*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tử Sắc Kinh Cức
Hwan
********
Sau khi về tới nhà, Lâm Mộc chỉnh lý lại những thứ bữa nay thu hoạch được. Cậu đem toàn bộ củ tỏi để ở trong sân phơi nắng, Lâm Mộc tính toán tìm nhiều tỏi một chút. Patrick rất thích ăn thịt nướng có thêm ít tỏi vào, tuy rằng khẩu vị hơi nồng, trừ mỗi điểm đó làm cho Patrick băn khoan thì Patrick rất thích ấy. Đương nhiên, sau khi Lâm Mộc phát hiện ra loại trà gì đó pha uống sẽ trừ bỏ mùi tỏi trong miệng, Patrick ăn chẳng còn băn khoăn gì nữa.
Lâm Mộc nhìn những thứ đang được phơi nắng trong sân, nghĩ ở trong nhà kho cũng có, tuy không nhiều lắm, nhưng đủ ăn. Hiện tại phải giữ một ít, Lâm Mộc tính toán trồng một ít thức ăn vào năm sau, đương nhiên tỏi cũng nằm trong số đó.
Lâm Mộc đem trái cây mới hái rửa sạch bỏ vào trong mâm đựng, sau đó để nó lên bàn đá trong sân, Lâm Mộc bắt đầu nghiên cứu kén thú trùng.
Từng cái kén lớn bằng quả bóng bầu dục, Lâm Mộc ké sợi tơ trên nhánh cây xuống. Nhìn sợi tơ quấn quanh kén, Lâm Mộc nghĩ xem loại sợi tơ này có đủ chắc không, nếu đủ chắc, cho dù không phải tơ tằm cũng có thể dùng mà.
Lâm Mộc nghĩ nên kéo sợi tơ như thế nào, cậu cầm kén trong rổ “Hình như dùng nước nóng nhỉ? Phải không?” Lâm Mộc nghĩ, cuối cùng quyết định “Mặc kệ, cứ thử xem, dù sao có ba cái lận, có thể thí nghiệm một đám mà.”
Nói là làm liền, Lâm Mộc đi vào phòng bếp nấu nước.
Khi Patrick trở về, không có nhìn thấy Lâm Mộc ở trong sân, thấy phòng bếp có khói nghĩ người đang nấu cơm trong đó.
Lâm Mộc nói, cuộc sống có khói bếp lượn lờ đó mới là cuộc sống chân chính, an nhàn, tự do, yên bình. Patrick còn nhớ rõ biểu tình ôn hòa mà vui sướng của Lâm Mộc khi nói những lời này, giống như cuộc sống như thế cậu đã chờ đợi rất lâu, mà hiện tại nguyện vọng đã được thực hiện.
Patrick biết vật chất nơi Lâm Mộc sống trước kia đặc biệt tốt, nhưng y cũng biết cậu sống ở đó không vui vẻ, điểm ấy Patrick biết. Patrick không có hỏi tận tường cuộc sống trước kia của Lâm Mộc ra sao, đã xảy ra chuyện gì mà làm cho cậu một mình xuất hiện ở trong rứng rậm, y chờ Lâm Mộc sẽ nói cho y biết, cho dù Lâm Mộc không nói cũng không sao hết, bởi vì y biết, cuộc sống hiện tại làm cho Lâm Mộc rất vui. Chỉ cần cậu vui là được.
Patrick cầm đồ ăn đi vào bếp liền nhìn thấy Lâm Mộc đang làm chuyện kỳ quái.
“Mộc Mộc, em đang làm gì đó?”
Patrick nhìn thấy Lâm Mộc cầm cây gỗ đang quấn lấy sợi, y có chút không xác định nhìn thứ ở trong nồi của Lâm Mộc hỏi “Đây là thú trùng?”
Lâm Mộc gật đầu, vẻ mặt vui sướng nói “Ừ, em có một ý tưởng, nhưng mà bây giờ còn không rõ có thể làm không.”
Patrick biết trong đầu Lâm Mộc có rất nhiều thứ ngạc nhiên mà dùng được, tuy rằng sợi của thú trùng cũng có người lấy rồi, nhưng mà thú trùng cũng chẳng được ai thích, không có giống cái nào đụng vào nó, đương nhiên cho dù thú trùng này phá kén bay ra cũng không được người thích.
Patrick để thịt lên bàn gỗ, nhận lấy cây gỗ trong tay Lâm Mộc “Để anh làm cho, em đi nghỉ đi.”
Lâm Mộc 囧 “Em vừa mới làm không lâu, lúc đầu là nấu nước.” Nhưng mà Lâm Mộc vẫn đưa cho, do tay của Patrick vẫn cứ duỗi ra không rút về.
Thấy Lâm Mộc thỏa hiệp, Patrick cười nói “Hôm nay em lên núi, nên nghỉ ngơi đã.”
Lâm Mộc ngồi xuống ghế, nâng cằm nhìn Patrick cuốn sợi “Em đi leo núi cũng không tốn nhiều sức, bọn em ngồi trên thú hình của Carl.”
Lâm Mộc thấy khi nói ngồi trên thú hình của Carl thì độn tác trên tay Patrick có tạm dừng một chút, nhưng vẫn không nói gì. Lâm Mộc cảm thấy vẫn nên đem ý nghĩ nói cho Patrick biết “Patrick, anh có giận em vì em ngồi lên thú hình của Carl không?”
“Sao anh sẽ giận Mộc Mộc chứ? Sẽ không đâu!” Patrick ngẩng đầu cười với Lâm Mộc.
Lâm Mộc bĩu môi “Anh đương nhiên sẽ không giận em, chỉ là anh không vui thôi chứ gì?”
Patrick nghĩ nghĩ “Carl, sẽ không.”
“Patrick, nói thật, cái ý nghĩ bầu bạn nhà mình không thể ngồi trên lưng thú nhân khác đó là vũ nhục mình, giống cái không thể tùy tiện ngồi trên thú hình của thú nhân là không đúng.”
“Hả?” Patrick ngồi xuống chỗ đối diện cười nói “Loại quy củ này đã kéo dài rất lâu rồi, thú nhân rất mẫn cảm với mùi, hơn nữa lại ham muốn chiếm giữ của thú nhân với giống cái của mình rất mạnh, tự nhiên sẽ không thể dễ dàng tha thứ trên người giống cái của mình có mùi của thú nhân khác, cái này thì có gì không đúng?”
Lâm Mộc nghĩ “Không thể nói sai hoàn toàn, nhưng phải xem tình huống. Ví dụ như, một ngày nào đó em gặp nguy hiểm, chỉ có thể ngồi trên thú hình của thú nhân khác mới có thể cứu được, anh lại không có ở đó, em….”
Patrick không đợi Lâm Mộc nói xong, thật nghiêm túc nhìn cậu “Mộc Mộc, anh sẽ không để em rơi vào tình huống này, anh sẽ luôn luôn bên cạnh em, sẽ không để em một mình. Anh vẫn đều ở đây.”
Lâm Mộc bị lời của Patrick nói làm cho thẹn thùng “Em chỉ nói nếu mà thôi.”
“Tuy anh nói sẽ không để cho Mộc Mộc gặp nguy hiểm, nhưng suy nghĩ của em về những quy củ này còn phải xem tình huống. Chúng ta có thể nói cho tộc nhân biết, dưới tình huống đặc thù thì phải ưu tiên cứu giống cái trước.
Lâm Mộc cảm thấy như vậy cũng không sai, dù sao không phải dưới tình huống đặc thù thì cậu vẫn thích ngồi trên thú hình của Patrick hơn.
“Được rồi.” Patrick nhắc nhở Lâm Mộc, y đã cuốn xong sợi của ba cái kén thú trùng.
Patrick nhìn con nhộng trong thùng gỗ, y tính đem đi đổ.
Lâm Mộc thấy động tác của y “Anh làm gì vậy?”
“Đương nhiên là bỏ đi.”
“Trước giữ đã.” Lâm Mộc cảm thấy, nếu đó là con tằm chắc có thể ăn.
“Giữ lại?”
Thấy Patrick khó hiểu, Lâm Mộc đưa lá cây ý bảo Patrick bỏ chúng nó lên lá cây “Thứ này có lẽ ăn được.”
“Ăn?” Patrick nhìn những con nhộng bằng nắm tay cậu nhịn không được nhíu mày “Mộc Mộc, em xác định cái thứ này có thể ăn được sao?” Kỳ thật thì Patrick muốn hỏi Lâm Mộc có dám ăn không, dù sao thì nhóm giống cái cũng chán ghét sâu lắm. Hơn nữa, lúc trước khi Lâm Mộc nhìn thấy sâu cũng nhíu mày lại chứng minh Lâm Mộc cũng ghét sâu. Cho nên, bây giờ Lâm Mộc nói muốn ăn ….con nhộng, Patrick rất giật mình.
Lâm Mộc thấy bộ dáng ngoài ý muốn cùng nghi hoặc của Patrick, liền chỉ có thể nói “Chưa xác định nữa.”
“Chúng ta nấu cơm trước đi.” Lâm Mộc nhìn ba con nhộng không nhỏ kia, nghĩ cậu cũng không muốn làm người ăn thí nghiệm, bản thân cậu không nên làm chuột bạch, nhìn nhìn Patrick đang thái thịt, khi Patrick cảm thấy lạnh gáy, Lâm Mộc lại lắc đầu, dù sao cũng là người của mình, này không được.
“Quên đi, khi làm xong ai tới thì cho người đó ăn.” Sau khi tính toán xong, Lâm Mộc bắt đầu xào rau.
Ăn nhiều thịt nướng dễ nóng trong người, dù sao cậu cũng không phải là thú nhân có thân thể biến thái, cho nên mỗi ngày sẽ xào rau, phải có rau dưa. Bởi vì Lâm Mộc làm ăn ngon, Patrick cũng rất thích đồ ăn Lâm Mộc xào, đương nhiên ngon nhất vẫn là món thịt, dưới yêu cầu mãnh liệt của Lâm Mộc, y cũng ăn một ít rau xanh, nhưng điều kiện tiên quyết là rau xanh phải có vị thịt. Cho dù rau xanh có vị thịt thì Patrick cũng cảm thấy rau xanh không phải món của bọn họ, dù sao bọn họ thấy thứ này ăn không được, mà nhóm giống cái lại rất thích, đây không phải nói đó là đồ ăn của nhóm giống cái sao.
Những thứ liên quan tới cỏ không phải là món mà thú muốn ăn.
Có thể do nguyên nhân lên núi, Lâm Mộc ăn hơn bình thường một cái bánh mỳ, cũng ăn nhiều thịt hơn bình thường một chút. Patrick rất dễ dàng tiếp nhận mỳ phở, nhất là bánh mỳ, Patrick cảm thấy hương vị rất tuyệt, tuy rằng y thích ăn bánh bao thịt, nhưng yêu nhất vẫn là bánh mỳ, có thể là do Patrick rất thích, nhưng vẫn có thể là do Lâm Mộc yêu thích không giống bình thường.
Sau khi cơm nước xong, hai người ngồi trong phòng khách nói chuyện một lúc, rồi vào buồng đi ngủ.
Ngủ trưa rất thoải mái, Lâm Mộc tỉnh lại đã thấy Patrick đã tỉnh đang nhìn mình.
Lâm Mộc ngồi dậy, kéo tay y “Có cảm thấy tê không? Nếu lần sau tỉnh dậy cứ nhẹ rút ra là được!”
Patrick vung cánh tay “Không có việc gì.”
Sau khi hai người rời giường, Patrick đi tới chỗ để da thú mấy ngày nay đã phơi nắng tốt. Mà Lâm Mộc thì đến phòng bếp tìm ba con nhộng của cậu.
Nghĩ lại dù sao cũng không biết có thể ăn được không, tuy Patrick nói thứ này không có độc, nhưng hương vị ra sao ai cũng không biết. Cho nên Lâm Mộc cũng không chuẩn bị phức tạp, cậu đem chiên chúng nó lên.
Lâm Mộc lấy phiến đá làm thịt thăn ra đun lên.
Sau khi phiến đá nóng, quết một lớp mỡ lên, nghe âm thanh tư tư, Lâm Mộc bỏ con nhộng lên, không bao lâu một mùi hương liền bay lên.
Lâm Mộc rải tí muối lên khi thấy đã chín rồi, lại xào vài cái rồi múc ra. Vừa mới đem con nhộng thứ nhất bỏ vào chén, chợt nghe tiếng xèo xèo quen thuộc.
“Cầu Cầu, sao hôm nay lại tới tìm tao thế?” Lâm Mộc u oán nói.
Cầu Cầu nghe thấy lời Lâm Mộc nói, lập tức bán manh trêu chọc Lâm Mộc vui vẻ.
Lâm Mộc cười xoa đầu Cầu Cầu “Được rồi, đừng bán manh nữa.”
Cầu Cầu thấy Lâm Mộc nở nụ cười, tự nhiên càng yên tâm, lập tức chỉ con nhộng đang tỏa ra hương thơm mê người tỏ vẻ muốn ăn.
Lâm Mộc thấy động tác của Cầu Cầu, lại nhìn con mắt khát vọng của nó, Lâm Mộc lập tức không hề áy náy cho nó luôn, dù sao chuột bạch này cũng không phải do cậu bắt buộc, đây là do người ta yêu cầu.
Khi Casso tìm thấy Cầu Cầu, chỉ thấy hai mắt Cầu Cầu trông mong đứng bên cạnh Lâm Mộc chờ. Casso ngửi thấy mùi biết Lâm Mộc lại làm món ngon gì đây, nhưng lại thấy hình dáng con nhộng trên phiến đá.
Casso rống “Con kia ăn được sao?”
Tuy vẫn không hiểu Casso nói gì, nhưng Lâm Mộc thấy nó gọi mình là hiểu nó nói gì, dù sao đã lâu như vậy, đây cũng là sinh vật có trí tuệ, vẫn có ăn khớp tư tưởng nên dễ đoán mà.
“Thứ này ăn ngon lắm, đợi chút chia cho cháu một nửa.” Một nửa, đúng vậy, Cầu Cầu người ta là người thứ nhất ăn cho nên có quyền lợi thụ hưởng cả con, mà Lâm Mộc cũng muốn thử xem lắm.
Sau khi Patrick thấy Casso cũng tới đây, sau khi thuộc da thú xong, cũng tới phòng bếp, vừa vặn ngay lúc Lâm Mộc bắt đầu ăn nửa con nhộng kia.
Patrick nhịn không được đi tới bên cạnh cậu “Em thật sự muốn ăn.”
“Casso nói ăn ngon lắm.”
Casso gật đầu, nó còn muốn ăn nữa.
Lâm Mộc ăn một miếng dưới con mắt nhìn chăm chú của Patrick “Ăn ngon!” Rất có ý vị, rất giống với ấu trùng mà cậu từng nếm qua. Lâm Mộc lập tức đưa tới bên miệng Patrick “Nếm thử xem.”
Patrick cắn một miếng, không ngờ ăn ngon lắm “Không nghĩ tới con nhộng lại ăn ngon như vậy.”
Lâm Mộc lại cắn một miếng, gật đầu “Nếu sợi tơ này cũng dùng được, chúng ta liền đổi tên gọi là con tằm.”
“Con tằm?”
“Ừ, con nhộng của bọn nó có thể ăn, tơ tằm có thể làm quần áo.”
“Quần áo? Giống quần áo mà em mặc đó hả?”
“Đương nhiên tốt hơn so với em mặc nữa, dù sao quần áo của em chỉ bằng sợi bông, mặc tơ lụa, em không có xa xỉ như vậy.”
“Xèo xèo….” Cầu Cầu cố gắng hấp dẫn sự chú ý của hai người.
Thấy bộ dáng vội vàng của Cầu Cầu, Lâm Mộc không cần nghĩ cũng biết nó muốn gì.
Đem miếng còn lại nhét vào trong miệng Patrick, thấy ánh mắt tiếc nuối của Cầu Cầu “Đây là con nhộng của thú trùng, nếu muốn ăn, hai đứa đi lấy kén trùng về đi tôi làm cho ăn.”
Hai đứa lập tức gật đầu, sau đó chạy đi.
“Anh cũng đi.”
Lâm Mộc nghĩ rồi gật đầu “Vậy cũng tốt, có thể cho mọi người nếm thử. Đủ cho mỗi người một con là được, dù sao kéo tơ cũng tốn thời gian.”
“Được.” Patrick nói xong liền xoay người ra ngoài.