Bộ Lạc Du Thú - Xuyên Việt Chi Du Thú Bộ Lạc

Chương 97

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

2-154545-1429687605

Tử Sắc Kinh Cức

Hwan

**********

Cầu Cầu biết nó có hình dạng tròn vo, đầy lông mềm mại, rất là đáng yêu, thích hợp làm sủng vật cho người ta. Ở trong lòng Cầu Cầu, làm sủng vật rất tốt đó! Có người cho ăn, có người yêu thương, còn có người chơi cùng, đây là đãi ngộ rất tốt! Cầu Cầu chuẩn bị đi tìm một chủ nhân cho nó, mà chủ nhân đương nhiên sẽ là giống cái. Đây là tính toán của Cầu Cầu sau khi rời khỏi rừng rậm sương mù.

Rừng rậm sương mù là một nơi kì lạ trên đại lục thú nhân, nghe nói những thú nhân đi vào rừng rậm sương mù không có một ai đi ra, cho nên rừng rậm sương mù là một nơi thần bí đối với phần đông thú nhân.

Khi Cầu Cầu bắt đầu nhớ mọi việc là lúc đã ở trong rừng rậm sương mù, mỗi ngày nó đều chạy loạn trong rừng đều không có tìm được đồng loại của mình, cũng không có nhìn thấy hay nghe nói qua có cha mẹ.

Cầu Cầu có người bạn tốt nhất gọi là Tùng Tùng, nó là một con sóc chuột to lớn. Tùng Tùng thích ăn quả thông nhất, tuy rằng phụ thân của Tùng Tùng, con sóc chuột già thường xuyên mắng Tùng Tùng là một con tham ăn, nhưng Cầu Cầu có thể thấy được, con sóc chuột già này rất yêu thương Tùng Tùng. Điều này làm cho Cầu Cầu thật hâm mộ. Nhưng nó tìm không thấy được cha mẹ để yêu thương nó.

Tùng Tùng nói “Nghe phụ thân nói, ông ấy chưa bao giờ gặp qua động vật nào giống như cậu ở trong rừng rậm sương mù này. Cậu giống như đột nhiên xuất hiện ấy.”

Hỏi thăm không được tung tích của cha mẹ làm cho Cầu Cầu thấy thất lạc, nhưng mà ở trong rừng rậm sương mù có rất nhiều động vật lớn tương tự nó có thể làm bạn bè với nó, mỗi ngày Cầu Cầu sống rất vui vẻ. Chỉ là mỗi khi đang ngủ, Cầu Cầu sẽ nhớ đế cha mẹ nó, nghĩ bọn họ ở bên người nó thì tốt rồi, như vậy Cầu Cầu cũng sẽ có người yêu thương.

Tìm kiếm cha mẹ vẫn là chuyện mà Cầu Cầu giấu ở trong lòng, cho nên chuyện mỗi ngày mà Cầu Cầu thích làm nhất là chạy loạn khắp rừng rậm sương mù. Tuy nó nói cho Tùng Tùng rằng, nó đang đi thám hiểm, đang chơi đùa, nhưng trên thực tế là nó muốn tìm cha mẹ. Cho dù là đồng loại cũng được. Không phải Tùng Tùng cũng có nhiều đồng loại sao, giống như Tiểu Quả Tử bọn họ ấy.

Nhưng mà rừng rậm sương mù rất lớn, khi Cầu Cầu được ba tuổi thì nó còn chưa tìm được ranh giới của rừng rậm sương mù. Hơn nữa, ông sóc chuột già kia có nói với Cầu Cầu, trong rừng rậm sương mù có rất nhiều nơi rất nguy hiểm. Nếu nó muốn tìm cha mẹ, có thể hỏi hồ ly.

Huyệt động của hồ ly cách nơi mà đám sóc chuột sống tụ tập không có xa, đó là mộ con hồ ly màu xanh đen, đang ở giai đoạn già đi, cho nên tìm một chỗ sơn động trong trung tâm rừng rậm sương mù sống, đây là điều mà Cầu Cầu nghĩ đến, bởi vì nó cảm thấy những con thú lợi hại sau khi già đi mới an tâm ở lại sống trong rừng rậm sương mù. Nó nghe bọn sóc chuột nói, con hồ ly trước kia rất lợi hại, đi qua rất nhiều nơi ở trong rừng rậm sương mù.

Cầu Cầu nghe xong lời đề nghị của con sóc chuột già, vốn muốn mang Tùng Tùng đi cùng nó, nhưng Tùng Tùng lại sợ hồ ly, cho nên Cầu Cầu chỉ có thể tự mình đi.

Bất chấp nguy hiểm bị ăn luôn, Cầu Cầu đi về phía chỗ con hồ ly già thỉnh giáo. May mắn khi nó đi đến hồ ly đã ăn no, đang nằm ở cửa động lười biếng phơi nắng.

Thật ra Cầu Cầu cảm thấy được, lúc đó hồ ly không có ăn nó không chỉ là do ăn no, mà bởi vì nó quá nhỏ, có tí thịt này cũng không đủ để hồ ly tắc hàm răng, cho nên nó tránh thoát được vận mệnh bi thảm trở thành lương thực.

Đối với chuyện xảy ra trong ngày đó, Cầu Cầu vẫn còn nhớ sâu sắc.

Nó nhớ rõ, lúc ấy nó cẩn thận đi vào trước cửa động, lúc ấy nó nhìn thấy một con hồ ly rất lớn nằm úp sấp ở đó, khi đó hắn ta còn ngáp một cái. Một phút sau đã đột nhiên đặt Cầu Cầu dưới móng vuốt.

Khi Cầu Cầu cảm thấy sinh mệnh của mình gặp nguy hiểm, trong lòng ai thán nó không xui xẻo, hơn nữa tiếc nuối chưa tìm được cha mẹ, thì phát hiện hồ ly cũng không làm bước tiếp theo, chỉ bắt nó đè dưới móng vuốt, sau đó lại nằm phơi nắng.

Hồ ly gọi là Mejicanos, không phải là con chồn bạc duy nhất trong rừng rậm sương mù, bởi vì màu lông khác với những con hồ ly khác, cho nên bị đàn hồ ly bài xích. Nhưng mà, từ khi Mejicanos lớn lên, lực lượng của hắn mạnh hơn các con hồ ly khác. Hắn chạy vào trong rừng rậm sương mù, thám hiểm, đánh nhau với mãnh thú, điều này làm cho Mejicanos cảm thấy thú vị. Nhưng thời gian trôi qua, Mejicanos cảm thấy càng ngày càng không có ý nghĩ. Tuy rừng rậm sương mù rất lớn, giống như không có giới hạn ở dưới chân bọn họ, nhưng những điều này lại biến thành cảnh sắc nhàm chán ở trong mắt Mejicanos.

Hắn muốn rời khỏi rừng rậm sương mù, hắn muốn đi nhìn cảnh sắc ở bên ngoài. Hắn muốn nhìn thấy những cảnh sắc ở bên ngoài trong miệng thú nhân.

Động vật ở trong rừng rậm đều biết nói, con hồ ly màu xanh đen kia rời khỏi rừng rậm sương mù, tất cả chúng nó đều cảm thấy Mejicanos rất lợi hại, bởi vì hắn là con thú duy nhất đi ra khỏi rừng rậm sương mù. Không biết vì nguyên nhân gì, rất nhiều động vật không có biện pháp đi đến ranh giới của rừng rậm sương mù, cũng liền không rời đi.

Thời điểm mà Mejicanos trở về cũng như lúc hắn rời đi. Mười năm sau, thân ảnh của Mejicanos xuất hiện ở trong rừng rậm. Điều lam cho mọi người ngạc nhiên là, khi Mejicanos trở về mang theo toàn thân bị thương. Mejicanos mạnh mẽ đều bị thương khi ra ngoài, điều này làm cho những con vật trong rừng rậm sương mù càng không muốn đi ra.

Sau khi Mejicanos trở về cũng không có chạy khắp nơi ở trong rừng rậm sương mù, tìm con thú khác đánh nhau như trước kia, mà hắn trở nên rất im lặng, thích phơi nắng.

Cầu Cầu nghĩ những phương pháp mà Mejicanos sẽ ăn nó ở trong lòng, thời điểm sắp hù chết mình, Mejicanos ngáp một cái, thanh âm lười biếng hỏi “Cục thịt nhà mi đến chỗ này của ta làm gì?” Hỏi xong còn ác liệt nhe răng nanh trắng như tuyết của hắn ra “Chẳng lẽ đưa đến cửa cho ta ăn?”

Răng nanh lóe sáng làm cho Cầu Cầu sợ tới mức thét chói tai “Không phải, tôi không muốn bị ăn, tôi có việc muốn hỏi ông.”

Mejicanos nhấc đầu khoát lên đùi trước, nhìn Cầu Cầu không bằng một nửa cái đầu mình, giọng nói vẫn biếng nhác như trước “Muốn hỏi ta cái gì?”

“Ông có từng gặp qua con thú nào giống như tôi không?” Cầu Cầu nhỏ giọng hỏi, dù sao thì nó vẫn còn nằm ở dưới móng vuốt của hắn, sinh mệnh còn đang gặp nguy hiểm.

Mejicanos mở nửa ánh mắt “Giống như mi………” Hắn nới lỏng móng vuốt, cẩn thận nhìn hình thể của Cầu Cầu “Giống như mi vừa nhỏ lại vừa tròn thì đã gặp qua, nhưng bộ dạng  giống như này thì chưa thấy qua.”

Lời của Mejicanos nói làm cho Cầu Cầu thấy thất vọng cũng rất kích động “Sao lại chưa thấy qua? Không phải ông hiểu biết nhiều nhất sao? Không phải ông là con thú duy nhất có thể đi ra khỏi rừng rậm sương mù sao, sao ông chưa từng thấy qua con thú nào giống tôi chứ?”

Mejicanos nâng móng vuốt hất văng Cầu Cầu ra “Ta đi qua rất nhiều rừng rậm, ta từng đi ra ngoài rừng rậm, chỉ là chưa từng nhìn thấy con thú nào giống mi thì sao nào?” Nói xong còn nhe răng, khoe ra hai cái răng nanh sắc bén.

Cầu Cầu co rúm lại, quay đầu chạy đi.

Mejicanos nhìn thân ảnh chạy đi của Cầu Cầu, giọng nói trầm thấp nói “Đi ra ngoài cũng không có gì hay.” Nói xong nhìn về phương xa, ánh mắt cô đơn. Không lâu sau Mejicanos khôi phục lại bộ dáng lười biếng như ban đầu hai chân trước chắp lên nhau tiếp tục phơi nắng.

Không hỏi được chuyện của cha mẹ làm cho Cầu Cầu cảm thấy rất thất lạc, nó lang thang dạo chơi trong rừng rậm mà không hề có mục đích, cũng chính là ngày mà Cầu Cầu gặp được một người đặc biệt, sau đó nó biết thân thế của nó, sau đó làm một quyết định đặc biệt ——– nó phải rời khỏi rừng rậm sương mù.

Đã biết được thân thế của mình, lại nghe được người kia dùng ngôn ngữ nhiều hấp dẫn nói cho nó biết cảnh tượng ở bên ngoài đầy màu sắc mê người ra sao. Cầu Cầu quyết định đi thực hiện trách nhiệm mà người kia nói, dù sao trách nhiệm này cũng không khó, còn có thể tò mò xem thế giới bên ngoài, Cầu Cầu cảm thấy không có gì là không tốt.

Chào tạm biệt người bạn tốt nhất là Tùng Tùng, Cầu Cầu được người kia đưa đến bên ngoài rừng rậm.

Cảnh sắc khác biệt ở bên ngoài làm cho Cầu Cầu vui quá mức, nó vui mừng chạy đến chạy đi ở chỗ đi vào rừng rậm để biểu đạt tâm tình vui mừng của nó. Nhưng sau khi bình tĩnh lại, Cầu Cầu bắt đầu phát sầu — nó nên đi chỗ nào?

Cầu Cầu nghĩ “Căn cứ theo cách nói của người kì lạ kia, giống cái rất yêu thích động vật đáng yêu, giống cái lại quý giá như vậy, nó làm sủng vật của bọn họ là tốt nhất. Hắc hắc, có người bồi ăn bồi chơi thật quá tốt.” Cho nên mục tiêu đầu tiên của Cầu Cầu đó là tìm một giống cái làm chủ nhân, sau đó sống một cuộc sống sung túc.

Tuy rằng ý tưởng của Cầu Cầu tốt lắm, nhưng mà khó ở chỗ giống cái ở thế giới này rất hiếm, bọn họ căn bản không đi ra khỏi bộ lạc. Mà nó thì không có tìm được bộ lạc, cho nên Cầu Cầu giống như ruồi bọ mà xông loạn khắp nơi. So với những con thú có cánh, Cầu Cầu chỉ có thể dựa vào bốn cái chân ngắn chạy rất vất vả. Còn phải né tránh những động vật ăn thịt bắt giữ. Tuy nó không có nhiều thịt, nhưng Cầu Cầu cũng không muốn làm thịt nhét kẽ răng.

Bởi vì thời gian dài không tìm thấy bộ lạc, Cầu Cầu không còn kiên nhẫn gì. Nó quyết định không tìm giống cái nữa, nó lười rồi. Ở trong rừng rậm tìm một cái ổ nhỏ bị động vật không biết vứt đi, Cầu Cầu chuẩn bị an cư ở đó.

Rừng rậm xa lạ, không có bạn bè ở bên người. Thực vật xa lạ, tuy thấy qua rất nhiều thực vật không có ở trong rừng rậm sương mù, nhưng có rất nhiều thực vật có ở trong rừng rậm sương mù mà nơi này không có. Điều này làm cho Cầu Cầu nhớ những ngày ở trong đó.

Ban đêm, Cầu Cầu nằm trong cái tổ nhỏ của nó, nhìn ngoài động đen như mực, bắt đầu nhớ nhà. Nó nhớ Tùng Tùng, nó nhớ chú sóc chuột già, còn muốn trái cây ở trong rừng rậm sương mù……..

Thời điểm Cầu Cầu đang đau lòng, đột nhiên có một giọt nước rơi xuống chóp mũi nói “Trời mưa?” Cho nên, Cầu Cầu càng đau lòng, “Cái gì mà đại lục thú nhân mê người? Cái gì mà chủ nhân sẽ làm mỹ thực? Đều là gạt người! Ô ô ô…..Tùng Tùng tôi bị lừa rồi…………..”

Sau cơn mưa.

Cầu Cầu đến bờ sông uống nước, nó nhìn thấy ảnh ngược của nó ở trong nước “Vẫn đáng yêu như thế. Đáng tiếc lại không tìm được một vị chủ nhân nào.” Cầu Cầu vươn móng vuốt ôm mặt nó “Đáng yêu như thế, thật sự quá đáng tiếc.” Cho nên cái ý tưởng tìm cho mình một vị chủ nhân vẫn cắm rễ ở trong lòng Cầu Cầu.

Ngày gặp được Lâm Mộc, vừa lúc Cầu Cầu tìm được một mảnh nấm, cái nấm mỹ vị làm cho Cầu Cầu ăn rất vui vẻ. Nhưng có một hơi thở làm cho nó nhịn không được run rẩy đến gần, làm cho nó theo bản năng trốn đi.

Loại hơi thở này còn mãnh liệt hơn so với lúc nó gặp mãnh thú, nhưng cảm giác lại khác với mãnh thú (mọi người còn nhớ lúc Patrick bắt được Cầu Cầu không? Tức giận gì mà tức, đó là khí thế mà Patrick cố ý phóng ra, như vậy có thể làm cho dã thú chớ đến gần).

Nó nằm trong bụi cây không dám nhúc nhích, sau đó nó thấy có hai người đến.

Cầu Cầu lặng lẽ nhìn hai người đang đến, trong lòng thầm nghĩ “Hai người kia cũng giống như người kì lạ kia. Nhất là người tương đối lùn.”

Nó nghe bọn họ nói chuyện.

“Patrick, không khí ở đây thật mát mẻ, khi hít sâu làm cho người ta cảm thấy thật thoải mái. Không giống nơi đó của bọn tôi, không khí đều mang theo mùi hôi.”

“Ừ”

“Ai, còn không có tìm thấy đồ tôi muốn ăn. Trời còn không sớm nữa, chúng ta hái ít trái cây trở về đi. Anh thấy thế nào?”

……..

Cầu Cầu đang nghe lén không biết vì sao mình bị phát hiện. Bị Patrick bắt được làm cho Cầu Cầu sợ hãi, nó liều mạng giãy dụa lại giãy không ra, điều này làm cho nó sợ đến mức nhịn không được kêu to. Một giây sau, nó được đưa đến cái ôm của người khác. Hơi thở của người này mềm mại, làm cho Cầu Cầu cảm thấy thoải mái, cũng rất an tâm.

Nghe người này khen nó đáng yêu, lại thích bộ dáng của nó, Cầu Cầu cũng hào hóng quyết định để cho giống cái tên Lâm Mộc này làm chủ nhân của nó.

Tuy rằng cậu ta gọi nó là Cầu Cầu, tuy cảm thấy nghe không tốt, nhưng hay hơn những tên khác, nó miễn cưỡng chấp nhận.

Cầu Cầu có chủ nhân mới làm cho nó thấy vui mừng, nó quyết định muốn đưa một ít quà cho chủ nhân mới. Nghĩ đến cái nấm ăn ngon mà nó mới phát hiện ra, Cầu Cầu quyết định chia xẻ với chủ nhân.

Cũng giống như nó nghĩ, món quà nó tặng làm cho chủ nhân rất thích, Cầu Cầu đắc ý cực kỳ.

Được Lâm Mộc ôm đến trong đội ngũ thú nhân, Cầu Cầu mới phát hiện có rất nhiều người giống như bọn họ. Nghĩ đây đều là tộc nhân của bọn họ, Cầu Cầu cảm thấy mọi người sống cùng nhau rất tuyệt, giống như gia tộc của những chú sóc chuột ở trong rừng rậm sương mù ấy, bọn nó đều sống cùng nhau. Nhiều động vật sống cùng hau thì mới náo nhiệt cực kỳ.

Lần đầu tiên Cầu Cầu nhìn thấy Casso thì rất ghét Casso

Bạn hỏi vì sao. Rất đơn giản, bộ dáng của Casso cũng rất đáng yêu.

Cầu Cầu biết nó tròn vo, nho nho lại đáng yêu. Nhưng Casso cũng béo tròn, lông lại mềm mại, hơn nữa hơi ngốc nghếch, một con nho nhỏ, nghe người kia nói, giống cái thích nhất những động vật đáng yêu lại lông mềm như này. Từ việc chủ nhân thích sờ đầu Casso là nó có thể nhìn ra, chủ nhân thấy Casso rất đáng yêu.

Cho nên ở trong lòng Cầu Cầu, Casso sẽ cùng nó tranh thủ tình cảm, như vậy chủ nhân sẽ không thích nó nhất, cho nên Cầu Cầu rất ghét Casso ở trong lòng.

Cầu Cầu ghét Casso cho nên khi ăn cơm nó quyết định cướp thức ăn của Casso.

Miệng ăn thịt nướng, Cầu Cầu cảm thấy thật sự ăn quá ngon. Trong lòng nghĩ người kia nói quá đúng, chủ nhân sẽ làm món ngon cho nó. Chỉ là con sói xấu xa này rất đáng giận, ăn nhiều thế.

Casso tham ăn làm sao có thể dễ dàng tha thứ cho người khác cướp thức ăn của nó? Tuy biết Cầu Cầu là sủng vật của Lâm Mộc, nhưng con động vật ước chừng bằng tầm nó, Casso mới không tha ở trong mắt đâu.

Cầu Cầu cướp thức ăn, nó dùng đầu đẩy Cầu Cầu ra.

Nhưng mà Cầu Cầu là ai, nó đi ra từ trong rừng rậm sương mù, bị người đẩy ra thôi làm sao sẽ buông tha. Cho nên lại tiếp tục nhào lên cướp thức ăn.

Casso mất bình tĩnh “Của cậu đã nhiều như thế rồi, sao còn cướp của tôi?”

“Bởi vì tôi ghét cậu, ai bảo con sói nhà cậu lớn lên đáng yêu làm gì?” Cầu Cầu trả lời ở trong lòng. Dù sao ở trong lòng nó, con sói này là động vật rất uy mãnh, dáng vẻ không giống con sói con tròn vo đầy thịt này.

Hành vi cướp thức ăn của Cầu Cầu mãi cho đến khi Lâm Mộc ôm nó nên mới kết thúc.

Ăn cái nấm Lâm Mộc nướng, ăn quá ngon rồi. Nghĩ từ hôm nay trở đi nó đã có một chủ nhân nuôi nó làm cho Cầu Cầu thấy vui mừng.

Casso tò mò về con vật gọi Cầu Cầu được Lâm Mộc trở về, nó chưa từng có gặp qua thú con loại này. Còn béo tròn vo, không biết ăn thế nào nữa.

Thấy Cầu Cầu đang phơi nắng dưới gốc cây, Casso nhào qua. Casso ngồi chồm hổm trước mặt Cầu Cầu, nó tò mò nhìn con vật béo tròn trước mắt “Phụ thân nói ông ấy chưa nhìn thấy qua còn vật như này, ngay cả chú Patrick cũng chưa từng gặp qua. Thật sự rất kì lạ.” Nó vươn một móng vuốt sờ Cầu Cầu “Này, rốt cuộc cậu là loài gì thế? Tôi chưa từng thấy qua.”

Cầu Cầu mặc kệ nó, ngay cả ánh mắt cũng không có mở ra. Nó thay đổi tư thế, chổng mông về phía Casso.

Casso thấy Cầu Cầu không để ý đến mình, nó lại dùng móng vuốt vỗ Cầu Cầu “này, sao không trả lời tôi.” Hỏi xong, Casso đột nhiên nhớ đến “Tôi quên, cậu chỉ là một con thú bình thường, căn bản không phải thú nhân, sao có thể nghe hiểu lời tôi nói.” Nghĩ đến đối phương là một con vật bình thường, Casso kiêu ngạo đi đến trước mặt Cầu Cầu “Mày chỉ là một con thú bình thường, lại dám đoạt thức ăn của tao, thật sự quá to gan. Tao cảnh cáo mày, nếu lại đoạt thức ăn của tao lần nữa tao sẽ ăn thịt mày luôn. Hắc hắc.” Nói xong còn nhe răng nanh bé tí ra.

Cầu Cầu tức giận, trảo một cái lên mặt Casso rồi chạy trốn. Đừng nhìn cái đầu của Cầu Cầu nhỏ, lực trảo kia cũng không nhỏ, Casso bị trảo đau kêu lên một tiếng, sau đó tức giận đi bắt Cầu Cầu.

Casso tức giận nhất định phải xé xác Cầu Cầu ra, dù sao cũng chỉ là một con thú bình thường thôi.

Cầu Cầu luôn chạy trốn trong đám người, Casso đổi theo Cầu Cầu tạo thành tình trạng gà bay chó sủa. Cuối cùng Cầu Cầu nhảy vào lòng Lâm Mộc mới ngừng.

Casso tức giận gầm nhẹ với Cầu Cầu “Đồ con thú con vô dụng, có bản lĩnh đừng có mà trốn trong lòng Lâm Mộc. Xem tao có xé mày ra thành từng mảnh nhỏ không.” Casso nhe răng “Đi xuống cho tao!”

Cầu Cầu kêu chít chít với Casso, cho Casso một ánh mắt khinh bỉ, sau đó nằm trong lòng Lâm Mộc quay mông về phía Casso.

“Casso ngu ngốc, đồ con sói thối tha!” Cầu Cầu mắng Casso rất nhiều lần ở trong lòng.

Casso rất tức giận, đặc biệt tức giận, Casso cảm thấy nếu là thú nhân thì sẽ không tránh ở trong lòng giống cái tìm kiếm bảo hộ, cho dù con thú bình thường cũng không được, không được, nó muốn xé xác Cầu Cầu thành mảnh nhỏ mới được.

Lâm Mộc cảm thấy hai nhóc này đang chơi đùa, cho nên cười cúi đầu xoa đầu Casso, nghĩ Casso không phải là con thú bình thường, cho nên để Cầu Cầu lên lưng Casso “Casso lớn hơn Cầu Cầu, nên nhường Cầu Cầu nhé.”

Cầu Cầu thật không ngờ Lâm Mộc sẽ để nó lên lưng Casso, Casso lại càng không nghĩ đến. Cho nên Casso tức điên rồi, nó lại bị một con thú bình thường cưỡi trên lưng. Đây là vũ nhục nó, cho nên Casso tức giận hất văng Cầu Cầu lên mặt đất, sau đó hung mãnh nhào lên cắn.

Lâm Mộc bị chuyện xảy ra làm cho dọa ngây người.

Mà Cầu Cầu, con thú bị tập kích trực tiếp lại sững sờ nằm trên đất quên chạy trốn.

May mắn lúc này Damon ngăn con trai của hắn lại, miễn làm cho Cầu Cầu chết dưới cái miệng nguy hiểm của con sói.

Cầu Cầu được Lâm Mộc ôm vào lòng cũng rất tức giận, cũng tủi thân nữa, nó không ngờ con sói béo kia thật sự mốn cắn chết nó, thật sực đáng giận. Cầu Cầu cảm thấy trong lòng rất thất lạc, nằm ở trong lòng Lâm Mộc không nhúc nhích.

Tuy rằng Casso còn giận Cầu Cầu, nhưng nó giận đến nhanh đi cũng nhanh, nghĩ đối phương chỉ là một con thú bình thường, lại là sủng vật của Lâm Mộc nên quyết định rộng lượng tha thứ không chấp nhặt với Cầu Cầu. Đương nhiên đây cũng là do Damon dạy. Dù sao ai cũng thấy, Lâm Mộc rất thích Cầu Cầu, hơn nữa Lâm Mộc cũng đối tốt với Casso, nếu Casso thật sự cắn chết Cầu Cầu thì Lâm Mộc sẽ rất đau lòng. Cho nên Casso mới rộng lượng không thèm chấp nhặt với Cầu Cầu.

Thời điểm ăn cơm Cầu Cầu không có đi cướp thức ăn của Casso nữa, mà nằm trong lòng Lâm Mộc, Casso chỉ lo ăn mới không cần để ý đến Cầu Cầu ra sao.

Cầu Cầu nhìn thấy Casso ăn vui vẻ như thế, trong lòng không cân bằng, con sói đáng giận mập mạp này dám muốn ăn nó, Cầu Cầu quyết định không đội trời chung với Casso.

Thời điểm Cầu Cầu ra quyết định, nó lại bắt đầu cướp thức ăn của Casso. Nó làm sao có thể để cho Casso ăn đến hài lòng chứ.

Casso thấy Cầu Cầu lại cướp thức ăn với mình, đang muốn đá nó di, thì Mischa đi đến ôm Cầu Cầu lên, còn cầm thức ăn đút cho Cầu Cầu, lấy lòng nó.

Casso thế nhìn thấy ánh mắt đắc ý dạt dào đầy khiêu khích của Cầu Cầu nhìn về phía nó. Hơn nữa ánh mắt đó còn khinh bỉ nhìn nó. Nó đang muốn phát hỏa thì bị phụ thân nhà nó cản lại.

“Ăn đi, con cãi nhau ầm ĩ với một con thú bình thường làm gì. Ăn nhanh lên!” Nói xong còn nhỏ giọng nhắc nhở nó “Chẳng lẽ con muốn bị Mischa dạy bảo?”

Trong mắt Casso, Mischa là người nói không để ý, còn rất dã man, vẫn là tiểu giống cái, cái gì nó cũng phải nghe lời bé. Casso phẫn nộ nhìn Cầu Cầu đắc ý dạt dào ăn thịt nướng “Hừ, chỉ biết làm giống cái che chở cho mày!” Sau đó nhìn Mischa cười vui vẻ ôm Cầu Cầu “Giống cái chỉ thích những thứ gì đó ngoài đẹp ra chẳng còn tích sự gì, hừ!”

Mấy ngày kế tiếp, mỗi khi ăn cơm Cầu Cầu và Casso đều sẽ trình diễn màn đại chiến cướp thức ăn. Ngày bình thường Casso liền đuổi theo Cầu Cầu chạy khắp rừng cây. Mà Cầu Cầu cũng đều đi khiêu khích Casso mỗi ngày, sau đó lại bị đuổi chạy khắp nơi.

Hai bên đều ở trong trạng thái chán ghét đối phương.

Lâm Mộc thường xuyên thấy Cầu Cầu thừa dịp Casso không có chú ý vung móng vuốt cào nó một cái, sau đó Casso nhào lên, rồi hai đứa nó chạy khắp núi đồi. Cậu biết hai đứa nó có mâu thuẫn, nhưng không có nhúng tay giải quyết. Dù sao nhìn hai đứa nó cãi nhau khá là vui mà đúng không?

Trải qua những ngày như thế, tình huống Casso và Cầu Cầu gặp nhau là nhe răng làm cho mọi người nhìn riết quen mắt, mà hôm nay Cầu Cầu lại nằm dưới gốc cây không nhúc nhích làm cho người ta cảm thấy ngạc nhiên.

Cầu Cầu nằm đơ ở đó làm cho Casso thấy khó hiểu, nó thấy hôm này Cầu Cầu không có đến khiêu khích nó, cũng không có cướp thức ăn, cảm thấy kì lạ quá. Theo như bình thường, cho dù Casso ăn một quả trái cây, Cầu Cầu cũng nhào lên cướp, chứ không giống như bây giờ, cho dù nó ở xa ăn gì thì đối phương vẫn nằm yên không nhúc nhích.

Casso đi đến trước mặt Cầu Cầu, thấy Cầu Cầu mở mắt nhìn nó rồi lại nhắm chặt.

Casso thấy nó như thế này thì trong lòng không thoải mái, nó vươn móng vuốt trạc Cầu Cầu, đối phương lại không thèm để ý.

Thấy đối phương không phản ứng, Casso lại đẩy một cái nữa, thân mình Cầu Cầu giật mình lại vẫn không có phản ứng

Casso dùng móng vuốt đè Cầu Cầu lại “Hôm nay cậu làm sao vậy? Thật kì lạ quá!” Thấy đối phương vô lực không phản ứng mình. Casso cúi đầu ngậm Cầu Cầu bước đi. Casso quyết định mang Cầu Cầu đến một nơi.

Casso ngậm Cầu Cầu đến trước một gốc cây thấp, cái cây này rất kì lạ, có một ít nhánh mọc thành sân thượng, Casso đắp một ít nhánh cây cùng cỏ tranh lên thành cái ổ bí mật của nó.

Casso ngậm Cầu Cầu nhảy vào ổ của nó, để Cầu Cầu ở bên người nó. Thấy Cầu Cầu vẫn nằm bên cạnh giả chết không phản ứng. Nó dùng thân mình đẩy qua “Này, đây là ổ nhỏ bí mật của tôi, ngay cả Mischa cũng không biết đâu.”

Nơi nay có thể nhìn xuyên qua khe hở để xem con sông nhỏ phía đối diện.

Cầu Cầu nghe được lời Casso nói thì giương mắt nhìn nó, cũng theo tầm mắt nó nhìn con sông ở phía đối diện.

Casso nói “Này, hôm nay cậu làm sao vậy? Sao không cướp thức ăn của tôi nữa?”

Cầu Cầu nhìn Casso một cái, lại nằm úp sấp.

Casso biết Cầu Cầu rất thông minh, có thể nghe hiểu bọn họ nói chuyện, tuy rằng Cầu Cầu không có biện pháp nói ra.

“Tôi đi một lát, cậu chờ ở chỗ này không được chạy loạn.” Casso nói xong liền nhảy xuống chạy đi.

Cầu Cầu giương mắt nhìn bóng dáng Casso rồi lại tiếp tục nằm úp sấp. Cầu Cầu rụt lại bốn cái móng vuốt bé con, cuộn mình giống như một viên cầu.

Thật ra nguyên nhân Cầu Cầu buồn bã ỉu xìu rất đơn giản ——— Lâm Mộc quên cho ăn.

Thật ra Lâm Mộc không cho ăn cũng chẳng phải chuyện lớn gì, nhưng mà hôm này Cầu Cầu nhớ nhà thì Lâm Mộc lại không có cho nó ăn như mọi khi, cho nên Cầu Cầu nhớ nhà, tâm tình suy sụp lại nghĩ loạn, kết quả càng nghĩ càng suy sụp.

Thật ra Lâm Mộc không có theo như bình thường mà cho Cầu Cầu ăn bởi vì một là do đang vội, hai là Cầu Cầu thường cướp thức ăn của Casso, Lâm Mộc thấy xem ra chỉ cần Casso có cái ăn, Cầu Cầu nhất định sẽ không đói.

Khi Casso trở về, trong miệng ngậm một quả rất lớn. Nó để trái cây đó bên người Cầu Cầu, quả màu da cam tản ra hương vị mê người.

“Tặng cho cậu ăn đó.”

Cầu Cầu khó hiểu nhìn Casso một cái, nó ngồi xuống nhìn trái cây rồi lại nhìn Casso.

Casso bị nó nhìn đến xấu hổ, cố ý nói ra ngữ khí không tốt “Nhìn cái gí Cho cậu ăn thì ăn nhanh đi!”

Cầu Cầu cảm thấy Casso hiện giờ rất kì lạ, nhưng cảm thấy có ý tứ. Nó đang muốn ôm quả kia gặm, thì Casso đột nhiên ngậm trái cây kia đi.

Răng rắc, cắn thành hai nửa, lại răng rắc một tiếng, một nửa quả lại bị chia làm hai.

“Quả này lớn hơn cậu nhiều, tôi chia nhỏ ra để cậu dễ ăn hơn. Cậu nhanh ăn đi!” Casso vì mình có thể nghĩ vậy mà hơi đắc ý.

Cầu Cầu nhìn trái cây bị cắn thành hỗn độn, nhịn không được ném cho Casso cái xem thường, trong lòng ghét bỏ nghĩ “Đều dính nước miếng của cậu rồi thì sao mà người khác ăn được chứ!” Nhưng mà nó vẫn ôm miếng nhỏ lên, Cầu Cầu nghĩ ở trong lòng “Tôi đói bụng, tuyệt đối không cảm ơn cậu!”

Hai đứa hợp lực ăn hết quả kia, đương nhiên là Casso phụ trách cắn, Cầu Cầu phụ trách ăn. Cầu Cầu sau khi ăn no, trong lòng nó vẫn thấy không thoải mái, nó bắt đầu nằm trong ổ của Casso ngủ.

Casso nghĩ hiện giờ Cầu Cầu chắc đã khôi phục bình thường, ánh mắt xem thường vừa rồi đừng tưởng nó không thấy.

Thấy Cầu Cầu ngủ, Casso cũng cảm thấy mệt nhọc, cho nên nó cũng nằm úp sấp bên người Cầu Cầu ngủ.

Khi hai đứa tỉnh ngủ, nghiêm khắc mà nói là bị mùi thịt nướng thơm nức cứu tỉnh. Vốn đội ngũ du thú không có ăn cơm trưa, nhưng từ sau khi Lâm Mộc gia nhập, bọn họ đã dưỡng thành thói quen ăn trưa.

Hai nhóc nhảy xuống khỏi ổ nhỏ lập tức chạy về nơi hạ trại.

Cầu Cầu nhảy vào trong lòng Lâm Mộc, Lâm mộc lấy một chuỗi thịt nướng cho nó, Cầu Cầu nháy mắt được chữa khỏi. Cầu Cầu uống canh ngân nhĩ xong lại trở nên vui vẻ.

Casso thấy Cầu Cầu hoạt bát lại nhịn không được trợn trắng mắt, Lâm Mộc nói nó là đồ ăn hàng, nó thấy Cầu Cầu mới chân chính là đồ ăn hàng. Có ăn ngày cả tức giận cũng quên.

Từ sau khi có tình hữu nghị của trái cây kìa, cùng chung thực vật thì là tình hữu nghị sâu nặng của thú nhân. Tuy lúc ấy Casso lấy ra không có ngờ đến chuyện này. Nhưng nó bỗng nhiên ý thức được nó cùng Cầu Cầu ăn một trái cây, cảm thấy nó là một thú nhân rất giữ lời, cho nên nó đem Cầu Cầu trở thành bạn tốt, tuy rằng Cầu Cầu chỉ là một con thú bình thường, nhưng thấy Cầu Cầu thông minh, có thể nghe hiểu lời nó nói, cho nên Casso sẽ không so đo chuyện nó là một con thú bình thường.

Sau khi Casso quyết định cùng Cầu Cầu trở thành bạn tốt, nó bắt đầu chơi với Cầu Cầu, hơn nữa không so đo chuyện Cầu Cầu cướp thức ăn của nó. Hơn nữa lại thích chạy loạn với Cầu Cầu.

Casso nhìn thấy Cầu Cầu ngủ chẳng biết trời đất ở dưới gốc cây, thấy thế nào cũng rất đáng yêu, béo tròn đầy thịt. Trách không được Lâm Mộc thích nó như vậy.

Casso cũng nằm xuống bên cạnh Cầu Cầu, nhưng mà hình như Cầu Cầu cảm thấy nóng, nó lại nhích ra một khúc.

Mischa thấy Casso chỉ biết chạy loạn theo Cầu Cầu mỗi ngày, hai đứa nó đi chơi mà chẳng thèm tìm bé, thật không vui. Thấy Casso cùng Cầu Cầu ngủ. Bé nhẹ nhàng đi qua, chuẩn bị ôm Cầu Cầu đi.

Mischa nén giận, bé cũng thích Cầu Cầu lắm, vì sao Cầu Cầu không tìm bé chơi chứ?

Ngay khi Mischa vươn tay muốn ôm Cầu Cầu, Casso đột nhiên mở mắt.

“Mischa, cậu làm gì thế?”

Mischa bị phát hiện cũng hợp tình hợp lý nói “Đương nhiên là chơi với Cầu Cầu.”

“Hiện giờ nó đang ngủ.”

“Ngủ thì tôi cũng muốn ôm nó.” Nói xong liền bế Cầu Cầu lên. Sau đó hừ với Casso một tiếng, đắc ý nói “Nhìn xem, Cầu Cầu nằm trong lòng tôi cũng có thể ngủ.” Nói xong vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông của Cầu Cầu.

“Hừ!” Casso hừ một tiếng với Mischa, trong lòng lẩm bẩm “Mischa thật tùy hứng. Không có tính cách tốt như Lâm Mộc.”

Cầu Cầu nằm trong lòng Mischa ngủ được một lúc thì tỉnh, bởi vì Mischa nhịn không được thường vuốt ve nó. Không sờ lỗ tai thì cũng nắm móng vuốt nó.

Cho nên hiện giờ Cầu Cầu nằm trong lòng Mischa than thở “Ngay cả ngủ cũng không cho thú ngủ, thật sự ngược đã động vật!” Chuyện này tự nhiên là thầm nghĩ, không có cách nào nói ra khỏi miệng.

Thời gian hạ trại, Cầu Cầu đi theo Lâm Mộc tìm ăn, bọn họ dự trữ nhiều thức ăn, chuyện này đối với hai con thú ăn hàng mà nói là chuyện đáng vui mừng nhất. Mà thời gian này Casso cũng dưỡng thành thói quen đi theo Cầu Cầu.

Vốn Cầu Cầu đều ngủ cùng Lâm Mộc, nhưng Casso cảm thấy chú Patrick đang theo đuổi Lâm Mộc, hơn nữa từ sau ngày xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì chú Patrick liền lôi kéo Lâm Mộc ngủ cùng nhau, nó cũng khiến cho Cầu Cầu ngủ cùng nó.

Ngày xảy ra chuyện ngoài ý muốn đó, Casso nghe tiếng rống cũng chạy đến, nhưng khi nó đuổi đến chỉ thấy thú nhân bị Patrick cắn chết, hai người đi lên từ sông. Mà khác với Casso, Cầu Cầu nhìn thấy chủ nhân của nó trơn bóng bị Patrick ôm lấy, nó không muốn thừa nhận, chủ nhân của nó bị người lừa đi rồi %>_<%

“Cầu Cầu, chú Patrick ngủ cùng với Lâm Mộc, cậu đừng theo chân bọn họ ngủ nữa.”

Cầu Cầu đương nhiên biết Patrick đang theo đuổi chủ nhân của nó, gần nhất lại rõ ràng, hơn nữa chủ nhân cũng không có ý từ chối, nếu nó cứ ngủ cùng bọn họ cũng không tốt, dù sao nó cũng chỉ là một con thú thôi, tuy rằng bọn họ hay nói nó là một con thú bình thường, nhưng Cầu Cầu biết nó không phải là thú bình thường, nó làm sao mà bình thường! Nó mới không bình thường đâu!

“Tôi ngủ ở đâu?”

Casso chỉ chờ những lời này của Cầu Cầu “Cậu có thể ngủ cùng tôi, ổ của tôi lớn lắm!”

Cái ổ của Casso vốn nằm ngay bên cạnh phụ thân Damon, nhưng mà hiện tại bị nó kéo đến một nơi cách mọi người một đoạn.

Cầu Cầu thấy cái ổ của Casso, liền gật đầu.

Cùng từ đó về sau, Cầu Cầu vẫn luôn ngủ cùng ổ với Casso.

Cầu Cầu có một bí mật, thật ra nó có thể nói ra ngôn ngữ thú nhân, nhưng nghe người kia nói, nếu nói ra ngôn ngữ thú nhân, nó sẽ không có biện pháp làm sủng vật. Nghĩ làm sủng vật của Lâm Mộc có nhiều chỗ tốt như thế, Cầu Cầu quyết định mỗi ngày chít chít trải qua, không nói ngôn ngữ thú nhân.

Mỗi ngày Casso đều cùng một chỗ với Cầu Cầu, hai đứa tự nhiên cũng sẽ giận dỗi, nhưng mỗi lần đều là Casso giải thích trước. Hai đứa sau khi làm lành lại tiếp tục chạy tới chạy lui.

Casso phát hiện ra được bí mật của Cầu Cầu là do ngoài ý muốn.

Ngày đó Cầu Cầu và Casso đang đùa giỡn trong bụi cỏ, thân mình Cầu Cầu nhỏ, nó cố ý trốn đi để cho Casso tìm.

Mà thân hình của Casso cũng không chạy được chỗ nào, nhưng nó có thể căn cứ vào mùi của Cầu Cầu để tìm. Cho nên Casso liền chậm rãi đi dọc theo đoạn đường, đi theo mùi của Cầu Cầu. Sở dĩ không nhanh đi tìm nó, là do Casso cảm thấy như vậy thì chơi mới vui, nó phải chậm rãi tìm được Cầu Cầu, lúc đó phải dọa nó mới được.

Mà Casso đang tưởng tượng Cầu Cầu bị nó dọa sợ không có chú ý có một con bò cạp thật lớn đang lặng lẽ đi ở phía sau nó.

Cầu Cầu đang nằm trong bụi cỏ trộm nhìn Casso, thân hình của nó nhỏ, nằm úp sấp xuống thì càng thấp, khi Casso đi ngang qua phía nó thì nó nhìn thấy con bò cạp đang muốn cắn Casso.

Nó biết đó là loại độc trùng rất lợi lại, lập tức lớn tiếng nhắc nhỏ “Casso, chạy mau!”

Casso nhận được lời nhắc, trong thời gian mành chỉ treo chuông, Casso né tránh được sự công kích của bò cạp, ngậm Cầu Cầu bỏ chạy. Con bò cạp to lớn kia không có tập kích được mục tiêu liền tức giận đuổi theo bọn nó.

Tốc độ của con bò cạp rất nhanh, Casso chạy chạy rồi mở cánh ra, tuy giờ nó bay không được cao, nhưng còn tốt hơn chạy trong bụi cỏ.

Casso dừng lại ở trên một cây đại thụ, sau đó buông Casso ra..

Casso cảnh giác nhìn chằm chằm Cầu Cầu “Nói, rõ ràng cậu biết ngôn ngữ thú nhân, vì sao không cho chúng tôi biết?”. Casso lo lắng Cầu Cầu là gian tế. Nó nghe Lâm Mộc nói luôn có thú nhân muốn tiêu diệt bọn họ, Lâm Mộc còn nói cho nó nghe nhiều câu chuyện đánh giặc, nó biết từ gian tế ở trong đó. Nó ghét nhất là gian tế.

Cầu Cầu cũng cảm nhận được thái độ của Casso, điều này làm cho nó cảm thấy tủi thân, không nghĩ để ý đến Casso.

Casso thấy nó không trả lời, dùng móng vuốt chọt nó “Nói chuyện đi, mày là gian tế hả?”

Cầu Cầu không biết gian tế là cái gì, nhưng ngữ khí khi Casso nói chuyện làm cho nó rất tức giận, rất đau lòng, rất tủi thân, cũng không phải nó không muốn nói chuyện, mà là người kia nói không cho nó mở miệng nói chuyện. Vì cứu Casso nên nó mới nói, bây giờ Casso còn đối với nó như vậy.

“Nói chuyện!”

Ô ô ô …………Cầu Cầu khóc.

Casso trợn tròn mắt. Nó không nghĩ đến việc Cầu Cầu sẽ khóc.

Nghe thấy tiếng Cầu Cầu khóc, trong lòng Casso chẳng có tư vị gì “Vì sao cậu khóc? Lại chẳng làm gì cậu? Cho dù cậu là gian tế, chúng tôi cũng không giết cậu.”

Cầu Cầu tiếp tục quay mông về phía nó khóc tiếp.

Thấy Cầu Cầu khóc dữ dội hơn, Casso dùng móng vuốt gãi đầu, không biết nên làm gì cho phải.

Cầu Cầu khóc lợi hại hơn, bởi vì tủi thân làm cho nó muốn về nhà.

Casso đi đến trước mặt Cầu Cầu “Cậu đừng khóc, cùng lắm thì tôi trực tiếp thả cậu đi, như vậy bọn họ sẽ không đánh cậu.” Casso nghĩ Cầu Cầu khóc là do bị nó phát hiện ra thân phận gian tế. Không phải Lâm Mộc đã nói sao, gian tế sợ hãi chuyện bị người khác phát hiện. Tuy cảm thấy phát hiện ra gian tế rất lợi hại, nhưng Cầu Cầu khóc thương tâm như thế làm cho Casso không cảm thấy vui vẻ. (gian tế gì đó, Lâm Mộc làm cho con người ta phức tạp luôn rồi.”

Cầu Cầu khóc hoạt động thân mình, tiếp tục quay mông về phía Casso.

Casso không có biện pháp, chỉ có thể một bên nghe Cầu Cầu khóc, một bên vò đầu bứt tai.

Tiếng khóc của Cầu Cầu chậm rãi nhỏ đi, cuối cùng không có âm thanh.

Casso cẩn thận đi đến “Cậu làm sao vậy?”

Cầu Cầu không có phản ứng.

Casso dùng móng vuốt nhẹ nhàng chạm vào nó, vẫn không có phản ứng. Casso cúi sát lại thì nghe tiếng hít thở đều đều của Cầu Cầu “Đang ngủ.”

Nó ngậm Cầu Cầu đến cái ổ bí mật của nó. Nhìn Cầu Cầu ngủ say, Casso thở dài, nó cũng không nghĩ muốn Cầu Cầu gian tế đâu.

Thời điểm Cầu Cầu tỉnh lại đêm đã về khuya. Nó trợn mắt nhìn Casso liền tức giận không để ý đến hắn. Casso tiếp cận nó, nó liền vung móng vuốt đánh người.

Casso hết cách “Cầu Cầu, chúng ta nói chuyện đi. Cậu phải nói cho tôi biết vì sao cậu làm bộ như con thú bình thường mới được.”

Cầu Cầu không để ý đến nó.

Casso dùng thân mình cọ cọ nó “Cầu Cầu, nói cho tôi biết đi, nói cho tôi biết đi.”

“Tôi nói chuyện rồi sẽ không có biện pháp làm sủng vật của Lâm Mộc.” Cầu Cầu nói rất nhỏ, may mắn Casso cúi đầu để sát mới nghe thấy nó nói.

“Có thể nói vì sao lại không thể làm sủng vật?”

“Có thể nói đương nhiên không thể làm sủng vật, cậu xem cậu biết nói, Lâm Mộc có coi cậu là sủng vật đâu.”

Là thế này hả?

“Vậy làm sủng vật có gì tốt?” Casso cũng không cảm thấy làm sủng vật nhà người ta có cái gì tốt. Còn bị người ta sờ mó, một chút cũng không tốt.

“Làm sủng vật đương nhiên sẽ tốt, có người thương, có người yêu, còn có người cho ăn.”

Casso không biết cái này có gì tốt, tuy rằng Lâm Mộc nấu ăn ngon lắm, nhưng nó sẽ không vì ăn mà đi làm sủng vật của Lâm Mộc.

Casso nghĩ “Cậu chỉ vì làm sủng vật, mà không phải gian tế?”

Tuy Cầu Cầu không biết gian tế là gì, nhưng khẳng định không phải thứ tốt “Tôi mới không phải gian tế! Cậu mới là gian tế!”

Nếu Cầu Cầu không phải gian tế, Casso cũng không lo lắng nữa, nó nghĩ đến nguyên nhân Cầu Cầu làm sủng vật “Cầu Cầu, tôi cũng có thể thương cậu, yêu cậu, cho cậu ăn, vậy cậu cũng có thể làm sủng vật của tôi.” Nghĩ đến chuyện Cầu Cầu đáng yêu làm sủng vật của nó liền cảm thấy vui vẻ.

“Sẽ không!”

“Vì sao?” Casso thất lạc.

“Cậu nấu không ngon bằng chủ nhân nấu.”

Casso không thể trở thành chủ nhân cũng không mất mác, dù sao nó thật sự không nấu ăn ngon như Lâm Mộc.

“Casso, cậu phải đồng ý với tôi một chuyện.” Cầu Cầu còn thật sự nhìn Casso.

“Cái gì? Cậu nói đi!”

“Không được nói chuyện tôi biết nói cho người khác, nhất là chủ nhân của tôi. Cái này coi như là bí mật của hai chúng mình, không được nói với bất cứ người nào.” Nếu nó biết ngoéo tay, nhất định sẽ vươn móng tay nhỏ bé của nó ra, dù sao, làm sủng vật chính là mục tiêu của nó.

Nghĩ đó là bí mật của hai đứa nó, ai cũng không biết, đó không phải là do nó và Cầu Cầu là bạn tốt nhất sao. Casso vui vẻ đồng ý.

Hai người bọn nó có bí mật chung nên có vẻ thân mật hơn, cho dù là đến sơn cốc có phòng ngủ, Cầu Cầu và Casso cũng ngủ cùng nhau.

Nhưng mà vẫn có giận dỗi, ví dụ như hiện tại, Cầu Cầu không thèm để ý đến Casso, Casso cũng không nguyện ý đi theo Lâm Mộc lên núi.

Thật ra nguyên nhân hai đứa nó giận nhau cũng đơn giản lắm.

Cầu Cầu cùng Casso nằm sấp trong một động của núi nhỏ, sơn động này rất nhỏ, cách động muối rất gần, nơi này bọn nó phát hiện vào mùa mưa. Nơi này cũng thành căn cứ bí mật của hai đứa nó.

“Cầu Cầu, cậu là thú nhân nhỉ?” Casso biết con thú biết nói không phải là con thú bình thường.

“Tôi không biết.”

“Nếu Cầu Cầu là giống cái thì tốt rồi, như vậy tương lai có thể làm bầu bạn của tôi.” Lúc này nó đột nhiên nghĩ đến, hai thú nhân cũng có thể kết làm bầu bạn, đang muốn nói thì chợt nghe Cầu Cầu hừ một tiếng.

“Mới chẳng thèm làm bầu bạn của cậu đâu, nhìn bộ dáng béo tròn của cậu kìa, khẳng định không có lợi hại như tộc trưởng. Muốn tìm bầu bạn cũng phải tìm Patrick, hắc hắc.” Patrick là tộc trưởng, làm tộc trưởng có thể ăn những thứ tốt nhất.

“Nhưng mà chú Patrick là bầu bạn của Lâm Mộc, cậu không thể cướp bầu bạn của chủ nhân.” Casso rất tức giận.

“Tôi cũng không tìm cậu.”

“Tôi cũng lợi hại mà, tôi là sói có cánh, tương lai tôi lợi hại biết bao nhiêu thì cậu nhìn phụ thân tôi sẽ biết.”

“Khẳng định không lợi hại bằng tộc trưởng.”

Casso biết mình cho dù lớn lên cũng không lợi hại bằng Patrick, thấy Cầu Cầu một bộ không phải Patrick thì không lấy chồng (có hả?), tức giận bỏ chạy.

Thấy Casso chạy, Cầu Cầu quơ móng vuốt nhỏ “Quỷ hẹp hòi.” Nó quỳ rạp trên mặt đất “Kết làm bầu bạn với Casso…..” Nghĩ lại Casso bình thường hay chăm sóc nó, còn nghe lời nó nói, còn làm món ăn cho nó, có gì ngon cũng cho nó trước, Cầu Cầu cảm thấy thật ra có thể suy xét. (Cầu Cầu à, mày còn chưa đến bốn tuổi đó)

Khi Cầu Cầu trở về, phát hiện Casso đang giận dỗi, không để ý đến mình. Cầu Cầu cũng là một con thú ngạo kiều, cậu không để ý đến tôi thì tôi không thèm để ý đến cậu đâu. Cho nên hai đứa chiến tranh lạnh.

Cầu Cầu cảm thấy ngày hôm sau Casso sẽ giống như mọi khi đến tìm nó giải thích, rồi nó sẽ tha thứ cho, không nghĩ đến Casso vẫn đang tức giận. Cầu Cầu cũng tức giận, nhưng mà Casso không để ý đến nó làm cho nó buồn bã.

Thời điểm đi theo Lâm Mộc trở về, nó nhìn thấy Casso nằm trước cửa không có ý hòa thuận với nó. Cầu Cầu tức giận chạy đi.

Thật ra Casso cũng hối hận khi làm cho Cầu Cầu tức giận, nhưng Cầu Cầu luôn không để ý đến nó, nó cũng không biết nên làm gì đây. Hơn nữa rõ ràng là lỗi của Cầu Cầu. Nhưng mà hiện giờ thấy nó trở về nhìn thấy mình lại bỏ chạy, Casso vẫn lo lắng đuổi kịp.

Cầu Cầu chạy đến trong động ở núi nhỏ sinh hờn dỗi, Casso lại đối với nó như thế, Casso đáng giận nhất.

Casso thấy Cầu Cầu nằm trong ổ cỏ tranh giấu đầu đi, tiến lên “Cầu Cầu”

“Không phải cậu không để ý đến tôi sao? Hiện giờ tôi cũng không để ý đến cậu.” Tiếng của Cầu Cầu truyền ra từ trong cỏ tranh, có chút buồn bã.

“Cậu nói muốn cùng chú Patrick kết làm bầu bạn nên tôi tức giận.”

Cầu Cầu ngẩng đầu “Tôi đâu có nói muốn kết thành bạn lữ với Patrick đâu. Không có!”

Không có là tốt rồi, Casso vui vẻ. Khi nghĩ đến cầu Cầu cũng nói không kết thành bạn lữ với nó cũng không vui nổi. “Cậu còn nói không kết làm bạn lữ với tôi.”

Cầu Cầu xấu hổ cào lông của mình “Muốn làm bầu bạn của tôi, về phải đem tất cả món ngon cho tôi mới được.”

Điều kiện này rất đơn giản, hiện giờ có gì ngon Casso cũng cho Cầu Cầu mà.

“Được.” Casso cũng đồng ý “Cầu Cầu, chúng ta quyết định, chờ tôi trưởng thành, cậu liền làm bầu bạn của tôi.”

Cầu Cầu thẹn thùng, nhỏ giọng đồng ý. Casso rất vui vươn đầu lưỡi liếm nó.

“Hiện giờ mình cũng có bầu bạn rồi.”

Cho nên nói, thú nhân từ nhỏ tìm bầu bạn đúng thật là truyền thống.
Bình Luận (0)
Comment