Bộ Bộ Sinh Liên

Chương 450

Thành Lân châu, từ lúc Hỏa Sơn Vương Cổn tự phong là thứ sự Lân châu, chiếm cứ thành này, thành này lại được gọi là Dương gia thành. Men theo khu vực sông hình lòng chảo ngược dòng lên thượng du bốn mươi dặm, trên một toàn núi cao cao, chính là đại bản doanh Dương gia thành của Lân châu Dương gia.

Gió lạnh gào rít, tuyết lớn tung bay, bốn bề là một mảng mênh mông vắng vẻ, trong khúc sông vắng bóng người ngay cả chim tước cũng khó gặp, lúc này lại có một đám đại hán đeo cung vác tên, hông dắt bội đao đội gió đạp tuyến, men theo lũng sông đã khô cạn mà đi như bay, vó ngựa lộp cộp, nhanh chóng bị gió tuyết cuốn đi, từ xa xa chỉ có thể thấy một hàng bóng đen.

Vào thời tiết lạnh lẽo như thế này, các bách tính đại đa số đều trốn ở trong nhà, người đi lại trên đường rất ít, ngay cả chim tước cũng bay hết, nhưng cũng không có bất kỳ ai chú ý tới hành tung của bọn họ. Đoàn kỵ sĩ này lúc tiến vào trong vòng năm mươi dặm ngang dọc Dương gia thành liền lọt vào thị tuyến của tai mắt của Dương gia. Tin tức nhanh chóng được đưa về Dương gia thành, nhưng lại không có ai bước ra ngăn cản bọn họ, chỉ có hơn năm mươi người, cho dù là cung mạnh ngựa lớn, ai ai cũng thiện chiến thì cũng không thể sản sinh ra uy hiếp gì cho thành Lân châu, cho nên bọn họ rất thuận lợi đi tới dưới thành Lân châu.

Lân châu là một nơi người Hán thống trị người Hồ, người Hồ thống trị người Hán, chư tộc tạp cư, có điều nơi này lấy nông canh làm chủ, kiến trúc thành trì cũng theo phong cách của dân tộc nông canh. Khi tới gần thành Lân châu, bình nguyên phía khúc sôngvây quanh hai bên núi kéo dài ra, bờ ruộng ngang dọc, khi tất cả bị bao bọc trong tuyết lớn, đứng ở dưới chân núi nhìn lên, chỉ thấy một tòa thành hùng vĩ trên đỉnh núi, tường thành được xây từ thời Tần Hán Tùy Đường cùng vớn phong hỏa đài chung quanh đầu tường liền thành một thể chạy dài, dò xét bốn phương tám hướng, nhìn rất là hoành tráng.

Sớm đã có người đợi ở sau cửa thành, đoàn người hơn chục người đó xuống ngựa, dắt ngựa vào thành, đi tới gần nói chuyện một lúc với người được cử ra tiếp đón, đầu thành liền hạ cầu treo xuống, đoàn người nối đuôi nhau tiến vào, chậm rãi đi vào thành bảo, cầu treo lại được kéo lên, vùng sơn dã lại quay về cảnh vắng lặng, chỉ có gió tuyết gào thét.

Trong phòng khách của Dương gia, ống thông bếp xây ngầm dưới đất, cả gian phòng ấm áp dễ chịu, hơi nóng lan tỏa. Dương Sùng mặt mày đầy vẻ kinh ngạc nhìn vị quý khách đặc biệt, mặt đầy phong sương này, nói: "Triều đình đã hạ quân lệnh, ít ngày nữa sẽ xuất binh phạt Hán. Vi huynh đang trù bị việc này, đoán rằng tam đệ cũng bận rộn công vụ, thực sự không ngờ tam đệ lại tới chơi vào lúc này, quả thật là có chút bất ngờ."

Dương Hạo mỉm cười, nói: "Tiểu đệ tới thăm tất nhiên là bất ngờ, mà đại sự muốn bàn bạc với huynh có thể còn bất ngờ hơn nữa kìa."

Dương Sùng hơi biến sắc, vội vàng nói: "Hiện đệ đi đường cực khổ rồi, nào, chúng ta vào thư phòng ngồi đi, có chuyện gì thì để từ từ rồi nói."

Hai người tiến vào thư phòng, ngồi đối diện nhau, Dương Hạo cầm chén trà nóng, mắt nhìn Dương Sùng, trậm giọng nói: "Nhị ca, đệ đã nhận được lệnh điều động của xu mật viện, ít ngày nữa phải thống binh xuất chinh, lần này cấp bách tới đây bí mật hội kiến huynh trưởng, thực sự là có một chuyện rất quan trọng liên quan tới sự đổi thay của chính cục Tây Bắc muốn thương nghị với huynh."

Dương Sùng thấy vẻ mặt của hắn rất nghiêm tục, cũng không khách sáo nữa, rướn người lên trước, chăm chú bảo: "Hiền đệ nói đi."

Dương gia đối với sự ghé thăm của những quý khách này, bảo trì cơ mật cao độ, trong thành Dương gia không có mấy người biết được quý khách tới thành là ai, ba mươi năm mươi kỵ sĩ vào thành, trong mắt bách tính bình thường, đại khái chẳng qua là võ sĩ bình thường được phái ra ngoài thành di tuần tra trở về mà thôi, cho nên cũng chẳng có ai quan tâm.

Cửa thư phòng của Dương Sùng được đóng rất chặt, qua một tiếng đồng hồ mới được lặng lẽ mở ra.

Dương Hạo cáo biệt rời đi, Dương Sùng tự mình tiễn ra khỏi thành, một đoàn người lại ngựa không dừng vó, vội vàng phóng về phía nam.

"Đại nhân, Dương đại nhân có đáp ứng yêu cầu của đại nhân không?"

Tuyết vẫn đang rơi, gió tuyết gào rít ùa vào mặt, Mục Vũ mở cái khăn che tai mồng miệng ra, đuổi theo Dương Hạo, lớn tiếng hỏi.

Dương Hạo cười lạnh, trầm giọng bảo: "Dương Sùng chung quy bá lực có hạn, ta nhờ hắn tập kết trọng binh, vào lúc binh mã của Lý Quang Duệ vây khốn thành ở Ngân châu, công thủ đều thiếu thì xuất binh công kích, nhưng hắn chung quy vẫn không hạ được quyết tâm chính diện chiến đấu với Lý Quang Duệ. Hắc! Có lẽ Dương Sùng hắn vốn cũng tính là hào kiệt một phương, có điều núp bóng Chiết thị lâu ngày cho nên hào khí đều mai một hết rồi."

Mục Vũ giật mình thốt lên: "Vậy không phải là chỉ có dựa vào thành mà tử chiến ư? Vạn nhất..."

Dương Hạo nói: "Dương Sùng chỉ là dưới dâm uy của Lý Quang Duệ, không dám rời khỏi căn cơ độc lập quyết định thắng bại với Tây Bắc vương, cũng không đến nỗi sợ đầu sợ đuôi một lòng khư khư giữ mình. Hắn đã đồng ý bố trí trọng bình ở khu vực Trường thành, một khi Ngân châu không thể thủ, binh trong thành ta có thể đột vây về phía đông, lúc đó hắn sẽ xuất binh tiếp ứng, tiếp nhận quân dân Ngân châu của chúng ta vào Lân châu."

Mục Vũ thở phào một hơi, nói: "Vậy thì còn đỡ, nếu ngay cả một con đường lui cũng không có, thuộc hạ thực sự là rất lo lắng."

Dương Hạo lại lắc đầu, lớn tiếng nói: "Ta thì rất thất vọng, Đảng Hạng thất thị tuy đã hiệu trung đối với ta, nhưng trong bộ tộc của Đảng Hạng thất thị chắc gì đã không có nội gián của Lý Quang Duệ, tin tức cơ mật thì bọn chúng không thám thính được, nhưng đại đội nhân mã hành quân điều động, hành động bố trí mai phục thì nhất định không giấu được hắn, tác dụng của Đảng Hạng thất thị chỉ có thể bức Lý Quang Duệ phải sử dụng hết tinh nhuệ chứ không thể mang tới sát thương hữu hiệu. Duy có xuất ra nhánh kỳ binh khác, mà nhánh kỳ binh này, ta vốn là hi vọng ở Lân châu Dương Sùng, nếu ta có thể thuận lợi chiếm được Hạ châu, đại quân của Lý Quang Duệ ở bên ngoài, nhánh sinh lực quân này vẫn chưa chịu tổn thất bao lớn, nếu Lân châu vào lúc khẩn yếu quan đầu xuất kỳ binh tương trợ, ít nhất thì cũng có thể ngăn cản được Lý Quang Duệ, lúc này binh mã tam phiên phạt Hán của ta vội vàng quay về tiếp viện, trong ứng ngoài hợp với quân phòng thủ ở trong thành, nói không chừng bằng vào một trận chiến có thể đanh bật được tên Tây Bắc vương Lý Quang Duệ này, Dương Sùng không đủ can đảm, không nỡ bỏ vốn, thả hồ về rừng rồi lại phải thu thập hắn, e rằng là sẽ rất phi sức."

Chiến mã phi nhanh, rời khỏi lòng sông.

Dương Hạo quay đầu ngựa lại, nhìn tòa thành bảo nguy nga meo theo Trường thành, đột nhiên bật cười, lạnh lùng nói: "Chẳng trách Dương gia của hắn một mức ở dưới Chiết gia, lòng dạ lớn bao nhiêu thì trời đất lớn bấy nhiêu, Dương Sùng kiến lập không đủ mà thủ thành cũng hiềm không đủ. Tòa Dương gia thành này từ xưa đã gọi là thành Lân châu, lân giả, kỳ lân, đáng tiếc..."

Hắn vô thức liếc về phía Hán quốc, trong phạm vi tầm mắt có thể lướt tới, toàn là một mảng trắng xóa, trời đất hòa thành một màu, sắc trời càng âm trầm hơn. Dương Hạo quay đầu ngựa lại, vung roi quát lớn: "Tiếp tục lên đường, tới Lô châu."

Quan viên lưu thủ Lô châu từ lúc Dương Hạo chuyển trọng tâm thống trị sang Ngân châu thì rất là thanh nhàn, nhưng trong khoảng thời gian này thì đặc biệt bận rộn, các loại công tác chuẩn bị rút quân dưới tình huống mà bách tính bình thường không biết gì đang được khua chuông gióng trống chuẩn bị.

Xưởng chế tạo vũ khí ở hậu sơn đã hoàn toàn đóng cửa, tất cả thợ thủ công, học đồ, máy móc, dưới sự dẫn dắt của Lý Hưng, toàn bộ do một nhánh quân đội hộ tống đi, hiện giờ đã di chuyển tới sâu trong Trà sơn. Lần di dời này, Dương Hạo đã không định lại chuyển bọn họ về nữa. Quặng sat mà bọn họ sử dụng vốn là từ Trà Sơn đưa tới, phí vận chuẩn rất lớn, hiện giờ một giải từ Lô châu tới Ngân châu đều nằm trong sự khống chế của hắn, xưởng chế tạo quân giới có thể trực tiếp xây ở Trà sơn, không cần phải lưu lại đây nữa. Đồng thời, quân đội tiếp nhận huấn luyện ở Lô châu cũng bí mật tiến hành tập kết, tùy thời chuẩn bị nhổ trại khởi hành tới Ngân châu để tăng cường phòng ngự cho Ngân châu. Ở giữa Lô châu và Ngân châu, nếu nhất định phải lựa chọn lấy hay bỏ, Dương Hạo không nghi ngờ gì nữa sẽ lựa chọn Ngân châu. Tuy nói Lô châu là nơi phát tài của hắn, nhưng nơi này vốn không thích hợp để làm một tòa thành trì nhằm tiến hành mở rộng và phát triển không ngừng, chỉ giao thông thôi cũng là một vấn đề lớn làm hạn chế tới sự phát triển rồi.

Nếu như đóng ở đây, cũng chính là bị nhốt ở đây, nông nghiệp chăn nuôi không thể thành chủ lưu, mà công thương nghiệp cũng chỉ chiếm được hoàn cảnh đặc thù, lợi thế vị trí đặc thù, hiện giờ Dương Hạo và hai nhà Chiết, Dương đã chính thức kết minh, Đảng Hạng thất thị cũng cờ xí liên minh ngả về phía Dương Hạo, Lô châu đã kết thúc sứ mạng lịch sử của nó rồi, ưu thế vốn có đã không còn nữa.

Còn bách tính Ngân châu, Dương Hạo tạm thời vẫn không định kinh động, để tránh dẫn tới sự chú ý của người khác. Án chiếu theo lẽ thường, Ngân châu là nơi mà Lý Quang Duệ tất phải đòi lại, Lý Quang Sầm vốn là nhân vật là Lý Quang Duệ ắt phải diệt trừ, thành này người này hiện giờ đều ở Ngân châu, khả năng hắn chia binh đánh Lô châu hoặc là trước tiên tới công đánh Lô châu cơ hồ là không có, ai mà không hiểu dùng binh quý ở thần tốc? Cho dù Lý Quang Duệ muốn đánh Lô châu, đó tất nhiên cũng là chuyện sau khi hắn công hãm được Ngâu châu đã.

Nhưng không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, phòng bị tất yếu thì vẫn phải có, nếu Hạ châu thật sự phát binh đánh Lô châu, không thể hấp tấp ứng chiến được, như vậy sẽ làm hại tới bách tính. Cho nên các quan viên dân chính đã bắt đầu thực hiện các bước chuẩn bị rút lui, sản phẩm công thương và dê bò vật tư còn tồn đọng và thậm chí là bãi chăn nuôi của Lô châu cũng đã toàn bộ được dời tới Ngân châu. Dương Hạo vốn định xây dựng Ngân châu trở thành trọng tâm kinh tế của hắn, làm như vậy cũng không đến nỗi quá khiến người khác chú ý. Đồng thời bọn họ cũng làm ra một lượng lớn xe ngựa xe bò, người không biết tình hình còn cho rằng đây là có nhiều vật tư phải bắt đầu vận chuyển, trên thực tế là để chuẩn bị cho cuộc rút lui với quy mô lớn, một khi binh mã Hạ châu công đánh Lô châu, các bách tính có thể rút lui gọn nhẹ, nhanh chóng rút tới cảnh bội Phủ châu.

Chùa Khai Bảo, trong sân của Đạt Thố Lạt Ma.

Một gian thiện phòng, hương định thần tỏa khói lượn lờ, một tăng nhân trọc đầu mặc cà sa màu đỏ đang khoanh chân nhập định, hơi thở kéo dài.

Cửa được mở ra, một đôi giày da hươu nhẹ nhàng giẫm lên tuyết hoa tung bay ngập trời bước vào, một bóng mặc áo lông thú mày trắng cộc tay hiện ra.

Nàng ta đứng ở ngoài cửa, nhìn tăng nhân đó một cái, tăng nhân khoanh chân ngồi trên bồ đoàn, hai tay đặt lên đầu gối. Nếu như không phải là theo sự hô hấp của hắn mà ngực không ngừng phập phồng, thì thật sự có thể bị người ta coi là một pho tượng Phật được đúc bằng đồng rồi.

Trúc Vận cắn môi nói: "Người của Phi Vũ đều đi rồi, một giáo viên như ta hiện giờ cũng không còn gì làm, ngày mai... phải tới Ngân châu rồi."

Hòa thượng đó vẫn bất động, Trúc Vận nhướn mày, rồi lại chậm rãi bình thản hỏi: "Ngươi có bằng lòng cùng tới Ngâu châu với ta không?"

Hòa thượng vẫn bất động, ánh mắt của Trúc Vận từ từ chuyển về phía bức tường, trên tường treo một bức Đường tạp. Đó là một bức Đường tạp làm bằng tơ lụa, lấy ngọc trắng làm trục ngang, ba cạnh còn lại thì bên mép điểm trân châu, lộ ra vẻ quý giá dị thường, trên Đường tạp được che một lớp lụa mỏng khiến người ta không thể nhìn rõ nội dung của bức tranh.

Nhưng Trúc Vận biết bên trên đó vẽ cái gì, đó là họa tượng của một ni cô, một ni cô trẻ tuổi, mặt mày như tranh, thanh thuần như nước. Họa tượng vẽ rất sinh động, vẻ mặt thẹn thùng lại mang theo sợ hãi đó đã làm nổi bật ra hết vẻ ôn nhu và thiện lương của nàng ta. Khi Trúc Vận lặng lẽ tiến lại gần thì nhìn thấy hòa thượng đó đã đứng trước Đường tạp, vén tấm lụa mỏng che bên trên ra, nhìn chằm chằm vào họa tượng, rơi nước mắt gọi tên ni cô đó: "Thủy Nguyệt, Tĩnh Thủy Nguyệt...."

Trúc Vận rất cảm phục sự si tình của hắn, chính bởi vì phần si tình này của hắn, Trúc Vận từ một người không biết ái tình là gì đã lần đầu tiên động lòng với một nam nhân. Nhưng nàng ta lại cũng rất thống hận sự si tình của hắn, từ năm mười hai tuổi lần đầu tiên giết người, nàng ta đã thấy qua quá nhiều sinh tử, tưởng nhớ người thân đã mất thì không có gì sai cả, nhưng không cần phải vì một người đã chết mà khiến một người đang sống cũng biến thành sống dở chết dở.

Trúc Vận nghĩ thông nhưng lại không thể khuyên bảo được Bích Túc, càng không biết nên thổ lổ một phần tình cảm mới phát sinh của mình đối với hắn như thế nào. Hắn ta há lại không biết tình ý của mình đối với hắn? Nhưng mình sao lại đi tranh đoạt trái tim hắn với một nữ nhân đã mất rồi?

Trong thiện đường vô cùng yên tĩnh, hương định thần bốc khói xanh nghi ngút, tỏa hương vị khiến tâm trí được tĩnh lặng ra khắp cả thiện phòng. Hai mắt của Trúc Vận chầm chậm dấy lên một lớp sương mù, nàng ta cắn chặt môi, nàng ta đã rất lâu rồi không khóc, hiện tại cũng không muốn mất mặt, đặc biệt là trước mặt một nam nhân hỗn trướng, nàng ta đột nhiên quay người bỏ đi.

"Trúc Vận cô nương!" Hòa thượng đó đột nhiên lên tiếng, hai mắt mở ra, ánh mắt trong veo, thân nhàn khí định, bảo tướng trang nghiêm. Bích Túc ngày trước là kẻ trộm tài trộm sắc, ở thiện viện của chùa Khai Bảo này tung hành một ngày một đêm, tiềm tâm Phật đạo, thần tình khí chất không ngờ đã có biến hóa thoát thai thoát cốt, bất kỳ ai nhìn thấy hắn đều sẽ không còn chú ý tới dung mạo thanh tú, khuôn mặt giống như nữ tử khóc cười của hắn nữa mà sẽ bị khí chất thần thánh trang nghiêm của hắn làm cho chấn động. Tay chắp thành hình chữ thập, chậm rãi nói: "Niệm Nguyệt hiện giờ đã dứt bụi trần, mỹ ý của cô nương, bần tăng xin tâm lĩnh."

Trúc Vận dừng chân một lúc lâu rồi đột nhiên cười lạnh một tiếng, giống như một cơn gió biến mất ở ngoài cửa, chỉ có gió thổi tuyết phất phơ bay xuống, nhẹ nhàng che đi dấu chân mờ mờ của nàng ta.



"Hoạt Phật, lần này ta dẫn binh phạt Hán, Hạ châu tám chín phần mười sẽ tới đánh ta, hiện giờ ta đã đưa nghĩa phụ tới Ngân châu rồi, chắc rằng Lô châu cũng chẳng có vật mà hắn muốn nữa, chưa chắc sẽ động binh với nơi này. có điều không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, sự an nguy của Hoạt Phật là quan trọng, bản soái đã an bài khoái mã và xa giá rồi, lại lệnh cho mật thám tỏa ra khắp nơi, giám thị nhất cử nhất động của Hạ châu, nếu Lý Quang Duệ có ý đồ dụng binh đối với Lô châu, có thể dùng tốc độ nhanh nhất thỉnh Hoạt Phật khởi giá, tạm lánh tới Phủ châu.

Đạt Thốt Hoạt Phật cười sang sảng, nói: "Pháp vương vung tay giành Ngân châu, từ lúc đó, ta đã biết rằng Lý Quang Duệ sớm muộn gì cũng sẽ tới. Pháp vương có biết bao đại sự quân chính phải lo, không cần lo cho ta làm gì. Ta sẽ sống ở trong chùa Khai Bảo này, không đi đâu cả, trong chùa trên dưới có một ngàn năm trăm tăng chúng, cũng đều không thể tan rã được."

Ông ta cười ngạo nghễ, hờ hững nói: "Lý Quang Duệ có cuồng vọng đến mức nào đi chăng nữa thì chung quy cũng là hào cường một phương, lợi hại được mất, hắn chắc biết cân nhắc. Loại chuyện ngu ngốc được không bằng mất, hắn sẽ không làm đâu. Ta dù ở lại đây, chắc rằng hắn cũng sẽ không đụng đến một sợ lông của ta đâu, càng không dám xua binh vào trong chùa Khai Bảo của ta nửa bước, pháp vương cứ yên tâm."

"Cái này..."

Dương Hạo hơi do dự một chút, Đại Thố Hoạt Phật lại nhoẻn miệng cười: "Dịch kinh quán hiện giờ đã xây xong rồi, đã có được hai mươi mốt quyển Phạn kinh, lại có kỹ thuật in ấn mà pháp vương nghiên cứu sáng tạo ra, rất nhất sẽ có thể in ra nhiều bản, ta đã gửi lời mời tới Hoạt Phật ở bốn phương, vào ngày rằm tháng tư, trong thời gian Phật Đản ta sẽ mở lễ khánh chúc ở chùa Khai Bảo, tới lúc đó ta sẽ tặng Phạn kinh mới in cho chư vị Hoạt Phật. Đại sự công đức vô lượng như vậy, vào lúc khẩn yếu quan đầu này, ta tuyệt không rời khỏi đây đâu, pháp vương đừng khuyên nữa.

Còn nữa, trạch thư quán, ấn thư quán, tàng thư quán của ngài cũng không cần phải di dời, chúng đều được xây ở trong chùa Khai Bảo của ta, lão nạp sẽ bảo đảm cho sự an toàn của chúng. Ha ha, Lý Quang Duệ là một kẻ vũ phu, những thứ này ở trong mắt ta và ngài thì là trân bảo, nhưng Lý Quang Duệ thì chẳng buồn chú ý đâu. Pháp vương có nhiều đại sự phải làm, cứ việc đi làm đi. xem tại TruyenFull.vn

Còn chuyện quân chính, người xuất gia như ta không giúp được gì cả, có điều tín đồ Phật của ta rất đông, lão nạp sẽ lệnh cho đệ tử tới Hạ châu, nếu pháp vương thuận lợi giành được Hạ châu,việc an ủi dân chúng, khắc phục hậu quả, bình định địa phương đã có những đệ tử này của ta lên tiếng kêu gọi các tín đồ ở Hạ châu, đối với pháp vương ít nhiều cũng có chút giúp đỡ. Ha ha, có một số chuyện phải dùng đao kiếm mới có thể giải quyết, nhưng có một số chuyện thì đao kiếm chưa chắc đã giải quyết được đâu."

Dương Hạo đứng dậy, cung kính chắp tay thành hình chữ thập, nói: "Vậy thì cám ơn Hoạt Phật rồi."

"Pháp vương không cần phải khách khí."

Tư Âm Hoạt Phật cũng mỉm cười đứng dậy: "Lão nạp còn đợi pháp vương nhất thống tây vực, Mật tông trung thổ của ta sẽ theo còn đường này mà truyền bá ra phương tây, khai hoa kết quả, trải khắp thiên hạ, reo xuống đại công đức bất thế. Ma Hà Già La, Mã Cáp Dát Lạp."



Trên sườn núi, trong hầm trú, Trúc Vận một chân giẫm lên ghế, uống cạn một bát rượu lớn, dùng mu bàn tay lau miệng đọng trên khóe miệng, trừng đôi mặt hạnh lên quát ra ngoài: "Là ai lén la lén lút trốn ở bên ngoài thế hả, lăn vào đây cho ta, nếu không đừng trách bản cô nương không khách khí."

Vừa nói cổ tay của nàng ta vừa rồi lên, trong lòng bàn tay đã xuất hiện một thanh phi đao sắc bén.

Dương Hạo theo tiếng hiện thân, hành lễ mỉm cười, nói: "Trúc Vận cô nương, ta vừa mới tới chùa Khai Bảo, Niệm Nguyệt thiện sư ta cũng đã gặp rồi, ài, lúc trước ta vốn muốn mượn Phật pháp để hóa giải sát khí trong người hắn, thực không ngờ..."

Đao trong tay Trúc Vận đã không thấy đâu, nàng ta đưa tay ra, ngăn không cho Dương Hạo nói tiếp, hừ lạnh bảo: "Niệm Nguyệt niệm kinh cái rắm ý, đừng có nói với ta, làm bẩn tai bản cô nương."

Dương Hạo không khỏi nghẹn lời, Trúc Vận cầm bình rượu lên, rót một bát đầy, vỗ ngực nói: "Đừng có nói những lời vô thưởng vô phạt với ta nữa, ngươi nếu uống rượu thì bản cô nương hoan nghênh, nếu cho rằng bản cô nương đang ở đây khóc lóc, tìm chết tìm sống thì biến đi cho, Cổ Trúc Vận đời này không bao giờ sống kiểu như vậy đâu!"

Dương Hạo xoa xoa mũi, Trúc Vận lại hỏi hắn: "Sao? Có uống hay không đây?"

Dương Hạo cười rất thoải mái, bước tới ngồi đối diện với Trúc Vận, lớn tiếng nói: "Được, uống thì uống, bát đâu?"

Trúc Vận không vui trợn mắt lườm hắn: "Để làm gì, dùng bát mà ta đã uống thì không được à? Cùng với một con ma men thì giảng đạo ý làm gì?" Dương Hạo thấy nàng ta đã ngà ngà say, chỉ đành nghe lời cầm bát lên, vừa đưa tới miệng thì đột nhiên nói với vẻ lo lắng: "Trúc Vận cô nương, tửu phẩm của cô có tốt không đó?"

"Để làm gì?"

"Cô nếu uống sau rồi thích đánh nhau, vậy bản thái úy có thể phụng bồi, nhưng nếu uống say rồi lại khóc khóc cười cười, thở ngắn than dài rồi lại cứ bắt ta ngồi nghe cố sự thì ta thực sự là không có thời gian đâu."

Trúc Vận bật cười, bỏ cái chân đang đặt trên ghế xuống rồi ngồi xuống, vỗ ngực nói: "Ngươi yên tâm đi, tửu phẩm của bản cô nương so với ngươi thì tốt hơn nhiều, ta sau khi uống say không khóc cũng không làm loạn, so với lúc tỉnh thì còn nhã nhặn hơn cả trăm lần, người vẫn không tin lời cha ta nói ư?"

Dương Hạo thấy yên tâm rồi, hắn bảo: "Vậy thì tốt, vậy thì tốt, nào, ta trước tiên kính cô một chén." Nói xong liền cầm chén lên uống cạn.

Trúc Vận vui vẻ khen: "Thế mới là đàn ông chứ, bình thường ngươi ngồi ở cửa nha môn ra vẻ đạo mạo lắm, bản cô nương nhìn chẳng vừa mắt chút nào. Nào, ta tiếp ngươi một chén."

Nàng ta cầm binh rượu lên rót đầy một bát, tự mình uống cạn sau đó lại đổ đầy, đẩy tới trước mặt Dương Hạo, rất hào sảng, nói: "Tới lượt ngươi!"

Dương Hạo cầm bát lên, đưa bát lên tới miệng thì lại bỏ xuống. Trúc Vận trừng mắt lên, nói: "Sao?"

Dương Hạo nói: "Kỳ thực, ta tới chùa Khai Bảo là.... là có một việc muốn nhờ cô giúp đỡ, về sau lại sợ cô tâm tình không tốt cho nên định để sau. Nhưng ta hành trình vội vàng, sáng sớm ngày mai phải về Ngân châu rồi, nhất thời bán hội không tìm được nhân thuyển tốt, bởi vì nữ tử bình thường rất coi trọng thanh danh, sợ là sẽ không tình nguyện. "

Trúc Vận thấy phiền phức, bảo: "Là một đại nam nhân sao lại ấp a ấp úng như đàn bà vậy, rốt cuộc là có chuyện gì, ngươi nói ra mau đi, làm ta sốt ruột muốn chết rồi đây này."

Dương Hạo vẻ mặt ngưng trọng, nói: "Là thế này, người mà không tính xa thì ắt gặp lo gần. Bốn phủ Ngân, Lân, Lô, Phủ hợp tung, cục diện chỉ hạn chế ở cái xó Tây Bắc, chung quy cũng khó thành đại khí, chiến tuyến này vẫn phải tiếp tục mở rộng về phía nam mới được. Ta có một chuyện tốt nhất để huynnh đệ tiểu Lục và Thiết Ngưu của ta đi làm, nhưng bọn họ nếu rời đi, ngoài mặt sẽ không thể tiếp tục bảo trì mối quan hệ hiện tại với ta, để tránh vạn nhất bị người ta vạch trần thân phận, ta đã tìm ra một cái cớ hợp lý để "đuổi" họ đi."

"Dừng dừng dừng!" Trục Vận đau đầu không thôi, vỗ trán cầu xin: "Dương đại nhân, đừng có nói dài dòng như vậy với bản cô nương nữa, ta nghe mà đau đầu lắm, ngươi cứ nói với ta, muốn ta làm gì là được rồi."

Dương Hạo cười nói: "Ta là muốn nhờ cô phối hợp chế tạo ra một hiện tượng giả là tiểu Lục và Thiết Ngưu nổi lòng dâm tà, có ý đồ bất chính với cô, sau đó ta sẽ thực hiện quân kỷ một cách nghiêm khắc, cùng với bọn "cắt áo bào đoạn tuyệt tình nghĩa", rồi đuổi bọ họ đi."

"Ồ!" Trúc Vận đột nhiên hiểu ra, vỗ đùi nói: "Ta còn tưởng là đại sự gì chứ? Chỉ có thế thôi à? Không phải chỉ là đóng giả một nữ tử yếu đuối để người ta khi phụ thôi ư? Lúc đi giết người, loại kịch này ta cũng đóng không ít lần, chuyện nhỏ thôi mà, có gì đâu. Chúng ta trước tiên cứ uống rượu thống khoái đã rồi nói sau."

Dương Hạo mừng rơn, vội vàng gọi Mục Vũ vào, dặn dò hắn mấy câu, sau đó cầm bát lên, mặt mày tươi cười nói: "Cạn!"

...

"Đây, đây là nơi nào vậy?"

Dương Hạo hoa mày chóng mắt, chỉ cảm thấy trước mặt tất cả đều đang quay cuồng, hắn cũng biết là ai đang đỡ mình, chỉ cố gắng thì thào hỏi.

Tửu lượng của hắn tuy không tính là tốt, nhưng cũng không đến nỗi tồi, nhưng việc rong ruổi đường dài khiến thể lực bị tiêu hao là điều không thể tránh khỏi, người thân thể cực kỳ mệt mỏi cũng rất dễ say rượu. Dương Hạo hiện giờ mí trên vật lộn với mí dưới, đã sắp ngủ đến nơi rồi, kể ra thì tửu phẩm của hắn cũng rất tốt.

Trúc Vận cô nương tửu phẩm so với hắn còn tốt hơn, uống rượu say rồi còn nhã nhặn hơn cả lúc chưa uống hai mắt sáng lên, nàng ta túm Dương Hạo chân nọ đá chân kia đi về phía trước, vừa đi vừa nói: "Kêu cái gì mà kêu, chúng ta tới bờ sông câu cá nào."

Dương Hạo tuy rằng chân tay đã không nghe theo sự sai bảo, nhưng ý thức vẫn còn chút tỉnh táo, hắn líu cả lưỡi, lắp bắp nói: "Trời trời hình như rất tối rồi thì phải?"

"Tối rồi tối rồi, chúng ta chưa ngủ, chắc cá cũng chưa ngủ đâu?"

Trúc Vận kéo Dương Hạo, đã quẹo vào trong cái ao cỏ lau ở bên ngoài thành Lô châu, phía sau là ba tên gia hỏa lén lút đi theo, một người là thiếp thân thị vệ Mục Vũ của Dương Hạo, hai người kia đương nhiên chính là Loan Đao tiểu Lục và Thiết Ngưu phụng mệnh tới dở trò bất chính.

Bọn họ đã ý đồ bất chính một lần rồi, kết quả là bị đánh cho mặt mũi bầm dập, Thiết Ngư trán thì u lên một cục to như cái bánh báo, giống như là lão Thọ Tinh vậy, trên cái mặt rỗ Loan Đao tiểu Lục thì có một dấu tay đỏ hồng, miệng thì tím xanh một khối. Bọn họ còn chưa kịp nói một câu bẩn thỉu nào thì đã lãnh đủ sự bạo lực của Trúc Vận rồi, kết cục làm phiền nàng ta uống rượu không ngờ lại thê thảm như vậy. Tiểu nữ này uống sau rồi tuy rằng không động tới binh khí, nhưng một đôi phấn quyền thì lại đánh cho hai người đến cả mẹ mình cũng nhận không ra.

Sau đó, Trúc Vận cô nương tửu phẩm càng lúc càng tốt uống sạch cả vò rượu, rồi lôi Dương Hạo từ dưới gầm bàn lên, hưng phấn bừng bừng đòi đi câu cá. Kể ra, so với những hành động đánh đánh giết giết thường ngày mà nàng ta hay làm, câu cá quả thực là một chuyện rất văn nhã, chỉ có điều, lúc này thực sự là hơi tối một chút.

Thiết Ngưu ôm mặt, thảm thương nói: "Trời lạnh như thế này, Trúc Vận cô nương không nên kéo đại nhân đi câu cá, chúng... chúng ta cứ một mực đi theo thế này à?"

"Không đi theo thì biết làm gì." Loan Đao tiểu Lục tức giận hừ một tiếng.

Thiết Ngưu mặt mày khổ não nói: "Vậy... vậy thì theo thôi."

Dương Hạo bị Trúc Vận kéo tới mặt băng, ngồi dựa lưng vào nhau, Dương Hạo cố mở mắt ra nhìn xung quanh, líu lưỡi nói: "Tới rồi à? Cần câu đâu? Móc câu đâu? Đưa cho ta một ít mồi đây!"

Trúc Vận cô nương vỗ trán, cười rất ngô nghê: "Ngươi sao không nói sớm, ta hình như quên mất rồi."

Dương Hạo trượt trên mặt băng, hàm hồ nói: "Vậy... vây cô câu đi, ta đi ngủ trước đây."

"Ngủ cái gì mà ngủ, không cho ngù." Trúc Vận giữ hắn lại: "Hay là chúng ta ngâm thơ đi? Ta rất thích ngâm thơ đó. Khụ! Tuyết lớn đổ ào ào, trắng phau như hoa lau. Ê, ngươi tiếp hai câu đi."

"Khò khò!"

Trúc Vận bĩu môi trông rất thục nữ: "Chẳng ra làm sao cả, ngươi đã bỏ mặc ta thì ta ngồi đếm sao. Tối nay ta nhất định có thể đếm ra hết số sao trên trời, một ngôi, hai ngôi, ba ngôi, bốn ngôi."

Ba người nằm trong ổ tuyết, quay sang nhìn nhau, dở khóc dở cười, Mục Vũ che miệng, lo lắng nói: "Mặt băng có chắc không đấy? Nếu đại nhân rơi xuống hố băng thì làm thế nào đây?"

Thiết Ngưu nói: "Tiểu Lục nhi, chúng ta.... có... có phải phi lễ nữa không?"

Tiểu Lục nhi tức giận nói: "Nàng ta càng say càng nhanh nhẹn, ngươi có bản sự phi lễ người ta không? Ta đang lo là nàng ta liệu có phi lễ với đại ca của chúng ta không kìa?"
Bình Luận (0)
Comment