Bộ Bộ Sinh Liên

Chương 92

Liễu Thập Nhất lần này đi vào công trình trên sông, tự nhiên phải khoe khoang một chút, tuy nói chuyện đào sông đắp đê thật chỉnh tề, nhưng nếu muốn để tâm chọn tật xấu, thực là chuyện dễ dàng.

Đinh Hạo không phải là cao nhân coi danh lợi như mây bay gió thoảng, nếu không làm gì phải dốc sức tại hồng trần thế này? Nhưng là chí hướng của hắn không gửi gắm ở Đinh gia, như vậy làm việc ở Đinh gia không cần bản tâm thất vọng là được rồi, cũng không thèm để ý hắn châm biếm thành tích của mình.

Thái độ của Đinh Hạo làm cho Liễu Thập Nhất có cảm giác như đánh vào bông vậy, trông không không chút sức lực nào. Mà Đinh Hạo chỉ cười không nói, nhưng lại làm cho Chân Bảo Chính mắt lại không nhìn rõ, luôn luôn ở bên cạnh khoe khoang thành tích của Đinh Hạo. Hắn cùng với Liễu Thập Nhất xưa nay hữu hảo, Liễu Thập Nhất cũng không tiện làm quá mức mà mất mặt mũi của hắn.

Bọn họ khi đi lên trên sông, gặp một nhóm công nhân trị thủy đang lóp ngóp dưới bùn đất lòng sông chiến đấu hăng hái, nhưng là lòng sông vừa sâu lại đầy bùn, dùng các công cụ đào móc thô sơ thật có hiệu suất quá kém cỏi, nhóm người làm công này kêu khổ thấu trời, tiến độ đào móc cực kỳ chậm chạp. Liễu Thập Nhất nhìn thấy không khỏi nhăn mi lại.

Chân Bảo Chính thấy thần sắc của hắn kêu khổ nói: "Lão Liễu à, tốc độ đào móc của chúng ta luôn luôn rất nhanh, cũng chỉ ở trong đoạn đường rẽ này. Lòng sông này ức đọng thật quá nhiều, nhóm công nhân trị thủy này đã cố gắng toàn lực rồi, muốn mau hơn nữa, trừ phi gia tăng nhân thủ, nếu không, thần tiên cũng không có biện pháp."

Liễu Thập Nhất bĩu môi nói: "Ngươi đốt vô số cao hương, thần tiên sao lại để ý tới việc đào móc của ngươi? Cái lòng sông này … chính là Châu phủ đã sớm xác định rồi?"

"Đúng vậy."

"Như thế này, Các ngươi đã sớm biết lòng sông phải đào tới tận đây, phải nối liền một lòng sông đã sẵn có, tự nhiên phải nghĩ tới giữa sông có bùn nhũn là không thuận lợi cho việc đào móc, như vậy tại sao không làm sớm đi, trước tiên ngăn nước sông ra ngoài đã? Rồi sao không sớm tính toán, giờ thì thôi rồi, hiện giờ mới ngăn nước sông, bùn sông nhão không thể đào móc được, vậy sao không bỏ qua đoạn sông này, tạm thời tiếp tục tới phía trước đào móc chứ. Hiện giờ thời tiết đang nóng, nước không không có, chỉ cần vài ngày nữa, nơi này nước bùn sẽ nứt ra thành từng khối bùn, khi đó các ngươi quay đầu trở lại đào sạch đoạn sông này, chẳng phải bớt việc hơn sao?"

"Oa!" Chân Bảo Chính vui mừng quá đỗi: "Lão Liễu nói một lời làm ta bừng tỉnh như người trong mộng thoát ra, ta cùng tiểu Đinh đều trong đoạn sông này vắt hết óc thầm nghĩ nên rửa sạch nó như thế nào, không ngờ lại không nghĩ ra biện pháp đơn giản như vậy, ha ha, ta nhanh chóng kêu nhóm dân công dừng lại, tạm thời bỏ qua đoạn này đi."

Đinh Hạo nghe tới đó, trên mặt cũng nóng lên. Khi muốn nạo vẻ đoạn sông này, hắn cũng cố gắng nghĩ đủ mọi biện pháp, nhưng từng cái biện pháp đều là làm như thế nào giải quyết được khó khăn khi đào móc đám bùn nước này, nhưng ở phương diện này tri thức của hắn cực kỳ có hạn, nhiều nhất cũng chỉ nghĩ ra cách dựa vào sức lực máy móc. Nhưng là cho dù hắn trước kia là một kỹ sư thiết kế máy đào móc, với điều kiện hiện giờ cũng không thể tạo ra được một cỗ máy móc có thể hoạt động được. Ai ngờ được, Liễu Thập Nhất nói một câu, liền làm cho bọn họ tỉnh người, kỳ thật phương pháp giải quyết không có gì là cao minh cả, nhưng trong đầu mỗi một người không thể làm việc gì cũng chu toàn lo trước lường sau được, nếu không có địch nhân truyền thụ kinh nghiệm, bằng vào chính mình mò mẫm, chắc cũng phải đi mấy cái đường vòng mới ngộ ra được.

Hắn liếc mắt nhìn Liễu Thập Nhất một cái, thầm nghĩ: luận kinh nghiệm cùng bí quyết làm việc thích ứng với thời đại này, xem ra ta còn phải học tập rất nhiều ở những người khác à.

Ban đêm, Liễu Thập Nhất ngủ lại trên công trường. Chân Bảo Chính tận dụng mọi khả năng, lợi dụng điều kiện hiện tại dọn ra vài thức ăn sáng, còn gọi người lên núi bắt gà rừng, hái chút nấm rừng, cùng với một vò rượu lâu năm của mình mang tới, cùng với Đinh Hạo, chúc mừng cho Liễu Thập Nhất vừa mới quang vinh thăng lên chức nội viện nhị quản sự.

Liễu Thập Nhất khi ngồi vào bàn rượu, liền không còn cái thái độ vênh mặt hất hàm sai khiến ban sáng nữa, lại được mọi người khen tặng vài câu, lại hớn hở nở mày nở mặt. Đinh Hạo nói không nhiều lắm, nhưng là hét lên mấy chén cho có lệ, xem ra trong mắt Chân Bảo Chính, đoán chắc Đinh quản sự bị người đoạt mất việc trọng yếu, trong lòng buồn bực đây.

Chân Bảo Chính xem ra, Đinh Hạo thật sự còn trẻ, luận thái độ xử sự với người, kinh nghiệm lịch duyệt, thực khó mà so sánh được với Liễu Thập Nhất. Dù bất luận hắn có quan hệ cá nhân gì với Liễu Thập Nhất, riêng là trong việc công mà nói thì Liễu Thập Nhất cùng Đinh Hạo đổi vị trí cho nhau cũng được. Đinh Hạo có thể còn trẻ thế mà trở thành quản sự, đã muốn chứng minh khả năng của hắn, thêm vài năm tư lịch nữa, hắn ở Đinh gia tiền đồ là vô hạn, tuổi trẻ cũng không thể nghĩ có thể một bước lên trời nhanh chóng được. Vì thế liền ân cần mời rượu cho hắn, Liễu Thập Nhất dường như cũng ra vẻ khí độ, liên tiếp nâng chén với hắn, Đinh Hạo tùy ý ứng phó, rượu này uống không ít chút nào.

Khi trăng lên cao, Đinh Hạo có chút mệt mỏi, liền thôi chén cáo từ, Liễu Thập Nhất cũng không ngăn trở, dáng vẻ tươi cười mà tống tiễn hắn rời khỏi trướng, mắt thấy chân hắn lảo đảo một mình rời đi, liền hướng với người hầu Vương Vũ của mình ra hiệu bằng ánh mắt một cái, sau đó giữ chặt Chân Bảo Chính đang muốn cáo từ rời đi, cười hì hì kéo hắn trở lại trướng bồng.

Khoan sâu theo lòng sông, trướng bồng của nhóm công nhân trị thủy cũng là di chuyển về phía trước ven sông, hôm nay được kế của Liễu Thập Nhất, Chân Bảo Chính bảo bọn họ tạm thời bỏ qua đoạn lòng sông này chờ khi bùn nước khô rồi quay lại đào móc sau. Từ trưa các trướng bồng cũng tùy theo hoạt động này mà tiến về phía trước. Bởi vì mấy cái trướng bồng của Chân Bảo Chính, Đinh Hạo, Liễu Thập Nhất cùng một ài vị quản sự lớn nhỏ vẫn giữ nguyên tại chỗ này cho nên vài cái nồi bếp cùng vài người nữ đầu bếp cũng ở lại đây. Lúc này hơn nơi doanh địa đã cách nhau một khoảng đất, nơi này tự nhiên thanh tĩnh rất nhiều.

Khắp nơi vắng vẻ, bầu trời có trăng sáng, trong trẻo nhưng lạnh lùng, trong bụi cỏ vài tiếng côn trùng kêu chít chít, một cảnh yên tĩnh u nhã. Đinh Hạo hơi say một chút một mình hành tẩu, nhưng lại không chú ý tới phía sau có hai người đang lén lút đi tới.

Đi tới đi tới, Đinh Hạo đột nhiên dừng bước, nhìn khắp mọi nơi, hai người theo đuôi lặng lẽ lập tức linh hoạt nấp vào trong bụi cỏ. Đinh Hạo nhìn thấy bốn bề vắng lặng, liền đứng vững chân, cởi bỏ áo choàng, đứng tại nơi này tiểu tiện. Hai người vừa thấy, ra hiệu cho nhau, giống như một con báo nhẹ nhàng tiến tới gần.

Đinh Hạo xong xuôi, vừa mới cúi xuống lấy áo choàng đang muốn xoay người rời đi, đột nhiên trước mắt tối sầm, hắn còn chưa kịp phản ứng lại, trên đầu đã trúng một cái thật đau, nhất thời liền hôn mê ngã xuống đất.

Lúc này, La Đông Nhi cùng vài người đầu bếp còn chưa có ngủ, đợi Liễu quản sự uống rượu xong rồi, các nàng còn phải đi thu thập bát đĩa. Dưới ánh đèn mỏng manh, bốn phụ nhân ngồi ở một chỗ may vá xiêm y, một mặt làm việc nhà. Vài thẩm tử nói chuyện nhà cửa, nói xong liền nói tới chuyện của La Đông Nhi. Vài thẩm tử đối với hành vi ngang ngược của Đổng lý thị đều có chút nơm nớp lo sợ, vốn sẽ không đàm luận Đổng gia dài ngắn gì, chẳng qua nơi này có vài người, bình thường quen nhìn Đinh Hạo thân cận với La Đông Nhi cùng với đàm tiếu của nhóm công nhân, cũng không có kiêng kị gì mà đàm luận lên.

"Đông Nhi nha, nói thật, Đinh quản sự là người không tồi, đứa nhỏ này tuy nói là hơi ngốc một chút, nhưng vẫn là một hài tử tốt lại thành thật. Hiện giờ bị hồ tiên làm phép, thông tâm hồn, nói chuyện làm việc lại càng được. Hắn hiện giờ là Đinh gia quản sự, là người có tiền đồ cỡ nào chứ?"

La Đông Nhi đỏ mặt, cúi đầu không lên tiếng.

Người bác gái nhân tiện nói thêm: "Đương nhiên rồi, nếu ngươi nguyện ý vì chồng thủ tiết, đại nương cũng không nên nói như vậy, nhưng là ngươi khi mới tiến vào Đổng gia, đứa nhỏ Đổng gia kia trời sinh đã bệnh tật gầy trơ xương, lấy ngươi vào nhà thì như là một đồng tử còn chưa hiểu chuyện, hai người các ngươi có thể có tình ý gì? Bà bà ngươi lại đối đãi ngươi không tốt như vậy, tuy nói nàng ta nổi tiếng ngang ngược trong thôn, huynh đệ thúc bá nhà mẹ đẻ nàng ta lại động, không ai dám trêu chọc nàng, nhưng cũng phải xem là ai chứ, Đinh quản sự là ai? Chính là quản sự của Đinh gia, hắn nếu lấy ngươi, Đổng gia dám động chạm tới cửa sao?"

"Lời này có lý đó." Người phụ nhân thứ ba liền gật đầu nói tiếp: "Lại nói tiếp, cho dù ngươi nghĩ muốn tái giá, toàn bộ Đinh gia trang cũng chỉ có Đinh gia quản sự lấy ngươi mới không sợ bị Đổng gia nàng ta tới đánh tận cửa. Ngươi nói đi, Hạo ca nhi luận thân phận, hay là thể diện. Tính nết cùng thái độ làm người, cũng là rất được; luận tuổi tác, cũng xứng đáng, hắn như vậy yêu thích ngươi, thật không để ý tới quá khứ, chỉ thương ngươi, ngươi tuổi còn trẻ, tính toán như vậy cả đời sao? Đừng nói có một điêu bà bà như vậy, cũng không dễ dàng sống nha." xem tại TruyenFull.vn

La Đông Nhi bị các nàng nói làm cho tâm phiền ý loạn, bối rối vặn vẹo thân thể, xấu hổ nói: "Các vị đại nương, đang nói chuyện, sao lại nói tới chuyện của người ta thế, ta không nói chuyện này nữa được không?"

Một thẩm tử nói: "Đông Nhi à, Hạo ca nhi người ta đối với ngươi nhiệt tình như vậy, ngươi không nói một lời, rốt cuộc có suy nghĩ gì, rốt cuộc là có khó khăn gì, làm cho người ta quay về nhà một mình được sao? Người ta là Đinh quản sự ngay cả hoàng hoa khuê nữ của Lưu gia cũng không cần, lại chỉ mong lấy một người đã có chồng như ngươi, không xứng với ngươi sao? Ngươi nên nghĩ xa hơn một chút, bỏ lỡ cái thôn này, vốn không có một cái khách điếm nào khác đâu."

La Đông Nhi nhớ tới bà bà hung hãn của mình, Đổng gia thế lực có mấy chục nam đinh, trong lòng là phát lạnh, nhưng lại nghe đại thẩm nói tới cô nương Lưu gia, hoàng hoa khuê nữ kia lọt vào tai nhất thời tự ti hối tiếc: "Đúng vậy, ta có một bà bà ác như vậy, lại là một phụ nhân, sao xứng đáng với Đinh Hạo người ta chứ. Đinh Hạo, nghe nói cùng huyện úy lão gia, Quảng Nguyên tướng quân, đều là nhân vật quen thuộc, nếu muốn gả tới đó, không phải là làm bẩn thể diện nhà người ta sao. Nói nữa, nếu bà bà ta biết ta có tâm tái giá, còn không đánh chết ta…"

Nghĩ như vậy, nước mắt đã muốn chảy xuống, trong lòng thất thần, tay đang cầm châm khâu lập tức đâm vào trên bụng, nàng đau quá kêu lên một tiếng " ai nha" một giọt máu đỏ sẫm như huyết châu chảy ra.

"Dù thế nào, nha đầu ngươi cũng đừng khâu quần áo dưới đèn như thế…" Một thẩm tử vội vàng đặt quần áo xuống đi tới, đúng lúc này, một tiếng ho khan, người hầu của Liễu Thập Nhất là Vương Vũ đi vào, âm thanh kéo dài nói: "Ở đây cũng chưa ngủ sao?"

"Ôi có phải Liễu quản sự đã uống rượu xong rồi, chúng ta đi dọn dẹp ngay."Hai thẩm tử khác vội lên tiếng.

"Không vội, không vội. Liễu gia chúng ta cùng Chân Bảo Chính đang tán gẫu rất hợp ý, Đổng gia tiểu nương tử, Liễu gia nghe nói ngươi trù nghệ rất tốt, bảo ngươi tới cho hai văn tiền, ta bảo ngươi cũng đừng chạy tới chạy lui, hai vị uống rượu hơi nhiều, ngươi ở đó coi chừng một chút."

"A, ta đi ngay." La Đông Nhi vội vàng đặt quần áo xuống, đi theo hắn ra khỏi trướng bồng.

La Đông Nhi tới chỗ ở của Liễu Thập Nhất, lại lấy hai mớ rau xanh, lấy gà rừng hấp cách thủy cùng nấm rừng đang còn nóng bưng lên, ngồi xuống ở một cái ghế nhỏ trước cửa. Liễu Thập Nhất cùng Chân Bảo Chính vừa tháy động tác của nàng nhân tiện nói: "Đổng tiểu nương tử, ngươi ngồi ở đó làm gì thế?"

La Đông Nhi đứng lên nói: "Ta ở trong này trông nom, tiện thể làm nóng đồ ăn."

Liễu Thập Nhất khoát tay nói: "Đêm dài người tĩnh, ngươi là một nữ nhân ta không tiện làm phiền, ta cùng với Chân bảo chính còn nhiều việc để nói, rượu này còn phải đối ẩm hồi lâu nữa, ngươi cứ về trước đi."

La Đông Nhi lên tiếng, quay người đi ra ngoài, Vương Vũ, Vương Dực thủ ở ngoài cửa liếc mắt nhìn nhau, trên mặt lộ ra tia cười âm hiểm, Vương Vũ ho nhẹ một tiếng nói: "Đổng tiểu nương tử, ta đưa ngươi về."

La Đông Nhi lên tiếng, sau khi nói tạ ơn rồi đi lên trước, dưới ánh trăng cẩn thận nhìn đường đi, mới đi được vài bước, Vương Vũ nhìn chung quanh thấy không có người, liền mạnh mẽ chạy lên, một phen che kín miệng La Đông Nhi. La Đông Nhi cả kinh hồn phi phách tán, dùng sức giãy dụa. Vương Dực ở bên cạnh cũng nhảy lên, dùng một cái khăn mặt che miệng của nàng lại, trói chặt hai tay nàng, đem nàng bỏ vào trong một cái bao tải. Hai người nâng bao tải lên, nhanh như chớp lẩn trốn vào trong ánh trăng yên tĩnh.…
Bình Luận (0)
Comment