Bồ Đề Kiếp

Chương 64

Ngày hôm sau lúc đi luyện công ở Ngự Thiên Các, thấy bên trong vẫn như cũ có mùi huân hương, ta liền chạy nhanh đi mở tất cả cửa sổ trong phòng cho thông khí.

Hôm nay Nam Cung tự dưng lại không ra ngoài nên hắn đã thấy được cảnh này.

“Ngươi mở cửa sổ ra làm gì vậy?”

Ta xua tay, “Ngửi nhiều hương này làm ta có chút váng đầu, sau này không đốt nữa nhé!”

Nam Cung không nói gì nữa, chỉ gật gật đầu.

“Hôm nay ngươi không đi đâu à?”

Hắn lắc đầu, sau đó lại cười khẽ, “Sao giống như ngươi đang mong ta đi vậy? Có phải lúc không có mặt ta ngươi toàn chuồn ra ngoài chơi không?”

“Ta không có!” Nói xong ta liền ngồi xuống chuẩn bị luyện công.

Ai ngờ Nam Cung cũng ngồi xuống theo ta rồi hỏi: “Hộp gỗ hôm qua ta đưa cho ngươi đâu?”

Ta giật mình, khụ hai tiếng rồi mới đáp, “Mang cái đó theo phiền quá, nên ta cất đi rồi!”

“Là như thế à....” Hắn nằm nghiêng người xuống, “Thật ra cũng không có gì, được rồi, ngươi mau luyện công đi, ta ngồi đây canh chừng để ngươi không bị tẩu hỏa nhập ma“.

Ta trợn mắt liếc hắn một cái rồi mới nhắm mắt luyện công.

Tháng tiếp theo, Nam Cung gần như lúc nào cũng đến trông chừng ta luyện công, lúc thì luyện nội lực, lúc lại luyện chiêu thức. May mà qua một tháng đó ta lại có thời gian rảnh.

Lý do là vì ngày mừng đại thọ của giáo chủ sắp tới nên cả giáo đều khẩn trương chuẩn bị thịnh yến. Nam Cung là người bận rộn nhất, bởi vì có rất nhiều chuyện hắn phải tự mình sắp xếp. Thế nên ta mới có thêm nhiều thời gian rảnh, lúc không có việc gì làm lại đi bộ xung quanh cùng Lạc Trần.

Lạc Trần cũng rất bận bịu, vì hắn là gương mặt nổi trội nên rất được trọng dụng. Thọ yến lần này hắn cũng phải lo khá nhiều việc trong Thừa Dương Cung.

Ta thấy thế không khỏi bĩu môi: “Giáo chủ này thần thần bí bí, cho tới giờ vẫn chưa được gặp hắn. Đợt thọ yến sắp tới cũng gửi thiệp mời đến rất nhiều nơi, hắn lợi hại lắm sao?”

Lạc Trần cười, “Ngươi đã biết vì sao ta lại tới đây rồi chứ!”

Ta hơi ngớ người, lại gật gật đầu. Cuối cùng cũng sắp được diện kiến giáo chủ Càn Khôn Giáo rồi.

“Lạc Trần, ngươi có lo không?” Ta đi theo hắn, thấy hắn ngoài mặt thì vẫn cái vẻ ung dung đạm mạc ấy, nhưng tâm tư trong lòng thì không biết thế nào.

Lạc Trần liền quay đầy nhìn ta, “Tiểu Linh Nhược, nếu có một ngày ta chết....”

“Không thể nào!” Ta vội chặn lời hắn.

Lạc Trần cười nhẹ, có chút bất đắc dĩ nhìn ta, “Cho dù ta có là thần tiên thì cũng đâu thể thay đổi mệnh của một người chứ! Cho nên đến ngày mệnh của ta sắp hết, ngươi sẽ phản ứng thế nào?”

Ta nhíu mi, “Lúc ấy ta sẽ quay về Ly Hận Thiên, vĩnh viễn không gặp lại được ngươi nữa...” Tuy nói thế nhưng lòng ta lại rất khó chịu. Nếu ngày ấy tới thật, ta nhất định sẽ luyến tiếc Lạc Trần lắm...

“Vĩnh viễn không gặp...” Lạc Trần khẽ lẩm bẩm, sau đó mỉm cười, dịu dàng nhìn ta, “Như thế cũng tốt, dù sao chúng ta vốn cũng không cần gặp lại“.

Ta hơi run lên, không rõ lời hắn nói rốt cuộc là có ý gì, nhưng cũng không muốn tiếp tục chủ đề này nữa, liền im lặng cúi đầu.

Mãi cho tới hôm thọ yến ta vẫn chưa luyện công lại, mấy ngày qua đều là quấn lấy Lạc Trần, lúc không gặp hắn thì tự mình chạy đi chơi xung quanh.

Thời gian rảnh rỗi này ta đều đi đi lại lại quanh Càn Khôn giáo, còn làm quen được với Kiều Trăn và mấy huynh đệ của hắn. Ban đầu ta còn nghĩ người trong Cầu Dung Cung toàn là người ưa bạo lưc, hóa ra không phải vậy, bọn họ thực ra rất thân thiện, ôn hòa. Vì ta là đồ đệ của Đại tế ti nên lúc đầu bọn họ đối với ta rất khách sáo, sau một thời gian tiếp xúc, dần dần thân thiết hơn thì còn cùng ta đi chơi, sau đó nói cho ta biết thêm không ít chuyện về Càn Khôn giáo.

Đợt thọ yến này khiến mọi người đều rất vất vả, rất bận rộn, nên sau đó cũng không có ai chơi cùng ta nữa. Ta lại là đồ đệ của Đại tế ti, bọn họ không ai dám đến giao việc cho ta cả. Ta liền ra ngoài cửa quan sát các môn phái khác tới tham dự thọ yến. Quan sát được một lúc lại chán, đúng lúc này ta nhìn thấy Tô Tuyết. Hắn đang bưng khay trà hướng về phía đại điện.

Ta chạy theo hắn mới phát hiện ra hắn không phải đang đi tới đại điện, mà là tiến về phía cánh rừng sâu sau núi. Ta thấy kỳ lạ, liền ẩn thân theo dõi hắn tiếp.

Tô Tuyết đi tới một tàng cây có thắt dây màu đỏ, ta không khỏi nghĩ đây có phải là hành động gia truyền của nhà hắn không nữa, được cái là sợi dây đỏ lần này cũng rất đẹp mắt.

Đang mải nghĩ thì bỗng có người tới. Ta biết người này! Đó chính là tên đệ tử đã có ý đồ làm thương Lạc Trần và còn suýt giết ta nữa. Hắn chính là đệ tử của Cầu Dung Cung.

Mặt hắn có chút gian gian, lại còn có vẻ bất an, hắn nhìn Tô Tuyết rồi nhỏ giọng nói, “Ngươi đã thấy hắn đến chưa?”

Tô Tuyết gật đầy, tiếp đó tên kia lại đưa cho hắn một tờ giấy rồi nói, “Ngươi thừa lúc dâng trà đưa cái này cho hắn nhé!”

Tô Tuyết nhận tờ giấy nhỏ, sau đó hỏi hắn: “Vật ngươi nói cho ta đâu?”

“Đã để trong phòng ngươi rồi, ở trên hàng thứ ba của giá sách cạnh cửa sổ!”

“Sao ngươi lại đặt ở đó? Nếu bị người khác phát hiện thì sao?” Tô Tuyết có chút khẩn trương.

Tên kia cười nói, “Hôm nay ai mà chả bận, làm sao để ý được chuyện này chứ! Hơn nữa ta biết các ngươi cũng không ai động vào sách cả, đúng không?!”

Tô Tuyết ra sức thở dài, dừng một lát mới gật đầu, “Được rồi, ta sẽ chuyển cái này hộ ngươi“.

Dứt lời Tô Tuyết liền bưng khay trà rồi đi.

Ta do dự một lát, sau đó vẫn quyết định đi theo hắn. Lúc quay lại đại điện, hắn bưng nước trà tới trước mặt một người đàn ông trung niên râu dài, sau đó đưa tờ giấy đó cho người đó. Người đó lén xem tờ giấy kia, trên mặt bỗng chốc biến sắc. Sau đó nói thầm thì gì đó với người bên cạnh rồi mới đứng dậy rời đi.

Chuyện này đúng ra không liên quan đến ta, nhưng ta không khỏi sinh nghi với Tô Tuyết. Hắn cũng là đệ tử mới tới, sao nhanh như vậy đã có quan hệ với tên đệ tử kia của Cầu Dung Cung, lại còn lén có giao dịch với nhau?

Không nghĩ được nhiều, ta vội chạy qua chỗ Lạc Trần, dùng linh thức hỏi hắn chỗ ở của Tô Tuyết rồi chạy đến đó.

Lúc này Tô Tuyết vẫn chưa trở về, trong viện không có người, ta nhanh chóng đã tìm được chỗ tên đệ tử kia nhắc tới thì thấy có một cái bọc vải. Cầm lên thấy rất nhẹ tay. Ta tìm một chỗ ngồi xuống mở nó ra, thấy bên trong là rất nhiều gói bột phấn nhỏ có mùi thơm lạ. Hình như giống mùi hương với huân hương trong Ngự Thiên Các. Lẽ nào là cùng một loại mê hương? Ta bèn lấy một gói bột nhỏ cất đi.

Thọ yến cũng bắt đầu được một lúc rồi, ta còn phải chạy nhanh quay về Ngự Thiên Viên để đi vào điện cùng Nam Cung.

Lúc quay về thì đã thấy Nam Cung đang ở trong phòng ta. Hắn đang ngồi nghiêng trên giường, thấy ta liền nâng mi cười.

“Đồ nhi bướng bỉnh của ta, mấy ngày nay đều chạy ra ngoài chơi, công phu không chịu luyện, chạy ra ngoài chơi chán rồi bây giờ mới chịu mò về hả...”

Ta chột dạ, đành im lặng chịu tội với hắn.

Nam Cung đứng dậy, nâng ngón tay chỉ vào Cẩm Tú bên cạnh ta, “Đi lấy y phục lại đây!”

Hắn tiến tới trước mặt ta rồi lấy từ trong áo ra một cái khăn tay, lau lau trán cho ta.

“Chạy vội như thế sao? Hôm nay bên ngoài cũng lạnh, thế mà ngươi lại ra mồ hôi“. Hắn than nhẹ rồi đem nhét khăn tay vào tay ta, “Rửa sạch đi rồi trả lại cho ta“.

Dứt lời hắn liền bước ra ngoài.

“Cô nương cuối cùng cũng trở lại!” Thấy Nam Cung ra ngoài, Cẩm Tú liền chạy lại đây, kéo tay ta nói, “Đại tế ti chờ ngươi lâu rồi đó, phái người đi tìm ngươi cũng không tìm được. Rốt cuộc ngươi đi đâu vậy?”

Ta nhích nhích khóe miệng, không nói được câu gì.

“Thôi thôi, trở lại là tốt rồi, ngươi không biết đâu, vừa rồi dáng vẻ Đại tế ti thật sự rất dọa người!” Nói xong nàng ta đóng cửa, “Ngươi mau thay y phục đi rồi còn tới thọ yến“.

Ta bảo Cẩm Tú, “Ngươi cứ ra ngoài trước đi, ta tự mình thay được“.

Cẩm Tú nhìn ta, cũng không miễn cưỡng nữa, “Vậy ngươi thay đi, ta ở bên ngoài trông chừng, có gì cứ gọi ta vào“.

Ta vội gật đầu.
Bình Luận (0)
Comment