Bộ Lạc Du Thú - Xuyên Việt Chi Du Thú Bộ Lạc

Chương 19

Edit + Beta: Hwan

*********

Sinh hoạt vẫn cứ tiếp tục,những người trở về gia nhập vào đội ngũ kiến thiết.

Đội ngũ làm giường của Lâm Mộc sau vài ngày nan giải cuối cùng cũng đã tạo ra cái giường đầu tiên ở dị thế. Trên ván giường đầy những dây mây màu đen, nhưng cũng may dây mây màu đen nhỏ, cũng không có trở ngại gì.

Lâm Mộc đề nghị giường lớn hay nhỏ đều làm thành loại dài ba thước rộng hai thước, về phần cuối cùng khi tạo thành lại lớn hơn giường kingsize gấp đôi hoàn toàn không nằm trong lo lắng của hắn.

“Lâm Mộc, các ngươi làm xong giường rồi. Ta tới giúp ngươi thử một chút a.” Bởi vì Carl không có duyên với việc làm giường, cho nên hắn thời khắc chú ý tới việc làm giường, vừa nghe nói đã làm xong cái đầu tiên liền lập tức chạy đến. Thấy vài người vây quanh giường gỗ nhìn, cũng không khách khí nằm lên trên thử.

Lâm Mộc thấy bộ dáng khẩn cấp của Carl cảm thấy buồn cười, “Cảm giác thế nào?”

“Thoải mái!” Carl hơi híp mắt tỏ vẻ mình nói thực đúng trọng tâm.

Lâm Mộc quyết định, “Vậy chiếc giường đầu tiên này cho ngươi.”

Carl lập tức ngồi dậy, “Như vậy sao được, chiếc giường đầu tiên phải đưa cho lão đại. Ta tại sao có thể sử dụng chứ?”

Lâm Mộc không nghĩ tới Patrick còn được hưởng quyền ưu tiên, nói cũng đúng, cũng giống như làm sơn trại đại vương, tốt nhất tự nhiên là cho y. Cái gì y cũng hưởng dụng đầu tiên. Chính là Patrick không quá để ý thôi.

Mà với ý tưởng chiếc giường đầu tiên phải cấp cho Patrick, Lâm Mộc cảm thấy không cần thiết, hơn nữa Patrick cũng không để ý, “Ngươi đã muốn nằm, cái này chính là của ngươi.”

Carl vẻ mặt đau khổ nói: “Lâm Mộc, ngươi làm như vậy, ta sẽ có áp lực.”

“Thật sự?”

“Thật sự!” Carl còn dùng sức gật đầu để cho lời nói của mình.

Mà Lâm Mộc cũng cười rất không có lương tâm: “Vậy ngươi liền tiếp tục áp lực đi.”

“Lâm Mộc, người xấu rồi. Nhất định là do ngươi cùng lão đại quá thân cận, cho nên biến thành xấu.” Biểu tình khoa trương của Carl chọc cho Lâm Mộc cười ha ha, bất quá nói chuyện mình theo Patrick học xấu này, Lâm Mộc không thể không nói, Carl thật sự thực mẫn cảm, bởi vì không có vài người có thể nhìn thấy dưới biểu tình nghiêm cẩn của Patrick mà nhìn thấy sự phúc hắc.

“Mau mang giường của ngươi đi đi.” Lâm Mộc thuận tiện hảo tâm đề nghị, “Nếu cảm thấy không tốt, tối nay ngươi có thể cùng Khoa Ân tìm một nơi bí ẩn để ngủ.”

“Lâm Mộc, ngươi không đáng yêu.” Nói xong, Carl mang giường ly khai.

Nếu chiếc giường đầu tiên đã làm tốt, những cái còn lại thì dễ rồi, hắn có thể rời khỏi đội ngũ rồi.

“Jason, kế tiếp các ngươi cứ làm như vậy là được. Ta đi giúp Linie bọn họ.”

Jason ngay cả dừng tay cũng không dừng, gật đầu một cái, xem như cho cái phản ứng.

“Vậy, ta đi trước.” Lâm Mộc đang muốn đi, lại bị Mischa kéo lại. Từ khi Khắc Đặc trở về Mischa liền đi theo không rời, chính là Khắc Đặc làm việc nó cũng không đi, những ngày chia xa làm cho Mischa không tốt.

Nghi hoặc nhìn biểu tình thối thối của Misach, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn, một bộ dạng rất bất mãn.

“Làm sao vậy Mischa?”

“Lâm Mộc, vì sao ngươi đem chiếc giường đầu tiên cấp cho Carl. Theo lý phải là của ta mới đúng, Carl đều không có hỗ trợ, còn còn mang đi chiếc giường đầu tiên phụ thân làm, ghét Carl nhất.”

Thì ra là nguyên nhân này, Lâm Mộc cười đối với nó nói: “Mischa có thể nhượng phụ thân ngươi làm cái khác, làm một cái khác tốt hơn. Để ta nghĩ, nhượng Khắc Đặc làm giường thùng cho ngươi, như vậy có thể để bảo bối của ngươi. Hơn nữa, trên giường của Mischa có thể khắc thêm đồ án xinh đẹp, như vậy sẽ tốt hơn của Carl. Hài lòng không?”

Mischa vừa nghe làm cái giường tốt hơn nữa liền không sinh khí, “Ân, ta nhượng phụ thân làm một cái so với các ngươi, úc, không đúng, chỉ là so với ngươi không bằng một chút.” Ở trong lòng Mischa, Lâm Mộc là chuẩn bạn lữ của Patrick nên hẳn dùng thứ tốt nhất.

Lâm Mộc nhu nhu đầu Mischa, “Ha hả, hảo a. Ta chính là tốt nhất, vậy Mischa liền làm đẹp nhất.” Nói xong, Lâm Mộc liền cùng với Khắc Đặc bọn họ nói làm như thế nào để giường trông đẹp hơn, dễ dàng hơn. Hắn chủ yếu là nói một ít giường ở hiện đại, sau đó khiến cho bọn họ tự do phát huy. Mã Khắc Đặc bọn họ không phụ kì vọng. Làm như vậy, chiếc giường của Carl liền thành chiếc đơn giản nhất trong bộ lạc.

Lâm Mộc đi đến địa phương Phil làm việc, bọn họ vẫn là đang cắt cỏ. Bởi vì tạo nóc nhà cần nhiều cỏ tranh, cho nên Linie bọn họ cũng đi theo hỗ trợ. Mà nguyên bản Ryland bởi vì dưỡng thương cho nên sau khi vết thương hồi phục liền thoát ly khỏi đội ngũ giống cái này. Mà Ryland lại một lần nữa làm cho Lâm Mộc lĩnh hội sinh mệnh cường hãn của các thú nhân.

Lâm Mộc thuận tiện đem hoa quả cho nhóm bọn hắn “Các ngươi cũng đừng sốt ruột. Ăn chút hoa quả uống chút nước rồi hãy làm việc tiếp.”

Ba người đều lau mồ hôi trên trán, trực tiếp ngồi trên cỏ nghĩ ngơi.

Lâm Mộc đem nước đưa cho bọn họ, “Mệt không?”

Uống mấy ngụm nước, Sacha lau miệng, “Ta chưa từng có mệt như vậy, nhưng làm rất vui vẻ.”

Linie cũng đồng ý gật gật đầu.

“Lúc mới vừa làm thì mệt chết đi, thân thể chịu không nổi, nhưng hiện tại lại tốt hơn nhiều. Buổi tối cánh tay cũng sẽ không còn đau.” Phil cảm thấy mình tiến bộ thực lớn.

“Buổi tối các ngươi để cho bọn họ giúp các ngươi xoa bóp cánh tay, sẽ dễ chịu chút. Bởi vì thời gian cấp bách, mới có thể làm gấp như vậy.” Nhìn mảng cỏ to lớn trước mắt, Lâm Mộc rất nhớ máy cắt cỏ. Lâm Mộc cảm thấy cần phải có biện pháp mới được, bọn họ còn có rất nhiều việc phải làm, không thể luôn ở trong này cắt cỏ. Máy cắt cỏ, máy cắt cỏ, trong đầu đột nhiên chợt lóe linh quang, “Đúng rồi, tìm Carl, không ai thích hợp bằng Carl.”

“Lâm Mộc, tìm Carl làm cái gì?” Phil biết thú nhân tên Carl này, một người thực hoạt bát. Chính là vì sao Lâm Mộc lại hưng phấn hô muốn tìm hắn chứ?

“Đương nhiên là tìm hắn đến hỗ trợ. Hắc hắc, chúng ta có thể tỉnh hạ rất nhiều khí lực.”

“Không cần tìm thú nhân, tự chúng ta cũng có thể.” Phil cảm thấy bọn họ có thể tự phân công được, hắn không nghĩ tìm thú nhân hỗ trợ, bọn họ cũng tự có thể.

Lâm Mộc nháy mắt mấy cái nói, “Đợi ngươi thấy liền hiểu được.”

Carl thật cao hứng khi thấy Lâm Mộc đến tìm hắn hỗ trợ, nhưng vừa nghe thấy là giúp cắt cỏ liền do dự, hắn là thú nhân a, vào đội ngũ giống cái, rất không hảo ý tứ.

Tại thời điểm Carl đang rối rắm, Lâm Mộc thực chờ mong đối với Carl nói: “Carl nhanh biến hình.”

“Biến hình?” Hắn nhìn ba giống cái tò mò nhìn mình “Như vậy không tốt đi.” Dù sao thú hình của hắn cũng không đáng yêu.

“Cho ngươi biến, thì ngươi biến đi.” Lâm Mộc thúc giục nói.

Carl thấy Lâm Mộc kiên trì đành phải đáp ứng, hắn làm cho bọn họ tránh ra một chút, sau đó nháy mắt liền hóa thành hình thú khổng lồ, một con rết thật lớn.

Lâm Mộc nhìn đông đảo chân của Carl, “Carl, chân của ngươi sắc bén như vậy, ngươi liền dùng chân của ngươi cắt cỏ ở những nơi ngươi đi qua. Còn có, ngươi phải giúp chúng ta đem bốn phía tạo thành con đường.” Bởi vì sơn cốc không có người đặt chân đến, tự nhiên là không có đường, đều là cỏ tươi tốt. Bọn họ còn muốn đi lên núi tầm bảo, sao có thể bị đường đi cản trở.

“Hảo, không thành vấn đề.” Carl cảm thấy việc này đối với hắn như một bữa ăn sáng, nói xong nhấc thân mình bắt đầu nhiệm vụ.

Phil bọn họ kinh ngạc mà nhìn những nơi Carl đi qua cỏ bay tứ tung, mà Lâm Mộc thì thực vừa lòng hiệu quả Carl làm ra, “Đây là máy cắt cỏ hữu dụng a.” Nói xong tinh thần mười phần đối với ba người còn đang chìm đắm trong kinh ngạc nói nói: “Còn chờ cái gì, chúng ta đi thu thập cỏ Carl cắt nào.”

Hiệu suất gia tăng nhanh chóng, Lâm Mộc bọn họ hiện tại chỉ cần đem cỏ Carl cắt xếp thành núi, đến lúc đó sẽ có thú nhân đem chúng trở về.

Đi theo Carl, bốn người đồng thời đem cỏ Carl cắt để cùng một chỗ, nhặt củi cũng là việc bọn họ cần làm, dù sao trong vũ quý cũng cần nhóm lửa nấu cơm.

Bận rộn một buổi sáng, hiệu quả thực lớn, bốn người đều mệt mỏi nằm trên võng nghỉ ngơi. Võng là Lâm Mộc dùng cây mây màu đen bện, bởi vì thấy được gỗ lại thấy được giường cho nên hắn nghĩ tới võng. Bên người có sẵn tài liệu, Lâm Mộc tự nhiên sẽ không bỏ qua, cho nên võng xuất hiện, mà còn rất được hoan nghênh.

“Ta quyết định, giữa trưa ta không làm cơm, ta muốn nghỉ ngơi.”

“Ân, ta cũng vậy. Hơn nữa bọn họ cũng sẽ nấu canh.”

“Ân, giữa trưa chúng ta có thể không ăn rau xào.”

“Ta đói bụng.”

Lâm Mộc: “…”

Linie: “…”

Phil: “…”



Sacha: “Ta thật sự đói bụng.”

Ha ha ha… Ba người cất tiếng cười to.

Linie cảm thấy cuộc sống bây giờ thật không sai.
Bình Luận (0)
Comment