Bồ Đề Kiếp

Chương 75

Trong Khuynh Phàm Điện ngập mùi huân hương, Nam Cung nằm im trên giường, hắn giống như đang ngủ rất say, ngay cả ta xông vào cũng không phát hiện ra. Dáng ngủ của hắn không an ổn một chút nào, gương mặt gắt gao nhăn lại.

Ta quay lại hỏi Cẩm Tú, “Có chuyện gì vậy?”

Cẩm Tú cắn môi, trong mắt đều là lệ.

“Cô nương, không hiểu sao từ sau khi Đại tế ti trở về, hai ngày tiếp đó người liền bị như thế...Đại phu đến khám đều nói không cứu nổi người, chỉ có thể trông chờ vào nghị lực sống của người thôi...”

Nói xong Cẩm Tú liền khóc rống lên, lòng ta trầm xuống, đẩy nàng ta ra ngoài.

“Được rồi, được rồi, ngươi đứng ngoài canh đi, đừng quấy rầy hắn, để ta xem xem“.

Dứt lời ta liền đóng cửa đi vào trong xem thương thế của Nam Cung.

Lần này hắn nhất định bị thương rất nặng, khắp ngực bị băng bó lại, chắc là miệng vết thương rất sâu, ngoài ra ở trên đùi và nhiều chỗ khác cũng bị băng bó.

Ta thở dài, lấy tay kiểm tra thử. Mệnh của hắn giờ đây mảnh như sợi chỉ vậy, chỉ có thể dựa vào ý chí để sống, nếu kéo dài thêm hai ngày nữa, chỉ sợ Nam Cung thật sự...

“Nam Cung...” Ta gọi một tiếng rồi thi phép truyền cho hắn một chút linh lực.

Ta nghĩ có lẽ nên tìm Ức Cẩn tới giúp, nhờ nàng ta cầm tới đây chút tiên dược, nếu không Nam Cung thật sự không trụ nổi nữa.

Ra khỏi Khuynh Phàm Điện, ta đuổi Cẩm Tú đi khỏi đây rồi mới quay vào phòng.

Thi phép gọi Ức Cẩn mấy lần nàng ta mới xuất hiện.

“Ấy, là tiểu Phật tử ngươi hả, gọi ta ra có chuyện gì không?”

Âm thanh của nàng ta có chút say, chắc là vừa uống rượu ở đâu rồi đây...

“Ngươi có thể tới núi Cẩm Bình hái cho ta chút tiên dược không?”

Tức thì Ức Cẩn cả kinh nói, “Không phải Lạc Trần gặp chuyện gì rồi chứ?”

Ta thờ dài, “Không phải Lạc Trần, là sư phụ ta...”

“Sư phụ ngươi? Sư phụ ngươi không phải vẫn đang khỏe mạnh ở Ly Hận Thiên sao?”

“Không phải sư phụ đấy, là sư phụ của ta ở nhân gian...Thôi, ngươi chỉ cần nói cho ta biết, ngươi có giúp ta được không?”

“Chuyện này cũng không khó...Bây giờ ta cũng đang ở gần núi Cẩm Bình, ngươi chờ ta khoảng ba đến năm ngày, ta nhất định sẽ đem tiên dược tới cho ngươi“.

“Ngươi nhớ đấy nhé!”

Dứt lời, ta nằm sấp xuống xuống than thở.

Lần trước Ức Cẩn không phải cũng nói là ba đến năm ngày sao, cuối cùng lại thành bảy ngày lận. Đã thế lần này nàng ta lại còn say khướt nữa chứ, không biết bao giờ mới quay lại đây!?

Ta ngồi nghĩ một lúc rồi bất giác ngủ mất, lúc tỉnh lại thì trời đã tối. Ta định qua chỗ Nam Cung xem hắn thế nào, bỗng phát hiện bên cạnh ta có người đang đứng.

“Nhanh như thế đã được rồi sao?” Ta kinh ngạc đứng lên, trước mặt ta không phải là Ức Cẩn sao...

Ức Cẩn cười hì hì nhìn ta, “Ta thấy ngươi than thở thế kia, sợ là sư phụ ngươi không đợi được nữa, cho nên liền nhanh chóng đi làm. Nhưng ngươi cũng thật là....sao lại chạy tới đây chứ? Hại ta tìm mãi mới thấy!”

Ta ngồi sang bên cạnh, chống đầu nhìn nàng, “Còn không phải là đi theo Lạc Trần sao!? Hắn muốn lấy Tương Tư thì phải lập được công danh, muốn lập công danh thì phải trà trộn vào Càn Khôn giáo làm gian tế, nên ta mới theo tới đây đó!”

Ức Cẩn cười cười, lôi từ trong ống tay áo một cây thảo dược.

“Của ngươi này!”

Ta nhận lấy, thật không ngờ tiên dược lại có hình dáng như thế này, không phải có chút... đơn điệu quá rồi sao?

Ức Cẩn gõ bàn, “Đúng rồi, đây rốt cuộc là chỗ nào? Sao ta lại cảm thấy được linh khí nhân gian ở đây rất nhiều, nhưng người ở đây rõ ràng lại toàn là phàm nhân“.

“Đây là chỗ ở của tộc Nam Cung. Ta cũng không rõ lắm, nhưng đại loại là tộc Nam Cung giờ cũng chỉ có một người, đó chính là sư phụ ta...”

Ức Cẩn nhíu mi, “Thật là kỳ quái, linh khí cường đại như thế, hắn lẽ ra phải phát hiện được ngươi không giống người phàm chứ?”

“Hắn đã sớm biết rồi, cũng biết được thân phận của ta nữa..”

“Vậy mà ngươi còn ở đây? Còn có....sao ngươi lại cách xa Lạc Trần như thế? Ta vừa mới thấy hắn xong, còn tưởng hắn bị bệnh nữa...”

Ta buồn bã khoát tay, “Nói đến lại thấy phiền lòng“.

“Tiểu Phật tử nhà ngươi cũng có lúc biết buồn lòng nữa...” Ức Cẩn cười cười, ”Ngươi mau nói đi, nhiệm vụ của ngươi tiến hành đến đâu rồi?”

“Nhanh thôi, hiện giờ Lạc Trần nắm quyền to rồi, không lâu nữa hắn có thể lập công lớn trở về thôi“.

Ức Cẩn gật đầu, lại hỏi tiếp, “Đúng rồi, sư phụ kia của ngươi đâu? Ta muốn nhìn xem hắn rốt cuộc lợi hại đến mức nào, khiến ngươi phải nhờ ta mang cả tiên dược tới đây?”

Ta chỉ sang một bên, “Bên kia là Khuynh Phàm Điện của hắn. Nếu ngươi muốn nhìn thì qua đó mau đi! Bây giờ hắn đang ngủ, ngươi đừng có đánh thức hắn, cũng đừng để hắn phát hiện ra“.

“Yên tâm!”

Dứt lời, Ức Cẩn liền biến mất.

Ta mang tiên dược đi tìm Cẩm Tú, bảo nàng ta đem đi hầm nhừ rồi cho Nam Cung ăn.

Cẩm Tú cũng không nghi ngờ gì.

Sau đó ta về phòng chưa được bao lâu, Ức Cẩn liền tới, mặt mày nàng ta có vẻ sầu lo, thấy thế ta không nhịn được hỏi, “Mới đi nhìn sư phụ ta một cái mà đã trở thành bộ dạng thế này rồi?”

Ức Cẩn cứng ngắc hỏi ta, “Tiểu Phật tử, ngươi...” Nàng đột nhiên tới trước mặt ta, “Ngươi sẽ không thích người nào chứ?”

Ta giật mình, “Sao lại hỏi thế? Ta là Phật tử, đương nhiên sẽ không thích ai cả“.

“Vậy sư phụ ngươi thì sao?”

“Đương nhiên cũng không“.

“Vậy vì sao ngươi giúp hắn?”

“Cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp, huống hồ Nam Cung lại là sư phụ của ta, hắn cũng giúp ta rất nhiều chuyện“.

Ức Cẩn vẫn nhìn ta chằm chằm, “Ngươi thật sự không thích hắn?”

“Không có!” Ta khẳng định.

Ức Cẩn nhẹ nhàng thở ra, “Vậy là được rồi...”

“Ngươi khẩn trương như thế làm gì?”

Ức Cẩn đột nhiên nắm lấy tay ta, “Ngươi ngàn vạn lần không được nảy sinh tình cảm với ai, như vậy sẽ sinh chấp niệm đó!”

“Ta biết rồi, ta cũng có thích ai đâu...”

“Còn có, sư phụ này của ngươi....ngươi vẫn là sớm rời khỏi hắn đi“.

“Vì sao?”

Sao đến cả Ức Cẩn cũng nói thế?

“Hắn không phải người tốt đâu!” Ức Cẩn căm giận nói, “Ngươi cũng biết, ngàn năm trước, tộc Nam Cung bị hạ chú thuật. Hắn tiếp cận ngươi, nhất định là muốn lợi dụng ngươi giải chú thuật cho hắn“.

“Chuyện này ta cũng biết, Nam Cung cũng từng nói cho ta rồi. Có điều ngươi không cần lo lắng, hiện giờ ta vẫn chưa giải được chú thuật kia, nhưng nhất định sẽ tìm ra cách“.

Ức Cẩn than nhẹ, “Tiểu Phật tử, ngươi cũng thật là nhẹ dạ...” Nàng nhíu mi, tiếp tục nói, “Ngươi có biết không, biện pháp gỡ bỏ chú thuật đã sớm có rồi. Đó là tìm được một tiểu Phật Tử trên Ly Hận Thiên có thể hóa thành hình người, khiến cho Phật tử đó sinh ra chấp niệm, sau đó dùng thoát cốt thuật, làm cho Phật tử đó bị giữ trong hình dáng con người, trôi dạt ở nhân gian, hi sinh tu vi và hồn phách mới có thể cởi bỏ chú thuật“.

Ta không tin được lắc đầu, “Nhưng ta, nhưng ta không có chấp niệm, Nam Cung không thể nào...Ta cũng chỉ là thường xuyên niệm thanh tâm chú giảm bớt thống khổ cho hắn mà thôi“.

Ức Cẩn sầu não nhìn ta, “Tiểu Phật tử, ngươi quyết định rồi sao?”

Ta vội gật đầu, “Hắn sẽ không làm tổn thương đến ta đâu! Hắn còn tặng ta một hộp gỗ để phòng thân nữa“.

“Ngươi mau lấy ra cho ta xem“.

Ta mang hộp gỗ ra, Ức Cẩn nhìn một lúc rồi mới nói, “Linh lực của hộp gỗ này rất mạnh, sao hắn có thể đem vật trân quý này dễ dàng đưa cho ngươi chứ?”

Ta lắc đầu, “Hắn chỉ là không muốn ta bị thương thôi“.

Ức Cẩn trả hộp gỗ lại cho ta, “Vậy ngươi cứ cầm đi, nếu như...nếu như có ngày hắn lợi dụng ngươi, vật này cũng có thể bảo vệ ngươi một mạng...”

Ta nhất thời giật mình, lẽ nào lời Nam Cung nói lúc trước là có ý này?

Ức Cẩn quơ tay trước mặt ta, “Hắn còn làm gì nữa không?”

Ta liền đem chuyện huân hương nói cho nàng ta biết, sau đó còn lôi huân hương ra cho nàng ta xem.

Ức Cẩn nhíu mi, trên mặt càng hiện lên lo lắng.

“Hương này....mỗi ngày ngươi đều dùng sao?”

Ta lắc đầu, “Đã lâu rồi không dùng“.

“Hương này có tác dụng mê loạn thần trí người khác, nếu ngươi dùng thường xuyên e là sẽ sinh ra chấp niệm“.

Ta không nói được lời nào nữa, Ức Cẩn kéo kéo tay ta, “Tiểu Phật tử, người này sợ là sẽ không dừng tay đâu, ngươi sớm rời đi thôi“.

Ta gật đầu, Ức Cẩn lại nói, “Mau tới chỗ Lạc Trần đi, đừng hóa hình người nữa“.

“Ừm, ngươi cứ về trước đi“.

Ức Cẩn gật đầu rồi liền biến mất.

Chốc lát sau Cẩm Tú chạy tới nói là sau khi Nam Cung uống thuốc xong đã tỉnh lại, hắn còn muốn gặp ta.

Đi tới bên giường Nam Cung, nhìn hắn như thế ta vẫn thấy có chút đau lòng, không biết vì sao lại thế nữa.

“Tiểu đồ nhi, sao trông ngươi phiền não thế?”

Ta ngồi bên cạnh hắn, nghĩ một chút rồi mới hỏi, “Nam Cung, ngươi muốn ta sinh chấp niệm, sau đó lợi dụng ta cởi bỏ chú thuật trên người ngươi, phải không?”

Nam Cung im lặng một lúc, sau đó cười nói, “Ngươi biết rồi...”

Ta gật gật đầu, “Ừm“.

“Xem ra là có người nói cho ngươi biết rồi. Dược kia cũng là người đó đưa tới?”

“Ừ“. Ta cúi đầu, nước mắt rơi xuống, “Nam Cung, ta vẫn còn nhiệm vụ nữa, không thể ở lại giúp ngươi được. Có điều nếu ta đã đáp ứng ngươi thì ta nhất định sẽ làm được. Đợi ta hoàn thành nhiệm vụ, ta sẽ quay lại giúp ngươi...”

Nam Cung nhẹ thở dài, “Ngươi muốn đi tìm Lạc Trần phải không?”

Ta ngớ ra, rồi lặng lẽ gật đầu.

“Như thế thì không cần quay lại nữa, ngươi cùng hắn đi đi! Nếu hắn đi khỏi đây, chú thuật trên người ta cũng sẽ mất tác dụng...”

“Vì sao?”

Nam Cung không nói nữa, chỉ nhẹ cười với ta, sau đó lại đưa tay xoa xoa đầu ta.

“Tiểu đồ nhi, nếu có ngày ngươi nhớ sư phụ thì cứ quay về, sư phụ đợi ngươi ở đây“. Hắn thở nhẹ, “Nhanh tới chỗ Lạc Trần đi! Nếu ta đổi ý ngươi chạy không kịp đâu“.

Ta nhìn hắn một lát, không biết phải nói gì nữa, liền im lặng rời đi.
Bình Luận (0)
Comment