Bố Bỉm Sữa Là Sĩ Quan Thành Phố

Chương 84


Mã Thiên Hạo cố gắng chống đỡ cơ thể, giữ tỉnh táo, nhưng mọi vật xung quanh vẫn quay mòng mòng.
Mọi thứ giữa đất trời dần dần mơ hồ trong tầm mắt hắn.
Tiếp đó, bóng tối không ngừng kéo đến, Mã Thiên Hạo cảm thấy buồn nôn, phát ra tiếng nôn khan, đầu óc đột nhiên trở nên nặng nề rồi ngã xuống đất hôn mê bất tỉnh.
Đợi khi tỉnh lại, Mã Thiên Hạo phát hiện mình đã nằm trong một căn phòng sạch sẽ, gọn gàng.
Căn phòng không lớn, vật dụng trong nhà cũng không nhiều, nhưng được sắp xếp gọn gàng ngăn nắp.
Mã Thiên Hạo vén chăn trên người ra, ngồi dậy trên giường, không nhịn được ho khan hai tiếng.
Hắn nhìn ra bên ngoài, ánh trăng màu bạc lãng đãng.
Trời đã tối.
Cửa mở ra, một người mặc áo choàng đen đi vào, trong tay cầm một chiếc hộp.

Ông ta đi đến bên giường, đặt chiếc hộp lên tủ đầu giường.
Mã Thiên Hạo đã mấy ngày không ăn, ngửi thấy mùi thơm nồng đậm tỏa ra từ trong đó, hắn lập tức không nghĩ nhiều nữa, lấy vài đĩa thức ăn ra, bắt đầu ăn như hổ đói.

Chẳng mấy chốc, hắn đã ăn hết mấy chén cơm và mấy đĩa thức ăn.
Mã Thiên Hạo uống hớp nước, trên mặt hiện lên vẻ thỏa mãn.
“Cảm ơn tiền bối đã cứu mạng!”.
Ông lão quay lưng về phía Mã Thiên Hạo, trên mặt đeo mặt nạ, do đó không thấy rõ ông ta có vẻ ngoài thế nào.
Ông lão hỏi: “Cậu đến thung lũng Chết tìm tôi để làm gì?”.
Chỉ một câu nói đã khiến Mã Thiên Hạo vô cùng kích động, hắn lập tức kêu lên: “Lẽ nào người là…”.

“Không sai, tôi chính là Thiên Lôi tông sư”.
Mã Thiên Hạo nhìn Thiên Lôi tông sư, trên mặt hiện lên vẻ khó tin.

Đến nay chỉ mới một hai năm trôi qua, thế mà ông ta đã thay đổi quá lớn.
Thiên Lôi tông sư năm xưa có vóc người cường tráng, thân hình vạm vỡ, nhưng người trước mắt lại vô cùng gầy yếu.
Quan trọng là ánh mắt đã thay đổi.
Ánh mắt Thiên Lôi tông sư vốn dĩ sắc bén giống như dao nhọn nhức mắt.

Bây giờ hai mắt ông ta trở nên đục ngầu, không nhìn thấy bất cứ ánh sáng nào lóe lên bên trong đó.
Hơn nữa, vì sao ông ta lại đeo mặt nạ?
Mã Thiên Hạo nhảy xuống giường, quỳ trước mặt Thiên Lôi tông sư, nói: “Thiên Lôi tông sư, cầu xin người hãy đồng ý với tôi một yêu cầu”.
“Mau nói đi, chuyện gì?”.
Mã Thiên Hạo nói tiếp: “Cầu xin người, nhất định phải trả thù cho anh trai tôi”.
“Anh trai cậu?”.
Thiên Lôi tông sư như ý thức được điều gì, hai mắt vốn dĩ ảm đạm bỗng lóe lên tia sáng, giống như sao băng giữa trời đêm, chợt lóe rồi tắt.
Nhưng thật sự đã bị hắn nắm bắt được một cách rõ rệt.
“Thiên Long xảy ra chuyện gì rồi?”.
Thiên Lôi tông sư tiêu hao hết tinh thần và thể lực vào võ thuật, không kết hôn sinh con, chỉ có một người đồ đệ là Mã Thiên Long.

Ông ta rất mực yêu thương hắn, coi như con đẻ.
Đương nhiên khi nghe đến chuyện liên quan tới Mã Thiên Long, Thiên Lôi tông sư vô cùng quan tâm.
Mã Thiên Hạo không nhịn được bật khóc: “Anh trai tôi đã bị người ta giết”.
“Là ai?”, Thiên Lôi tông sư siết chặt nắm đấm, cả người bùng nổ sát khí mạnh mẽ, nhiệt độ trong không khí đột nhiên giảm xuống.
Mã Thiên Hạo không khỏi run rẩy: “Là một người tên Tần Cao Văn!”.
Thiên Lôi tông sư cất giọng lạnh lùng: “Được, có người dám ra tay với đồ đệ của Thiên Lôi tông sư tôi, tôi chắc chắn sẽ không tha cho kẻ đó”.
Sau đó, ông ta đứng dậy khỏi ghế, đi ra khỏi phòng.
Khoảng hai ba phút sau, khi ông ta quay trở lại thì đã thu xếp xong đồ đạc, mặt nạ cũng tháo xuống.
Mã Thiên Hạo nhìn thấy gương mặt ấy thì không khỏi kinh hãi, hoàn toàn không giống gì với Thiên Lôi tông sư.
Thiên Lôi tông sư trong ấn tượng của hắn là một người đàn ông đẹp trai, anh tuấn tiêu sái, phong lưu thích thảng.

Còn người trước mắt có thể dùng từ khủng khiếp để hình dung.
Toàn bộ gương mặt của ông ta đã bị hủy, đầy vết sẹo, trông cực kỳ đáng sợ.
Đương nhiên Thiên Lôi tông sư có thể nhận thấy ánh mắt khác thường của hắn, nói: “Tôi tu luyện một môn công pháp cực mạnh, cuối cùng khiến gương mặt thành ra thế này, đối với tôi mà nói cũng không ảnh hưởng quá lớn”.
Hóa ra là vậy.

Mã Thiên Hạo lại hỏi: “Thiên Lôi tông sư, vậy bây giờ chúng ta có thể xuống núi rồi phải không?”.
“Chúng ta đi!”.
“Vâng!”, Mã Thiên Hạo đứng dậy, đầy phấn khởi đáp.
Lần này, Tần Cao Văn chết chắc rồi.

Ông Hai đã có chút mệt mỏi, đặt sách trong tay xuống, chuẩn bị lên giường ngủ trưa.
Nhưng ông ta còn chưa kịp lên lầu hai, giọng nói của Trương Hoa đã vang lên ngoài cửa.
“Bố có nhà không bố?”.
Ông Hai buồn bực nói: “Có chuyện gì thì vào thẳng đây, cứ hỏi mấy câu tẻ nhạt như vậy, thú vị không?”.
Trương Hoa vội vàng đẩy cửa phòng, nói với bố mình: “Bố, có lẽ lần này lại khiến bố thất vọng rồi”.
“Lại sao nữa?”.
Dù ông Hai không lên tiếng trách móc, nhưng trong giọng nói chứa đựng sự bất mãn rõ rệt.
Thật ra ông ta đã muốn về hưu lâu rồi, nhưng lại không tin tưởng năng lực của con trai, sợ giao môn phái to lớn này cho anh ta quản lý sẽ có chuyện rắc rối, cho nên mới miễn cưỡng chống đỡ.
Ông ta vốn còn nghĩ rằng qua vài năm nữa là có thể giao mọi chuyện trong tay cho anh ta xử lý, bây giờ xem ra ông ta còn phải gắng gượng ít nhất mấy năm.
Trương Hoa do dự một lúc rồi nói: “Chúng con đã để Tần Cao Văn lấy được giấy phép kinh doanh mất rồi”.
Ông Hai thở dài.
Động tác nho nhỏ này khiến Trương Hoa cảm giác được áp lực rất lớn.

Anh ta lập tức quỳ xuống, cúi rạp người, run lẩy bẩy.
Trông anh ta vô cùng sợ hãi.
Sau đó, ông Hai nói: “Vì sao ngay cả chút chuyện nhỏ này mà con cũng làm không xong? Sau này làm sao bố giao môn phái to lớn này cho con quản lý được?”.
“Xin lỗi bố!”.
Ông Hai đứng dậy, đến trước mặt con trai, lạnh lùng nói: “Con đừng tưởng rằng con là con trai của ta thì ta sẽ không giết con”.
Giọng nói ông ta không lớn, nhưng Trương Hoa lại run lẩy bẩy.


Anh ta biết bố mình chắc chắn làm được chuyện đó.
Tất cả mọi người đều cho rằng con trai cả của ông Hai là bị thế lực của thế giới ngầm giết chết, chỉ có Trương Hoa mới biết rõ hung thủ thật sự chính là bố anh ta.
Chỉ vì anh trai mình làm trái yêu cầu của bố mà bố giết chết anh.

Hơn nữa còn giá họa cho thế giới ngầm, nói phải trả thù cho anh trai, giết hết sạch người của thế giới ngầm.
Chuyện này để lại ấn tượng rất sâu sắc cho anh ta.

Chỉ cần liên quan đến lợi ích, bố sẽ không do dự bán đứng anh ta.
“Bố sẽ cho con cơ hội cuối cùng”.
Ông ta cúi người xuống, nói: “Khi nào công ty của Tần Cao Văn làm lễ khai trương, đến đó phá hỏng nó cho bố.

Tốt nhất là có thể giết được vài người, hiểu chưa?”.
“Con biết rồi thưa bố”, Trương Hoa thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cũng cảm thấy gánh nặng trên vai lại nặng thêm.
Anh ta biết đây là cơ hội cuối cùng, cũng là cơ hội duy nhất.

Nếu không nắm chắc cơ hội này, tiền đồ của anh ta sẽ thật sự tiêu tùng.
Ông Hai là một người rất độc ác, để đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn..

Bình Luận (0)
Comment