Đinh Thừa Tông dẫn một vạn quân đang đánh về thành Ngân Châu.
Đinh Thừa Tông và Tiêu Nghiễm vốn phụ trách thống kê hộ tịch, biên chế, lo các chuyện về nông lâm nghiệp mục thương, hộ khẩu, dân chúng, sao cho ổn định, phát triển liên tục chính quyền trụ cột, những việc này đương nhiên là phải giao cho những người tín nhiệm nhất mới lo liệu được. Đinh Thừa Tông làm thì hơi bất tiện, Tiêu Nghiễm lại am hiểu quản lý ở phương diện này, cho nên Dương Hạo bố trí cho hai người cùng gánh vác trọng trách này.
Nhưng cho dù Đinh Thừa Tông làm không tiện nhưng hắn dù sao thì cũng vẫn còn trẻ, nhiều năm luyện tập võ nghệ cơ thể cường tráng, còn Tiêu Nghiễm thì lại là người đọc sách, tuổi tác già nua, cơ thể suy nhược không được khỏe, hắn không thể bôn ba khắp nơi, cho nên để hắn tọa trấn thành Ngân Châu, Đinh Thừa Tông đích thân đi bộ lạc quy phủ Ngân Châu xác nhận, thống kê hộ tịch, làm công tác chọn lính nhập ngũ.
Còn Đinh Ngọc Lạc chịu trách nhiệm huấn luyện quân mới, chủ yếu cũng là vì Dương Hạo giờ chẳng có ai đáng dùng. Vài đại tướng đều phái đi, không thể cứ làm việc mộ binh và huấn luyện tân binh, đồng thời giờ võ công của thuộc hạ Dương Hạo có họ Đảng Hạng Thất Thị, họ Mộc, họ Kha, họ Ngải, nhân mã thuộc về Dương Hạo dường như không có, hắn không nghi ngờ về Đảng Hạng Thất Thị với hắn, cũng không nghi ngờ lòng trung thành của Mộc Ân, Mộc Khôi, Kha Trấn Ác, Ngải Nghĩa Đào, nhưng một thể chế cân bằng, ổn định, kiện toàn mới là kế sách dài lâu, một sự thỏa đáng với việc dựa vào sự trung thành của các võ tướng.
Ở điểm này, Dương Hạo thực sự là dựa vào phương châm kiến quân của huynh đệ Tống quốc Triệu Thị, quân đội quốc gia hóa, ngành nghề hóa mà không phải là hệ thống làm quân phiệt. Quân sự của triều Tống nếu như rời xa bị người làm bẩn xấu, da bình thư ghê tởm hóa, kỳ thực không có chỗ nào bị người ta lên án, triều Tống dụng binh không được lực, chủ yếu là thiếu vũ khí mạnh nhất của thời đại binh khí lạnh: Chiến mã, cho nên chẳng có cách nào chủ động nắm được chiến trường; Địa điểm xác nhận thủ đô và chế độ quan viên tệ nạn quá nhiều, làm ung binh, ung chính; khí hậu thời kỳ tiểu băng hà bắt đầu hình thành, dân tộc phương bắc có áp lực sinh tồn trở nên lớn, ý đồ chiến lược xâm chiếm Trung Nguyên càng lớn, thậm chí cả dân tộc phương bắc trước đây, hơn nữa chúng đã vào chính thể quốc gia, hơn nhiều so với bộ lạc du mục trước đây, thêm nữa còn hình thành nhiều nhân tố chính trị thối nát hủ bại.
Coi là như vậy, triều Tống vào giai đoạn cuối dài hơn so với triều Đường, dân sinh mạnh hơn triều Đường, quốc gia giàu có hơn triều Đường, thời gian ổn định cũng lâu dài hơn triều Đường, nội loạn ít, thể chế chính trị vẫn có ưu điểm và điểm mạnh. Xây dựng một chính quyền từ không đến có, từ yếu đến mạnh, tất nhiên cần phải lĩnh hội được những kinh nghiệm giáo huấn về chính quyền trước đây của các quốc gia khác, kế thừa điểm mạnh của nó, hạn chế điểm yếu và sai sót, mở ra một ý nghĩ mới, từ Tần Hán Tùy Đường đến nay, tất cả quốc gia đều làm như vậy, sau này cũng sẽ vẫn là như vậy, thể chế chính chị của văn minh loài người không ngừng hoàn thiện tiến bộ trong quá trình này.
Dương Hạo đã hạ quyết tâm xây dựng một chính quyền thuộc về mình, đương nhiên cần học hỏi rất nhiều kinh nghiệm của những người đi trước, hắn đã bắt đầu ý thức được tăng cường sự chuẩn bị ở phương diện này, mà không phải làm một thảo đầu vương, xây dựng chính quyền, giai đoạn đầu quan trọng nhất đương nhiên là xây dựng quân đội, cho nên xác nhận hộ tịch, sau khi chọn ra người kiến quân, chiêu mộ binh sĩ từ dân chúng, xây dựng một nhánh và quân đội thân tín tuyệt đối, không phe phái thành điều đương nhiên.
Bởi vậy Đinh Ngọc Lạc và Đinh Thừa Tông có nhiệm vụ quan trọng nhất, việc chiêu mộ binh lính huấn luyện sau khi có hiệu quả, nhánh quân đội của họ vốn đóng ở Minh Đường Xuyên dựa khu bắc, đồng ý coi Dương Hạo một khi kế hoạch trộm trời thất bại, Ngân Châu sau khi rơi vào tay kẻ địch sẽ đi tới nơi này nhận sự che chở của người Khiết Đan, có thể có một chi sinh lực binh khả dụng, hai ngày trước, hắn vừa mới nhận được La Đông Nhi có Hạ Châu trong tay, Lý Quang Duệ đốt quân, tin Dương Hạo đã hiệp quân đuổi theo, mang binh mới này chạy tới Ngân Châu.
Dựa theo lộ trình, khi đến lúc chạng vạng cách Ngân Châu mấy chục dặm đường, gây sức ép ở chỗ đóng quân một tối thực không cần thiết, Đinh Thừa Tông lệnh cho toàn quân hành quân suốt đêm, tranh thủ trước đêm đến Ngân Châu.
Không ngờ đến dưới thành Ngân Châu, thì khói lửa khắp nơi, loạn dân nhiều vô kể đã trào ra khỏi thành, chạy trốn khắp núi đồi, Đinh Thừa Tông cả kinh, vội lệnh cho người tóm lấy một tên hỏi rõ đầu đuôi, vừa mới hiểu được tình hình thì gặp được đám người Oa Oa, Diễm Diễm, Từ Huyễn, Tiêu Nghiễm chạy ra khỏi thành.
Đinh Thừa Tông vội vàng sâu chuỗi mọi chuyện lại, thấy dân chúng tháo chạy thưa dần mới gọi Đinh Ngọc Lạc lại dặn dò, Đinh Ngọc Lạc cầm roi quật mạnh thúc ngựa rút kiếm cùng với một vạn tân quân Kha Trấn Ác giết về thành.
Xông lên trước nhất là hảo hán tộc Khiết Đan mà họ chiêu mộ, dựa theo thói quen xây dựng của Tống quân, đội nhân mã này gọi là Khiết Đan trực, nói họ là tân binh chỉ là vì đội quân này mới xây dựng, binh sĩ của họ không phải những tân binh ngố mười tám không biết gì, rât nhiều binh lính sớm đã có kinh nghiệm tác chiến, trong đó không thiếu người của các bộ lạc chinh chiến, mấy lần vương gia mưu phản thất bại, chạy về làm dân du mục Khiết Đan.
Dưới sự hướng dẫn của Khiết Đan trực ban lĩnh Da Luật Mạc Văn, họ hung thần ác sát tiến vào thành, lớn giọng la hét tiếng Khiết Đan, tiến quân tây bắc, đoạt lấy Ngân Châu.
Lý Kế Quân chỉ có sáu nghìn binh mã, lúc này đã tản mác khắp thành, cướp bóc tài sản, bận việc thưởng thức gái gú, Lý Kế Quân không khống chế được và cũng không thèm khống chế, Ngân Châu trống không hắn biết chứ, đợi đến trời sáng lại thu nạp quân đội tiến hành quản lý nghiêm khắc vẫn còn kịp chán.
Còn đội quân nhân mã Đinh Thừa Tông, binh lực không chỉ vượt chúng, mà binh viên tập trung, khi đánh là đánh đâu thắng đó không gì cản nổi. Lý Kế Quân bị đạo cô kiều diễm kia cho vài phát đánh đầu sưng lên như đầu lợn, hai má sưng lên không nói được, vết thương này xem ra khó lành, mà lại không cần băng bó cũng không có loại thuốc nào thích hợp, thậm chí bại quân báo lại Khiết Đan đánh bất ngờ, từ bắc thành giết vào, đại quân mênh mông cuồn cuộn, trong bóng đêm không biết là bao nhiêu nhân mã.
Lý Kế Quân nghe vậy vừa kinh ngạc vừa bán tính bán nghi, lần trước Dương Hạo hợp lực tấn công Ngân Châu với Khiết Đan thì hắn biết, đương nhiên Khiết Đan xuất ra lục viện bộ năm vạn tinh binh thiện chiến, sau đó bắt giết Khánh Vương Da Luật Thịnh, nói như vậy, họ và Dương Hạo liên minh với nhau, đương nhiên, trên thế gian chỉ có lợi ích vĩnh cửu, không có tình bạn vĩnh cửu, Khiết Đan xuất binh tấn công Dương Hạo không phải là không có khả năng, nhưng…thực là khéo, người Khiết Đan lúc này cũng nhúng chân vào sao?
Đang lúc bán tính bán nghi, thiết kỵ Khiết Đan đã xông nhanh đến, nghe tiếng Khiết Đan, nhìn chính xác các võ sĩ Khiết Đan xông tới, Lý Kế Quân còn gì mà không tin? Lần trước người Khiết Đan ra trận lục viện bộ năm vạn quân tinh nhuệ, thế lần này có bao người ra trận đây? Lý Kế Quân càng nghĩ càng sợ hãi, mắt thấy đội quân hùng hùng hổ hổ, nhân mã nhiều vô kể, đừng nói đến chống cự, chỉ là đi tập trung sáu nghìn binh mã trong thành vào cũng không biết đợi đến ngày tháng năm nào, không rảnh nghĩ nhiều, chỉ thầm than một tiếng, quất ngựa chạy ra ngoài thành.
Lý Kế Quân từ đầu đến cuối cũng không hề hoài nghi đo là kế nghi binh của quân Ngân Châu, hắn biết Ngân Châu trống rỗng đến mức độ nào, sức chống cự mềm yếu khi xông vào thành gặp, nếu như Chiết Ngự Huân còn có binh quân, thì nào có thể ngốc nghếch để mai phục ở ngoài thành, đợi hắn phá thành, giết dân chúng chạy thoát chết, đạo lý lại xông vào thành quyết chiến?
Đặc biệt là Lý Kế Quân sau khi chạy ra thành Ngân Châu, còn thu nạp bộ hạ cũ, nhưng chẳng được bao lâu, trong thành phi ra đại đội nhân mã, nhìn thấy thế đúng là bám riết không tha, Lý Kế Quân càng tin tưởng vào suy đoán của bản thân: Nếu đây trước không phải là đội quân nhân mã Khiết Đan, sau còn có nhân mã cuồn cuộn, chúng há có thể sau khi được thành Ngân Châu không nhanh chóng khống chế toàn thành, lại truy quân giặc trong đêm tối?
Lý Kế Quân mất hết niềm tin, mang theo mấy trăm tàn quân rồi biến mất.
Hắn lại không biết, Đinh Thừa Tông đã được tin xe thừa lại của Tuyết Nhi và Tiểu Chu Hậu bị loạn dân lôi cuốn không biết về phương nào, cho nên qua loa khống chế tình thế Ngân Châu, lập tức lệnh người tìm khắp nơi, đường kỵ binh đi ra thành tìm kiếm Tiểu Chu Hậu và Tuyết Nhi.
******
Trời sáng, Trương Sùng Nguy lâm vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan.
Giờ hắn đã khẳng định được đội binh Dương Hạo trấn ở bên sông Vô Định vượt qua dự tính của hắn, bên tai lại là một phương thủ, mấy ngày nay không ngừng củng cố, hoàn thiện công tác phòng ngự, trên trận địa có rất nhiều thi thể, vào lúc sáng, các binh sĩ suy nhược mệt mỏi, song nấu chút cháo nóng cho ấm bụng, trước mắt là phải sắp xếp trọng binh xung phong tấn công vào doanh trại Dương Hạo.
Hắn không thể ngờ được rằng hàng chuỗi thất bại, điều đang đón chờ hắn là cơn thịnh nộ của Lý Quang Duệ, vào lúc này, khinh kỵ tìm được nơi dừng chân, người đến là Thác Bạt Uyển Nhiên, một viên tướng lĩnh của họ Thác Bạt, hai người gặp nhau không được bao lâu, nhưng đã được coi như thân thiết.
Thác Bạt Uyển Nhiên lệnh cho một trăm người của một tiểu đội nhanh chóng vào doanh trại đơn sơ của Trương Sùng Nguy, lập tức đi gặp Trương Sùng Nguy, Trương Sùng Nguy thấp thỏm lo lắng mời hắn vào doanh trại, vội vàng đứng sang một bên, thi lễ: "Uyển Nhiên đại nhân đến rồi đấy ạ? Có thể là mang quân lệnh của đại soái? Bên Ma Vân lĩnh đã cứu được quân lương chưa ạ?"
Thác Bạt Uyển Nhiên hắn nhìn thấy Trương Sùng Nguy chật vật, không khỏi chau mày, hỏi lại: "Suốt cả một đêm Trương đại nhân không đánh hạ được doanh trại quân địch, lại còn quăng mũ bỏ giáp, chật vật vậy sao?"
Chức quan của Thác Bạt Uyển Nhiên còn nhỏ hơn nhiều so với Trương Sùng Nguy, tuy nói Thác Bạt Uyển Nhiên là người khả dụng bên cạnh Lý Quang Duệ, nhưng bậc trên dưới tôn ti tối thiểu vẫn nên làm, Trương Sùng Nguy nghe hắn nói ám chỉ như vậy rất tức giận, nhưng lại không thể đắc tội Thác Bạt Uyển Nhiên, đành giải thích rằng: "Uyển Nhiên đại nhân có lẽ là không biết, thất lực mà Dương Hạo đóng quân tại đây không chỉ có năm sáu nghìn người, theo như tính toán của ta, tổng số binh mã của Dương Hạo không dưới số quân ta, nhiều nhân mã như thế, lại còn trong thế phòng bị, bộ đội ta muốn tấn công quân doanh của hắn, nói thì dễ mà làm thì khó".
Thác Bạt Uyển Nhiên cười nhạt nói: "Trương đại nhân ăn đòn thất bại nên khuếch đại binh lực quân địch rồi sao? Dương Hạo làm gì có nhiều binh mã như thế? Dù có nhiều binh mã vậy, hắn cũng không tài nào khiến đại nhân chật vật như thế".
"Ngươi…"
"Thôi được rồi, ngươi không cần phải nhiều lời nữa, những lời giải thích ngươi giữ lấy mà nói với đại soái, lần này ta đến là truyền quân lệnh của đại soái".
Trương Sùng Nguy vội đứng dậy, chắp tay, nghiêm túc nói: "Xin chỉ giáo". truyện được lấy tại TruyenFull.vn
"Đại soái dặn ngươi sau khi tiêu diệt được quân đội phòng bị của Dương Hạo xong, lập tức qua sông, tấn công gọng kìm Tham Đàlĩnh và Nha Nội, tiêu diệt bộ đội huấn luyện của Dương Sùng Huấn, sau đó hợp quân lại tấn công Ngân Châu".
Trương Sùng Nguy nghe vậy giật mình vội nói: "Lại đánh Ngân Châu nữa? Dương Hạo vẫn chưa bị các người tiêu diệt, theo như kế hoạch, chẳng phải chúng ta nên lui lại hướng Thạch Châu, giành lấy Hạ Châu sao, sao lại…"
"Ngươi nghĩ đại soái giống đồ bỏ đi như ngươi sao?"
Thác Bạt Uyển Nhiên trừng mắt, ung dung nói: "Chiết Ngự Huân muốn đánh tập kích Ma Vân lĩnh của ta, chặn đường lương thực của ta, hắc, nhưng gian kế của hắn đã sớm bị đại soái phá vỡ rồi, Chiết Ngự Huân khi đang tấn công Ma Vân lĩnh, đại soái đã dồn lực lượng lại, vây Dương Hạo, song giờ hắn chạy thoát, Chiết Ngự Huân có chạy đằng trời nữa. Dương Hạo tên ấy đã chạy thoát, nhưng đã tổn binh hao tướng, còn có thể chiến một trận nữa không? Đã vậy rồi, chúng ta hà tất phải thối lui, mà vẫn có thể theo kế hoạch thứ nhất, diệt ba phiên, đoạt Ngân Châu, mới bất bại quay về Hạ Châu, như vậy chẳng phải là quá tốt hay sao? Thôi, được rồi, xùy, ta cũng không muốn nhiều lời với ngươi, cứ tưởng rằng ngươi diệt được quân thủ của địch, không ngờ qua một đêm vẫn chẳng tiến nổi nửa bước".
Trương Sùng Nguy nghe vậy vừa mừng vừa lo, vội nói: "Nếu đã như vậy, nhờ đại soái chia binh giúp ta, thực là không dấu Uyển Nhiên đại nhân, binh lực của quân thủ bên địch thực sự là vượt qua sức tưởng tượng của ta".
Thác Bạt Uyển Nhiên trừng mắt nói: "Chia binh? Ngươi nói Chiết Ngự Huân liều chết phản kháng lại, thế dễ dàng đối phó ư? Đại soái còn ở Ma Vân lĩnh đang tiếp tục tận dụng tàn quân tấn công, cần toàn bộ sức đi diệt chúng, còn tiêu diệt Chiết Ngự Huân xong, không được nghỉ ngơi ư? Ma Vân lĩnh đã gặp nguy hiểm, không cần đến trọng binh bảo vệ ư? Ôi, Trương đại nhân ơi, Dương Hạo có thể chạy thoát khỏi tay ngươi, nếu như ngươi không thể lấy công chuộc tội, thì á…hắc hắc…đại soái…hắc, ngươi cũng hiểu".
Trương Sùng Nguy mặt mày biến sắc, vội nói: "Uyển Nhiên đại nhân xin cứ yên tâm, đợi đám binh sĩ nghỉ ngơi cho khỏe, Trương mỗ sẽ đích thân dẫn binh tiếp tục tấn công lần nữa, cần phải diệt được doanh trại địch, lấy công chuộc tội, vinh danh đại soái".
Hắn lấy ống tay áo lau lau ghế nói: "Uyển Nhiên đại nhân cả đêm vất vả, xin mời ngồi nghỉ một lát, Trương mỗ đi thu dọn bố trí cái, lát nữa trở lại sẽ đưa Uyển Nhiên đại nhân ăn đồ điểm tâm, sau đó mời đại nhân phục lệnh".
Trương Sùng Nguy rời khỏi lều, bỗng nghe phía trước có tiếng ồn ào, hắn bực tức tiến tới quát: "Tên nào làm loạn thế hả?"
Có một binh sĩ chỉ tay nói: "Tướng quân nhìn xem, cờ chiến của Dương Hạo".
Trương Sùng Nguy ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy cờ chiến chủ tướng Lý Nhất Đức trong doanh trại lần lượt hạ xuống rồi cắm cờ chiến của Dương Hạo lên, Trương Sùng Nguy sợ hãi: "Dương Hạo yên ổn về doanh trại rồi? Dự đoán của ta không sai, lẽ nào thủ quân lại tăng lên, hic hic…"
Hắn vô cùng khiếp sợ, vội nói: "Đại soái đã vây chân Chiết Ngự Huân dưới núi Ma Vân lĩnh, hôm nay diệt xong Chiết Ngự Huân, quân bộ đội Dương Hạo, trước mặt đại soái, chẳng phải là châu chấu đá xe sao?"
Hắn nói đến đây quay đầu lại toan đi, vừa mới nhấc chân lên, trong lòng chợt lóe lên tia sáng: "Ma Vân lĩnh…có thực là không sao không? Dựa vào binh lực của đại soái, nếu như vây chặt Chiết Ngự Huân, lấy mốc ngày hôm nay, sao có thể tiêu diệt chúng được, lúc ấy đại quân hướng bắc, hiệp lại, chẳng phải càng thỏa đáng? Hà tất phải vội vàng thúc giục ta qua sông tác chiến chứ, giải vây cho Tham Đà lĩnh, sau đó lại tấn công Ngân Châu đây?"
Trương Sùng Nguy càng nghĩ càng cảm thấy bất an, vòng qua lều lớn trong quân vừa đi vừa nghĩ, bỗng hắn ngẩng đầu, thấy đám binh sĩ thị vệ của Thác Bạt Uyển Nhiên đang nghỉ ngơi, bèn đi chầm chậm, hé mắt nhìn sắc mặt của đám thị vậy ấy, lặng lẽ quan sát, Trương Sùng Nguy đã hiểu rõ, hắn tiến gần vài bước, một tên thị vệ vội đứng bật dậy thi lễ, Trương Sùng Nguy hỏi: "Lương thảo bị thiêu, đại soái tức giận chứ?"
Mấy tên thị vệ này đều được dặn nghiêm lệnh, không thể nói năng hồ đồ với tướng sĩ bộ hạ Trương Sùng Nguy, không nói quân tình phía trước, nhưng Trương Sùng Nguy là tướng quân, đứng trước mặt hắn, ban đầu cũng có chút kính sợ, Trương Sùng Nguy mở mồm ra hỏi lương thảo bị thiêu, tình hình đại soái thế nào, mà không phải hỏi là lương thảo có phải bị thiêu hay không, chúng càng cho rằng Thác Bạt Uyển Nhiên đã nói rõ chân tướng với Trương Sùng Nguy, đám tiểu tốt được Thác Bạt Uyển Nhiên dặn dò chúng phải chú ý trong từng câu chữ lời nói, không được tiết lộ bí mật thiên cơ, bởi vậy theo trực giác vội nói: "Khởi bẩm đại nhân, đại soái thực sự là tức giận không thôi, tàn quân thủ núi bị đại soái hạ lệnh toàn bộ chém dầu, vứt vào đống lửa".
Trương Sùng Nguy thấy tim mình nhói đau, tim đập loạn hơn bao giờ hết, song vẫn cố giữ lấy bình tĩnh, gật đầu nói: "Đúng, Uyển Nhiên tướng quân chri nói đại soái giận dữ, ta nghĩ rằng sẽ nghiêm phạt bọn chúng, đám người này bảo vệ lương thực cũng không xong, thực là đáng chết. Ồ, đúng rồi, Chiết Ngự Huân giờ thế nào…?"
Hắn gõ đầu, tay chỉ về hướng xa xa, tên thị vệ đó nhìn thấy, vội nhắc: "Chúng đã đi về hướng đông nam, theo như thuộc hạ thấy, nhân mã của đại nhân chưa đuổi được, chúng ta cách ma vẫn lĩnh còn xa, chúng phóng hỏa bỏ đi rồi, cả đêm còn tìm ở đâu được nữa?"
Nói đến đây, hắn có vẻ lo lắng hỏi: "Tướng quân, ngài nói xem…chúng ta còn có thể phản hồi Hạ Châu không?"
Trương Sùng Nguy khẽ vỗ vào vai hắn, mỉm cười: "Ngươi yên tâm đi, chúng ta sẽ…quay lại".
Trương Sùng Nguy cất bước rời đi, mặt mày lộ ý cười nhạt.
"Lương thảo của Ma Vân lĩnh đã bị hủy, Chiết Ngự Huân giống như một con sói hung ác, hung hăng cắn thủng một miếng thịt trên người Lý Quang Duệ, rồi lại chạy sang một góc tối, lẳng lặng ngồi rình mò cơ hội tiếp theo, đợi khi máu của tên này khô, sập, gục xuống, không chịu nổi một kích…
Còn Lý Quang Duệ thì giở mánh khóe cũ, lần trước, hắn có ý biệt tin, dấu tam quân sĩ binh, lần này, hắn vẫn còn muốn dấu, hắc, viện binh Tham Đàlĩnh, tấn công thành Ngân Châu, đại soái đây cần dùng ta để thu hút truy đuổi sau hắn bầy sói đói khát, để tăng cơ hội hắn tẩu về tây bắc".
Hắn lại đi tới trận tiền, đệ nhất doanh chỉ huy sứ của thủ quân, bái kết của hắn huynh đệ Nhật Mạch Mâu Tây chạy lại hỏi: "Đại ca, còn dặn dò gì khác không?"
Trương Sùng Nguy ngẩng đầu, híp mắt nhìn ánh mặt trời chói chang chiếu thẳng vào lá cờ chữ "Dương" tung bay, vẫy một tên thị vệ trưởng lại, dặn dò: "Mang mấy tên đi, trói Thác Bạt Uyển Nhiên cho ta, nên nào dám phản kháng, chém!"
Thị vệ trưởng vẫn còn ngạc nhiên, nhưng không chần chừ đồng ý một tiếng, mang mấy tên binh võ phi như bay đi.
Nhật Mạch Mâu Tây lại nói: "Đại ca, ca…ca…?"
Trương Sùng Nguy cười, vỗ vào vai hắn dặn dò: "Nói nhảm vừa thôi, tập trung nhân mã của ngươi, hạ quân khí của Thác Bạt Uyển Nhiên cho ta, coi chừng bọn chúng".
Trong doanh trại của Dương Hạo cũng bắt đầu ăn cơm, bữa cơm đạm bạc, có thịt ngựa tươi sống, lão binh Mã Tây cảm thấy rất hài lòng, hắn đắc ý cầm cây đũa làm từ gỗ, gắp một miếng bỏ tọt vào mồm, không thèm gắp qua bát.
"Mẹ nó, ăn miếng cơm cũng không dễ, đầu đũa không hạ độc chứ?" Mã Tây rút tiễn ra cẩn thận kiểm tra, phát hiện không có ten, đầu tên lại không có giấy cuốn, cầm xuống xem kỹ, một chữ cũng không nhận ra, hắn vỗ vỗ vào đầu mình, bỗng nhiên thấy Mục Vũ đi từ đằng sau lại, vội quay ra chào: "Tiểu Mục đại nhân, đây là nơi quân địch bắn tên, ngài cẩn thận, không phải trò chơi đâu".
Mục vũ trợn tròn hai mắt, hỏi: "Đây là nơi bắn tên? Có thật là bắn tên từ bên kia sang không?"
Sau khi có được câu trả lời khẳng định, Mục Vũ chạy vội: "Phu nhân, phu nhân ơi, nhân mã đối diện sắp đầu hàng rồi".