Bó Hoa Cúc Tây Cuối Cùng

Chương 16

Thành thật mà nói, kể từ sau khi cùng Kỷ Dần Hạo chia tay, Tinh Tuệ nghĩ không biết mình còn dịp nghe được lời đề nghị "Em có thể làm bạn gái của tôi được không?" một lần nào nữa hay không, nhưng... bất luận như thế nào, người đó không thể là Phùng Giai Thành.

Vì vậy cô thật sự cảm thấy dở khóc dở cười.

"Xem nét mặt của cô, tôi cũng biết đáp án là..." Bác sĩ cúi đầu, trên mặt thoáng hiện lên một nụ cười khổ.

"Tôi..." Cô không thể nào nói tiếp, "Tôi cảm thấy có lẽ anh trai cậu nói đúng..."

Cô đã thật hèn hạ, vì để chứng minh cô xứng đôi Phùng Giai Thành, cô đã đáp ứng lời mời của anh, nhưng sau đó cô lại cự tuyệt, nói cho anh biết bọn họ không thích hợp... thật sự là quá hèn hạ!

Thật ra,cô không phảimuốn chứng minh cho Cao Nguyên xem mà chỉmuốn chứng minh với chính mình, đợi khi lòng hư vinh của cô được thỏa mãn, được ve vuốt, cô lại cảm thấy không muốn có thêm phiền toái.

"Thật xin lỗi!" Tinh Tuệ dưới đáy lòng thở dài nhưng quyết định lấy lại sự bình đẳng, "Tôi hôm nay đồng ý đi ăn cơm với cậu, cũng không nghĩ rằng giữa chúng ta sẽ phát triển thêm một bước nữa. Thật sự cho đến bây giờ, tôi cũng chưa muốn làm bạn bè với cậu, tôi chỉ là do... ngày hôm qua, Cao Nguyên với anh của cậu nói tôi không xứng với cậu... "

"... làm sao sẽ!" Phùng Giai Thành kinh ngạc kêu to.

"Không, kỳ thật anh ấy cũng không phải là ý này, " Tinh Tuệ cuối cùng cũng thừa nhận với chính mình, "Anh ấy chỉ là nói chúng ta không thích hợp. Mà tôi... vì muốn chứng minh với mình rằng cho dù tuổi tôi không còn trẻ, tôi cũng không phải là xinh đẹp nhất, đã ly dị, tính tình còn rất kém cỏi, nhưng vẫn có đàn ông theo đuổi, cho nên mới đồng ý đi ăn cơm với cậu."

"..." Gương mặt bác sĩ nhăn lại đau đớn như bị thương.

"Thật xin lỗi, tôi thật sự thật xin lỗi, cậu có thể tha thứ cho tôi được không, " Tinh Tuệ thành khẩn nhìn Phùng Giai Thành nói, "Ôi, tôi cảm thấy mình đúng là «sai một ly, đi một dặm» rồi! Cậu còn rất trẻ, không thú vị, với tôi cũng không có tiếng nói chung, nhưng cậu đúng là một người đàn ông rất tốt, tôi không biết hiện tại nói thế nào với cậu rằng bây giờ tôi rất muốn cùng cậu làm bạn bè thì có còn kịp hay không... đây tuyệt đối không phải là lấy cớ muốn cự tuyệt cậu, nhưng tôi thật sự cảm thấy tôi rất vui khi có một người bạn như cậu."

Phùng Giai Thành nhìn vào mắt cô, như muốn nhìn thấu nội tâmcô, cuối cùng, khóe miệng của anh lộ ra nụ cười giống như nụ cười của Phùng Giai Thụy, cười mà như không... chỉ khác là ở Phùng Giai Thành, nụ cười này lại trở nên quá dịu dàng:

"Được rồi, bởi vì tôi cũng không có nhiều bạn bè gì nên thêm một người bạn tốt hơn là thêm một người không quen biết, đúng không?."

Tinh Tuệ lúc này mới phát hiện điều mà cô kính nể Phùng Giai Thành nhất là tính lạc quan của anh. Anh luôn tình nguyện suy nghĩ theo hướng tốt nhất cho người đối diện... mà khi cô, một người đã trải qua nhiều đau xót và trở ngại, thì điều này trở nên vô cùng đáng quí.

"Thật tốt quá." Cô phát ra từ nội tâm, chân thành giang hai cánh tay ôm Phùng Giai Thành. Trên người anh có một mùi vị nhàn nhạt không hẳn của nước mà là hỗn hợp của một chút nước hoa, cô đoán rằng có lẽ là anh vì hẹn hò đặc biệt nên mới dùng, cô đột nhiên có chút cảm động.

Nhưng cô chỉ là như một người chị gái vỗ vỗ bờ vai của anh, buông anh ra, sau đó ngã vào lưng dựa của ghế ngồi.

"Anh Cao Nguyên có phải đang theo đuổi cô không?" Phùng Giai Thành đột nhiên hỏi.

"Cậu nói bậy bạ gì đó?!" Tinh Tuệ giống như là nghe một chuyện động trời, cười to nói, "Tôi và Cao Nguyên chỉ là... chỉ là bạn bè!"

Anh dùng ánh mắt nói cho cô biết, anh không tin.

"Là thật!" Cô vội vã ngụy biện, dù vẫn có chút chột dạ, nhưng vẫn «cây ngay không sợ chết đứng» nói, "Chúng tôi biết nhau hai mươi mấy năm, anh ấy tựa như anh trai của tôi, còn tôi là em gái của anh ấy..."

Anh trai và em gái? Thật buồn nôn... Tinh Tuệ không nhịn được trong lòng đánh trống... vậy bọn họ chẳng phải là loạn luân sao?!

Vì vậy chính cô cũng không nói được nữa, qua loa chia tay Phùng Giai Thành sau đó vội vã đi vào nhà trọ.

Đi vào thang máy, bốn phía tường đều là gương, Tinh Tuệ thở ra thật dài. Quan hệ của cô và Cao Nguyên, từ khi nào thì bắt đầu trở nên... khó mở miệng như thế này?

Có lẽ cái gọi là " quan hệ sex friend ", vốn không đơn giản như cô nghĩ...

Về đến nhà, cô không mở đèn, mà đá rơi giày cao gót trước, sau đó dựa đầu vào ván cửa trong chốc lát, trong đầu lẫn lộn những chuyện phát sinh lúc tối.

"Vì sao lại về sớm như vậy." Trong bóng tối, giọng Cao Nguyên không hề báo trước vang lên, hù dọa Tinh Tuệ xuất mồ hôi lạnh.

Cô mở đèn lên, phát hiện Cao Nguyên ngồi trên ghế sofa, hai tay khoanh trước ngực, trong tay có một lon bia đã mở.

"Anh muốn hù chết người a?" Nuốt sự ngột ngạt từ miệng xuống lồng ngực, cô tức giận trừng anh, sau đó bắt đầu cởi áo khoác.

"Vì sao em về sớm vậy?" Anh vẫn không muốn buông tha.

"Sớm sao," cô vén tóc ra sau tai, "Đã hơn chín giờ."

"Chẳng lẽ nói bác sĩ hành động thật chớp nhoáng sao?" Anh nghiêng chân nói.

Tinh Tuệ đột nhiên ý thức được anh đang đề cập đến vấn đề gì, vì vậy dừng động tác trên tay lại nhìn anh. Càng nhìn lại càng thấy gương mặt anh tuấn này thật chán ghét, vì vậy xoay người sang chỗ khác đưa lưng về phía anh tiếp tục lấy tay vén tóc ra sau tai.

Cao Nguyên đứng bật dậy, bước nhanh đi đến phía sau cô, lạnh lùng lấy bàn tay xoa vào không khí chỗ trên sống lưng cô nói: "Có phải mặc như vầy thì không cần cởi phải không?"

Tinh Tuệ trở tay đẩy bàn tay anh ra, xoay người nghiến răng nghiến lợi nói: "Chúng tôi không xấu xa như anh nghĩ đâu!"

Trong mắt của anh thoáng hiện lên một tia nổi giận hiếm thấy, dọa cô phải sợ run một hồi lâu. Anh không phải là loại người rất dễ nói chuyện, nhưng cũng rất ít khi thật sự tức giận, cho nên cô dường như không thể đọc được gì qua nét mặt anh.

"Làm tình rất xấu xa sao?" Cao Nguyên nhướng mày, lạnh lùng nói.

Trực giác Tinh Tuệ cho biết là cô đang chọc tức anh, môt người rất ít nổi giận như anh nhưng khi bị chọc giận hậu quả thiết tưởng thật khó lường, vì vậy cô xoay người cất bước trốn. Nhưng Cao Nguyên chỉ cần duỗi một chân ra là có thể khóa cô ở vách tường.

"Ý tôi không phải vậy..." mắt cô khép hờ, không nhìn anh.

Anh đưa tay đặt vào eo cô, cúi đầu xuống dùng chóp mũi mài mài gương mặt cô. Cô bị anh khiêu khích thấy ngứa ngáy trong lòng, nhưng lại nghĩ tới tối hôm qua mình nói muốn cùng anh kết thúc, vì vậy đưa tay đẩy anh ra nhưng không cách nào thành công.

Hai người dây dưa một hồi lâu, Cao Nguyên mới hung hăng hôn cô. Cô cảm thấy trong miệng anh mơ hồ mang theo một mùi máu tanh rất bạo lực, phảng phất anh giống như một con sư tử mạnh mẽ mà cô như con mồi trong miệng anh.

Anh nhéo eo cô, tay càng ngày càng dùng sức, làm cô đau nhưng anh làm như không biết vì vậy cô dùng tay đẩy vai và cánh tay anh ra. Anh ôm cổ cô, vòng tay căng cứng giống như là muốn đem cô hòa tan vào thân thể của mình.

"Cao Nguyên!" Tinh Tuệ thật vất vả mới thoát ra khỏi đôi môi anh,khẽ nhìn vào mắt anh, "Tôi ngày hôm qua đã nói, chúng ta... "

Cô lời còn chưa nói hết, lại bị anh bắt được.

Anh trở nên càng bạo lực càng có có tính công kích, nhiều lần hàm răng của anh đụng vào cô, cô đều hoài nghi môi của mình cũng bị cắn nát.

Đang khi Tinh Tuệ cho là mình không cách nào thoát ra khỏi Cao Nguyên, anh đột nhiên buông cô ra, ôm lấy người cô, xoay người cô đưa lưng về phía anh, và bắt đầu vén váy cô lên.

"Anh làm cái gì!" Cô tức giận đến kêu to, nhưng khí lực lại chống không nỗi anh.

Ngón tay của anh theo xương sống vạch đến xương cùng, thanh âm khàn khàn đáng sợ: "Anh ta có sờ em hay không?"

"..."

Tay kia của anh lục lọi phía dưới váy cô, trượt vào trong quần lót của cô: "Có giống như vầy hay không..."

Tinh Tuệ tức giận đến muốn khóc: "Cao Nguyên! Anh thật là quỷ hạ lưu!"

"Tôi hạ lưu?!" Anh thoáng đè cô trên tường, thô lỗ cắn vành tai cô, sau đó lại cắn cổ cô, "Em ở bên cạnh tôi cũng làm chút chuyện hạ lưu thì em không phải hạ lưu sao?"

Tinh Tuệ cảm thấy khuất nhục, cô vẫn cho là, Cao Nguyên không giống những người đàn ông khác. Trước kia, anh ở trên giường với cô ôn nhu là thế, anh chịu nghe cô nói chuyện là thế, anh cũng sẽ đem chuyện không vui nói cho cô biết là thế... thì anh làm sao sẽ giống như những người đàn ông khác cho rằng có thể muốn gì được nấy với phụ nữ?!

Trước mắt cô mơ hồ, tay chân cùng rất nhiều chỗ trên người đều bị anh làm đau, quan trọng nhất là... lòng cô rất đau, trái tim như có ai bóp nát. Cô cho rằng sau khi đã trải qua mất mác đó không có cái gì có thể thương tổn đến mình, nhưng thì ra là... cô cũng không tưởng tượng được mình không đủ kiên cường như mình nghĩ.

Vì vậy cô khóc lên, không nói tiếng nào, nước mắt cứ chảy xuống, thậm chí không muốn bị người đàn ông sau lưng này chứng kiến.

Cao Nguyên lại lập tức phát hiện, anh dừng lại, từ từ thu tay lại, sau đó kéo người cô quay lại với mình.

"Anh cút đi cho tôi!" mặt Tinh Tuệ đầy nước mắt, nước mũi nhưng vẫn không thét lên chói tai.

Cánh tay Cao Nguyên sít sao ôm lấy cô, không nói một lời nhìn cô, cau mày.

"Cút!" Cô dùng sức đẩy anh, anh lại không hợp tác.

Qua một hồi lâu, anh mới thấp giọng nói: "Thật xin lỗi..."

Tinh Tuệ vừa khóc vừa nói đây đúng là một đêm kỳ lạ, đầu tiên là cô xin lỗi Phùng Giai Thành, giờ đây Cao Nguyên lại xin lỗi cô.Con người chính là như vậy, cho rằng đã làm sai chỉ cần một câu "Thật xin lỗi" là xong sao? sau đó có thể lập lại lỗi mình vừa làm ư?

"Tinh Tuệ, thât xin lỗi, thật xin lỗi, thật xin lỗi..." Trán của anh tì trên trán cô, dùng một giọng trầm thấp ăn năn hối lỗi nói với cô.

"Tôi hận anh..." Cô dùng hai tay che mặt, không muốn nhìn thấy anh, giống như ngày xưa cô giận khi anh dụ cô đập vỡ lon dự trữ tiền của cô.

"Tinh Tuệ, Tinh Tuệ, " anh kéo kéo ngón tay cô, "Là lỗi của tôi, em đừng như vậy."

Sau đó cô "Oa" khóc lên, khóc đến kinh thiên động địa, mascara cũng tèm lem, Cao Nguyên ôm cô, lại không có cách nào khả thi có thể làm cô nín khóc, chỉ biết cuống cuồng hôn môi, hôn trán cô, tại bên tai cô nói xin lỗi, dụ dỗ.

Cứ như vậy không biết giằng co bao lâu, lâu đến khi cuống họng Tinh Tuệ đều khô cháy, mới dừng lại. Cô trong lúc vô tình nhìn vào gương trên tường, thấy dưới mí mắt mình có hai sợi dây đen thiệt dài, hốc mắt cũng đen đến dọa người, cả người nhìn qua giống quỷ rất đáng sợ.

Cô hít mũi một cái, đẩy mạnh Cao Nguyên ra, chạy vào phòng tắm khóa cửa lại.

Cao Nguyên ở bên ngoài đập cửa, cô chỉ làm như không nghe thấy.

Cô tháo trang sức, dùng lotion thấm bông tẩy trang, càng tẩy càng thấy khó chịu, cô không phải giận Cao Nguyên, mà là giận chính mình.

Sau khi tẩy trang xong, cô không dám nhìn mình trong gương nữa, mà là mở vòi nước bồn tắm, ngồi ở bên cạnh ngẩn người. Đợi đến hơi nước tràn ngập, cô mới kịp phản ứng, cởi quần áo ra, vào nằm.

Cô ngâm mình trong nước, nhắm mắt lại, bên tai nghe được chỉ là tiếng nước mông lung.

Nếu như nói, Kỷ Dần Hạo là phá hủy cuộc sống hạnh phúc của cô thì hiện tại là chính cô tựphá hủy cuộc sống của mình... kể cả làm tan vỡ quan hệ với Cao Nguyên.

Nếu như bọn họ không có lên giường, anh có phải hay không cũng sẽ không giống như bây giờ làm tổn thương cô, bọn họ sẽ khách khí, đối với hai bên tràn trề bao dung và quan tâm, cũng sẽ không đối với đối phương nói quá nhiều yêu cầu, là bạn tốt thì nên như vậy. Cho nên, vấn đề lại xuất hiện:

Cuối cùng thế nào là hữu nghị, thế nào là tình hữu nghị giữa nam và nữ, giữa đàn ông và đàn bà có thật sự tồn tại tình hữu nghị không?

Cô nghe được một chút thanh âm kỳ quái, sau đó, cả người cô bị kéo lên từ trong nước.

Tinh Tuệ kinh ngạc mở mắt ra, nhìn thấy khuôn mặt tràn đầy lo lắng của Cao Nguyên, cô hơi phát lạnh vừa vì run vừa vì sợ, lầm bầm nói:

"Anh làm gì?..."

"Tôi nên hỏi em làm gì chứ!" Hai mắt Cao Nguyên đỏ ngầu, mày nhíu lại thật chặt đến nỗi có thể kẹp chết cả ruồi bọ.

Tinh Tuệ giật mình, chần chờ hỏi: "Anh nghĩ rằng tôi muốn tự sát sao?"

Anh cắn cắn đôi môi: "Vậy emvì sao mà không mở cửa, cũng không trả lời tôi?!"

"Tôi ngâm mình dưới nước." Lúc này, cô không có sức cùng anh vòng quanh, tất cả đều nói thật.

"..." Cao Nguyên há to miệng, tựa hồ muốn nói gì đó, lại nói không nên lời.

Hai người giằng co trong chốc lát, Tinh Tuệ rốt cục đầu hàng: "Có thể lấy cho tôi cái khăn được không?"

Anh vội vã buông cô ra, xoay người đi tìm khăn tắm. Cô tiếp nhận khăn rồi đuổi anh ra ngoài, vẫn không quên nói:

"Tiền sửa cửa anh phảitrả."

"Xì." Anh trả lời cũng không thèm quay đầu lại.

Đợi đến Tinh Tuệ bọc áo choàng tắm đi ra, Cao Nguyên lại tiến vào phòng tắm.

Trong phòng an tĩnh lại, cô nằm ở trên giường, chỉ mở một chiếc đèn, nhìn qua ngoài cửa sổ suy tư. Không biết qua bao lâu, Cao Nguyên từ phòng tắm đi ra, ngang hông chỉ bọc một tấm khăn tắm, nước theo lọn tóc nhỏ từng giọt trên bờ vai, nhìn Tinh Tuệ một cách buồn bực.

Anh vén chăn lên, dè dặt chui vào.

"Anh làm cái gì?" Cô cảnh giác nhìn anh.

"Không làm gì cả." Anh cười đến như nịnh nọt, "Mệt mỏi, muốn ngủ."

Cô nhìn vào mắt anh, căn bản không tin tưởng lời anh nói.

Quả nhiên, một giây sau, anh liền nhào tới đè côdưới người anh, sau đó dùng ngón tay đẩy tóc trên trán cô tán lạn, thấp giọng nói: "Em về sau đừng khóc trước mặt tôi được không..."

"Tôi khóc cũng không được sao, " cô hít mũi một cái, "Nhưng mà ai chọc tôi!"

"Haiz, haiz, haiz, lần này là tôi không tốt, vốn dĩ sau... em có thể đừng động một chút là khóc được hay không?" Lúc nói lời này, anh thật khiêm nhường hiếm thấy.

"Tôi có bao giờ ‘Động một chút là khóc’ đâu?!" Cô bất bình, "Nhưng tôi khóc thì làm sao chứ, tôi khóc gây trở ngại đến anh sao? "

Cao Nguyên nhíu mày, mấp máy miệng, nói: "... Tôi không muốn thấy phụ nữ khóc, phụ nữ vừa khóc tôi bỗng nhiên thấy thật đau lòng."

"..." Cô quay đầu đi chỗ khác, không để ý tới anh.

"Tốt lắm, đừng nóng giận... Tôi về sau sẽ không." Anh xoay người qua cắn vành tai cô, hơi thở nóng nực phà trên cổ cô, làm cho cô trong lòng khó chịu.

"Anh tránh ra..." thế nhưng trong lòng cô mềm mại lại muốn đầu hàng, nhưng lý trí lại nói cho cô biết hiện tại nhất định phải làm bộ làm tịch.

Anh là người không thích nói nhảm nhiều, vì vậy trực tiếp ôm cô hôn vội vã.

Tinh Tuệ đẩy anh, anh không có phản kháng, bị đẩy ra, sau đó lại xoay người quấn quít lấy cô, cô đẩy nữa, anh lại lấn người tới gần cô. Sau nhiều lần, Tinh Tuệ đột nhiên có chút cảm động, anh trước kia đều đẩy thế nào cũng không ra, lúc này hơn phân nửa là bởi vì vừa rồi chọc cô tức giận, dùng cứng rắn không tốt, chỉ có thể dùng mềm.

Bàn tay anh tại trên eo cô nhẹ nhàng bấm một cái, Tinh Tuệ rất muốn cười, lại cứ muốn nhịn xuống không chịu cười.

Cao Nguyên nhìn cô, cũng cười rộ lên, nhưrất thỏa mãn.

"Em, " anh nói, "Em biết tôi vì sao nói em và Phùng Giai Thành không thích hợp không?"

"?"

"Bởi vì cậu ấy so với em nhỏ hơn ba tuổi, căn bản chính là một con quỷ nhỏ thôi." Nói xong, anh còn rất đắc ý nháy mắt với cô.

Tinh Tuệ sửng sốt hai giây, sau đó hỏi ngược lại: "Chẳng lẽ anh cũng không phải như vậy sao?"

"..." Anh trừng to mắt, thở gấp vẻ mặt giống y chang lúc còn bé.

Vì vậy Tinh Tuệ rốt cục nhịn không được cười lên ha hả.

***********************

"J, " Tinh Tuệ ngồi trên bồn cầu, mở haut-parleur của điện thoại, sau đó hạ thấp giọng nói, "Anh nói xem, giữa đàn ông và đàn bà có tình hữu nghị không? "

"Có a, " J khẩu khí đương nhiên như vậy, "Tôi với cô không phải là thật hữu nghị sao... tất nhiên, đôi lúc cũng có một chút lợi dụng lẫn nhau."

"..." Tinh Tuệ liếc mắt, "Tôi với anh không tính!"

"Được rồi, " J tự biết đuối lý, "Tôi cảm thấy không có."

"Vì sao?"

"Bản năng."

"?"

"Trừ khi là động vật, chứ con người thì...đối người khác phái luôn có bản năng tìm vui."

"Không nhất đinh là vậy đi, tôi vẫn tin tưởng giữa nam và nữ có tình hữu nghị." Mặc dù lúc nói, cô không khỏi có chút chột dạ.

"Hừ hừ, vậy cô và Cao Nguyên là thật hữu nghị sao?" J châm chọc hỏi.

"Chúng tôi..." Trên thực tế, cô gọi cuộc điện thoại này, chính là muốn cùng J hàn huyên một chút về vấn đề này. Nghĩ đến chuyện tối qua, cô luôn có cảm giác như có cái xương cá cắm ở cổ họng, "Phải nói là chúng tôi thật hữu nghị đó nha. Tình cảm của tôi đối với anh ấy cũng giống như đối với anh chỉ có cái khác là...tôi với anh ấy có lên giường"

"A, " giọng điệu J trào phúng làm tầm trọng thêm, "Vậy là có một chức năng nhiều hơn so với tôi."

"Đừng nói như vậy, anh là tri kỷ của tôi, đừng nói cái chuyện lên giường ở đây sẽ làm ô uế tình cảm thuần khiết của chúng ta." Cô cố ý cùng anh nói giỡn, nhằm giảm bớt không khí lúng túng, trên thực tế cô biết rõ J không bao giờ đồng ý mối quan hệ hoang đường của cô và Cao Nguyên.

"Hắc, " J cũng cố ý nói, "Tôi còn tưởng rằng đối với cô mà nói «lên giường» chỉ đơn thuần là làm tình, chuyện ai yêu ai đều thật là làm cho người ta buồn nôn"

"... Đừng nói như vậy, tôi không chịu nổi." Cô suy sụp hạ bả vai.

"Được rồi." J thỏa hiệp, "Nhưng vì tôi không thích nhìn thấy dáng vẻ cô như bây giờ thôi, Tinh Tuệ, tôi rất sợ cô lại bị thương một lần nữa."

Tinh Tuệ cảm thấy trong lòng ấm áp: "Tôi còn tưởng rằng anh chán ghét tôi và không muốn chịu trách nhiệm."

"Ừ, điểm này tôi thật rất chán ghét." J luôn thẳng thắn.

"..."

"Nhưng nếu như cô không muốn nghe lời người khuyên của khác, tôi có thể coi như chưa nói điều này."

"... Tôi có nên nói cám ơn không?"

"Không khách khí."

"..."

"Tóm lại tôi cảm thấy nam nữ đều được Thượng đế tạo thành, tự nhiên giống như hai cục nam châm rất khó có thể tồn tại một tình cảm hữu nghị thật sự"

Tinh Tuệ thở dài, sau đó nói: "Như vậy khối nam châm của anh rốt cuộc có cái gì sai?"

"Tôi? Không có sai a, " J đương nhiên phản bác, "Chỉ là thượng đế ghi không đúng cực bắc và cực nam thôi."

Tinh Tuệ bật cười: "Thật may là ghi sai, nếu không tôi rất khó tưởng tượng anh"cút drap giường" nhưthế nào."

"Haiz cô nha, trong đầu toàn là hình ảnh lên giường, cô bị con khỉ kia làm hư rồi phải không?"

"Ách..."

Đột nhiên, Cao Nguyên đập cửa bên ngoài toilette: "Mau ra đây, cơm chín rồi."

"A!" Tinh Tuệ vội vàng đáp một tiếng, lại nói khẽ với đầu bên kia điện thoại với J, "Tôi muốn đi ăn cơm, cúp máy trước nhen."

"Hừ! Thật không biết là cô trúng độc gì?" Nói xong, J ngay cả tạm biệt cũng không liền cúp điện thoại.

Tinh Tuệ không khỏi nhìn di động cười khổ. Nhưngbây giờ, cômuốn ăn món thịt kho tàu trứng cút do Cao Nguyên nấu... bình thường chỉ khi nào Cao Nguyên muốn nịnh nọt cô mới chịu nấu cho cô ăn món này!
Bình Luận (0)
Comment