Bồ Đề Kiếp

Chương 72

Chạy thẳng về Ngự Thiên Viên, ta cũng chả để ý nổi mình có đang ẩn thân không, có bị người ta nhìn thấy không.

Sau khi trở về phòng liền trốn ngay vào trong chăn, ra sức lau nước mắt, không dám nhớ lại chuyện vừa xảy ra.

“Tiểu đồ nhi?”

Âm thanh của Nam Cung truyền đến, hắn lay lay chăn.

“Đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Ta kìm nước mắt nói với hắn, “Ngươi đi đi, ta muốn ở một mình“.

Nam Cung thở dài, “Được, ta đi ngay đây, có chuyện gì cứ tới tìm ta“.

Sau đó là tiếng cửa đóng vang lên. Ta từ từ bỏ chăn ra.

“Tiểu đồ nhi...”

Hóa ra Nam Cung vẫn chưa rời đi, hắn đang đứng ở đầu giường nhìn ta.

Ta hốt hoảng, vội lấy chăn chùm lên người, nhưng Nam Cung nhanh tay chặn lại.

Hắn ngồi bên cạnh ta, nâng ta ngồi dậy, nhìn chằm chằm ta rồi nói, “Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra? Tại sao ngươi lại khóc?”

Vừa nãy ta vốn còn nhịn được, lúc này hắn hỏi tới, không kìm được đành để nước mắt cứ thế rơi ra.

“Tiểu đồ nhi, đừng khóc, ngươi khóc khiến sư phụ thấy đau lòng...” Nam Cung lấy tay lau nước mắt cho ta, lúc chạm vào mặt ta hắn có chút giật mình, nhưng rất nhanh lại tiếp tục động tác.

“Ta không sao...” Có chết ta cũng không thừa nhận, ta cũng không biết mình bị làm sao nữa.

Nam Cung nhíu mi, trên mặt tràn đầy lo lắng, hắn ôm ta vào ngực, nhẹ nhàng vỗ lưng ta.

“Được rồi, nói cho sư phụ nghe, rốt cuộc là có chuyện gì? Có phải Lạc Trần khi dễ ngươi không?”

Hắn còn chưa nói dứt lời, nghe đến tên “Lạc Trần” ta liền không nhịn được, cảm giác trong lòng như bị ngàn vạn cái kim đâm vào, khổ sở vô cùng.

“Đồ nhi ngoan, đừng khóc, nếu hắn khi dễ ngươi, sư phụ để cho ngươi khi dễ lại ta, được không?”

Ta lắc đầu, “Ta không muốn gặp hắn nữa! Ta sẽ quay về Ly Hận Thiên, ta không lo chuyện của hắn nữa“.

Nam Cung than nhẹ, vẫn giữ nguyên tư thế vỗ lưng ta.

Không biết qua bao lâu, chắc do ta mệt vì khóc nhiều nên ngủ thiếp đi.

Lúc tỉnh lại đã là trưa hôm sau, ngoài trời rất sáng, Cẩm Tú kêu ta đi dùng cơm trưa ta cũng không buồn dậy. Ta mở mắt ra mới giật mình phát hiện mình vẫn còn nằm trong lòng Nam Cung, hắn đang ngủ rất an ổn, hình như cũng không nghe thấy âm thanh của Cẩm Tú.

Nam Cung chậm rãi mở mắt, quay lại nhìn ta cười rất tươi.

“Tiểu đồ nhi nhà ngươi, hại sư phụ không dậy nổi nữa“.

Ta trợn mắt nhìn, nghĩ bụng ngươi dậy nổi hay không thì liên quan gì đến ta.

Nam Cung xoa đầu của ta, “Mau ngồi dậy, sư phụ vẫn chưa ăn sáng, bây giờ thấy rất đói“.

Ta gật đầu, ta cũng không có tâm trạng nói chuyện với hắn, lập tức đứng dậy chỉnh lại y phục. Nam Cung cũng đứng lên, đi về phòng rửa mặt.

Lúc ra ngoài thì thấy Nam Cung cũng từ Khuynh Phàm Điện bước ra, hắn đi tới kéo ta tới Ngự Thiên Các.

“Hôm nay dùng bữa ở Ngự Thiên Các. Mấy ngày nay ta thấy không được khỏe, hôm nay chúng ta không luyện công nữa, ngươi với ta niệm thanh tâm chú đi“.

Ta gật gật đầu, niệm thanh tâm chú cũng được, bản thân ta cũng đang cần thanh tâm.

Cứ thế cả ngày chúng ta đều ở trong Ngự Thiên Các, ta niệm thanh tâm chú năm mươi lần mà vẫn chưa thấy khá hơn.

Tận đến khi trời tối, Nam Cung không khỏi than nhẹ một tiếng bảo ta dừng lại. Sau đó hắn đưa ta tới tầng năm Ngự Thiên Các. Trong một phòng của tầng năm có một cửa sổ rất lớn, bên trong cửa sổ có ba tấm vải mành giống nhau, còn có một cái giường vải nữa. Vải mành rất chắc, buộc ở phía trước cửa sổ tạo thành hình giống một cái ao, khiến người ta có hứng thú muốn ngắm phong cảnh.

Bên ngoài cửa sổ là một hồ nước, còn có núi rừng và trăng tròn. Tuy hơi lạnh lẽo nhưng nhìn chung cảnh tượng vẫn rất đẹp.

“Ta chưa từng dẫn ai tới đây, ngươi thật đúng là phúc ba đời mới có cơ hội này“. Nam Cung giãn mi, kéo ta lại gần, hắn nằm lên giường, bộ dáng rất thoải mái.

“Tiểu đồ nhi“.

“Sao?”

“Còn khó chịu nữa không?”

Ta sở sờ ngực, vẫn cảm thấy khó chịu muốn chết, liền gật gật đầu, “Rất khó chịu“.

“Vậy ngày mai ta đưa ngươi xuống núi giải sầu nhé!”

“Trên núi thanh tĩnh mà tâm trạng của ta vẫn chưa đỡ, xuống núi, ồn ào như thế, không phải sẽ khiến ta phiền não thêm sao?”

“Chính vì ngươi có chuyện nên sẽ không cảm thấy bị phiền nhiễu. Có khi nhờ vào không khí ồn ào mà ngươi sẽ bớt ưu phiền đi. Con người trên thế gian này, chính là nhờ vào sự bận rộn mới có thể quên đi một số chuyện đau lòng, hoặc chí ít cũng khiến nỗi đau giảm bớt đi phần nào“.

Hắn nghiêng đầu nhìn ta, “Tiểu đồ nhi, ngươi cũng biết trên đời này không thiếu gì chuyện sinh ly tử biệt, cũng có biết bao nhiêu chuyện thương tình oán niệm. Ngoài mấy thứ đó ra, con người ta còn hay lừa gạt lẫn nhau. Tiểu đồ nhi, chuyện nhân thế cũng không có bao nhiêu tốt đẹp, chuyện khiến người ta thương tâm rất nhiều. Ngươi bây giờ cũng coi như là người giang hồ, cũng không tránh khỏi những thứ đó, cho nên ngươi không thấy được rõ những hung hiểm tại nơi đây. Ở đây mỗi ngày đều có người sống, người chết, có người còn sống là bởi vì hắn giết được người muốn hắn chết, có người chết đi lại là chuyện tốt, bởi vì hắn đã giải thoát được khỏi những tranh đấu mệt mỏi. Đấy là luật sinh tồn, người trong cung toàn là âm hiểm giả dối, có rất nhiều người đã bị định sẵn vận mệnh từ nhỏ, cả đời không có cách nào thoát ra được. Tiểu đồ nhi, ngươi là người nhà Phật, vốn nên vô lo vô nghĩ, hiện giờ lại thương tâm khổ sở vì Lạc Trần, như thế có đáng không?”

Ta giật mình, nhìn về phía Nam Cung, “Ngươi....ngươi sống không vui đúng không? Ngươi tâm sự với ta đi. Sư phụ dạy chúng ta rất nhiều đạo lý, ta có thể nói lại cho ngươi, có thể giúp ngươi thoải mái trong lòng“.

Nam Cung cười, “Tiểu đồ nhi, bây giờ ngươi giúp mình còn chưa xong, lại còn đòi đi giúp người khác sao?”

“Mấy chuyện này đối với ta không có gì hết!”

Ta thở dài, “Có lẽ ta với ngươi tâm sự sẽ giúp tâm trạng cả hai thấy thoải mái hơn“.

“Vậy ta nói với ngươi, ngươi tuyệt đối không được nói lại cho người khác, Lạc Trần cũng không được“.

“Ngươi yên tâm, ta tuyệt đối không nói với ai khác“.

Nam Cung quay đầu nhìn ra ngaoì cửa sổ, hơi lạnh giọng.

“Lúc trước ta từng nói với ngươi, tộc Nam Cung rất đặc thù. Chúng ta biết rất nhiều dị thuật, cũng biết rất nhiều bí mật trên thế gian. Nhưng tổ tiên chúng ta không muốn nhiễu loạn trần thế nên đã ẩn cư trên núi, làm bạn với gió mát trăng thanh, hy vọng các thế hệ sau cũng có thể bình yên sống như thế. Chỉ là trên đời này không có bức tường nào chắn kín được gió cả. Một ngàn năm trước, tộc Nam Cung bị phát hiện. Mới đầu chúng ta còn có thể sử dụng pháp phuật ngăn bọn họ, nhưng sau này bọn họ lại trù tính được cách để xông vào. Sau đó rất nhiều người trong tộc bị bắt đi, những người đó chỉ vì lợi ích của chính mình mà ép chúng ta dùng pháp thuật yểm trợ bên mình. Tộc Nam Cung tất nhiên là không đáp ứng, cho nên rất nhiều người trong tộc phải tự sát hoặc bị giết để tránh đảo lộn chuyện thế gian. Còn mấy người sót lại trong tộc, về sau gặp được một người hiểu về chú thật, nhìn ra được sự đặc biệt của tộc Nam Cung. Nhưng hắn không vạch trần, còn đồng ý sẽ giúp tộc Nam Cung trở về Ngự Thiên Viên, sau đó mới có thể áp chế được mọi chuyện“.

Ánh trăng ngoài trời như sáng hơn, âm thanh của Nam Cung bỗng lạnh đi mấy phần.

“Người kia hoàn thành lời hứa, nhưng hắn lại hạ ước định với tộc của chúng ta. Mỗi một triều đại phải cử ra một người trong tộc đi trợ giúp hậu nhân, tộc Nam Cung nhất định phải liều mình trợ giúp. Vì thế chỉ có cách hạ chú thuật lên cả hai bên để đạt thành hiệp định, chú thuật trên người ta, chính là do cả hai bên cùng thi chú, nên chỉ dựa vào sức của ta thì không thể phá bỏ được“.

“Người nọ lợi hại như thế, vì sao còn cần tộc Nam Cung trợ giúp?”

“Hắn không phải người thường, lúc đó hắn là hoàng đế. Hắn bái sư được một vị bán tiên, nên học được rất nhiều pháp thuật. Vị bán tiên vì để ngăn ngừa không cho hắn lợi dụng pháp thuật mưu cầu lợi ích riêng nên đã hạ chú thuật trên người hắn, nếu hắn dùng pháp thuật càn quấy thì tuổi thọ sẽ bị giảm đi một nửa, cũng không thể thi triển pháp thuật nữa. Nhưng cuối cùng hắn vẫn liều lĩnh, sử dụng pháp thuật đoạt mạng một người đổi lấy ngôi vị hoàng đế. Hắn rất thông minh, trước đó đã tìm đến tộc Nam Cung. Về sau vị bán tiên kia biết được chuyện, đến tìm hắn, nhưng năng lực của vị bán tiên đó cũng không đủ để cởi bỏ chú thuật trên người bọn ta, vì thế vị bán tiên đó chỉ có cách hạ thêm một chú thuật nữa, đó là muốn cởi bỏ được chú thuật này, phải tìm một người nhà Phật, dùng sức mạnh cường đại của thanh tâm chú mới có thể cởi bỏ. Sau đó vị bán tiên còn thi pháp lên con cái của tên hoàng đế, khiến bọn họ không thể sinh đẻ. Giải quyết xong chuyện này thì vị bán tiên quay về cõi tiên. Vốn dĩ tộc Nam Cung cũng nghĩ mình sẽ an ổn sống trong Ngự Thiên Viên, nhưng đâu ngờ, trước khi gặp tộc Nam Cung, hoàng đế cũng đã có một đứa con, vị bán tiên không biết đến sự tồn tại của đứa trẻ đó nên không gieo chú thuật trên người nó được. Ngàn năm sau, hậu duệ của đứa nhỏ không hiểu sao biết được biệc này, năm mươi năm trước hắn tìm đến đây, sáng lập ra Càn Khôn giáo, sau đó trở thành giáo chủ Càn Khôn giáo“.

“Vậy...giáo chủ bây giờ chính là đứa nhỏ đó sao?”

Nam Cung lắc đầu cười, “Cũng không hẳn, từ trước tới giờ hắn mang mặt nạ, ta cũng không biết là có phải đã đổi người khác không nữa“.

“Thì ra là thế, vậy sau này ngươi không phải đều phải nghe lệnh của hắn sao...”

“Từ lúc ta sinh ra đã phải nghe lệnh của hắn rồi...”

“Ta...Ta nhất định sẽ giúp ngươi cởi bỏ được chú thuật!” Ta bỗng hạ quyết tâm.

Nam Cung tròn mắt quay đầu nhìn ta, “Ngươi nói thật chứ?”

“Đương nhiên rồi!”

“Được, nếu ngươi không thể phá bỏ chú thuật, ta nhất định sẽ không thả ngươi đi!”
Bình Luận (0)
Comment