Bộ Bộ Sinh Liên

Chương 232

Trong căn phòng xếp đầy những thứ hỗn tạp, Nhạn Cửu đang nằm hấp hối, trong lòng hối hận vạn phần.

Vừa nãy do đắc ý, không kìm nổi mà đã để lộ một chút với Đinh Thừa Tông. Đinh Thừa Tông tâm tư kín đáo, với cơ cảnh của hắn, trong lòng lúc này đương nhiên không có mười phần nắm chắc, tất cũng có dự liệu được mấy phần, lẽ nào mình cân nhắc kỹ lưỡng như thế, tính kế cả đời mà bây giờ lại như "giỏ trúc tạt nước" (vô ích) sao, chẳng nhẽ đây là một giấc mơ?

Trong lúc lo lắng nghĩ ngợi thì Đinh Thừa Nghiệp cũng bị đẩy vào trong. Vừa nhìn thấy thần sắc con trai héo hon, Nhạn Cửu lập tức chống tay ngồi dậy, ân cần hỏi han: "Nhị thiếu gia, người…sao cũng bị bắt vào đây vậy, có phải cũng đã bị đánh không?"

Đinh Thừa nghiệp vốn tưởng rằng hành động chính mình giết cha hại huynh đã bị tố giác, quan phủ tới bắt hắn, doạ làm cho trái tim ruột gan của hắn như muốn nứt ra, nhưng mấy người công vụ ấy lại không đưa hắn đi theo hướng phủ nha mà lại mang hắn ra khỏi thành, hắn lại tưởng kẻ xấu mạo danh người công vụ đến bắt cóc hắn. Cho đến khi bị đưa vào biệt viện của Đinh gia, cảm giác kì quái mới nổi lên trong lòng hắn, lúc này hoàn toàn không thể biết được chính xác mấy đại hán đó là ai.

Đang trong lúc không hiểu gì thì hắn bị đẩy vào trong phòng, thấy Nhạn Cửu khoé miệng đầy máu đọng, thở hổn hển, nằm bò dưới đất, Đinh Thừa Nghiệp không khỏi hoảng sợ: "Cửu Nhi, sao ngươi cũng bị bắt đến đây, rốt cuộc là ai đang đối phó với chúng ta? Tại sao…tại sao lại là ở Vương Hạ trang của chúng ta?"

Nhạn Cửu lộ vẻ sầu thảm: "Nhị thiếu gia, người vẫn không hiểu sao? Chúng bị bắt đến đây, người có thể hạ thủ còn có thể lại ai chứ?"

Đinh Thừa Nghiệp vừa giận vừa sợ, tức giận nói: "Là tỷ tỷ cho người bắt ta? Làm gì có cái lý đó, làm gì có cái lí đó, tỷ tỷ không những bắt ta đến đây mà mấy người kia còn không hề khách khí với ta, tỷ tỷ điên rồi sao?"

Nhạn Cửu nhẹ lắc đầu, thấp giọng nói: "Không phải đại tiểu thư, mà lại đại thiếu gia."

Đinh Thừa Nghiệp ngẩn ra, ngạc nhiên nói: "Ngươi nói ai?"

"Đại thiếu gia."

Đinh Thừa Nghiệp vừa nghe như sấm bên tai, cả người đứng không vững, run giọng nói: "Ngươi, ngươi đang nói gì vậy? Đại…đại ca, sao…sao…có thể…"

"Hắn đã tỉnh lại rồi…"

Đinh Thừa Nghiệp lập tức ngồi phịch mông xuống đất, thất hồn lạc phách nói: "Hắn tỉnh rồi, hắn tỉnh rồi…"

Có Nhạn Cửu giật dây, hơn nữa hắn rất căm ghét cha và phụ thân, nên hắn đã đồng ý để cho Nhạn Cửu hạ độc cha, và có thể đã uy hiếp Lục Tương Vũ hạ độc với đại ca hắn, nhưng chỉ khi trốn trong bóng tối thì hắn với có sự dũng cảm và lớn gan này, một khi hắn đã đứng ở chỗ sang, thì hắn cũng chỉ giống như một cái vỏ trứng mà thôi, hoàn toàn vỡ mất dũng khí. Dù là hai chân của đại ca đã tàn phế, nhưng trước mặt Đinh Thừa Tông thì Đinh Thừa Nghiệp cũng không có cái gan lớn thế, trong lòng có quỷ đương nhiên càng lo sợ.

Vừa thấy bộ dạng con mình kinh hãi lo sợ, Nhạn Cửu không khỏi ngầm vui mừng vì mình đã không để lộ kế hoạch cho Đinh Thừa Tông biết, trong tình cảnh vừa không nhân chứng lại vừa không vật chứng thì cho dù câu nói hàm hồ đó dẫn đến sự cảnh giác của Đinh Thừa Tông cũng sẽ không làm hại được tính mạng con mình. Chẳng nhẽ hắn lại đem toàn bộ sự việc công khai ra ngoài, người trong thiên hạ có mấy người sẽ tin chứ? Họ sẽ cho rằng Đinh Thừa Tông muốn trả thù nên tìm lý do hại chính huynh đệ mình.

Còn về việc không báo quan mà lại sử dụng tư hình thì Nhạn Cửu lại không lo lắng lắm, Đinh gia là thân sĩ có tiếng của Bá Châu, Đinh Thừa Nghiệp cũng coi như có danh tiếng của Bá Châu này, còn hắn tuy là một lão gia nô, nhưng ở phủ Bá Châu cũng có tiếng nô tài trung thành. Hai nhân vật như vậy mà khi Đinh Thừa Tông vừa tỉnh dậy lại đột nhiên biệt tích, quan phủ có thể không nghi ngờ sao? Sự coi trọng đối với cơ nghiệp tổ tông của Đinh Thừa Tông mãi mãi vượt xa ân oán cá nhân, hắn tuyệt đối sẽ không làm ra điều bất lợi, được ăn cả ngã về không.

Có điều, Đinh gia một lần nữa lại trở về tay Đinh Thừa Tông, đại kế của nửa đời mình bị huỷ đã trở thành một việc không thể tránh khỏi, mình đã nói ra chuyện hạ độc Đinh Đình Huấn và Đinh Thừa Tông ra, cũng khó mà may mắn thoát được, bây giờ chỉ có thể gánh hết tội trạng thôi, bất luận thế nào cũng phải bảo toàn tính mạng của con trai mình.

Rất là may mắn vì mình đã dự liệu được trước điều không hay, nên đã dặn dò nhị đệ là Lư Nhất Sinh tìm một đường đi khác, bây giờ hắn đã làm tướng quân ở Bắc quốc, con mình nếu có thể hội hợp cùng với nhị đệ thì chưa chắc đã không thể "Đông Sơn tái khởi" (có thời cơ trở lại), chỉ cần hương khói Lư gia có thể kế tục thì cơ hội vẫn còn.

Đang suy nghĩ thì Đinh Thừa Nghiệp đột nhiên hồi phục ý thức, hắn tuyệt vọng kêu lên một tiếng, xông tới Nhạn Cửu, kéo mạnh áo hắn, cực kì bại hoại mà quát lên: "Là ngươi, đều là do ngươi, nếu như không phải là ngươi thì ta đã không có ngày hôm nay, ngươi là một tên tiện nô, ngươi nói, ngươi nói xem…"

Xương sườn Nhạn Cửu đã bị Dương Hạo đánh gãy, lại bị Đinh Thừa Nghiệp kéo mạnh như vậy, nhất thời kêu lên một tiếng đau đớn, hắn vừa định há mồm nói thì nghe thấy bên ngoài có người kêu: "Đinh cô nương." Nhạn Cửu rùng mình, lập tức ngậm mồm lại.

Nghiêng tai nghe ngóng, bên ngoài có những giọng nói thì thầm, Nhạn Cửu nhân lúc thì thầm với Đinh Thừa Nghiệp: "Vừa nãy ta…đã lỡ mồm, đã nói chuyện hạ độc đại thiếu gia và lão gia, nhưng…nhưng thiếu gia không phải lo lắng, ta không nói ra thiếu gia, thiếu gia cần phải giữ sắc mặt bình thường, tìm cơ hội chạy thoát ra ngoài."

Đinh Thừa Nghiệp đỏ cả con ngươi, tức giận nói: "Ta vốn là nhị thiếu gia mặc gấm ăn ngọc, đầy thể diện của Đinh gia, ngươi bảo ta chạy đi đâu? Cho dù đại ca…hắn không biết ta làm những chuyện ác độc đó, nhưng cũng đã biết ta và tẩu tẩu thông gian, hắn…hắn có thể tha cho ta ư? Ngươi là cái lão nô tài đáng chết…"

Nhạn Cửu đột nhiên tức giận, giơ tay lên tát hắn một cái, Đinh Thừa Nghiệp chưa từng bị hắn đánh bao giờ, liền ngây dại ra, Nhạn Cửu thở dốc mấy cái, tức giận nói: "Từ nay về sau, ngươi không được vô lễ với ta!"

Đinh Thừa Nghiệp lúc đầu bị ánh mắt trừng trừng của Nhạn Cửu làm cho khiếp sợ, nhưng sau khi thần trí trở lại lập tức thẹn quá thành giận, một con chó bình thường luôn chạy theo đuôi cong mông nịnh hót mà bây giờ cũng muốn giậu đổ bìm leo ư? Hắn nghiến răng nghiến lợi, vừa mới nắm chặt tay thì nghe thấy Nhạn Cửu thấp giọng nói: "Chỉ cần chạy thoát ra ngoài thì chưa chắc đã không có đường thoát. Ngươi nhớ kĩ, một khi trốn được đến Trung Nguyên nếu không có chỗ dung thân thì đến Khiết Đan, nam viện đại tướng quân Khiết Đan Lư Nhất Sinh là em ruột của ta. Ngươi nói với hắn, ta chết trong tay Đinh Thừa Tông và Đinh Hạo, hắn sẽ trả thù cho ta và sẽ chăm sóc ngươi."

Đinh Thừa nghiệp có chút giật mình, lập tức cười lạnh lùng nói: "Ta nhổ vào, huynh đệ ngươi là đại tướng quân Khiết Đan mà ngươi lại làm một gia nô cho thiếu gia phủ ư?"

Nhạn Cửu lúc này cũng chẳng có bằng chứng gì, nó sẽ không tin mình, vừa mới định nói bí mật thân thế nói rõ cho nó biết thì cánh cửa gian phòng củi kêu lên, Đinh Ngọc Lạc bước vào, Nhạn Cửu vội vàng ngậm miệng.

"Tỷ tỷ, tỷ tỷ…" Vừa nhìn thấy Đinh Ngọc Lạc bước vào, Đinh Thừa Nghiệp sáng mắt lên, vội lao tới ôm lấy chân nàng, khóc rống lên sám hối: "Tỷ tỷ, đệ đệ trẻ người non dạ, bị lão nô này đầu độc, đã làm ra rất nhiều chuyện sai trái, bây giờ đại ca đã tỉnh lại, nhất định sẽ không tha cho đệ, tỷ tỷ cứu đệ, cứu đệ…"

Đinh Ngọc Lạc thấy bộ dạng hắn như vậy, cánh mũi cũng cay cay, sự tức giận cũng giảm đi, nhẹ giọng nói: "Ngươi cũng biết mình đã làm những chuyện khốn kiếp bỉ ổi gì sao? Bây giờ đại ca cho dù đã tỉnh lại nhưng Đinh gia đã bị ngươi dày vò thành ra thế này rồi. Ngươi là nam nhi Đinh gia, ngươi làm như vậy có thấy có lỗi với liệt tổ liệt tông Đinh gia không?"

Đinh Thừa Nghiệp khóc lóc nói: "Đệ đệ biết sai rồi, cầu xin tỷ tỷ…"

Đinh Ngọc Lạc thấy hắn lúc này giống như vừa ra ngoài đã gặp phải đại hoạ, sợ đến nỗi mất hết hồn vía, chạy về nhà quỳ xin trưởng bối tha lỗi, không khỏi thở dài: "Ngươi chỉ có bản lĩnh gây hoạ, nhưng lại không có một chút gan đỡ hoạ. Ngươi cũng không cần phải sợ đến thế này đâu, mặc dù tất cả những việc ngươi làm đều khiến người ta phải căm phẫn, nhưng dù sao cũng là huynh đệ trong nhà, cốt nhục tương liên, đại đương nhiên sẽ hận ngươi không ra sao, nhưng cũng có thể làm gì được ngươi chứ? Nhiều lắm thì cũng chỉ giáo huấn ngươi một trận, cho ăn một trận đòn gia pháp thôi. Nếu như đại ca thực sự căm tức ngươi muốn nghiêm trị ngươi thì tỷ tỷ sẽ…"

Nàng vừa mới nói được đến đây thì nghe thấy tiếng kêu lớn của Tiểu Thanh ở bên ngoài: "Mục tiểu ca. Đinh…Dương đại nhân gọi đi, hình như Đinh gia xảy ra chuyện rồi…"

Đinh Ngọc Lạc trong lòng cả kinh, vội vàng xoay người lại chạy ra khỏi phòng. Đọc Truyện Online mới nhất ở truyen/y/y/com

………………………………….

Ngoài cửa lớn, gia đinh của Đinh gia tới báo tin, nhưng tiếng của lão nô gia ở đằng sau lại vang như chuông đồng, chỉ liên tục kêu gọi Cửu gia lập tức trở về, kết quả đợi một hồi lâu mà không thấy air a, người đó cảm thấy rất kì lạ: "Cửu gia sao lại có thể nén cơn tức lâu vậy, lẽ nào là vì nhà đã bán cho người ta rồi? Nhưng nhà vẫn chưa giao đi, nếu như bị người của Lục gia đập nát thì chẳng phải là còn phải đền lại tiền cho người ta hay sao?

Đang suy nghĩ thắc mắc thì thấy cửa lớn vang lên mấy tiếng, hai đại hán khênh một chiếc xe lăn ra ngoài, vừa nhìn thấy người ngồi trên xe, lão nô lập tức há mồm trợn mắt lên, cái tay đang gãi giãi ra, dụi dụi mắt. Nhìn lại thì thấy đại thiếu gia sống dở chết dở lúc trước vẫn còn đang ngồi ngay ngắn chỉnh tề trên chiếc xe lăn, Đinh Thừa Tông mỉm cười điềm nhiên với ông ta, làm người ta mềm nhũn cả chân ra, "lạch cạch" quỳ rụp xuống, run giọng nói: "Đại...đại...đại thiếu gia..."

Bây giờ những người còn ở lại Đinh phủ đều là người hầuđược tin sủng của Đinh Thừa Nghiệp và Nhạn Cửu. Nhưng bọn chúng dù sao cũng chỉ là dân thường, là những kẻ sai vặt của Đinh Thừa Nghiệp và Nhạn Cửu, chứ không phải là những kẻ đồng mưu. Vốn chúng cũng rất sợ Đinh Đình Huấn và Đinh Thừa Tông, chỉ là bây giờ Đinh Đình Huấn và Đinh Thừa Tông một chết một bệnh, Đinh Thừa Nghiệp nắm được đại quyền. Nhưng Đinh Thừa Nghiệp làm chủ cả gia đình mới được có nửa năm, sự kính sợ đối với chủ cũ của chúng vẫn còn, vừa nhìn thấy Đinh Thừa Tông lại đã sống lại, sợ hãi như sấm bên tai, sợ đén nỗi nói không nổi một câu hoàn chỉnh.

Đinh Thừa Tông nào có rảnh thời gian để ra uy với một kẻ làm, hắn lạnh lùng nói: "Chúng ta lên xe."

Lúc đó cũng không còn chiếc xe nào khác, liền lên chiếc xe đến đón Nhạn Cửu, phi như bay vầ Đinh phủ. Người hầu già đang quỳ dưới đất như vừa nhìn thấy quỷ, nhìn chằm chằm về phía sau chiếc xe đang chạy, đột nhiên kêu lên một tiếng, đứng phắt dạy đuổi theo chiếc xe.

..............................................

Trong phòng để củi, Đinh Thừa Nghiệp thấy tỷ tỷ đã bị mình làm cho mềm lòng, có ý sẽ cầu xin cho hắn, trong lòng đã yên tâm hơn, nhưng vừa quay sang nhìn Nhạn Cửu thì trong lòng lại cả kinh: "Không được, không được, sao ta lại có thể làm loạn thêm nữa, dù sao cũng là con cháu Đinh gia, cùng một mẹ sinh ra với đại ca, ta và tẩu tẩu thông gian, đại ca cho dù có đánh ta tàn phế cũng sẽ không lấy đi mạng của ta đâu, nhưng một khi biết được ta hạ độc với hắn, còn hạ độc với cha...hắn...hắn sao có thể tha cho ta? Lúc đó ngay cả tỷ tỷ cũng có lòng muốn giết ta."

Nghĩ như vậy, trong mắt hắn lập tức hiện ra một ánh hung quang, đột nhiên hắn nhảy lên như một con thỏ, mắt đỏ hừng hực xông lên người Nhạn Cửu, hai tay bóp chặt yết hầu hắn. Nhạn Cửu lúc nãy bị hắn đè xuống, kích cho vết thương trong nội phủ đau đớn, đang phun ra huyết thì Đinh Thừa Nghiệp lại xông tới, Nhạn Cửu không khỏi lộ ra ánh mắt kinh hãi.

Khi Đinh Thừa Nghiệp lộ ra ánh hung quang, hai tay giữ chặt yết hầu mình, lúc này hắn mới hiểu ra, dùng sức để trốn tránh, hai tay của Đinh Thừa Nghiệp giống như bàn tay hổ, siết chặt vào cổ họng hắn, trong hoàn cảnh đang bị trọng thương nào có thể tranh đấu lại được, khóe miệng hắn lại tràn huyết ra.

Đinh Thừa Nghiệp thấp giọng chửi: "Ta vốn đang êm đẹp làm nhị thiếu gia, ngươi...đều là tại tên sao chổi ngươi, đều là tại ngươi, đều là ngươi, ngươi đi chết đi, chết đi, ngươi chết rồi thiếu gia ta mới có thể sống..."

Nhạn Cửu vốn vẫn dùng hai tay để đẩy ra, nhưng nghe thấy câu này hắn liền ngẩn ra, hai tay từ từ buông xuống, khuôn mặt vì nghẹn thở mà đỏ phừng lên nhìn Đinh Thừa Nghiệp, sự kinh ngạc phẫn nộ trong ánh mắt ấy đã ẩn đi, từ từ lộ ra một điệu cười.

Đinh Thừa Nghiệp bị ánh mắt kì dị đó của hắn nhìn chằm chằm, trong lòng lạnh lên, hai cánh tay lỏng ra, hắn không dám nhìn Nhạn Cửu, nhắm chặt mắt,dùng hết sức, dùng sức toàn thân bóp chặt cổ họng Nhạn Cửu, dùng hết sức, hết sức...

Nhạn Cửu lặng yên nhìn bộ dạng đứa con trai, dần dần từ trong ánh mắt đó lộ ra một sự thương tiếc, hiền từ được ẩn giấu thật sâu khó có thể nhận ra. Chết thì chết đi. Sẽ có một ngày người huynh đệ của ta sẽ nói cho ngươi biết ta là ai, ngươi là ai. Đến lúc đó ngươi sẽ biết khổ tâm của người cha này. Hi vọng lúc đó ngươi có thể hối hận và hiểu ra, sẽ có gánh vác trọng trách của Lư gia...

"Chỉ đáng hận, cả đời nhịn nhục nhưng cũng thành hư không..."

Nhạn Cửu một nụ cười nhợt nhạt trút những hơi thở cuối cùng, khóe miệng hắn cong lên trên, nhưng vì ngạt thở nên khuôn mặt vặn vẹo đến đáng sợ, lại phối thêm điệu cười làm cho những vết tích trên mặt lại hiện lên, trông còn thảm hơn quỷ.

Đinh Thừa Nghiệp hơi mở mắt, chúng kiến bộ dạng đáng sợ của Nhạn Cửu, hắn liền vội vàng nhắm mắt lại, dùng hết sức toàn thân ấn mạnh thêm vào yết hầu Nhạn Cửu, chỉ nghe một tiếng "rắc" nhỏ vang lên, xương yết hầu của Nhạn Cửu đã bị gãy dưới tay của hắn, máu tươi từ khóe miệng của Nhạn Cửu bị chết ngạt phun trào ra...

Đinh Thừa Nghiệp như đã buông lực ra, ngồi phịch xuống bên cạnh Nhạn Cửu, thở gấp một hồi lâu, Đinh Thừa Nghiệp luôn không dám ngẩng đầu lên nhìn, ánh mắt của hắn hướng xuống dưới, chỉ thấy tay Nhạn Cửu buông xuống một bên, phía dưới đất có một dòng chữ mờ mà Nhạn Cửu trước khi chết ngạt đã cố dùng tay để lại, nhìn kĩ thì trên đó viết: "Đi đến Khiết Đan, Lư Nhất Sinh, báo..."

Chữ "báo" viết rất méo mó, không có sức lực, rõ ràng là lúc này hắn đã tắc thở mà chết.

Đinh Thừa Nghiệp nhìn thấy hàng chữ ấy thì đột nhiên hoàn hồn lại, nhảy dựng lên, vội vã xóa dòng chữ đó đi, lại đặt cho Nhạn Cửu nằm ở tư thế đang nghỉ ngơi. Vừa mới làm xong thì Đinh Ngọc Lạc liền bước vào, cũng không biết nàng đã nghe được tin tức gì, khi nhìn hắn, mặt nàng đầy tức giận, Đinh Thừa Nghiệp vội vàng xông tới phía trước nàng, quỳ rạp xuống đất, khấu đầu hoảng loạn, nói: "Đệ đệ đã làm ra những chuyện không thể tha thứ, tỷ tỷ nếu không cứ đệ thì đệ chết là chắc..."
Bình Luận (0)
Comment