỉ cần vào những lúc khẩn cấp thì mới sử dụng tới đội quân nòng cốt này.

Nhưng Ngô Tuấn Kiệt đã ngăn lại: “Lẽ nào anh chưa từng nghe qua mượn dao giết người sao?”

“Ý của anh là…”

Ngô Tuấn Kiệt nói: “Chính là ý đó đấy”.

“Vậy được, vậy chuyện này giao cho anh. Chỉ cần tới khi đó hoàn thành được nhiệm vụ thì tôi sẽ có thưởng”.

Ngô Tuấn Kiệt không nói gì nhưng trong lòng thì mừng rơn.

“Có thể phục vụ môn chủ là vinh hạnh của tôi, sao dám đòi hỏi phần thưởng chứ”.

Anh ta nói thẳng: “Đừng giở chiêu đó trước mặt tôi nữa, mau đi làm đi”.

“Vâng”.

Ra khỏi phòng, Ngô Tuấn Kiệt nhìn qua phòng của Tần Cao Văn và nở nụ cười lạnh lùng. E rằng khi Tần Cao Văn còn chưa biết gì thì họa đã giáng xuống đầu rồi.

Tần Cao Văn cầm mảnh nhỏ màu đen trong tay, nhìn một hồi lâu vẫn chưa tìm ra manh mối gì.

Cứ nói rằng trong này có cất giấu một bí mật đáng sợ nhưng sao anh chẳng tìm thấy đầu mối nào cả?

Phía sau mảnh nhỏ này rốt cuộc cất giấu điều gì?Tần Cao Văn thở dài, rõ ràng là cảm thấy thất vọng.

Anh nằm xuống giường, ngày mai còn phải dậy sớm huấn luyện cái đám người của tổ chức Long Đằng nữa.

Yêu cầu của Tần Cao Văn luôn cao hơn của người khác. Anh yêu cầu bọn họ phải dậy lúc bốn giờ, còn ba giờ thì anh đã có mặt rồi.

“Anh em, mau dậy đi”.

Tên chột ngủ đang ngon, đột nhiên nghe thấy có tiếng gọi thì tỏ ra khó chịu lắm.

“Mày làm cái gì thế? Đừng làm phiền ông được không”.

Tên chột chửi đứa bên cạnh.

Tên kia vội vàng nói: “Mày nhớ rõ là nếu mày không dậy sớm thì hậu quả mày tự chịu trách nhiệm đấy”.

Tên chột chẳng thèm bận tâm.

“Tao muốn xem xem rốt cuộc thằng khốn đó làm gì được tao, có giỏi thì đập tao đi! Nó tưởng nó là ài?”

Thấy đôi phương chẳng buồn quan tâm thì tên kia chỉ thở dài. E rằng tên chột sẽ chịu thiệt mà thôi.

Tên đó đi tới khẽ vỗ vai tên chột.

“Tao nói mày nghe, mày nghĩ cho kỹ đấy, tới khi đó hắn gây rắc rối thì chẳng ai giúp được mày đâu”.

Tên chột tỏ ra khinh thường: “Tao cho nó thêm mấy chục lá gan thì nó cũng không dám làm gì tao. Chúng mày mau đi đi, đám chết nhát”.

Tất cả đều thở dài ngao ngán.

Bốn giờ sáng đã điểm thế nhưng vẫn còn mười mấy tên là nằm bẹt trên giường không chịu dậy.

Ngô Tuấn Kiệt nhìn Tần Cao Văn và cảm thấy tò mò.

Nếu đám kia không chịu tới thật thì anh sẽ dùng cách gì để đối phó với bọn chúng đây?

Tần Cao Văn lạnh lùng lên tiếng: “Những người khác đi đâu rồi? Sao vẫn chưa tới?”

“Bọn họ vẫn đang ngủ”.

Ngô Tuấn Kiệt khoanh tay trước ngực, bước lên nói với Tần Cao Văn: “Bọn họ không chịu dậy luyện tập”.

Bình Luận (0)
Comment