Bồ Đề Kiếp

Chương 43

Hôm sau Lạc Trần đưa ta về lại nhà cũ. Bây giờ chẳng còn ai nhớ nổi Tô gia năm ấy. Lúc ta và Lạc Trần tới nơi, chỗ đó đã là nhà của người khác rồi. Thấy mặt hắn lạnh đi, ta không khỏi thở dài. Tuy theo hắn đã lâu, nhưng ta cũng chưa biết rốt cuộc kẻ thù của hắn là ai.

“Lạc Trần!” Chúng ta đứng trước cửa nhìn, ta kéo ống tay áo của hắn, “Hay là chúng ta đi thôi, e là tí nữa có người nhìn sẽ nghi ngờ đấy!”

Lạc Trần liếc mắt nhìn ta, nhàn nhạt nói: “Ngươi sợ sao?”

“Hả?”

“Sợ ta liên lụy ngươi sao?”

Ta vội lắc đầu, “Ngươi đang nói cái gì thế? Ta chính là sợ người ta nghi ngờ ngươi đó! Nếu như...” Ta nhìn xung quanh, thấy không có ai nhưng vẫn thấp giọng nói: “Ta sợ có người truy ra chuyện quá khứ của ngươi, sẽ làm hại ngươi...”

Lạc Trần cong môi cười, “Ta chẳng có quá khứ gì cả. Ngươi yên tâm đi“. Nói xong hắn kéo ta rời đi.

Đúng lúc này cửa Tô gia mở ra, một nam tử trung niên gầy yếu bước ra, vẻ mặt trông rất khổ não. Lúc ngẩng đầu lên nhìn thấy chúng ta có chút kinh ngạc.

Đương nhiên sự chú ý dồn lên người Lạc Trần nhiều hơn, hắn chỉ chỉ vào Lạc Trần, “Ngươi....”

Lạc Trần không phản ứng lại, lạnh nhạt xoay người định đi. Nam tử kia trợn mắt đuổi tới trước mặt Lạc Trần, lại nhìn hắn lần nữa.

“Là ngươi...Quả nhiên là ngươi, ngươi quay lại trả thù....” Giọng nam tử run rẩy, trong mắt tràn đầy sợ hãi, từng bước lui về phía sau, tựa như Lạc Trần là quỷ vậy.

Mà Lạc Trần vẫn lạnh nhạt như cũ, im lặng nhìn người kia không nói một lời.

“Tô gia...” Nam nhân cúi đầu, đau khổ che mặt khóc lóc, “Là ta hại Tô gia, ngươi nên đến đây, nên đến đây...”

“Lạc Trần...” Ta nhỏ giọng gọi hắn, thật không hiểu tại sao nam tử kia lại có phản ứng như vậy.

“Tiểu Linh Nhược, ngươi về trước đi!”

Ta ngẩn người, lắc đầu nói: “Không muốn!”

Lạc Trần quay sang nhìn ta, ta lại nói: “Ngươi một mình ở đây sẽ khiến ta lo lắng. Nếu như...Nếu như lại có chuyện gì giống mười năm trước thì phải làm sao?”

“Vậy được, ngươi đi theo ta, nhưng đừng nói gì cả, cũng đừng nhúng tay vào chuyện gì!”

Ta gật đầu, sau đó nghe thấy Lạc Trần quay về phía người kia nói: “Cậu gần đây vẫn khỏe chứ?”

Nam tử kia ngẩn ra, bi thương nhìn Lạc Trần: “Là ngươi...Quả nhiên là ngươi!”

Lạc Trần ảm đạm cười, “Niệm Trần đã lâu không quay lại, đang muốn về thăm nhà, không nghĩ tới nơi này giờ đã thành nhà của cậu rồi!”

Nam tử lại lắc đầu nói: “Rất nhanh thôi sẽ trở thành nhà của người khác, đều là báo ứng cả...”

Ta đang dần cảm thấy mệt mỏi thì nam tử kia lại nói tiếp: “Ngươi nếu là tới để trả thù thì vào trong thôi, chỗ này nhìn bề ngoài thì khí thế, nhưng bên trong cũng chỉ có bốn bức tường, không đến mấy ngày nữa, chúng ta sẽ phải rời đi....” Hắn ngẩng đầu lên nhìn Lạc Trần, “Tất nhiên, nếu ngươi còn có chút tâm thì mua lại nơi này cũng được“.

Lạc Trần không để ý đến hắn, xoay người bước vào trong nhà.

Nơi này vẫn giống như trước kia, hoàn toàn quạnh quẽ, đi lại lâu rồi mà vẫn chẳng nhìn thấy người nào khác nữa cả.

“Trong phòng kia có người...” Ta chỉ vào sương phòng của Tô phu nhân ngày trước, Lạc Trần gật đầu rồi đi hướng tới đó.

Ta kéo Lạc Trần, “Ngươi kia mệnh cũng không còn được bao lâu nữa, hơn nữa trong người lại mang bệnh, ngươi....”

Lạc Trần hơi híp mắt, “Chúng ta cứ vào nhìn đã“.

Lúc vào trong quả nhiên thấy có một nữ nhân đang nằm trên giường, người gầy yếu đang không ngừng ho khan, bên cạnh có một đứa bé chăm sóc nàng.

Ta thở dài, lúc trước đi theo Lạc Trần cũng thấy được cảnh sinh lão bệnh tử của phàm nhân, hai ngày nay lại phải chứng kiến thêm hai người nữa....
Bình Luận (0)
Comment