Bó Hoa Cúc Tây Cuối Cùng

Chương 8

Đi làm vào giờ cao điểm đôi khi thật sự làm cho người ta phát điên.

Đường Tinh Tuệ hạ cửa sổ xe xuống, một cơn gió nhẹ mùi lá cây xen lẫn mùi xăng thổi vào mặt cô. Xe bus phía trước không nhúc nhích, cô hơi bực bội lấy ngón tay gõ trên logo có hình bốn cái vòng bạc của tay lái. Trong lúc chờ đợi, cô cúi đầu lục hộp đựng găng, tìm một hồi phát hiện tại tay vịn của hộp đựng găng có nửa bao thuốc lá hiệu «thất tinh»... cái này nhất định là của con khỉ Cao Nguyên kia để trên xe cô rồi.

Cô không thích hút thuốc, nhưng thỉnh thoảng trong túi xách hoặc trong ngăn kéo bàn làm việc cũng có để hờ hai bao «yêu hỉ» hoặc là «thọ trăm năm», nhưng hiện tại «thất tinh» cũng là một cứu cánh ít ra cũng đỡ nhàm chán.

Xe bus phía trước bắt đầu di chuyển, cô vừa chậm rãi buông thắng xe, vừa đốt thuốc.

Lúcthả ra một vòng khói, cô đột nhiên ngộ ra cảm thấy như có một loại áp lực vừa được ảo giác hóa giải... trên thực tế, về mặt tâm lý, cô cần nhìn thấy khói thuốc xa xa hơn là nhu cầu sinh lý cần phải hút thuốc.

Cô đã quen với việc ở chung tại nhà Cao Nguyên vào buổi tối, cô rất sợ bản thân mình có xu hướng ỷ lại ngày càng nhiều vào Cao Nguyên. Cho nên sáng sớm hôm nay dọc theo đường đi cô đều nói với mình không thể tiếp tục như vậy nữa, hôm nay nhất định phải trở về nhà mình đi.

Ỷ lại thực là một việc... rất đáng sợ. Chỉ cần nghĩ mình không đủ can đảm để rời bỏ một người nào đó, hoăc một việc nào đó là một sự lệ thuộc tồi tệ nhất. Nhưng cô lại cảm thấy hoài nghi là cô ỷ lại Cao Nguyên để chỉ làm sex friend hay là ỷ lại vào con người anh?

Ôi trời ơi, tốt nhất là đừng nên ỷ lại cái nào cả!

Bởi vì đến một ngày nào đó, vật mà cô ỷ lại bổng biến mất hoặc người mà cô ỷ lại bổng quyết định rời bỏ cô đi... thì cô sẽ hoàn toàn chơi vơi. Cảm giác này cô đã trải qua, tuyệt đối không muốn thử lại một lần nữa.

Xen lẫn trong dòng xe cộ khổng lồ chậm rãi chạy đến khu vực văn phòng tọa lạc tại trung tâm thương mại CBD, Đường Tinh Tuệ hít thở thật sâu mấy lần để nạp thêm không khí.

Vừa vào công ty, chạm mặt đi tới là hai người mẫu nam mặc T-shirt bó sát người, đường cong rất tốt, nhưng ánh mắt lộ ra sự non nớt và trống rỗng. Cô thường phải xem rất nhiều người mẫu nam, nữ chỉ mặc nội y để trình diễn nên đối với đàn ông có tướng mạo anh tuấn hoặc đường cong thân thể xuất sắc đã sớm không còn làm cô động lòng.

Điều đáng buồn cười là cô là một nhà thiết kế thời trang... hay chính xác hơn... là nhà thiết kế nội y, hơn ai hết cô hiểu rằng: cái quan trọng nhất của con người không phải là bề ngòai mà là tư cách bên trong.

Cho nên đứng ở góc độ nghề nghiệp, cô cũng chỉ nghĩ rằng công việc của mình ở đây chẳng có gì quan trọng, cô chỉ là người sáng tạo ra những gì đem lại hư vinh cho người khác mà thôi. Thời trang...hay là vẻ xinh đẹp bề ngoài...và những thứ khác đều là phù phiếm, có cũng được mà không có cũng không sao đó chỉ là những hào nhóang trong hành trình thỏa mãn ấm no hạnh phúc của con người mà thôi. Ví dụ như ngay cả bữa cơm hằng ngày cũng là vấn đề phải lo, thì ai sẽ quan tâm đến ngày mai sẽ mặc gì, phối hợp như thế nào cho đẹp, bông tai có cần che bớt khuôn mặt hay không, giày cao gót sẽ đi loại nào, gót nhọn hay đế bằng....Nhưng những thứ này cô chỉ hiểu được khi đã trở thành nhà thiết kế thời trang.

"Nếu như có một ngày địa cầu bị người ngoài hành tinh chiếm lĩnh, " Cao Nguyên đã từng nói, " Đám người như em sẽ thất nghiệp."

"..." Cô cắn răng phản bác, "Công việc mua bán ngoại hối củanhững người như anhcũng không khá hơn chút nào."

"Nhưng ít ra thì hệ thống tiền tệ giao dịch trong xã hội vẫn tồn tại." Anh lại dùng một đạo lý lớn hơn chận miệng cô, hơn nữa lần nào cũng có thể thành công.

"Tôi chỉ muốn hỏi một vấn đề, " Tinh Tuệ ở một bên dùng hai ngón tay đánh vào nhau kêu cái tách hỏi J, "Người ngoài hành tinh tán thành đồng tính luyến ái sao?"

"..." Nếu như nhớ không lầm, cô cùng Cao Nguyên lúc đó đồng thời liếc nhau.

Phòng làm việc của cô được thiết kế lớn nhất là khu vực làm việc, cách bên ngoài bởi một cái phòng đơn, ba mặt đều là tường thủy tinh, những lúc bình thường cô ít dùng cửa chớp nhưng cũng có khi...như sáng hôm nay...tâm tình cô không tốt, cô sẽ đóng kín các cửa chớp cách ly mình với tiếng động ầm ĩ của thế giới bên ngoài.

Trên thực tế, một khi đóng cửa lại, dù cho không kéo cửa chớp lên, ở góc độ vật lý học mà nói, cô cũng nghe không được tiếng động ầm ĩ phía ngoài, nhưng mỗi lần ngẩng đầu nhìn thấy các đồng nghiệp bên ngoài bận rộn, trong óc cô sẽ hiện lên các loại thanh âm huyên náo, rất mất tập trung. Chỉ có đóng kín cửa chớp, cô mới thật sự ngăn cách, thật sự có được thế giới của riêng mình.

Trợ lý của cô mặc dù lớn tuổi nhưng vừa mới tốt nghiệp lại là một phụ nữ rất thức thời, vừa thấy cô kéo cửa chớp lên, đã lập tức mang cho cô ly cà phê nóng và chút bánh cookie, ngoài ra còn có thể rất tự giác giúp cô từ chối các cuộc điện thoại.

Tinh Tuệ nhìn trợ lý đi ra ngoài, đóng cửa lại, sau đó nâng ly cà phê lên uống một ngụm, bất lực dựa lưng vào ghế dựa.

Agenda trong máy tính hiện lên nhắc nhở cô hôm nay có ba nhiệm vụ không thể không hoàn thành, cô hít sâu một hơi, mở ra từng cái nhìn xuống, sau đó phấn chấn tinh thần, bắt đầu vùi đầu vào công việc.

Cô là một người tập trung tinh thần rất dễ dàng, đây là ưu điểm, cũng là khuyết điểm. Ưu điểm là cô có thể hết sức chuyên chú làm một việc gì đó. Khi cô đem mình vùi đầu vào một việc nào đó cô có thể quên được những chuyện khác nhờ vậy mà thời gian làm việc của cô rất ít nhưng hiệu quả lại rất cao. Nhưng khuyết điểm là, tính này cũng làm cho cô trở nên ngoan cố, rất dễ dàng đắm chìm vào thế giới của mình không thể kềm chế cũng như khó lòng mà thoát ra trước khi xong việc.

Khi công việc đã hết bận, cô ngẩng đầu nhìn lên thì đã mười hai giờ rưỡi.

Sáng hôm nay Jacob đi đến các cơ sở bán lẻ, vì vậy cô cầm điện thoại gõ vài cái message "Ăn trưa chung?", nhưng kết quả mọi người ai cũng đã có hẹn.

Được rồi!

Tinh Tuệ đứng dậy lấy bóp da từ trong ba lô ra, chuẩn bị một mình đi ăn cơm trưa, không nghe thư ký cao giọng nói, Vu Nhâm Chi tìm cô giờ đang ở ngoài cửa.

Tinh Tuệ vội vàng mở cửa, quả nhiên nhà vẽ tranh minh hoạ đang đứng ở cửa. Anh hôm nay mặc một áo sơ mi hơi có vẻ rộng thùng thình, xứng với quần jean cùng dép kẹp, trên bờ vai đeo một ống đựng tranh thật to, đừng nói là «thủy triều» của cô có dâng lên hay không nhưng Tinh Tuệ cảm thấy anh mặc thế này rất thích hợp.

"Cùng nhau ăn cơm đi, vừa ăn cơm vừa nói." Cô lôi kéo anh ra khỏi phòng làm việc.

Đồ ăn sốt dẻo nhất tòa nhà này chỉ có một nhà hàng nhưng vẫn còn rất nhiều người đang đợi, Tinh Tuệ mất hứng chờ, vì vậy đi vào tiệm ăn nhanh kiểu phương tây kế bên không có người xếp hàng.

Gọi hai phần cá hồi cuốn cùng salade thịt gà, Tinh Tuệ mới quay sang nói: "Anh hôm nay đến giao bản thảo phải không?"

"Đến sửa bản thảo điện tử."

"Đồng nghiệp của tôi không có làm cho người ta phát điên đi?"

Vu Nhâm Chi suy nghĩ một chút, nghiêm túc trả lời: "Không phải làm cho người ta «quá» phát điên, nhưng cũng đủ làm cho người ta phát điên."

Tinh Tuệ ngơ ngác một chút, sau đó cười ha hả: "Tôi bảo đảm, khi anh bắt đầu sáng tác tranh minh hoạ nội y, tôi sẽ hoàn toàn tôn trọng ý kiến của anh."

Vu Nhâm Chi khẽ mỉm cười: "Công việc mà, cho dù lại làm cho người ta phát điên, tôi cũng sẽ tiếp nhận. Tôi đã sớm được tôi luyện từ các bậc tiền bối, công ty của cô trả tiền cho tôi nên tôi sẽ chỉnh sửa đến khi nào họ hài lòng thì thôi."

Tinh Tuệ nhìn anh, nghĩ thầm đầu óc người đàn ông này thật khoáng đạt khó có thể làm người khác chán ghét.

"Vẽ tranh minh họa có kiếm được nhiều tiền không?" cô giống lật bài ngửa với Vu Nhâm Chi.

"Tôi muốn biết định nghĩa «nhiều tiền» của cô là như thế nào?" nhà vẽ tranh minh hoạ cười khổ.

"Chính là..." Tinh Tuệ cố gắng suy tư, "Có thể mua nhà, mua xe, cưới mộtcô vợ vàđủ tiềnnuôi con."

Vu Nhâm Chi nhướng lông mày, lại nói: "Lại phải xem cô muốn mua căn hộ loại gì, xe gì, cưới mộtcô vợnhư thế nào và cách nuôi con ra saonữa."

Tinh Tuệ trả lời: "Phòng chừng một trăm met vuông, trong nhà mỗi người một xe, mộtcô vợkhéo hiểu lòng người cũng như không được đòi đánh con."

Vu Nhâm Chi cười rộ lên: "Hai cái đầu tiên rất dễ dàng làm được, nhưng hai cái sau giống như..."

Tinh Tuệ nhìn anh, đột nhiên hỏi: "Tôi có thể hỏi một chút không, năm nay anh bao nhiêu tuổi?"

"Cô cho rằng tôi bao nhiêu?"

"..." Cô nhìn vài vết chân chim trên mặt anh, suy nghĩ một chút nói, "Hơn 35 đi?"

"Không tới, là 40." Anh tươi cười rạng rỡ.

"Vì sao không kết hôn?"

Trên thực tế, ngay cả Tinh Tuệ cũng biết rõ, vấn đề này có điểm đường đột. Sau khi trở về từ tiệc cưới, có một ngày, vào buổi tối cô nghĩ tới Vu Nhâm Chi, vì vậy đã hỏi thăm Cao Nguyên. Con khỉ kia sờ lên cằm nói: "Tôi cũng không rõ lắm, hình như lúc còn trẻ anh ta rất phong lưu, nhưng những năm gần đây không nghe nhắc gì đến. Chẳng lẽ anh ta đã đổi tính...?"

Nói đến đây, con khỉ còn trề môi "Quả nhiên có vấn đề", nhưng Tinh Tuệ không thèm để ý.

Vẻ mặt Vu Nhâm Chi bình thản giống như thường xuyên bị người khác hỏi đến vấn đề này, không chút hoang mang đáp: "Duyên phận chưa tới."

A... Nghe được trả lời như vậy, Tinh Tuệ dưới đáy lòng cảm khái, anh quả nhiên là một người đàn ông có đầu óc phóng khoáng.

Cô giống như bị ma nhập mới nhiều chuyện như vậy nhưng Vu Nhâm Chi dường như không đề cập gì đến cuộc sống riêng tư của cô hoặc chính xác hơn là anh rất ít khi chủ động hỏi. Mặc dù như thế, Tinh Tuệ vẫn rút ra kết luận: nói chuyện với anh mệt chết đi được. Anh không có thói quen gọn gàng dứt khoát, bình thường trước khi trả lời sẽ hỏi ngược lại, sau đó mới đưa ra đáp án. Không thể không phủ nhận, anh chính là một người thông minh, nhưng muốn làm bạn một người như vậy cần phải có đầu óc thông minh nhạy bén, anh luôn không tự chủ bắt người khác phải động não, cho nên sau khi ăn cơm, hai người chia tay xong, Tinh Tuệ thở dài một hơi.

Trở lại công ty, cả buổi chiều, trong phòng làm việc đều không có người nào, tất cả mọi người đều có công tác bên ngoài, J vẫn không thấy tăm hơi. Tinh Tuệ miễn cưỡng ngồi trên ghế phơi nắng, không muốn làm gì cả.

Sắp đến giờ tan tầm, mẹ cô gọi điện đến nói cô tối chủ nhật bà đã sắp xếp cho cô một cuộc hẹn.

"Mẹ lại muốn làm gì?..." Vất vả lắm tâm tình mới trở lại bình thường lại bị cuộc điện thoại cắt đứt.

"Con nói thử xem?" Mẹ cô cũng không phải là người gọn gàng dứt khoát.

Tinh Tuệ thở dài, dù sao thì cha mẹ cũng đều là vì con gái hạnh phúc, nên cuối cùng cô vẫn là miễn cưỡng đáp ứng.

Cúp điện thoại, xoay ghế dựa nhìn ánh sao ngoài cửa sổ, cô đột nhiên cảm thấy: tuổi càng cao thì phụ nữ càng bị áp lực: Hôn nhân, gia đình, cha mẹ, con cái, sự nghiệp... Cuộc sống không có gì hơn những yếu tố này, chỉ cần một trong những yếu tố đó không như ý đều có thể làm người ta suy sụp, mà cho dù tất cả các yếu tố đó không có vấn đề gì thì cũng chưa chắc phụ nữ có thể chạm đến cái được gọi là "Hạnh phúc".

Cho nên, hạnh phúc thật sự là gì?

Có phải chỉ đơn thuần là những chờ mong hoặc khát vọng trong cuộc đấu tranh sinh tồn của con người? Hay hạnh phúc căn bản không tồn tại trên thế giới này...hoặc nói khác hơn là hạnh phúc không tồn tại một cách vĩnh hằng?

Haiz... Nghĩ tới đây, cô cảm thấy đau đầu, bởi vì, không có gì sẽ là vĩnh hằng!

Lái xe trên đường về nhà, Tinh Tuệ thuận tiện ghé qua cửa hàng tiện lợi để mua một ít thực phẩm chế biến sẳn. Nếu một mình ăn cơm, cô thường mua những thứ này. Thật ra, cô cũng không thích những thực phẩm hâm bằng lò vi sóng, nhưng cô càng không thích tự nấu cơm cho mình ăn.

Từ sáng đến giờ, cô không liên lạc với Cao Nguyên, cũng không đi tìm anh. Cô cần một kế hoạch ngắn hạn, giúp cô thoát ra khỏi cảm giác ỷ lại đang từ từ hình thành trong cô... điều này với cô rất quan trọng.

Một mình, sau khi ăn cơm tối xong, đấu tranh nội tâm một hồi, cuối cùng cô cầm một lon bia mở ra, lúc chất lỏng theo cổ họng đi thẳng xuống dạ dày, cô bỗng nhiên tìm lại được một loại cảm giác an tâm.

Tối hôm đó, nằm ở trên giường, cô lấy cuốn sách mới mua từ trong ba lô ra... 《Ước Hàn – Mai Nạp Đức – Cuộc đời của Khải Ân》. Mới đọc được hai trang, liền ngủ mất...

Vài ngày sau đó, Tinh Tuệ như bị nhấn chìm trong công việc, mỗi ngày cô đều làm thêm giờ đến rạng sáng. Cao Nguyên liên tục hai đêm liền gọi điện thoại cho cô đều bị cô cự tuyệt, tiểu tử này từ đó bặt vô âm tín.

Chiều chủ nhật, Tinh Tuệ vội vàng đến thẩm mỹ viện làm mặt, sau đó lại đi cắt tóc. Cô có một mái tóc dài đen nhánh không cắt ngắn bớt sau lần bị phỏng từ lễ mừng năm mới cách đây chừng nửa năm. Lần này vừa ngồi lên ghế xoay, nhà tạo mẫu tóc liền kinh sợ đề nghị cô cắt bỏ chút ít, suy nghĩ hồi lâu, cô cắn răng một cái, gật đầu đồng ý.

Làm đẹp xong, về đến nhà lúc thay quần áo, đã là năm giờ chiều. Cô đứng trước tủ quần áo, vội vàng thử vài bộ, cũng không quá cầu kỳ. Cô trước đây là một người cầu toàn, tựa hồ đối với chuyện gì cô cũng đều đặt hết hy vọng, chỉ tin vào những gì tốt đẹp. Các nhà tâm lý học coi đây biểu hiện của "Cường bách chứng (obsessive compulsive disorder, OCD)". Nhưng từ sau khi ly hôn, cô về tính cách có một chút thay đổi, cô không giống như trước kia cứ theo đuổi hoàn mỹ một cách cực đoan... bởi vì với những gì đã trải nghiệm qua cô tin rằng cuộc sống đã không thể nào "Hoàn mỹ". Cô biết mình phải tiếp nhận thực tế, nhất định phải suy nghĩ thoáng hơn, dù là những suy nghĩ thoáng hơn đó cũng...không làm được gì.

Nhưng dù sao, đúng bảy giờ năm phút, Đường Tinh Tuệ đã yên vị tại nhà hàng. Cô lại biến thành một phụ nữ 30 tuổi tràn đầy tự tin. Đã từng là một người bị tổn thương, nhưng cô chẳng hề để ý... ít nhất ngoài mặt làm bộ như không có việc gì!

Ngoài dự đoán chính là đối phương không phải là một đàn ông trung niên mà là một chàng trai trẻ tuổi, tác phong nhanh nhẹn.

"À..." Tinh Tuệ kinh ngạc sửng sốt mười giây, sauđó, mớimở miệng nói, "Tôi họ Lộ, lộ trong ngã tư đường... anh xác định tôi là người anh muốn gặp mặt sao... Ý tôi là anh có lầm không?"

Nghe cô nói như vậy, chàng trai trẻ cũng ngơ ngác một chút, nhưng sau đó cười rộ lên, nụ cười rất đẹp: "Cô là cảm thấy tôi không xứng với cô hay là cô không xứng với tôi? "

Tinh Tuệ không khỏi có cảm giác bất mãn vì thái độ hơi có vẻ lỗ mãng của anh ta, vì vậy vẻ mặt cứng rắn nói: "Thật ra cũng không phải... Chẳng qua là cảm thấy không biết nói gì."

Chàng trai trẻ cũng không bị hù bởi bộ dáng của cô, ngược lại càng cảm thấy buồn cười nói: "Con người ta không nên phải «thấy mới tin», như vậy cuộc sống mới thú vị."

Lần này, cô chẳng nói đúng sai, nhưng trên cơ bản, cô biết rõ đây cũng là một cuộc "Phỏng vấn" không quá thành công, không có khả năng tiếp tục phát triển.

Chàng trai trẻ mở thực đơn ra, gọi người phục vụ đến bắt đầu gọi thức ăn, giống như là không hề cảm thấy lúng túng. Gọi xong món ăn, anh ta ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt cô: "Xin chào, rất hân hạnh, tôi là Phùng Giai Thành. Nếu như cô là Đường Tinh Tuệ, tôi nghĩ hai người chúng ta ngồi ở chỗ này ăn cơm. Chuyện này... chính xác là không có lầm."

"..." Tinh Tuệ cắn cắn môi, không biết nên tiếp theo như thế nào, nhưng cô cũng chỉ biết nhịn không được hỏi, "Anh mấy tuổi?"

Phùng Giai Thành sửng sốt một chút, sau đó nói: "Cô rất để ý đến tuổi tác sao?"

"Tôi không chấp nhận quan hệ với người đàn ông nhỏ tuổi hơn."

Chàng trai trẻ nhíu mày: "Tôi có thể hỏi một chút vì sao không?"

"Đàn ông vốn trưởng thành trể hơn phụ nữ, huống hồ đàn ông trẻ hơn... tôi không thích cảm giác ‘Mang theo đứa trẻ’." Có đôi khi, cô cảm giác mình thẳng thắn đến đáng sợ.

Nghe cô nóinhư vậy, Phùng Giai Thành chẳng những không mất hứng, ngược lại khẽ mỉm cười, nói: "Vậy cô có nghĩ tới hay không, tôi tại sao phải đi xem mắt? Cô nhất định đang suy nghĩ, tôi còn trẻ anh tuấn như vậy, cũng đi xem mắt sao?"

"..." mắt Tinh Tuệ thật sự rất muốn trợn trắng.

"Đúng vậy, tuổi của tôi so với cô nhỏ hơn." Anh dừng một chút, "Tôi từ nhỏ đã bị giáo dục là phải học đến nơi đến chốn. Tôi phải tham các kỳ thi đấu, tôi được giải vô địch Olympic toán học, tôi tổng cộng nhảy ba lớp, thành tích thi tốt nghiệp trung học của tôi đứng nhì toàn thành, điểm tốt nghiệp trường y của tôi năm đó là tối đa. Sau khi tốt nghiệp tôi được nhận vào khoa tốt nhất của một bệnh viện tốt nhất, bác sĩ chủ nhiệm khoa là thầy của tôi. Vì vậy, công việc của tôi rất bận rộn, có đôi khi một tháng chỉ có thể nghỉ ngơi một ngày, tuy nhiên tôi thăng chức cũng rất nhanh. Ngoài ra, tôi còn biết đánh đàn dương cầm, violoncello, hơn nữa đều thi đến cấp bậc cao nhất lúc còn đi học."

"..." Tinh Tuệ há to miệng, càng không biết nên nói những gì.

"Nhưng là, tôi dường như chưa từng xem qua phim hoạt hình hoặc là điện ảnh, chưa từng cùng bạn học đi đá cầu, cũng sẽ không cởi xe đạp, không biết bơi, sẽ không đánh bài, không biết bạn cùng lứa tuổi xem sách gì. Tôi xem qua duy nhất một quyển tiểu thuyết tình yêu tên là 《 giản yêu 》, tôi đánh qua một người duy nhất là trong game «Quét dọn lôi». Rất nhiều người bội phục tôi, rất nhiều người chán ghét tôi, nhưng không người nào nguyện ý cùng tôi làm bạn bè... là tôi nói, những người bạn thật sự, không chỉ là gặp nhau thì chào hỏi, hoặc là người khi thấy người khác thất bại thì bên ngòai tỏ ra tiếc hận nhưng sau lưng thì mừng thầm. Bởi vì con người của tôi rất nhàm chán, ngoại trừ đọc sách ra tôi không thấy thứ gì thú vị cả"

"..."

"Cho nên, nếu như cô nghĩ hỏi tôi tại sao phải đến xem mắt... Rất đơn giản, bởi vì tôi ngay cả một người bạn bình thường cũng không có, chứ đừng nói đến chuyện kết hôn và sinh con. Khả năng ngay từ đầu, có vài phụ nữ sẽ bởi vì bề ngoài của tôi hoặc bị hấp dẫn bởi những điều kiện phụ khác của tôi, nhưng dần dà, các cô ấy phát hiện ra tôi là người có bề ngoài ngăn nắp nhưng kỳ thật bên trong là một linh hồn không có gì thú vị. Hơn nữa khuya hôm nay, vừa mới nãy đây thôi, tôi còn bị một chị gái nhìn qua không tệ lắm lạnh lùng cự tuyệt. Nếu là tâm tình cô tốt còn có khả năng dạy dỗ tôi thì ngồi lại, nếu tâm tình cô không tốt không thấy có khả năng tiếp tục thì có thể đứng lên đi ngay lúc này...nguyên nhân là, cô không muốn ‘Mang theo đứa trẻ’."

Nói xong những thứ này, Phùng Giai Thành thở ra thật dài, giống như là cuối cùng đem những oán hận cùng bực tức trong lòng phát tiết một lần cho xong. Chàng trai rõ ràng còn rất trẻ nhưng trên mặt rõ ràng viết hai chữ "Thất vọng".

Tinh Tuệ trầm mặc một hồi lâu, mới chần chờ hỏi: "Như vậy...’Nhìn qua cũng không tệ lắm’ là có ý gì? Đây rốt cuộc là khen hay là chê?"

Phùng Giai Thành có điểm nghi ngờ nhìn vào mắt cô, giống như là muốn biết cô nói lời này có ý gì. Cuối cùng, anh bất đắc dĩ cười rộ lên, rất có điểm xin khoan dung nói: "Nếu như tôi nói là khen thì cô có thể đáp ứng cùng tôi ăn xong bữa cơm này không?"

Tinh Tuệ nghĩ nên nói cho anh biết, cho dù anh không nói là khen nhưng xuất phát từ lễ phép cũng như tôn trọng việc xếp đặt của cha mẹ, cô cũng chỉ biết sẽ ăn xong bữa cơm này. Nhưng không biết vì cái gì, cô cảm thấy loại người này khi nịnh nọt cảm giác không tồi, vì vậy làm bộ suy nghĩ mấy giây, mới mỉm cười gật đầu nói:

"Được."
Bình Luận (0)
Comment