Bộ Bộ Sinh Liên

Chương 474

Dương Hạo giờ đang trong tình trạng tiến thoái lưỡng nan, nếu hắn đột nhiên xông ra phá vây, đối phương dù sao cũng là đội ngũ kỵ binh, có thể thoát khỏi đối thủ, tranh giành lấy một đường sống thực xa vời, hắn sợ rằng kết quả của sự phá vây là không công tự chịu diệt vong, hơn nữa như thế, sợ rằng viện quân của Chiết Ngự Huân càng khó mà tìm được tung tích hắn.

Nhưng nếu như kiên thủ thì cũng có vấn đề, tòa thành phế tích này tường thành đã bị phong hóa thành đống cát, giờ chỉ có thể lấy làm công sự che chắn, nhờ vào mũi tên tạm thời xung phong cản quân địch, may mà khi Dương Hạo rời khỏi Hán đòi hai mươi vạn mũi tên, mỗi người đều được trang bị hai tiến hồ, giờ mới hao hụt đi một nửa, đồng thời lương khô mang theo cũng có thể chống đỡ được hai ngày, còn về thức uống cũng không phải lo, vách núi dốc bên cạnh cổ thành cao hơn mười trượng chính là sông Vô Định, có thể cấp nước cho quân đội, cho nên tạm thời vẫn còn chống đỡ được.

Dương Hạo sau khi phái người kiểm tra mũi tên, lương khô và số binh sĩ liền chia toàn bộ nhân mã ra làm hai đội, một đội canh gác một đội nghỉ ngơi, sau đó tập trung toàn bộ các tướng lĩnh, nói rõ với họ tình hình lương thảo và sự chuẩn bị về tên hiện giờ, cuối cùng thì hạ lệnh: "Chúng ta còn có thể chống đỡ được hai ngày nữa, nhưng sau hai ngày ấy, tên cạn lương thảo cũng hết, lúc ấy mới nghĩ đến chuẩn bị thì đã quá muộn, cho nên chúng ta chỉ còn một ngày dùng chỗ ấy, tối đêm ngày mai, nếu như Chiết tướng quân còn chưa tìm thấy chúng ta, chúng ta nhất định phải phá vây, sau khi phá vây, các bộ lập tức tản ra, chia nhau ra mà đi, trở về Bắc Ngạn".

Chúng tướng cũng đều hiểu được tình hình hiện giờ, sau khi được lệnh thì quay về trù bị. Lúc này binh mã của Chiết Ngự Huân đã đuổi tới bên sông Vô Định, Chiết Ngự Huân dùng binh khí làm cầu nổi, sau khi vượt qua sông Vô Định thì hạ trại, bên bờ đối diện để lại một đội nhân mã bảo vệ cầu nổi để lấy đường lui, sau đó phân binh ra ba nghìn, nửa đêm tìm kiếm đội quân Dương Hạo.

Quân của Lý Nhất Đức cũng ở bên bờ sông, sau khi chúng đánh Dương Hạo hướng phá vây thượng du, vừa phái người đi đưa tin tới Lô Châu và Ngân Châu, vừa mau chóng quất ngựa đuổi tới bờ sông, nhưng bên bờ sông không phải dễ dàng có thể rong ruổi, đuổi không được bao xa, phía trước là vách núi cao sừng sững, dãy núi trùng điệp, như vậy phải đi vòng khá xa, đợi khi vòng đến bờ sông, thì không biết đại quân của địch ta đã giết đến đâu rồi, thế là hắn đành quay về chỗ cũ, chờ đợi viện binh.

Mạng lưới mà Chiết Ngự Huân tung ra tìm quân Dương Hạo là một cách làm do người ở thảo nguyên phát minh ra, thảo nguyên rộng lớn khôn cùng, hơn nữa không giống như sơn dã hành quân của trung nguyên, cứ đi theo đường, bốn mặt của nó là đường bằng phẳng, chỗ nào cũng có thể hành quân, muốn tìm đối thủ của mình trên thảo nguyên rộng lớn là chuyện khó như lên trời, cho dù ngươi có tìm ra rồi, thì đội quân đi tìm cũng không thể quay trở lại đường cũ tìm doanh trại của mình được, hoặc là bị quân địch vây đánh rồi chẳng có tin tức gì, đây là những vấn đề có thể xảy ra.

Hơn nữa cách tìm tung tích tuy sử dụng một lượng người lớn nhưng nó vô cùng có hiệu quả, mỗi đội quân tung ra với một khoảng cách nhất định, cùng tỏa ra về phía trước cũng với một khoảng cách nhất định, ở chỗ cũ thì để lại một kỵ sĩ, những người khác thì tỏa ra tứ phía, tỏa rộng ra có thứ tự, lấy đại bổn doanh làm trung tâm, tạo mạng lưới lớn giăng khắp nơi trên thảo nguyên, bất kỳ một nơi nào gió thổi cỏ lay đều có thể thông qua cách tìm kiếm này để thu thập tin tức mang về bẩm báo, như vậy sẽ không bị lạc đường, và cũng sẽ phát hiện ra mục tiêu hơn, mạng lưới rộng mà dày đặc, quân địch không thể trốn vào đâu được.

Cách tìm như vậy được triển khai suốt đêm, một khi tin còn chưa được báo về, trong đại doanh của Chiết Ngự Huân, Chiết Ngự Huân và Lý Nhất Đức đang thức trắng đêm nghiên cứu hướng đi của quân địch, và mục đích của Lý Quang Duệ. Chiết Tử Du thay quần áo sang bộ nữ trắng tinh khôi, nhân lúc Chiết Ngự Huân và Lý Nhất Đức đang nghiên cứu tình hình trong trại, nàng đứng bên bờ sông Vô Định nghe tiếng dòng nước trôi, từ tận sâu kín đáy lòng nhìn xa xăm, như đang trông ngóng hòn vọng phu.

Tiếc thay bên bờ sông Vô Định ấy chính là người tình trong mộng của nàng.

Nghĩ đến một bài thơ Đường mà ai cũng thích, người Chiết Tử Du bỗng run lên, nàng ý thức được bước lên mấy bước về phía trước, tưởng rằng dòng sông cạn, lúc này mới dừng bước chân lại, miệng lẩm bẩm: "Dương Hạo, người xưa nói, người tốt không sông lâu, tên bỏ đi thì sống nghìn năm. Chàng thay lòng đổi dạ, háo sắc, miệng nói một đường làm một nẻo, nhất định sẽ không dễ bị chết đâu, có phải không?"

Nghĩ đến đối phương sớm có sự chuẩn bị, binh lực lại xa với Dương Hạo, Dương Hạo lúc này có lẽ đã…

Chiết Tử Du càng nghĩ càng sợ, chân đứng dưới nước lạnh, lòng nàng càng lạnh hơn, nàng nghĩ vẩn vơ, tim đập nhanh hơn, bỗng nàng hét lớn về phía dòng sông: "Dương Hạo! Chàng dám chết cho thiếp xem, thiếp sẽ lấy người ta cho mà xem! Để chàng chết cũng không yên".

Nước sông chảy cuồn cuộn, giọng nàng không thể vang xa, Chiết Tử Du ngẩn người nhìn dòng sông, nước mắt bỗng lăn dài trên má tự khi nào.

"Đại tiểu thư, đại tiểu thư".

Trương Thập Tamcầm đèn lồng chạy đến, thấy Chiết Tử Du đứng một mình bên bờ sông, hét lớn từ xa.

Chiết Tử Du không quay đầu lại, nàng càng khóc nức nở hơn, đứng lặng người một lúc lâu sau, liền vén tay áo lên, cúi xuống rửa mặt, rồi mới xoay người lại, lạnh lùng hỏi: "Có chuyện gì?"

Trương Thập Tam nhấc đèn lồng lên, Chiết Tử Du da trắng nõn, má hơi ửng hồng, thanh tú mỹ lệ vô cùng, nàng nhìn Trương Thập Tam với ánh mắt trìu mến, vẻ lo lắng vừa nãy không còn nữa, người ta không thể phát hiện ra nàng vừa khóc nức nở bên bờ sông.

Trương Thập Tam không dám nhìn nhiều, hạ thấp đèn lồng xuống nói: "Theo sự dặn dò của tiểu thư, bồ câu đưa tin đã quay trở lại, cả đêm chỉ thả một con, tìm hiểu toàn bộ sự tình, những tin tức thu thập được, có tin tức một cái sẽ báo về".

Chiết Tử Du gật đầu nói: "Được rồi, sáng sớm ngày mai nếu như đại quân rời trại, ngươi ở lại đây phụ trách thu thập thông tin, rồi kịp thời báo lại cho ta".

Trương Thập Tam chắp tay đáp: "Vâng…"

Chiết Tử Du ôn tồn hỏi: "Thế còn chuyện gì nữa không?"

Trương Thập Tam vội lắc đầu, Chiết Tử Du nói: "Không có chuyện gì còn đứng đó làm gì nữa?" truyện được lấy tại TruyenFull.vn

Trương Thập Tam thấy tâm trạng của tiểu thư không tốt, liền vội đáp một tiếng rồi chạy mất tăm.

Một cơn gió thổi tới, Chiết Tử Du lúc này vừa mới rửa mặt, trên mặt vẫn còn hơi ướt, da vô cùng nhạy cảm, ánh mắt sắc bén, ngẩng đầu nhìn bầu trời không trăng không sao, đột nhiên bước nhanh về phía doanh trại quân đội.

Trong trại, Chiết Ngự Huân lớn tiếng nói: "Giờ cho thấy, Lý Quang Duệ thà bị chém cho một nhát cũng không rời bỏ Hạ Châu, song làm như này cũng có cái đúng của nó.

Binh tướng dưới trướng hắn, gia quyến sản nghiệp đều ở Hạ Châu, chỉ có quay trở về mới có thể bảo đảm được lòng dân không mất, hơn nữa có thể phát huy sĩ khí lớn hơn. Song chúng ta không thể ngờ hắn có gan mạo hiểm trở về Hạ Châu, hơn nữa kế dối trá của hắn thực hoàn mỹ.

Hắn ở Hà Lô Xuyên, Trọc Luân Xuyên với hai quân cờ này, để làm cho ta khỏi sinh nghi, đến con trai ruột của hắn cũng xá hạ rồi, giờ lại lưu lại hai vạn đại quân ngăn quân ta đuổi theo, như thế hao tổn tâm cơ, giờ đại hạ vốn ban đầu, vì để mang theo năm sáu vạn người còn lại trở về, bà nó chứ, thực ngoan cố, người hận ta gặp nhiều rồi, đều hận mình như vậy, ta mới là lần đầu gặp, đổi Chiết Ngự Huân ta, chuyện như vậy ta tuyệt đối không làm nổi. Là đối thủ một đời người với Lý Quang Duệ, giờ, ta thực sự hơi thấy phục hắn".

Lý Nhất Đức lo lắng như ngồi trên đống lửa, chẳng nói chẳng rằng, Chiết Ngự Huân thấy vậy khuyên: "Lý đại nhân, ngươi cũng không cần phải quá lo lắng như vậy. Giờ tìm được tung tích của lão tam không quá dễ dàng, bổn soái giăng lưới tìm khắp nơi, có 10% nguyên nhân là sợ ta lão tam bị người phục kích, ngươi đừng lo, đợi đến sáng sớm ngày mai, thì việc tìm hắn dễ hơn nhiều, nơi mà thiên quân vạn mã đi qua chắc chắn sẽ có dấu vết".

Lúc này, Chiết Tử Du vén rèm đi vào, sắc mặt lo lắng hỏi: "Đại ca, Lý đại nhân, muội thấy thời tiết không ủng hộ rồi, đêm nay sợ rằng sẽ có mưa".

Thời tiết ở thảo nguyên như đứa trẻ, nói thay đổi thì đổi, binh thường mây quang gió thổi, kinh nghiệm dự đoán thời tiết có ở thảo nguyên cũng chẳng có tác dụng, theo kinh nghiệm mà làm, có lúc bị thiệt thòi, song kinh nghiệm này tuy nói không phải vạn thử vạn linh, có lúc cũng có chút hữu hiệu.

Chiết Ngự Huân vừa nghe vậy, hắn vội chạy ngay ra cửa trại, ngước mắt nhìn lên bầu trời tối đen, hít chút gió trời, vẻ mặt của hắn cũng thay đổi đột ngột: "Sợ…sợ là đêm nay có mưa thật đấy, hơn nữa mưa không nhỏ, nếu như có trận mưa này thì coi như công toi rồi…"

Lý Nhất Đức là một Lý Thị gia chủ không có nhiều kinh nghiệm hành quân, nghe Chiết Ngự Huân nói nghiêm trọng như vậy, không hiểu liền hỏi: "Chiết soái lo lắng gì vậy? Có trận mưa lớn thôi mà, chúng ta chinh chiến sa trường, binh đao máu chảy còn không sợ, sợ gì mưa cơ chứ?"

Chiết Ngự Huân hít một hơi sâu, trầm giọng nói: "Một khi mưa, mà còn là mưa lớn, dấu vết ngựa đi sẽ bị mưa xóa hết sạch, thảo nguyên mênh mông, chúng ta sao tìm được tung tích lão tam đây?"

Lý Nhất Đức lúc này mới hiểu ra, mặt hắn bỗng dưng biến sắc, ba người lo lắng vô cùng, ngẩng đầu nhìn khoảng không, một lúc sau, Lý Nhất Đức bỗng vỗ tay cái "tét", vui sướng hét lên: "A ha, ha ha, mưa, mưa thì thật tuyệt, ha ha, nếu như mưa ấy, đại nhân nhà ta mới có thể tránh được nguy hiểm, tẩu thoát được".

Huynh muội Chiết Ngự Huân chợt động lòng, vừa mừng vừa sợ hỏi: "Lý đại nhân, ngươi nói rõ ra đi".

Lý Nhất Đức dương dương tự đắc nói: "Đây chính là điềm lành cho đại nhân nhà ta, đại nhân nhà ta mặc bố y mà phát tích, mãi đến hôm nay vị so vương hầu, mỗi lần trọng đại chuyển biến tất sẽ gặp thủy, mỗi lần như vậy đều là nguy hiểm dị thường, cuối cùng tất cũng sẽ gặp dữ hóa lành, thăng chức rất nhanh, hắc hắn, nhị vị còn không biết nhé, đại quân nhà ta từ thủy mà sinh ra hào kiệt đó".

Huynh muội Chiết Ngự Huân nghe vậy liền nhìn nhau, thậm chí còn có cảm giác dở khóc dở cười. Có cách nói về kim cương hiến bảo, thủy đức chi thụy, đều là giúp đỡ cho Dương Hạo, chuyện này Chiết gia cũng là giúp âm thầm, không có ai hiểu được huyền cơ bên trong huynh đệ họ, không thể nghi ngở sự kiên định trong lời nói của Lý Nhất Đức, hai huynh muội nhìn cười nhau mếu máo nói: "Thủy đức chi thụy, hắn thực là có thượng đế giúp đỡ, gặp thủy mà sinh, gặp thủy đắc lợi sao?"

Nghĩ đến kỳ tích trong thời gian hai ba năm ngắn ngủi nhanh chóng quật khởi, hơn nữa mỗi lần như vậy đều gặp thủy, hai huynh đệ họ bán tính bán nghi cùng nói: "Chẳng lẽ…đây chính là ý trời nói với chúng ta về vị minh trung sắp tới?"
Bình Luận (0)
Comment