Bộ Bộ Sinh Liên

Chương 527

Bình minh sẽ đột phá vòng vây, đây là thời gian mà Dạ Lạc Hột đã quyết định.

Nếu như đột kích trong đêm, bên Dương Hạo tuy vừa mới cắm doanh trại, nhưng trong thành Cam Châu điều binh khiển tướng, vứt bỏ những thứ nặng nề, thu thập nhanh chóng... Cũng không phải chỉ trong một khoảng thời gian ngắn là có thể hoàn thành, còn quân doanh của Dương Hạo vừa mới cắm trại nên cảnh giác rất cao độ, cự ly năm mươi dặm không phải xa cũng không phải gần, rõ ràng là rất lơ lửng, nếu như khoái mã xung phong thì chặng đường quá dài, nếu khinh kỵ từ từ tiến thì kẻ địch lại có thể chuẩn bị sẵn sàng trước, nếu đã như vậy thì chi bằng để trời sáng rồi chiến một trận.

Đợi đến khi bình minh đến, ánh mặt trời chiếu những tia nắng đầu tiên, chỉ cần binh mã canh ban đêm của quân Dương Hạo nghỉ ngơi thì đây chính là lúc tinh thần mệt mỏi nhất, là lúc hành động chậm chạp nhất. Là phía công kích, trống lệnh, cờ hiệu, tướng lệnh truyền đạt vốn đã kém hơn quân đội của Dương Hạo, nhưng cũng dễ điều khiển quân hơn lúc ban đêm mịt mù.

Sắc trời đã hơi tỏ, phía chân trời mới vừa lộ ra màu trắng bạc, cổng thành phía nam Cam Châu đã mở rộng, vương phi A Cổ Lệ thống soái thân tộc làm tiên phong, hai cánh quân Cô Cố Hỗn bộ, Động La Cách bộ giống như thanh đao một cán ba lưỡi, nhanh chóng xông về phía quân doanh Hạ Châu đang đóng ở phía tây nam.

Vương phi A Cổ Lệ cho rằng Cam Châu rơi vào cảnh khốn cùng này có liên quan rất lớn đến mình, cho nên một mình gánh vác trách nhiệm đột kích này. Thống lĩnh dũng sĩ bộ tộc của nàng để mở ra một con đường sống. Cô Cố Hỗn bộ và Động La Cách bộ cũng biết đây là thời khắc sinh tử của Hồi Hột Cam Châu, nên toàn bộ thanh tráng dũng sĩ tinh nhuệ của các bộ đều được điều động ra, tộc trưởng Cô Cố Hỗn bộ là Tô Nhĩ Man có hai người con trai, trước đây khi đột phá vòng vây đã chết thảm dưới Mạch Đao trận của quân đội Hạ Châu, bây giờ gặp lại kẻ thù, mắt đỏ máu sôi, sát khí đằng đằng.

Khi binh mà dã mang trong lòng dự tính về cái chết thì sức chiến đấu có thể phóng ra sẽ không chỉ lớn gấp hai lần bình thường, huống hồ phía nam là dãy núi Kỳ Liên Sơn trùng trùng điệp điệp, cho nên chủ lực của quân Dương Hạo sẽ không đóng ở đó. Khi quân đội Cam Châu cuồn cuộn không dứt thích sát tới đại doanh phía nam, mượn lúc bình minh sáng tỏ, bọn họ rất nhanh sẽ giơ cờ, dựng mâu dương thuẫn, tuấn mã gầm vang, hình thành một bức tường sắt trước mặt bọn họ.

Thủ quân nam thành quả thật không phải là chủ lực của Dương Hạo, nhưng lại là đội tinh nhuệ của Dương Hạo, chiến cờ phi hùng bay phấp phới trên cao. Đoàn binh mã này chính là thuộc trận doanh của thuộc hạ Dương Hạo Lý Hoa Đình. Hồi Hột Cam Châu đã bị ép vào thời khắc sống còn, mắt thấy trận doanh Hạ Châu dường như không hề có chút rung chuyển, vương phi A Cổ Lệ vẫn xông ngựa lên trước, không chút do dự xông tới.

Cho dù hôm nay ở đây sẽ vương máu của nàng, cho dù chiến mã hạ có dẫm nát nàng thành bùn thì nàng nhất định phải mở một con đường máu. Cho dù nàng là một nữ nhân, nhưng trong mạch máu của nàng lại chứa đầy khí phách cuồn cuộn giống nam nhân.

Tiếng hò hét chém giết tràn lên rung chuyển mặt đất. Dương Hạo mặc dù muốn binh vây sát dưới thành, dùng cách lấy cường thế công thành, có điều cũng đã suy nghĩ đến khả năng kẻ địch bức quá làm liều, nên bốn phương tám hướng đều đã bố trí quân doanh, hết sức đào các loại chiến hào, thiết cự mã, nghiêm trận chờ đợi, và lúc này cuối cùng cũng đã dùng đến rồi.

Chiến hào đã bị tử thi và chiến mã san bằng, trường thương của cự mã bị sự va đập dã man làm gãy nát, người Hồi Hột rơi vào tuyệt cảnh đã phát huy ra dũng khí làm cho bất kỳ kẻ địch nào cũng phải lạnh người, dùng máu thịt của họ để mở ra một con đường. Đạo tuyến thứ nhất đã bị thất thủ. truyện được lấy tại TruyenFull.vn

"Tiếp tục xông lên! Dùng tốc độ nhanh nhất để xé tan trận doanh của kẻ địch, yểm hộ cho tộc người chúng ta thoát ra!".

A Cổ Lệ toàn thân giống như một bông hoa hồng bị nhuốm máu tươi, mắt thấy quân doanh của Hạ Châu đã bị phá mở lối, tinh thần nàng đại chấn, giơ thanh loan đao lên hét lớn.

Cơn mưa mịt mù, tiếng kêu vang không dứt, dưới sự cổ vũ của nàng, dũng sĩ Hồi Hột với trái tim đã chết liền liên tiếp liều mạng xông lên phía trước. Cảnh tượng này giống như lúc trước Dương Kế Nghiệp thống soái tám nghìn tử sĩ nhân lúc mưa to gió lớn xông kích xé toạc Tống doanh. Đúng vậy, lúc này bọn họ là tử sĩ, những tử sĩ trên vai gánh vác sự sinh tồn của toàn tộc.

Loan đao của A Cổ Lệ chém xuống phát nào thì lúc đó có đầu rơi máu chảy, người nghiêng ngựa ngã. Thị vệ đi sát theo nàng bất chấp tất cả vượt lên trước mặt nàng, dốc hết sức mà chiến, dốc hết sức mà xông lên xé quân doanh Hạ Châu, hung mãnh mà đột phá.

Quân Hạ Châu cũng chém giết đỏ cả mắt, trường mâu nhanh như tia chớp đã đâm tới hướng ngực, hông và chiến mã của nàng. Vương phi A Cổ Lệ cầm dây cương, thúc ngựa phi tới trước, thanh đao trong tay "tang tang" lên liên hồi, đỡ những thanh trường mâu đang phi tới.

Thị vệ của nàng kịp thời chạy đến, một đao đỡ được một trường mâu, còn một đao khác lại không kịp chống đỡ, lại một tiếng kêu thét vang lên, cả người và ngựa cùng nhào, thanh đao trong tay một tên thị vệ đâm xuyên qua cơ thể một binh Hạ Châu, thanh đao vừa rút ra, máu liền bắn tung tóe, binh sĩ Hạ Châu từ từ ngã gục xuống đất.

Vương phi A Cổ Lệ nghiêng người tránh những chiếc mâu đang lao về phía mình, nhưng binh Hạ Châu dùng mâu cũng phản ứng cực nhanh, mâu vừa đâm trượt liền nhanh chóng rút lại, đâm tiếp về phía vương phi, trường mâu trong tay như lưỡi của một con rắn độc thè ra đâm vào đùi vương phi A Cổ Lệ.

Máu tươi văng tung tóe khắp nơi, vương phi A Cổ Lệ đau đớn rống lên một tiếng, chiếc loan đao vừa chém binh Hạ Châu thành hai đoạn lại giơ lên, binh sĩ kia còn chưa kịp rút trường mâu ra thì đầu và cơ thể đã mỗi thứ một nơi.

"Tang... Tang... Tang" tiếng kim loại va vào nhau vang lên, trận hình của quân Hạ Châu đã nhanh chóng bị phá vỡ, tránh sang hai bên. Tiền phương loạn binh đã trống không, nghênh trước mặt bọn họ lại là một trận địa thương kích dày đặc như rừng, nghiêm ngặt đang chờ đợi.

Vương phi A Cổ Lệ rút thanh trường mâu ra khỏi đùi, một tay cầm đao, một tay cầm trường mâu, máu ở đùi vẫn không ngừng chảy ra, thời khắc này không thể dừng xông về phía trước, nàng nhất định phải nắm chắc lấy thời gian, khi Dương Hạo lý giải được ý đồ tác chiến của bọn họ, phái đại quân đến, cho dù bọn có thể xông ra, thành công tháo chạy lên Kỳ Liên Sơn thì những tổn thất mà bọn họ phải bỏ ra cũng tăng thêm gấp nhiều lần.

Phòng tuyến thứ hai, sau khi bỏ ra vô số nỗ lực và thương vong lại bị phá vỡ, sĩ khí binh Hồi Hột đại chấn, bọn họ ngay cả thở cũng không kịp thở, lập tức xông tới phòng tuyến thứ ba.

Gần rồi, gần hơn rồi, tia nắng đầu tiên đã chiếu tới, trận trường mâu như rừng phía trước phát ra hơi lạnh kinh người, hai mắt của A Cổ Lệ đỏ rực như máu, đôi chân hơi dùng lực, mông rời khỏi lưng ngựa, cơ thể cong lên. Trong nhất thời nàng đã nhìn rõ trận hình trước mặt, tầng thương trận dày đặc thứ hai trước mặt nàng không thể xông qua được, nhưng nếu lấy tốc độ nhanh nhất để xông tới, thì ngựa của nàng ít nhất cũng có thể chặt đứt được sáu thanh trường mâu. Khi ngựa của nàng và cơ thể nàng bị trường mâu cùng đâm xuyên qua thì thanh đao và mâu trong tay nàng cũng có thể giết chết được ba người nữa, nàng có thể dùng cơ thể và máu thịt của mình để mở một con đường trong trận địch, chỉ cần lại có hai thị vệ nữa nhanh chóng xông lên làm lớn chiến quả thì phòng tuyến này tất có thể phá vỡ, lại triển khai tiếp trận đấu thịt có ta không có ngươi.

Sau lưng nàng đang có mấy thị vệ đuổi sát theo, không rời không bỏ, vương phi A Cổ Lệ hít một hơi thật sâu, tiếng hét vừa ra khỏi miệng thì đột nhiên có một chiến mã xuất hiện ở bên cạnh, kỵ sĩ trên ngựa vừa khom lưng đã chắn ngựa trước móng ngựa của nàng, làm nó nghiêng về phía sau.

Vương phi A Cổ Lệ quát lên một tiếng, người đứng thẳng lại, nếu như không phải chiến thuật cưỡi ngựa của nàng cao siêu, hai chân kẹp chặt lấy ngựa thì lần này chắc chắn sẽ bị ngã xuống ngựa.

Vương phi A Cổ Lệ nhìn sang một bên thì thấy người vừa nãy chắn ngựa của nàng râu tóc bạc trắng, đó chính là thủ lĩnh bộ lạc Cô Cố Hỗn Tô Nhĩ Mạn, Vương phi A Cổ Lệ trừng mắt lên quát: "Tô Nhĩ Mạn, ngươi sợ hãi rồi sao?". Sắc mặt Tô Nhĩ Mạn xám lại, trầm giọng nói: "Vương phi, người xem!".

Vương phi A Cổ Lệ quay đầu lại nhìn, từ phía đông xa xa, bụi bay mù mịt, tiếng vó ngựa rầm vang, tinh kỳ như mây phi đến rất nhanh.

Vương phi A Cổ Lệ bất giác biến sắc nói: "Viện binh của chúng tới rồi, không thể chậm trễ nữa, trước khi quân địch hợp lại phải được xông ra!". Tô Nhĩ Mạn bi ai nói: "Vương phi, lão Tô Nhĩ Mạn là muốn người hãy nhìn phía sau".

Vương phi A Cổ Lệ quay người nhìn lại, sắc mặt thoắt cái cũng tái đi, trông còn khó coi hơn cả Tô Nhĩ Mạn: "Nhân mã của đại hãn không ở phía sau, quân Hạ Châu bị đẩy ra đã hợp lại ở phía sau, phi hùng kỳ của quân Hạ Châu đã dương lên, những dũng sĩ xung kích của ba bộ lạc bọn họ đã giống như một cái thuyền nhỏ giữa đại dương mênh mông...".

"Phụ hãn, Tống doanh xuất binh viện trợ nam tuyến rồi".

Vương tử A Lý cực kỳ hứng thú quay về bẩm báo.

Dạ Lạc Hột vội vã hỏi: "Phía nào xuất động viện quân?".

"Hợp diện, là phía đông".

Dạ Lạc Hột mắt loét lên, trầm giọng nói: "Vậy chúng ta đi về phía đông!".

"Tu... Tu... Tu...". Tiếng tù và kêu lên thê lương, cổng thành đông Cam Châu mở ra, quân Hồi Hột giống như thủy triều trào ra khỏi, xông thẳng về phía đông.

Dạ Lạc Hột từ một khả hãn trên thảo nguyên đại mạc đến lúc trở thành một nhân vật giống như hoàng đế, hai mươi năm nay ăn ngon mặc đẹp, hưởng thụ mỹ tửu và mỹ nhân đã làm mài mòn đi tráng trí của hắn. Nhưng hắn dù sao vẫn là một nhân vật được tạo ra từ sương gió, máu tanh và chiến trận, khi hắn rơi vào bước đường cùng thì ngạo khí cùng sự hung ác ngấm tận xương lại được trào ra, trở thành một kẻ kiêu hùng.

Hắn không thể chấp nhận kiến nghị đi theo hướng nam rồi vượt Kỳ Liên Sơn, nếu như vượt qua Kỳ Liên Sơn thì khi hắn đến được Lũng Hữu, hắn sẽ không còn gì cả, sẽ thống lĩnh một tộc người giống như ăn mày, hắn phải khom lưng nịnh bợ, lấy lòng người Thổ Phồn, hắn phải bỏ cái thân phận vương tộc để cầu thực đám tiểu bộ lạc Hồi Hột vốn không coi hắn ra gì.

Có lẽ, nhẫn nhục, nằm gai nếm mật đích thực có một ngày đông sơn tái khởi, nhưng hắn không phải là Câu Tiễn, hắn không muốn làm Câu Tiễn, hắn là hùng ưng trên thảo nguyên, là mãnh hổ trên đại mạc. Hùng ưng cho dù đến lúc sắp chết cũng sẽ dang đôi cánh, cố gắng bay đến lúc kiệt sức rồi chết, mãnh hổ cho dù đến lúc chết cũng sẽ cố gắng duy trì được sự tôn nghiêm của vương giả, sẽ không bao giờ cúi mặt trước bách thú.

Cho nên, hắn đã vứt bỏ A Cổ Lệ, người luôn trung thành tận tâm với hắn và cả những bộ lạc cùng tiến cùng lùi với nàng như Cô Cố Hỗn, Động La Cách, dùng trận quyết tử của bọn họ để thu hút đại quân vây thành, phá vỡ sự bố trí của chúng.

Cam Châu vốn không phải là thành trì chính nam chính bắc, góc độ của nó có chút hơi nghiêng, cho nên đội chủ lực của Dương Hạo từ phía tây đến là bằng với tự thủ ở góc Tây Bắc, ngăn cản con đường bắc tiến đại mạc, còn đội quân đến từ Lương Châu lại thủ ở góc đông bắc. Nếu như quân cứu viện nam thành là đại quân phía Tây Bắc thì hắn sẽ xông ra hướng Tây Bắc, nhân lúc chúng di binh xuất doanh, chưa kịp có cơ hội lấp chỗ thiếu, sẽ xông ra ngoài, khi đến được sa mạc Gobi sẽ lại cùng vật lộn với Dương Hạo. Nếu như binh mã đến từ phía Tây Bắc thì hắn sẽ tiến công phía đông, đột phá phòng tuyến quân Hạ Châu, rồi đi tới phá đông xa hơn.

Sau khi nhận được tin tức A Cổ Lệ mang về, hắn đã phái người điều tra sự thật giả của tin tức. Hắn biết những tin tức A Cổ Lệ lấy được là thật, Tống Quốc thật sự tấn công Lân Phủ rồi, quân đội Hạ Châu đã men theo tuyến Hoành Sơn bố trí phòng ngự, hắn còn thăm dò được tàn bộ của Lý Quang Duệ ở Tuy Châu cũng nhân cơ hội mà động, trước khi phòng tuyến Hoành Sơn bố trí xong thì sẽ vượt qua Hoành Sơn để tập kích Hạ Châu.

Chính vì hiểu được những tình hình như vậy mà hắn mới tin tưởng vào lời của A Cổ Lệ, tin rằng Dương Hạo nhất định sẽ hồi kinh, bảo vệ căn cơ của hắn.

Nhưng Dương Hạo đột nhiên lại cho binh vây thành Cam Châu, phá vỡ ảo tưởng của hắn. Theo hắn thấy, cử động lần này của Dương Hạo chỉ có một nguyên nhân: "Dương Hạo không có tự tin chiến với Tống Quốc, trước đây hắn đã chủ động vứt bỏ Lân Phủ cũng là vì nguyên nhân này, bây giờ phòng tuyến thứ hai bố trí ở Hoành Sơn cũng chỉ là đang tàn sức giãy dụa, cố hết sức để duy trì tình trạng như bây giờ.

Nếu như Hoành Sơn lại thất thủ, vậy Dương Hạo rất có thể ngay cả Hạ Châu cũng vứt bỏ, toàn quân rút về hành lang Hà Tây, lấy sa mạc Gobi rộng tám trăm dặm ở giữa Hạ Châu và Linh Châu làm bức bình phong, cản bước chân tây tiến của Tống quân. Dương Hạo không vội hồi kinh đông thành, thậm trí còn tập kết binh lực đánh Cam Châu, đây là ý định xấu xa nhất, muốn một khi Hạ Châu thất thủ, toàn lực sẽ chuyển về Hà Tây, làm một Hà Tây vương.

Cho nên, nếu như trận doanh Tống quân tuyến Tây Bắc không có sơ hở có thể tìm ra, không có cơ hội để cho hắn tháo chạy đến đại mạc, hắn sẽ đánh bất ngờ vào quân Hạ Châu ở thành đông, mở con đường máu, thích sát đến đại hậu phương của Dương Hạo. Ở đó có Tống quân, còn có quân Tuy Châu, những người đó đều là đồng minh của hắn, ở đó hắn có thể từ trong loạn mà giành lấy được thắng lợi. Cho dù không có cơ hội đục nước béo cò, thì hắn cũng có thể lấy được Tuy Châu rồi nhập vào Lũng Hữu.

Vượt qua Kỳ Liên Sơn đến Lũng Hữu, hắn có thể dốc hết sức bảo toàn tính mạng của tộc nhân, nhưng lại phải vứt bỏ hết chiến mã, hán tử trên thảo nguyên đã rời khỏi chiến mã thì khi đến được Lũng Hữu bọn họ khác gì ăn mày chứ? Con đường mà bây giờ hắn bất đắc dĩ phải chọn tuy có dài hơn, nguy hiểm hơn nhưng lại tồn tại một con đường giữa nguy hiểm và cơ hội. Một khi con đường này không thông thì hắn có thể vòng qua Lũng Hữu, tổn thất tộc người sẽ lớn hơn, nhưng những người mà hắn mang là đội tinh nhuệ trong tinh nhuệ. Có ngựa mới có binh, có binh mới có thảo khấu vương, quyền lực, hắn một khắc cũng không muốn bỏ cuộc. Như vậy hắn chỉ có thể bỏ rơi A Cổ Lệ, mà không thể để cho nàng ta biết được những tính toán thật sự của mình.

Làm đội quân tiên phong phá vòng vây tuy tử thương thảm hại, nhưng không phải là không có con đường sống, trong lúc giữa cái sống và cái chết, tộc nhân của nàng ta bao gồm cả Cô Cố Hỗn bộ, Đông La Cát bộ bất kể ai cũng không thể lùi bước, chỉ có thể quyết tử một trận. Nhưng nếu như nói rõ cho họ biết, bọn họ đi làm mồi nhử, chắc chắn sẽ chết, thì cho dù A Cổ Lệ chịu, tộc người của nàng có chịu không? Cô Cố Hỗn bộ, Đông La Cát bộ chịu không? Đáng bỏ thì bỏ, đó mới là kiêu hùng.

Hôm nay, A Cổ Lệ thống lĩnh dũng sĩ tam bộ, dùng sự hy sinh thảm thiết để phá vỡ trận thế Hạ Châu, quân Hạ Châu tuyến đông bắc cuối cùng cũng không chống nổi mà phải xuất viện binh, cơ hội của hắn đến rồi!

*

* *

"Tu... Tu... Tu...".

Tiếng tù và ngân vang, vô số những điểm nhỏ trên thảo nguyên cuồn cuộn hội tụ lại, dần đần hình thành một cơn cuồng triều mênh mông mãnh liệt, hướng tới đại doanh trung quân của Đường Diễm Diễm.

Đường Diễm Diễm toàn thân đã mặc giáp, đứng trên vọng lâu, nhìn thấy binh Hồi Hột như sóng triều trào tới, bất giác thay đổi sắc mặt: "Mắc lừa rồi! Nam thành nhiều binh Hồi Hột như thế, thế tấn công thảm liệt như thế, lại... Chỉ là đánh nghi binh?".

Mắt thấy nhân mã như sóng biển, tiếng vó ngựa rầm vang, thiết kỵ Hồi Hột với thanh thế kinh người ùn lên, Đường Diễm Diễm không còn thời gian để nghĩ nhiều nữa, lập tức hạ lệnh nghênh chiến, tiễn nỏ như mưa che khắp bầu trời mà bay đi, hướng tới khoảng hai nghìn kỵ binh Hồi Hột ở gần nhất đang cầm thuẫn tròn che chắn, một khắc không dừng lại mà lao lên. Ở phía sau bọn họ, đội nhân mã là một rừng gươm đao sắc bén vô cùng, vẽ ra một đường vòng cung cực lớn để nghênh chiến với đội trọng giáp của đối phương.

Đội thiết giáp đáng sợ này đã từng để lại ấn tượng không thể phai mờ cho người Hồi Hột, bọn họ biết rõ sức chiến đấu của đội kỵ binh trọng giáp đáng sợ đến mức nào, đồng thời cũng hiểu rõ nhược điểm của nó, bọn họ cần phải phối hợp mật thiết các loại binh khác với nhau, yêu cầu của bọn họ đối với chiến cơ và địa lý đặc biệt cao, khi những điều kiện này mất đi thì đội kỵ binh trọng giáp chỉ như một đống phế vật.

Cho nên, khi vương tử A Lý đích thân thống lĩnh đại quân làm tiên phong, đột nhiên phát hiện ra đội ngũ này, lập tức đã chủ động nghênh chiến.

Đội trọng giáp còn chưa kịp động, trước khi bộ áo giáp nặng nề phát huy được tác dụng, nó đã làm cho bọn họ rất khó cử động, còn người Hồi Hột đã dùng đội quân hai nghìn người để làm bức tường tránh mưa tiễn, để giành được thời gian quý báu, xông lên tới trước mặt trọng giáp binh, một trận chém giết thảm thiết, đầy máu tanh bắt đầu...

"Dạ Lạc Hột, ta có làm ma cũng sẽ không tha cho ngươi".

Trên chiến trường nghìn quân vạn mã, lại xuất hiện một sự yên tĩnh lạ thường, chỉ có tiếng nức nở như xé nát tâm can của vương phi A Cổ Lệ. Vương phi A Cổ Lệ khóc mãi, rồi ngẩng đầu lên, đưa thanh loan đao lên yết hầu của mình.

"Leng keng!". Tiếng kim loại vang lên, vương phi A Cổ Lệ vì chiến đấu mệt mỏi nên đã không còn cầm vững đao, chiếc đao rơi ra khỏi tay, nàng quay lại nhìn Tô Nhĩ Mạn, lại thấy râu hắn bay bay, lớn tiếng nói: "Đại hãn đã bỏ mặc chúng ta, bây giờ vương phi cũng muốn bỏ mặc chúng ta sao?".

A Cổ Lệ cười thảm nói: "Tô Nhĩ Mạn, ông nói cho ta biết, tình hình bây giờ chúng ta còn có thể làm gì?".

Tô Nhĩ Mạn lớn tiếng nói: "Không vì chúng ta thì cũng phải vì những người `già trẻ phụ nữ yếu đuối bị vứt bỏ trong thành mà nghĩ, không vì chúng ta thì cũng phải vì những dũng sĩ đã đi theo chúng ta. Vương phi, bây giờ chẳng lẽ chúng ta không nên nghĩ vì họ sao?". Vương phi A Cổ Lệ ngẩn ra nói: "Sự việc đã đến mức này rồi, chúng ta còn cách gì để nghĩ sao?".

Tô Nhĩ Mạn cắn răng, trầm giọng nói: "Đầu hàng! Thứ Dương Hạo muốn không phải là tòa thành trống, thứ hắn muốn là chúng ta, chúng ta đầu hàng có thể bảo toàn tính mạng cả tộc".

A Cổ Lệ ngẩn ra nhìn hắn, Tô Nhĩ Mạn nước mắt lưng tròng: "Hai đứa con của ta đều vì đại hãn mà chết, bọn họ đều chết trong tay quân Hạ Châu, người tưởng rằng lão Tô Nhĩ Mạn ta muốn đầu hàng sao? Nhưng chúng ta còn có con đường thứ hai sao? Vương phi, đây là sự lựa chọn duy nhất của chúng ta".

Một cơn gió thổi đến làm bay bay những sợi tóc đang buông trôi khuôn mặt trắng bệch của A Cổ Lệ, nàng cười buồn bã nói: "Đầu hàng? Đầu hàng sao? Bọn họ... Còn có thể tin ta sao?".

Tô Nhĩ Mạn lớn tiếng nói: "Tại sao không tin? Chúng ta giao tất cả binh mã ra, chấp nhận sự thống trị khai phủ lập nha của bọn họ, bọn họ còn có gì không thể tin? Chúng ta chém giết là vì cái gì? Không phải là sự sinh tồn của tộc nhân sao? Còn bây giờ, đại hãn đã vứt bỏ chúng ta, chúng ta không nên nghĩ cách tìm một con đường sống cho mình sao? A Cổ Lệ!".

A Cổ Lệ hít một hơi thật sâu, khó khăn quay đầu lại, nhìn những chiến sĩ đã nhuộm đầy máu vì mình, rất lâu, không nói gì...
Bình Luận (0)
Comment