Bộ Bộ Sinh Liên

Chương 373

Tiếng hô hào chém giết vọng lại ngày càng gần, Lý Dục ngồi ở trong điện Thanh Lương cả người trong ngoài đều lạnh ngắt.

Mùa đông phương nam vốn ẩm ướt và lạnh, vì Kim Lăng bị vây lâu như vậy, than trong cung không đủ dùng, không thể có chậu than sưởi ẩm, trong đại điện trống trải gió lạnh thổi vào từng cơn. Nhìn cung nữ hoảng sợ, nội thị như đám u hồn, vẻ mặt Lý Dục buồn thiu, ngẩn ngươi ngồi ở đó như khúc gỗ.

Đại thế mất đi, quân Tống đến rồi, ngày này, cuối cũng cũng không tránh được…

Trước đây, Dương Hạo đã nhiều lần vào Kim Lăng giảng hòa, trao đổi với hắn về chuyện đầu hàng.

Lần thứ nhất đến, Dương Hạo khuyên hắn: "Kim Lăng lục triều cố đô, cung điện lầu các, văn hóa, đều là tâm huyết của tổ tiên, những bảo vật còn tồn tại đến nay có bị hủy diệt bởi chiến hỏa hay không, đều là nằm trong tay của bệ hạ hết. Như đại quân vây thành bây giờ, sự đã không thể làm. Hà tất phải như thế chứ? Kim Lăng có mấy chục vạn dân, nhiều năm nay vất vả lao động, lấy mồ hôi nước mắt của dân để phục vụ quân thượng, giờ quân thượng không có sức để bảo vệ xã tắc, thì cũng nên nghĩ đến con dân nhiều năm nay đi."

Dương Hạo nói thẳng như vậy, không như lần trước kiêu ngạo ở Giang Nam, Lý Dục nghe vậy không phải không động lòng, nhưng lúc đó Từ Huyễn vẫn chưa về, hắn mong Triệu Khuông Dận có thể đồng ý với điều kiện xưng thần của hắn, bảo vệ giang sơn xã tắc. Hắn vẫn ôm một tia hy vọng như vậy, thế là từ chối khéo léo.

Khi lần thứ hai Dương Hạo đến, tuyến ngoài quân Tống tác chiến, tuyến bắc quân Tống lần lượt chiếm lĩnh Viêm Châu, Bạch Lộc Châu, Giang Âm… Ngô Việt vương tiền thích quan đông lộ cũng diệt quân Đường phó viện, phá được Thường Châu. Tuyến Nam Vương Minh Sở Bộ ở Võ Xương Giang Châu đánh bại được hơn vạn quân Nam Đường, đoạt được 500 chiến hạm.

Với tình hình như vậy, nếu như Lý Dục thức thời, nhanh chóng xuất binh mã, ra thành đầu hàng, có bại cũng là bại đẹp, hoặc là tập trung tam quân, quyết tử một trận với quân Tống, thế thì vị vua vong quốc này cũng được coi là oanh liệt. Nhưng Lý Dục lại không đánh cũng không hàng, vẫn làm như bình thường, kéo dài thời gian, rồi ngầm đưa ra mật chỉ, thúc dục thủ quân Hồ Khẩu đến Kim Lăng giải vây giúp, dùng cơ hội quý giá Từ Huyễn dành được làm cái giãy dụa cuối cùng.

Song, mười vạn đại quân Hồ Khẩu, trong khoảnh khắc tan biến từ lúc nào không hay.

Thủ tướng Hồ Khẩu Chu Lệnh Uân chỉ huy mười vạn đại quân, lấy chiến hạm lớn để đối phó với đại quân đến, muốn phá cầu nổi Thái Thạch, lao thẳng tới dưới thành Kim Lăng, chúng gặp thủy quân Tống Lưu Ngộ ở Hoàn Khẩu.

Song phương lập tức triển khai đại chiến. Nhân mùa đông nước cạn, mặt nước không rộng, đại quân Chu Lệnh Uân chỉ có thể xếp thành hành dài hơn mười dặm, tuy chiếm cứ ưu thế về số người, song lại khó có thể thi triển. Lúc đó đang có gió đông nam, Chu Lệnh Uân nắm thời cơ, lập tức thổi kèn thu binh, đổ vô số dầu hỏa trên mặt sông, rồi châm lửa đốt. Lửa cháy ngùn ngụt, trong khoảnh khắc thiêu hơn tám ngàn quân tiên phong Tống, mấy trăm chiến chiến hạm.

Không ngờ đến ông trời cũng trêu đùa với Đường quốc. Lửa vừa mới bùng lên, gió bỗng nhiên đổi hướng, gió đông nam trở thành gió tây bắc, đám lửa cháy lại bị gió thổi về phía bọn chúng. Chiến hạm Chu Lệnh Uân, những chiếc bè mảng chật chội trên sông, không có khe hở nào, cùng với thể lửa chảy hừng hực, trong chốc lát từng chiếc thuyền bị thiêu cháy, diện tích mặt sông Trường Giang hơn mười dặm biến thành đống tường thành bị thiêu rụi.

Tướng Tống đối diện Lưu Ngộ thấy vậy há hốc mồm. Lúc này đại tướng Tống quốc Vương Minh lại nghe tin vội đến, trấn thủ đôi bờ Trường Giang, không cho quân Đường lên bờ. Chu Lệnh Uân lên trời không đường, xuống đất không cửa, vô cùng đau đớn, chỉ oán trời than đất bất công, sau đó thì tự sát.

Cường viện duy nhất của Kim Lăng lúc này sụp đổ tan tành, Lý Dục khi nghe thấy tin thì người đần ra. Lúc này, Từ Huyễn đã về, tin mang đến không phải hi vọng mà là tuyệt vọng. Từ Huyễn mang nguyên vẹn danh ngôn của kẻ xâm lược Triệu Khuông Dận: "Bên giường há lại dung người khác ngủ say."

Dương Hạo cũng theo Từ Huyễn vào thành lần ba khuyên hàng. Lần này, Dương Hạo mang đến một chiến báo mới nhất của quân Tống, Tống tướng Đinh Đức Dụ và Ngô Việt quân thống soái Tiền Thích đánh bại năm nghìn quân Đường ở Nhuận Châu, thủ tướng Nhuận Châu Lưu Trừng mở thành đầu hàng. Cửa bảo vệ cuối cùng của Kim Lăng để kéo dài thời gian bị phá hỏng, Kim Lăng đã trở thành một tòa thành cô độc.

Lý Dục buồn bã, lâm vào đường cùng, chỉ có thể đầu hàng, tình nguyện phái sứ xuất thành Biện Lương, sau khi bàn bạc chi tiết thì hiến đất đầu hàng. Nhưng đến đêm, hắn lại triệu tập năm nghìn danh sĩ quả cảm tập kích doanh trại quân Tống, mơ tưởng rằng có thể đánh bất ngờ xoay chuyển thế cuộc.

Về mặt địa lý mà nói, thích hợp nhất là đêm hôm tập kích đánh úp phía bắc doanh trại Tống. Địa **** tấn công mà hắn chọn không sai, tiếc rằng, các tướng lĩnh thủ hạ của hắn nhìn ra được, thì chẳng lẽ Triệu Khuông Dận cả đời chinh chiến lại không nhìn ra? Triệu quan gia đã sớm đích thân hạ chỉ, lệnh cho Triệu Quang Nghĩa để phòng nghiêm mật mặt bắc, đại quân bắc doanh đã sớm được bảo vệ.

Một đêm khổ chiến, năm nghìn binh sĩ quả cảm Đường quốc không chịu thối lui, bị giết toàn bộ trong quân doanh Tống. Khi sáng sớm dọn dẹp chiến trường, từ trên người thi thể phát hiện ra phù ấn cấp soái tướng, đội cảm tử ấy là những chiến sĩ tinh anh của thủ quân Đường quốc, trong đó thậm chí còn có những tướng tá đích thân dẫn quân đảm đương làm cảm tử quân, họ tất cả đều bị chôn vùi ở đó, lực lượng nòng cốt của quân Đường đã không còn nữa.

Lần tập kích này còn chọc giận tới Triệu Quang Nghĩa. Hắn lệnh cho Dương Hạo bao vây toàn thành Kim Lăng, lần này, điều kiện giảng hòa không phải là khuyên Lý Dục nữa, mà là một lá chiến thư của Triệu Quang Nghĩa, trong thời gian đêm nay, địa điểm ở Kim Lăng, quyết một trận tử chiến.

Đêm, quân Tống công thành, đạn thạch như mưa, vô vàn thang, phi câu, xe pháo… thành Kim Lăng rộng lớn được coi thành trận chiến, trong thành những quân quan trung, hạ cấp có kinh nghiệm phần lớn đều đã tử trận trong trận đánh úp đêm qua, giờ đều là những viên quan mới được đề bạt, mang những bạch giáp quân vừa mới nhập ngũ không hiểu phải bắn cung tiễn thế nào, hoảng sợ chạy đến đầu thành Kim Lăng.

Thành trì mặc dù vững chắc, còn cần cường binh tới thủ, quân đội như vậy, làm sao có thể phát huy được lợi thế phòng thủ của thành Kim Lăng được?

Lúc này, tiếng la hét ngày càng gần, quân Tống nhanh chóng công tường.

***

Lý Dục ngờ nghệch đứng dậy, đi chầm chậm ra ngoài, trong điện quá ư âm u, hắn mặc ấm một chút, cơ thể vốn hơi béo nên trông càng thêm mập, cái long bào mặc bên ngoài cũng không thể cho hắn thêm tinh thần được nữa.

Dưới điện, tập trung rất nhiều vũ kỹ, cung nga, nội thị, mặt mày ai nấy đều tái xanh, có người không kiềm chế được sợ hãi đang khóc thút thít. Lý Dục đứng lại, ngẫm nghĩ, rồi nói với bọn họ: "Thành, không giữ được nữa rồi!"

Lời này nói ra, mọi người trong cung vừa khóc vừa khấu đầu, tiếng khóc rung trời. Lý Dục lấy lại tinh thần, rưng rưng nói: "Các ngươi không cần ở lại trong cung, cùng trẫm đi đến chỗ chết nữa. Các ngươi lập tức rời cung, tìm một nơi yên tĩnh mà trốn tạm thời đi đã, các ngươi đều có tài âm nhạc, sau này dù Kim Lăng họ Lý hay là họ Triệu, nơi quyền quý môn đình đều không thể thiếu các ngươi. Haiz, truyền chỉ, mở tất cả các cửa cung, tài sản trong cung, cầm đủ dùng thôi, đi đi, đi đi. Các ngươi đều đi cả đi, sống cho tốt…"

Các ca kỹ trong cung, cung nhân nội thị khóc lóc dập đầu tạ ơn Lý Dục, hoảng loạn bỏ chạy.

Lúc này, lại có một tốp người hoảng sợ chạy tới, có khoảng mấy chục người. Lý Dục còn cho rằng đó là tốp người ca kỹ lúc nãy chạy lại, nguyện đồng sinh cộng tử với mình, lòng không khỏi cảm động, nhưng định thần nhìn lại, lại là các văn võ quan viên. Xem ra chức quan của họ không cao lắm, và phần lớn là không quen, nhưng quốc nạn đương đầu, còn có trung lương tiến đến hộ giá, so với tâm phúc của mình, thủ tướng Nhận Châu Lý Trừng mở thành đầu hàng quân Tống, đáng quý cỡ nào? Hai mắt Lý Dục ướt nhòe.

"Các vị ái khanh…"

Giọng Lý Dục run run, hai hàng lệ lăn dài trên má.

"Bệ hạ, đại thế đã đến đường cùng rồi, thần liều chết tiến lên, xin bệ hạ đổi quần áo dân tráng, đem theo bảo vật, chúng thần nguyện giấu bệ hạ vào đám dân mà trốn chạy thoát thân. Mười chín châu Giang Nam giờ đã rơi vào tay người Tống rồi, nếu có được thời cơ, bệ hạ chưa chắc đã không thể đông sơn tái khởi."

Lý Dục nhìn cẩn thận, vị quan này có hơi quen quen, hình như là một Đường quan của hồng lư tự, cũng là họ Lý.

Lý Dục hỏi: "Ái khanh là?"

Lý Thính Phong nói: "Thần là Lý Thính Phong, Đường quan hồng lư tự."

Lý Dục giữ chặt tay hắn, khóc lóc nói: "Lý ái khanh, quân Tống bao vây Kim Lăng chặt như nêm cối, trẫm không thuộc đường, có thể đi về hướng nào? Lại đây, các người theo trẫm lại đây."

Lý Thính Phong nhắc đến bảo vật, Lý Dục bỗng nhớ đến bảo vật mà hắn quý trọng nhất, thế là đưa họ vội vàng đi đến Trừng Tâm điện, bên cạnh Trừng Tâm điện là Thanh Huy đường, hai nơi này đều là kho chứa những bảo vật vô giá. Lúc này thái giám trông coi ở đây nghe nói Lý Dục mở cửa cung, đầu hàng lấy đường sống, sớm đã bỏ chạy hết.

Bảo vật Mạnh Sưởng Thục quốc là kim ngân ngọc khí, các loại ngọc thạch, bảo vật trong mắt Lý Dục lại không phải là kim ngân châu ngọc, mà là sách quý truyền thế, văn học bảo điển. Từ Tần Hán tới nay, mỗi lần Trung Nguyên chiến loạn, sĩ gia đại tộc lần lượt di dời về phía nam, điển tích sử sách cũng lưu lạc đến vùng Giang Nam. Lý thị tổ tôn có sức mạnh, bỏ ra rất nhiều tiền của để thu trữ, kết quả thì có thể thấy, mấy chục năm đã thu được những trân phẩm điển tích cô bản trong thiên hạ.

Khổng Tử đọc Dị kinh Vi biên tam tuyệt, dùng da trâu và dây thừng đóng quyển. Bản thảo của Lã Bất Vi, Lý Tư, Tư Mã Tương Như, ngự bút của Hán Vũ Đế, bản thảo cuốn sử ký Tư Mã Thiên, bản tấu chương thỉnh chiến của quán quân Hầu Hoắc, lan đình tự của Đường Thái Tông đích thân vẽ, bút tích của Vương Duy, Lý Bạch, Bạch Cư Dị…

Đây là bảo vật tổ tiên ba đời hắn khó nhọc tích lũy được mà truyền lại tới ngày nay, nhìn từng cuốn, từng trang đều có thể nói rằng nó là báu vật vô giá, máu trong lòng Lý Dục hừng hực, liền cao giọng nói: "Trẫm ban đầu từng nói, nếu người Tống thảo phạt, sẽ đích thân mặc giáp, dẫn hổ binh bắc cự quân Tống, nếu như sự bất thành, thì tự sát chứ không quy hàng. Giờ thành trì đã bị phá, quân địch vào thành, trẫm đã khó thực hiện được hứa hẹn thứ nhất, nhưng về cái thứ hai, trẫm nhất định phải làm cho bằng được."

Hắn đứng thẳng lưng dậy, tay nắm chặt nói: "Các khanh, trẫm… giờ có thánh chỉ cuối cùng cho các khanh."

Lý Thính Phong vội dẫn các tướng và quan viên nghe chỉ. Lý Dục lớn giọng nói từng chữ một: "Quốc sự đã không thể làm gì nổi, quân vương phải bảo vệ xã tắc, song ta đã không thể bảo vệ, làm chết đi xã tắc. Trẫm tức khắp nhập hậu cung, cùng với hoàng hậu châm lửa tự sát, tận trung với xã tắc. Các ngươi đi lấy vật dễ cháy ở quanh đây, mang vào Trừng Tâm điện, Thanh Huy đường đốt quách bảo vật đi cho rồi, chôn nó cùng với trẫm, sau đó thì tự mà trốn đi."

"Bệ hạ, bệ hạ, tuyệt đối không được." Các quan viên nghe vậy mặt mũi tím tái, quỳ lạy khuyên can. Lý Dục phất tay áo một cái, nghiêm nghị quát: "Thánh chỉ cuối cùng của trẫm, các ái khanh cũng không tuân theo?"

Ngừng giây lát, Lý Dục lại nói: "Trẫm đã quyết vậy, chớ nhiều lời!" nói rồi đi về phía hậu cung.

Lý Thính Phong nghe thấy tiếng bước chân Lý Dục dần xa, từ từ ngẩng đầu dậy, mắt lạnh lùng nói: "Chư vị, tính mạng toàn gia các người có thể bảo toàn hay không, đều ở số bảo vật trong cung điện này. Trong Tống doanh có một vị đại nhân, không thích vàng bạc châu báu, chỉ thích văn thơ cổ chương, khi bổn quan xuất xứ Tống quốc đã biết được điều này. Nếu có thể bảo vệ chỗ báu vật này, hắn sẽ bảo vệ ta ngươi chu toàn. Huống hồ những thứ này đều là tâm huyết của người trước để lại, là những bảo vật quý giá, các ngươi nhẫn tâm cho nó một mồi lửa sao? Ý bổn quan là, chi bằng cứu lấy những bảo vật này, cứu lấy tính mạng gia tính ta ngươi, các vị thấy thế nào?"

Mấy chục vị quan nhìn nhau, lòng mỗi người đều có chung ý nghĩ, rồi một người bước ra tức giận nói: "Lý đại nhân có ý vậy là kháng lại thánh chỉ ư? Ta tuy là tiểu thần, cũng biết tận trung với xã tắc. Giờ bệ hạ có mong muốn chết theo xã tắc, ta còn tiếc gì cái thân này, nguyện đi theo bệ hạ. Nếu ngươi sợ chết, thì cứ chạy đi, việc gì phải kháng lại thánh chỉ như thế?"

Lý Thính Phong ảm đạm cười, đảo mắt nhìn xung quanh nói: "Các vị, đại thần trong triều, tất cả đều như quần áo mặc, nếu có thể bảo vệ được thân quyến, ta ngươi tiểu quan, nếu như vô công, trong chiến loạn, ai còn dám bảo toàn ta ngươi? Chỗ cô bản điển tàng này chính là vật bảo vệ tính mạng ta ngươi, các vị chết vì xã tắc, thế còn phụ mẫu thê tử có muốn bảo vệ không?"

Đám người im lặng không nói câu gì, chỉ nghe thấy tiếng thở, vị quan đó tức giận đến mặt mũi đỏ gay, hét lớn: "Được, được, các người được lắm. Ta còn tưởng các người lâm nguy nhập cung, thực lòng hộ giá, hóa ra đều chỉ tính toán cái lợi của bản thân. Đừng có xem thành phá thế nguy, quân Tống vào thành, cung này trái lại vẫn là thiên hạ của bệ hạ. Ta sẽ đi báo cáo hoàng thượng, giết hết bọn gian nịnh các ngươi."

Người này phất tay áo bỏ đi, bên cạnh có một vị quan đột nhiên hét một tiếng, bổ nhào đến bóp cổ hắn. Các vị quan bên cạnh cũng phản ứng được, có người hoang mang đứng nhìn xung quanh, có người chạy đến bàn cầm lấy nghiên mực, có người thì cầm lấy lư hương, có người thì cầm lấy đồng hạc, nghiến răng nghiến lợi đập, coi đồng nghiệp ngày xưa thành đại thù sinh tử hung hăng mà đập vào. Ngọn đèn lay động, in cử động của bọn họ lên tường, tiếng hét của bọn họ còn thê lương hơn vị quan đó, mấy viên quan mơ hồ như bóp lấy máu thịt, nhìn mặt người nọ chết thảm, tay chân run rẩy buông ra, mặt còn trắng hơn cả người chết.

"Các vị, sự việc hôm nay, các vị đều là người thông minh, nên biết tự giữ lấy mình, nếu không, đừng nói vị đại quan Tống quốc đó không tha cho các vị, tội kháng chỉ, giết đồng nghiệp, cả thiên hạ không dung. Bổn quan đã mua được ngự thiện phòng chủ sự và tây môn thủ tướng, các vị lập tức đưa bảo vật lên xe, ta theo xe xuất cung, chạy về thư viện Giang Nam!"

Mấy chục viên tiểu quan hoang mang lo sợ, gật đầu lia lịa như gà mổ thóc, đồng ý chạy đi.

***

"Hoàng thượng…"

Vừa thấy Lý Dục, tiểu Chu hậu nước mắt ngắn dài nói.

"Nữ Anh, giang sơn của trẫm… đã mất rồi."

Lý Dục rưng rưng nước mắt nói: "Trẫm sẽ lấy thân này chết theo xã tắc, ái khanh có nguyện đi cùng trẫm xuống suối vàng không?"

Tiểu Chu hậu nức nở nói: "Hoàng thượng, thiếp chỉ là thân nữ yếu đuối, còn có thể đi đâu nữa đây? Thần thiếp là phi tử của hoàng thượng, thành bị phá cung bị nghiêng, thiếp sao có thể chịu được nỗi nhục này? Hoàng thượng nếu đi như vậy, thần thiếp xin đi theo hầu hạ."

"Được, được!"

Lý Dục mỉm cười, hắn bỏ chụp đèn, cầm lấy ngọn nến, châm vào các rèm, màn che. Lửa nhanh chóng lan ra, thị tị nội thị trong cung khuyên can không kịp, ôm đầu chạy ra ngoài.

"Nữ Anh…"

Lửa cháy hừng hực, Lý Dục ôm lấy thân thể mềm mại.

"Bùm!" Cửa thành bị phá, quân Tống đã giết chết thủ quân và mở cửa thành ra, đại quân ngoài thành chen chúc xông vào. Triệu Quang Nghĩa hăng hái vung tay lên vẫy, lớn tiếng cười nói: "Huy quân vào thành!"

Tẩm cung hoàng hậu biến thành ngọn lửa ngùn ngụt trong đêm, lửa cháy ngút trời.

"Bùm!"

Một góc điện sập xuống, đám lửa như hàng ngàn con đom đóm bay lên, Lý Dục ôm tiểu Chu hậu lo sợ lùi vào mấy nàng, long bào của hắn đã bị đốt mất một góc, tóc tai dựng đứng lên, mặt mũi nhem nhuốc, bộ dạng lúc này như một tên ăn mày.

Hắn quyết tận trung chết vì nước, nhưng hắn không thể ngờ rằng, khi đám lửa cháy, lại có nỗi sợ ấy. Lửa cháy xèo xèo, da thịt tựa hồ vỡ tan cả ra, hắn không thể tưởng tượng khi lửa đốt tới người hắn, lại đau đớn khó chịu đến vậy. Vì thế khi long bào của hắn bị đốt một góc, Lý Dục vội thay đổi quyết định, nhắm mắt ôm lấy tiểu Chu hậu vào lòng chạy ra ngoài.

"Bùm!" Lại là một cây cột bị đổ. Lý Dục run rẩy, lắp bắp: "Ta… chúng ta hàng đi…"

Lý Thính Phong ở Thanh Huy điện, Trừng Tâm đường, mang theo những quan lại và ngự thiện phòng chủ sự cùng đám tôi tớ lên xa, lúc đi vứt một mồi lửa, hủy bỏ dấu tích.

Lý Dục hoảng sợ chạy đến điện Thanh Lương, trên đường đi nhìn thấy Thanh Tâm đường lửa cháy cuồn cuộn, khóc lóc thảm thiết.

Những tinh hoa văn chương được truyền lại tự thời Xuân Thu chiến quốc, Tần Hán Tấn Đường, Hoa Hạ dân tộc mấy nghìn năm, chỉ một tiếng thánh chỉ của hắn mà bị đốt thành tro bụi. Vô số bảo vật hóa thành đám tro tàn, bảo vật quý giá đều do hắn thiêu đốt, hắn sao không khóc được.

"Bệ hạ!"

Vừa vào điện Thanh Lương, thì thấy Trần Kiều cầm lấy kiếm chạy đến. Vị khu mật sứ đại nhân này sau khi giết chết Hoàng Phủ Kế Huân, đích thân kiêm nhiệm thần vệ quân đô chỉ huy sứ, chủ trì Kim Lăng phòng ngự. Vừa thấy Lý Dục, Trần Kiều rưng rưng nói: "Bệ hạ, tướng lĩnh Mã Thành Tín, Mã Thừa Tuấn đang dẫn quân trên đường ngăn chặn quân Tống, bệ hạ sao lại mở rộng cửa cung để người tùy tiện ra vào lấy hết tài vật đi. Rất nhiều cung vệ quan binh đã cởi giáp, chạy hết rồi."

Lý Dục cười thảm nói: "Trần ái khanh, sự đã đến nước này, còn đóng cửa cung làm gì nữa chứ? Kệ bọn họ đi, trẫm… đã quyết định đầu hàng rồi."

"Gì ạ?"

Trần Kiều vừa ngạc nhiên vừa giận: "Bệ hạ vốn đã thề chết không hàng, tướng sĩ toàn thành nguyện đồng sinh cộng tử với bệ hạ, giữ nước đến giây phút cuối cùng. Giờ cửa thành bị phá, lại quay ra quy hàng, há chẳng phải là trò cười cho thiên hạ sao? Bệ hạ, từ cổ chí kim, nước mất mới quy hàng, nhục nhã lắm bệ hạ à. Xin bệ hạ phong bế cung môn, quyết tử một trận đi, đại trượng phu có chết cũng phải chết cho oanh liệt chứ."

Lý Dục định chết rồi lại không chết, lúc này không còn dũng cảm đi chết nữa. Hắn lắc đầu thở dài, không nói gì.

Trần Kiều thấy tình hình như vậy, quỳ xuống nói: "Đã như vậy, xin bệ hạ giết thần đi cho rồi. Thần là quan Đường quốc, phục vụ bệ hạ, xin bệ hạ nhân lúc quân Tống chưa đến nơi, kết liễu mạng thần đi, chờ đến lúc Triệu quan gia hỏi tội bệ hạ, bệ hạ có thể đổ hết tội vạ lên đầu thần."

Lý Dục nghe xong không khỏi khóc lớn, giữ chặt hắn nói: "Vận số đã đến gần, khanh chết đi còn ích gì, trẫm không nỡ ra tay!" Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

Mặt cho Trần Kiều khẩn cầu, Lý Dục vẫn không làm. Trần Kiều bi phẫn nói: "Thần không chết đi, còn mặt mũi nào mà đi gặp kẻ sĩ Giang Nam? Bệ hạ muốn đầu hàng, thần không nỡ nhìn bệ hạ hàng." Nói rồi chạy ra điện, nhìn khói lửa trong thành, hét lớn một tiếng rồi tự vẫn.

Nội thị tận tâm đều chạy vào điện, hét lớn: "Bệ hạ, bệ hạ, quân Tống đã đến ngoài cung môn rồi…"

Lý Dục run rấy, mặt mày tái nhợt ngẩng đầu hỏi: "Ai lãnh quân?"

Nội thị đô tri run run: "Quân Tống đến cung môn thì thủ tại ngoại môn không vào, nô tì không biết là ai lãnh quân."

Lý Dục nghe vậy an tâm một chút, trầm mặc lúc lâu nói: "Ngươi đi nói với quân Tống ngoài cung môn, nói là… trẫm… xin hàng…"

Vừa vào thành, các lộ tướng lĩnh phân nhau đi các nơi. Tào Bân dẫn quân vào cung môn, quân Tống vào thành đốt giết, nếu ngộ nhỡ để chúng vào cung làm bẩn hoàng hậu, bức tử hoàng đế, thì trước mặt Triệu quan gia còn đâu mặt mũi mà mở mồm. Khi đợi hắn chạy đến cung môn, chỉ thấy cửa cung được mở, rất nhiền quan nhân nội thị bịch lớn bịch nhỏ chạy ra, thủ tướng cung môn cũng đã hồn bay phách tán, còn tưởng Lý Dục đã tự vẫn.

Tào Bân ngăn hai tên trong cung hỏi rõ tình hình, lúc này mới yên tâm, vội phái người đi thủ tất cả cung môn, không được vào mà cũng không được ra, đồng thời phái người đi báo tin cho Triệu Quang Nghĩa.

Sau khi Dương Hạo vào thành, bèn dẫn thân vệ khiêng cờ chữ Tống từ sông Tần Hoài đến thẳng thư viện Giang Nam, hắn từng qua đây, rất quen các nơi gần đây, trước khi hắn đến thư viện Giang Nam, thì gặp mấy sĩ tử đang vội vàng chạy về hướng đại môn thư viện, đập tay vào viện môn, mong muốn được vào tránh nạn, mà lúc này một tốp quân Tống nhìn thấy họ đang lao tới.

Mấy sĩ tử Giang Nam cơ thể gầy gò vô cùng, người nào người nấy như thân liễu, một đại hán thô xì lao tới, họ chỉ kịp hét lên, giọng nói vừa thanh vừa nhỏ hệt con gái. Mấy quân hán ban đầu còn sững người, sau đó cười hô hô ha ha: "Là con gái, họ là con gái". Nói rồi càng lao đến, bỗng một thư sinh hét:

"Dừng tay! Bệ hạ nghiêm chỉ, Tào tướng quân nghiêm lệnh, không được dâm tà, ngươi dám mạo phạm quân lệnh không?"

Dương Hạo đứng một bên giục ngựa chạy tới, vừa lớn tiếng quát mắng, Mục Vũ đưa tay cầm đao, đánh vào má của quân hán kia, làm chúng hoảng sợ.

Mượn ánh lửa ngẩng đầu, hắn nhìn Dương Hạo nhung trang, cưỡi ngựa cao lớn, phía sau có mấy tên hổ vệ, trong đó một người cầm đại kỳ, rõ ràng là một viên thượng tướng, không dám kháng lệnh, vội nhảy cẫng lên, xin lỗi vài tiếng, nhân lúc Dương Hạo vẫn chưa nhìn rõ bộ dáng, lệnh cho người của hắn chuồn đi.

Dương Hạo đến gần, ghìm cương ngựa nhìn, chỉ thấy mấy sĩ tử quả nhiên là con gái, dung nhan xinh đẹp, tuy giả trai song không giảm chút nhan sắc, không khỏi nhẹ nhàng nói: "Binh rối loạn, các người chạy ra ngoài làm gì, mau mau về nhà của mình đi, đóng cửa cho chặt lại, thủ quân trong thành một khi bỏ kháng cự, ý chỉ trấn an sẽ đến, khi đó, các người tự khả vô ngu".

Một người bị quân hán đẩy ngã nhào, mũ đội lệch sang một bên, tóc rối tung lồm cồm bò dậy, nhìn Dương Hạo, bỗng nói: "Tướng quân trên ngựa, có phải là Dương tả sứ không?"

"Hả?" Dương Hạo định thần lại nhìn, người con gái đứng trước ngựa tóc tai rối bù, đôi mắt nhanh nhẹn, khuôn mặt vô cùng xinh đẹp, có vẻ đã gặp đâu đó, nhưng do trời nhá nhem, hơn nữa cô ấy lại mặc đồ nam nhi, nên không nhớ ra cô ấy là ai.

Dương Hạo không khỏi ngạc nhiên, giữ chặt chuôi kiếm: "Ồ, cô là?"

"Dương đại nhân, nô gia là Diểu Nương, từng gặp đại nhân…một…hai lần…hic…gặp đại nhân mấy lần rồi…"

"Diểu Nương?"

Dương Hạo vô cùng ngạc nhiên, chăm chú nhìn, quả nhiên là cô, Dương Hạo không khỏi giật mình nói: "Diểu Nương, sao cô lại ở đây?"

Diểu Nương buồn bã nói: "Khi cửa thành bị phá, Hoàng thượng bảo đám nô tì rời cung, Diểu Nương từ nhỏ đến lớn trong cung, không có chỗ nào đi, liền cùng với vài tỷ muội thu dọn đồ đạc, cải trang nam nhi, vốn là muốn chạy đến Tịnh Tâm thiền viện trốn, không muốn để cho quân hung hãn biết, thiền viện cũng bị họ thiêu cả rồi, đồng Phật cũng bị họ phá bỏ, nô gia sợ quá, nghĩ đến chỗ thư viện là nơi mà các quân hung hãn không thích nên chạy lại đây, không ngờ lại gặp họ…"

"May mắn mà gặp được đại nhân, đại nhân, làm ơn cứu mạng…" Diểu Nương nói rồi, quỳ sụp xuống đất.

Dương Hạo nghe lời khẩn khoản vô cùng do dự, hắn không có năng lực cứu giúp thiên hạ, thế gian bao chuyện bất bình làm sao lo được hết, nhưng nếu sự việc chính mắt mình trông thấy mà cũng làm ngơ, thực không phải với lương tâm, nếu giờ đuổi bọn họ đi, họ chẳng có chỗ nào có thể trốn, tất sẽ bị loạn binh tóm được, binh sĩ giờ đánh đến đây, ngày mai đánh nơi khác, không thể mang con gái theo người kè kè được, sợ rằng sau khi đưa họ đi như thế sẽ bị một đao làm thịt, đến lúc đó mình sao có thể yên tâm được?

Nhưng nếu như muốn giúp, thì giúp thế nào đây? Trong thư viện đều là tộc người thân tín của Lý Thính Phong, cơ nghiệp Lý Thính Phong ở Giang Nam bị quét sạch, đang cần tìm nơi ở, hắn có lòng lôi kéo Lý Thính Phong làm cho mình, lúc này mới liều mạng tới, bảo vệ nhà hắn chu toàn, vốn trong doanh rất nhiều đại tướng đều hứa hẹn phải bảo vệ quan lại cho chu đáo, quy tắc ngầm này mọi người ngươi biết ta biết, ai cũng sẽ không làm trái. Nhưng mình không muốn văn vật Giang Nam bị hủy bởi loạn chiến, muốn làm của riêng, nếu Lý Thính Phong lần này sự thành, thì bảo vật vô giá kia giờ sẽ nằm trong thư viện, nếu để cho Diểu Nương bọn họ thấy…

Diểu Nương ngại ngùng nhìn tướng lĩnh quân Tống không nói lời nào, thấy Dương Hạo ngồi trên ngựa chần chừ, Diểu Nương sợ hắn phẩy tay áo bỏ đi, liền khấu đầu liên tục, cầu xin: "Dương đại nhân, tính mạng của bọn nô tỳ đều nằm trong tay đại nhân, cầu xin đại nhân khai ân, cứu lấy chúng tôi với".

Diểu Nương quỳ xuống, mấy cô gái kia cũng lần lượt quỳ xuống, khóc thút thít cầu xin, Dương Hạo ghìm ngựa hơi xoay người, nghĩ ngợi một lúc nói: "Diểu Nương, bổn quan phái người bảo vệ các người rời khỏi đây, tìm nơi vắng lặng mà trốn tạm một thời gian, đợi khi chiến sự dừng lại, các người có thể tự tìm đường ra nhé".

Diểu Nương đâu chịu, tự dưng nhặt được một cây cỏ cứu mạng, có đánh chết cô cô cũng không chịu đi, sau Dương Hạo là mấy võ sĩ xem ra giống như bọn cường đạo, trời mới biết bảy tám cô gái như hoa như ngọc đi theo họ, bọn họ lại không nảy sinh ý đồ gì, giết người diệt khẩu thì sao.

Hơn nữa, giờ nhìn tình hình trong thành, sợ rằng quan lại thân hào, ai nấy đều trốn hết rồi, nhà giàu bị phá, khắp thành là lưu dân, ngày mai tự tìm đường ra…đường ra ở đâu? Binh phỉ, dân phỉ, đến lúc đó chỉ có cùng đường, nếu như có thể bảo vệ tính mạng ở chốn loạn lạc này cũng được coi là tốt lắm rồi.

Giờ nghe khẩu khí của Dương Hạo, rõ ràng là đang chối từ, người thương hoa tiếc ngọc lại là một đại quan, nếu bỏ qua hắn, sợ rằng sẽ không còn đường nào tốt nữa, tìm một chủ nhân tốt còn khó hơn lên trời.

Diểu Nương lập tức khấu đầu cầu xin nói: "Thân thiếp bạc mệnh, không nơi an thân, ngay cả đại nhân cũng khai ân, bảo vệ đám nô tỳ, bọn nô tỳ này không có đường sống có thể đi, cầu xin đại nhân khai ân, thu lưu lại nhóm nô tỳ, đại nhân đại từ đại bi, xin hãy khai ân, đại nhân, cầu xin ngài…"

"Dừng lại đi!"

Dương Hạo nhướn mày, nhìn quanh, không có binh sĩ nào tới, mới nhỏ nhẹ nói: "Diểu Nương, nếu như hôm nay các cô theo ta, thì sẽ không được tự do đâu, huống hồ…nhất định phải rời xa quê hương Giang Nam, cô…hiểu không?"

Dương Hạo thực khong nhẫn tâm đuổi bọn họ đi, nhưng nếu như giữ bọn họ lại, thì cái bí mật có điển tàng cô bản quý giá truyền từ xưa để lại sẽ bị họ phát hiện mất, mà chỉ có thể để họ theo Lý Thính Phong cùng đến Lô Châu, còn mình thì trở về Lô Châu ván bài lật ngửa với Đại Tống, tuyệt đối không được để họ tự do, đây là một câu hỏi lớn.

Diểu Nương đương nhiên là hiểu, mặt cô không khỏi nóng ran, đại nhân có ý như vậy với mình, cả đời có thể dựa vào, tuy xấu hổ, song nỗi sợ hãi đã được trấn định lại, mấy cô gái vội đáp: "Nhưng được đại nhân bảo vệ tính mạng, đại nhân chính là phụ mẫu tái sinh của đám nô tỳ, bọn nô tỳ cảm kích cả đời này, nguyện cả đời bên cạnh đại nhân…"

Dương Hạo thở dài, quay đầu nói: "Tiểu Vũ, ngươi mang bọn họ vào trong thư viện. Mấy người các ngươi đứng đều sang hai bên phải trái, chớ để loạn binh quấy rầy".

*****

Trời sáng, Triệu Quang Nghĩa mặc long bào cưỡi ngựa đến trước cung môn.

Tối qua chiến loạn, đắc tri Tào Bân đã thủ viện môn, không để cho Lý Dục tẩu thoát, Triệu Quang Nghĩa đã yên tâm rất nhiều, hắn không vội tới tiếp nhận đầu hàng của vua một nước, đó là việc quan trọng đến mức nào, thời khắc này sẽ ghi danh sử sách, đương nhiên cần phải rõ như ban ngày, được vạn dân chiêm ngưỡng.

Trải qua một đêm loạn ly, quân Đường trong thành Kim Lăng đã hàng, đã chết, đã hoàn toàn không còn sự kháng cự, Triệu Quang Nghĩa cũng ước thúc loạn binh, khôi phục lại trật tự. Hắn ngồi trên ngựa đi trên quãng đường tới cung thành Đường Quốc la liệt xác chết và những vết máu còn chưa khô, sĩ binh đứng bên đường san sát nhau, kéo dài đến tận cung môn, sau binh sĩ là dân chúng Đường Quốc chạy tới xem, lúc này, Triệu Quang Nghĩa nhiệt huyết sôi trào.

"Bệ hạ…" Nội thị đô tri đứng trước điện, gọi Lý Dục một tiếng.

"Đất nước bốn mươi năm, ba nghìn dặm địa sơn hà, …

Lý Dục mặc bộ quần áo trắng, rơi lệ, nhìn đám nội thị trong cung, buồn bã nói: "Đi thôi!"

Cung môn từ từ được mở ra, quân Tống đứng thành hàng trước cửa, Triệu Quang Nghĩa, Tào Bân, Dương Hạo, Tào Hàn và đám văn võ xuống ngựa xong, lặng lẽ nhìn đội ngũ đi ra từ trong cung.

Mấy chục quan viên Đường Quốc, mặc quần áo trắng, Lý Dục đứng giữa, để lộ thịt trắng béo mập, cầm một đầu bạch dương, rối bù đi tới, nghiêm túc dâng lễ vật xin hàng. Phía sau hắn, hai tên nội thị, một tên đưa cao thư xin hàng, một tên thì cầm quốc tỉ, ở chỗ đội ngũ còn bê một cái quan tài, ý là đáng chết vạn phần.

Lúc này tinh thần Triệu Quang Nghĩa rất tốt, ba tháng bình định Đường Quốc, hắn làm được rồi. Quân vương Đường Quốc sống không bằng chết nhận tội trước mặt hắn, hắn đã làm được. Hắn còn gì không hài lòng nữa?

Khi Lý Dục quỳ xuống nhận tội, Triệu Quang Nghĩa nhảy xuống khỏi ngựa, nhẹ nhàng nâng hắn dậy, hiến hàng lễ tất, cởi áo bào ngoài của mình phủ lên người Lý Dục, vỗ về một lúc, rồi mới mời Lý Dục cùng về trong doanh trại của hắn.

Lúc này Lý Dục bị giam lỏng trong doanh, đợi Lý Dục được mang ra, Triệu Quang Nghĩa thu vẻ tươi cười lại, nghiêm túc nói: "Giờ Lý Dục đã hàng, thông báo tin Lý Dục quy hàng cho khắp thiên hạ, châu phủ Đường Quốc, thủ thành định ngày mà dâng thành đầu hàng, người nào kháng mệnh không theo, một khi thành bị phá, tàn sát hết dân trong thành".

Dương Hạo rùng mình, Triệu Quang Nghĩa hạ lệnh sẽ tàn sát hàng loạt dân trong thành, giờ đường hoàng hạ lệnh, thế là thế nào? Dương Hạo nhúc nhích người, Triệu Quang Nghĩa đã nói tiếp: "Quốc Chúa Giang Nam đã hàng, tên nào vẫn theo thành không hàng, làm sĩ binh tận trung với Đường Quốc, tiêu diệt hết, tro tàn một khi đốt hết, không biết sẽ chiến loạn ra sao, cô độc chống lại cũng chẳng ích gì, đây là quân lệnh, chớ nhiều lời".

Dương Hạo thở dài, dừng bước chân.

Rời khỏi lều soái, Tào Bân nhìn Dương Hạo, nói: "Dương đại nhân có cách nghĩ khác với Tấn Vương sao?"

Dương Hạo lắc đầu: "Nếu Giang Nam nhất như người Thục, kéo cờ tạo phản, tập hợp đại quân, không biết sẽ dẫn đến bao nhiêu người ly loạn đây, Tấn Vương lấy giết chỉ giết, Dương Hạo hiểu nỗi khổ của Thiên Tuế, trường thông không bằng đoản thông, nhưng…sau khi thành phá còn cần giết dân trong thành, không khỏi gánh nặng chết chóc quá nặng. Rất nhiều dân chúng bất đắc dĩ mà ở tron thành, và cũng không thề sống chết nguyện trung thành với Đường, nếu như ngọc thạch đốt hết, không khỏi làm người ta oan thán".

Tào Bân nói: "Đúng vậy, Tào mỗ cũng nghĩ vậy, cho nên đã lệnh cho khoái mã về bẩm báo với Kinh thành, để Bệ hạ lo liệu chuyện này, chứ giết thế này…hic…mong…thánh chỉ sớm tới".

Hắn nhìn về phương bắc thở dài nói: "Dương tả sứ, chúng ta đi gặp Lý Dục, Tào Bân có việc, kính nhờ đại nhân".

Dương Hạo không biết Tào Bân tại sao như vậy, chỉ đi cùng với hắn, đến nơi giam lỏng Lý Dục, Lý Dục vội chạy ra nghênh đón, Tào Bân nói: "Bệ hạ nhớ Quốc Chúa đấy, nay Quốc Chúa trung thành đến hàng, Bệ hạ tất sẽ khen ngợi. Ngày mai Tấn Vương Thiên Tuế sẽ sắp xếp cho Quốc Chúa đến Biện Lương gặp Bệ hạ, Quốc Chúa giờ lệnh cho gia quyến đi chuẩn bị đi, chuẩn bị vàng bạc đồ cống nạp, có bao nhiêu thì cầm hết đi, nếu không sau khi tài vật bị niêm phong, rồi không cầm ra được nữa".

Lý Dục buồn bã nói: "Tội thần khiến Bệ hạ tức giận, lần này đi Biện Lương, tính mạng khó mà bảo toàn, còn mang theo tiền của đi có ích gì?"

Tào Bân mỉm cười nói: "Bệ hạ nhân từ, tuyệt đối sẽ không làm thương Quốc Chúa. Nhưng…lần này đi nhận chức quan, bổng lộc chắc sẽ ít, cuộc sống sợ sẽ không hậu đãi được như trước kia. Quốc Chúa sống an nhàn sung sướng lâu rồi, sao chịu được cảnh thanh bần cực khổ. Nếu Quốc Chúa có ý, bổn tướng sẽ phái một đạo nhân mã, mời Dương đại nhân chiếu ứng, theo ngươi vào cung mang vác tiền của".

Tào Bân nghe vậy vừa mừng vừa lo, vội vàng bái tạ, rồi lập tức bảo nội thị bên người theo Dương Hạo vào thành.

Binh tướng thủ cung môn là bộ hạ của Tào Bân, được tướng lệnh bèn theo Dương Hạo vào cung, trong cung rắn mất đầu, hoảng sợ, vừa nghe Dương Hạo đến, Tiểu Chu hậu cũng bất chấp lễ nghi, vội vàng ra nghênh đón nói: "Dương đại nhân, Quốc Chúa nhà ta giờ sao rồi, gắn vào tội trạng gì?"

Tiểu Chu hậu lúc này như mơ ngủ, kiều diễm, lúc này vô cùng tiều tụy, mặt mày ảm đạm. Dương Hạo hơi thi lễ về phía cô, vẻ mặt ổn hòa nói: "Nương nương chớ nên lo lắng, Quốc Chúa giờ vẫn rất tốt. Ngày mai sẽ đưa Quốc Chúa và nương nương đến Biện Lương gặp Bệ hạ, Dương mỗ hôm nay đến là theo sự phó thác của Quốc Chúa, bảo nương nương chuẩn bị vàng bạc và các đồ châu báu, trước tiên đưa chúng vào trong doanh, để mai khởi hành tránh không kịp chuẩn bị".

Tiểu Chu hậu nghe nói Lý Dục không sao, thở phào nhẹ nhõm, cô cảm ơn Dương Hạo, nghĩ chi li, không biết nên mang theo vật nào, cô từ nhỏ tới lớn sinh ra và lớn lên trong gia đình phú quý, đến khi trưởng thành thì trở thành Hoàng hậu của Đường Quốc, cầm kỳ thi họa thì không ai sánh bằng, song lại không có sở trường về quản lý tài sản, nghĩ ngợi một lúc lâu, bèn dặn dò nội thị đô tri, tùy ý sắp xếp tiền của, đặc biệt là tứ bảo trong phòng Lý Dục luôn nâng niu giấy trừng Tâm điện, nghiên Long Vĩ, mực Lý Đình Khuê và gói chúng thật kỹ lưỡng vào bảy tám mươi chiếc hòm, nghìn ơn vạn tạ giao cho Dương Hạo.

Dương Hạo nhìn mỹ nữ buồn bã, và vô cùng lo sợ, không đành lòng, hơn nữa hắn còn trộm vật quý vô giá của nhà người ta, giờ thấy chủ nhân vậy cũng hơi không vững tin, cho nên hắn cũng không ở lại lâu, thấy cô đã thu dọn kha khá, liền cáo từ đi ra.

Dương Hạo hộ tống bảy tám chục hòm ra khỏi cửa thành Kim Lăng, phía trước có thân binh Tào Bân không có gì đáng ngại, lúc này đi, kính bôn thư viện Giang Nam.

Người của hắn còn thủ ở thư viện, Dương Hạo vào thư viện Giang Nam, Lý Thính Phong lập tức ra nghênh đón.

Dương Hạo hỏi: "Việc đã lo ổn thỏa chưa?"

Lý Thính Phong cung kính cười nói: "May mắn không sao".

Dương Hạo thở phào, mặt tươi cười nói: "Vàng bạc châu báu, nếu mất có thể lấy lại được, chỗ văn chương vô giá đó có từ thời Hoa Hạ mấy nghìn năm tinh túy, một khi có bị mất mát, cũng không thể nào lấy lại được, Lý huynh có thể giữ gìn, cho dù ngàn năm sau, hậu thế cũng sẽ cảm động và nhớ nhung công lao to lớn của huynh đài".

Lý Thính Phong xua tay cười nói: "Không dám, không dám, điều đó xuất phát từ ý của Dương huynh, Lý mỗ chỉ là người thực hiện thôi. Ha ha, không ngờ Dương huynh thực là người thích sách, hao hết cả tâm tư, không cần đồ châu báu mỹ nữ, lại chỉ thích văn thơ kinh điển, thực là khiến người ta bái phục".

Hắn nói đến châu ngọc mỹ nữ, Dương Hạo bèn nghĩ tới hôm qua cứu Diểu Nương và mấy ca kỹ vũ trong cung, liền mỉm cười hỏi: "Đúng, hôm qua bảo Tiểu Vũ đưa mấy cô gái vào đây, đã sắp xếp ổn thỏa chưa? "

Lý Thính Phong nói: "Đại nhân đã an bài, ai dám quấy rầy họ, giờ đã dàn xếp phía sau rồi".

Dương Hạo gật đầu, mặt lại tươi cười hỏi: "Cơ nghiệp Lý huynh đều ở Đường Quốc, giờ cơ nghiệp bị hủy, dự tính đợi Giang Nam bình lặng lại, lại khôi phục Đông Sơn, hay là…muốn di cư?"

Lý Thính Phong mắt sáng lên, hỏi lại: "Giờ Giang Nam đã quy Tống, liệu trong mấy năm Tống Quốc nghỉ ngơi lấy lại sức, hưu binh nghỉ dân, kiểm kê nội chính, lấy lại lực lượng, không biết Dương huynh khi nào về tây bắc, chủ trì đại cục?"

Dương Hạo hơi tính toán, nói: "Muộn nhất sẽ không quá tháng 7 năm nay, cây cỏ tươi tốt, dê béo mã tráng".

Lý Thính Phong cười nói: "Đã như vậy, Lý mỗ lần này đi Lô Châu, thì sẽ qua đó cung hầu đại nhân, còn về gia nghiệp Lý Thị, cũng sẽ lần lượt rời đến Tây vực".

Dương Hạo thầm nghĩ: "Người trong Thừa Tự đường thực cẩn thận, xem ra Lý Thính Phong này còn chưa hết hy vọng đạp chiến thuyền của ta. Thế giới này không có chế độ tiên tiến nhất, hoàn mỹ nhất, chỉ có nhập gia tùy tục, thích hợp với chế độ của địa phương, nếu ta quật khởi tây vực, tuyệt đối không thể giống như tân triều Vương Mãng hoàng đế rập khuôn với một chế độ hoàn mỹ trên giấy, còn về thực hiện, sợ kéo dài chế độ môn phiệt Tùy Đường trở lại đây, mới có thể có được sự ủng hộ thế lực người ta".

Trong lòng nghĩ vậy, Dương Hạo nói: "Được, quay đầu lại Dương mỗ sẽ thu thư nhất phong, sau khi Lý huynh đến có thể giao cho nghĩa phụ Dương mỗ, ông ấy nhất định sẽ nhận. Dương mỗ nghĩ mấy vị cô nương, sợ…họ cũng không thể không phó thác Lý huynh, cùng đi Lô Châu".

"Đại nhân đến rồi, đại nhân đến rồi". Mấy cô nương sống sót sau tai nạn vừa nhìn thấy Dương Hạo thì như gặp được người đáng tin cậy kêu lên. Họ vẫn giả trang nam nhi, tuy hơi gượng song vẫn xinh đẹp vô cùng. Người trong Đường cung đi ra, quả nhiên bộ dạng thướt tha Giang Nam, mỗi người đều là một giai nhân trong thiên hạ.

"Đại nhân đến rồi sao?"

Diểu Nương ở trong phòng nghe thấy, vội nở nụ cười hỏi han, lúc này tuy không son phấn, nhưng được ánh mặt trời chiếu, khuôn mặt nhẵn không tì vết, cô đưa ngón tay ngọc ra, vuốt lại mấy sợi tóc bay rối, và nhìn về phía hắn, và đi đến.

Đối với vị ân chủ của mình, cô chỉ là một thiếu nữ mà thôi, trong thời loạn, có thể tìm một nơi yên bình chính là sự thỏa mãn lớn nhất, giờ Dương Hạo đã là chỗ dựa đáng tin duy nhất của cô, đến thư viện, nhìn thấy đống văn chương vô giá, cô càng hiểu Dương Hạo không có dã tâm giết bọn họ diệt khẩu, nên cô vô cùng cảm động.

Cô vội vàng đến gặp Dương Hạo, Dương Hạo mỉm cười với họ nói: "Các cô yên tâm ở đây mấy ngày, ngày mai Lý Dục sẽ vào kinh, thành Kim Lăng qua vài bữa nữa sẽ không còn nghiêm mật thế này nữa, đến lúc đó bổn quan sẽ sắp xếp cho các cô một nơi an toàn".

Diểu Nương giật mình: "Đi nơi nào? Nô gia…nô gia và mấy tỷ muội không theo đại nhân về Biện Lương sao?"

Dương Hạo cười lớn nói: "Chớ có hỏi nhiều, các cô chỉ cần yên tâm ở đây, bổn quan đồng ý cứu các người, thì sẽ không bỏ rơi giữa đường đâu".

Diểu Nương vội dịu dàng nói: "Vâng, nô gia nào dám hỏi đại nhân nhiều, chỉ là…được đại nhân giúp đỡ, cứu lấy tính mạng của mấy tỷ muội tôi, chúng tôi đều vô cùng cảm ơn đại nhân, muốn ở bên cạnh đại nhân, bưng trà rót nước, trải giường trải chiếu, nghiên mực mài mực, thơ ca, hầu hạ đại nhân…"

Dương Hạo cười ha ha, nói: "Diểu Nương, nếu cô có thực là thông minh thì không cần nói những lời đó với ta, các cô ở trong cung cũng là vũ nhạc ca kỹ, không phải là cung nữ bình thường, Dương mỗ há lại giận dữ, đem các cô làm nha đầu sai khiến? Các cô cho dù yên tâm đi đến nơi ta đã sắp xếp cho các cô, sau này nếu có phu quân vừa ý, bổn quan làm chủ, để về sau các cô có cuộc sống yên ổn".

Đám người Diểu Nương không chịu tin, vội nhẹ nhàng nói: "Bọn nô tỳ giờ được đại nhân thu nhận, đương nhiên là toàn tâm toàn ý phụng dưỡng đại nhân, chỉ cần đại nhân không chê, thì đám nô tỳ cả đời sẽ hầu hạ đại nhân".

Dương Hạo thở dài nói: "Đừng say đắm quá vậy, chỉ nói đến đây thôi, đến nơi đó các cô nhất định phải cẩn thận lời ăn tiếng nói, nếu không…một khi hai hổ mẹ nhà bổn quan tức giận, bổn quan cũng không bảo vệ được các người đâu. Nữ nhân nhà Dương gia ghê gớm lắm.

Mấy cô gái nghe hắn nói vậy, khúc khích cười, mấy cô gái cải trang nam nhi che miệng cười, liếc mắt nhìn, thực xinh đẹp vô cùng.

Diểu Nương thản nhiên nói: "Đại nhân là chủ một nhà, còn không quản nổi nương tử của mình sao?"

Dương Hạo nghiêm mặt nói: "Thực không giấu gì các cô, ở chỗ bổn vương, bổn vương là loại bỏ đi, các cô lần này đi Lô…à, nhất thiết phải cẩn thận, bổn quan có thể cứu được tính mạng các cô trong nghìn mã quân, nhưng các cô không nghe lời, rơi vào miệng cọp, bổn quan cũng không thể cứu được".

Diểu Nương nhìn Dương Hạo, thầm nghĩ: "Vị đại nhân này xem ra cũng khôi hài, hoàn toàn không giống với đám người trước đây trước mặt Quốc Chúa. Đi cùng với vị chủ nhân này, về sau…sẽ không khổ đâu…"
Bình Luận (0)
Comment