Bỏ Mặc Người Đàn Ông Kia

Chương 7.2

Sau khi bày tỏ thành ý với nhau, tình yêu của Triệu Nghị Nhiên và Lưu Mỹ Châu cứ tiến triển như vậy, mặc dù không thể hẹn hò giống như tình nhân, nhưng có hai vị trợ lý làm lá chắn, tăng ca là lý do hẹn hò tốt nhất. Phòng nghỉ trong phòng làm việc cũng phát huy công dụng, hơn nữa cái giường chỉ dùng để ngủ trước kia, bây giờ đã thêm vài chức năng, có thể là tĩnh hoặc động.

Đã lâu chưa ăn mặn, anh liền thăm dò khắp cơ thể cô, lại chậm chạp không dám đột phá cửa ải cuối cùng, tuy cô giống như không có ý từ chối nhưng anh vẫn cố nhịn đến đầu đầy mồ hôi, vui vẻ mà khổ sở, cũng là một sự hưởng thụ thôi.

Buổi sáng cuối tuần, Lưu Mỹ Châu nói với cha mẹ mình đã đăng ký ba khóa đào tạo lái xe, nếu hai khóa trước đều không thể để cô thi lấy bằng thành công, đương nhiên phải quá tam ba bận rồi, cho mình thêm một (lại một) cơ hội nữa, đến khi thi đỗ.

Chỉ là cô chưa nói thầy dạy mình chính là Triệu Nghị Nhiên đại thiếu gia, sau khi ra cửa cô liền đi tới trạm xe bus, an vị trên xe của bạn trai, một đường suôn sẻ đến vùng ngoại ô, tìm bãi đất trống từ từ luyện tập, tránh cho thương tổn người, xe hoặc kiến trúc ở trên đường.

"Mỹ Châu...." Sau nửa tiếng dạy học, sắc mặt Triệu Nghị Nhiên cũng thay đổi.

"Thật xin lỗi, có phải em vụng về lắm không?" Lưu Mỹ Châu cực kỳ xấu hổ, bởi vì cô đã luyện quay xe đến lần thứ chín, đuôi xe vẫn bị quẹt xước rất chuẩn xác.

''Em không phải nói xin lỗi, anh chỉ muốn hỏi em, tại sao nhất định phải thi được bằng lái? Thật ra thì không biết lái xe cũng không sao." Anh cũng không muốn hắt cho cô một gáo nước lạnh, mỗi người đều có sở trường riêng, cô cần gì miễn cưỡng mình lại hành hạ xe chứ?

Nội tâm cô rối rắm một hồi, không đủ can đảm để thừa nhận. "Bởi vì....Nếu ngày nào đó anh uống say, hoặc là quá mệt mỏi thì em có thể lái xe đưa anh về."

"Trong nhà và công ty đều có tài xế, nếu không thì có thể bắt taxi." Anh rất thiết thực nhắc nhở cô.

"Em muốn đi ra ngoài cùng anh, chỉ có hai chúng ta thôi."

Tâm ý này của cô khiến anh mềm lòng, coi như không thiết thực thì đã sao? Nếu là tâm nguyện của cô thì sao anh có thể không giúp cô thực hiện được?

"Được, anh sẽ dạy em đến khi thi được bằng lái mới thôi, nhưng em không cần lo lắng, mỗi lần học một chút thôi, tránh gây áp lực quá lớn cho mình."

"Nếu phải học ba năm, năm năm thì sao?" Cô vô thức nổi lòng tham, hi vọng tương lai ba năm, năm năm cũng vẫn được anh chỉ dạy.

"Không thành vấn đề, em có thể dùng nụ hôn làm học phí, anh rất vui lòng làm thầy dạy riêng của em."

Giọng điệu nhẹ nhàng của anh chọc cô bật cười, lập tức tiến lên trước hôn nhẹ lên mặt anh.

"Đây là học phí hôm nay, cám ơn thầy giáo ạ."

Đầu tiên anh kéo phanh xe, bảo đảm hai người trong xe an toàn, mới ôm cô lên chân mình, cười xấu xa nói: "Thu học phí trước rồi dạy sau, anh thu trước một tháng học phí."

"Hả?" Cô còn chưa kịp phản ứng, đã bị anh chận lại đôi môi, sau đó lửa nóng lan tràn như bình thường, trừ hôn môi anh còn phải vuốt ve, áo cô rất nhanh bị mở ra, váy cũng bị kéo đến ngang hông, trước ngực đều là dấu hôn của anh, thật may là anh còn nhớ rõ phải trừ cổ cô ra, tránh cho "gieo xuống dâu tây" bị người phát hiện.

Mỗi lần anh đều tỏ ra vẻ đói khát, cô hoài nghi không phải là anh nhịn lâu rồi chứ? Dĩ nhiên cô sẽ không ngốc đến mức nghĩ anh còn là xử nam. Dù sao anh đã 28 tuổi rồi, trước kia cũng từng có bạn gái, chỉ là khi được ăn thì rất dễ hay đói. như đối với khối thịt không phải là mỹ vị như cô, anh cũng sẽ thưởng thức hương vị mới.

"Nghị Nhiên, đừng như vậy, thật là ngứa...."

"Thật sao? Anh xoa xoa giúp em sẽ không ngứa nữa."

Mới là lạ, càng ngày càng ngứa, càng ngày càng muốn bị chiếm lấy, nhưng cô biết ranh giới cuối cũng của anh, bất kể ra sao cũng sẽ không ăn sạch cô. Có thể là vì cô còn nhỏ, cũng có thể là cảm giác đạo đức của anh, nên dùng phương thức này để tôn trọng tình cảm của bọn họ.

"Nghị Nhiên, thật ra thì em có thể...." Cô đã học được chút kinh nghiệm từ bạn bè, quan niệm của cô cũng không quá cổ hủ, chỉ cần là cùng với anh, cô cảm thấy làm sao cũng được.

"Không được, ít nhất phải đợi đến lúc em tròn hai mươi tuổi, hoặc là lúc chúng ta kết hôn." Đối với người phụ nữ khác anh có thể không quan tâm, nhưng Mỹ Châu ngoại trừ là bạn gái còn như em gái anh nữa, cũng không thể vì cô nhỏ tuổi mà bắt nạt cô.

Nghe được những lời này, cô không nhịn được âm thầm thở dài, ai biết lúc nào bọn họ mới có thể kết hôn? Càng không biết có thể kết hôn được hay không?

"Em là sợ anh nhịn quá vất vả......"

"Anh không phải là người nặng ham muốn, không sao đâu."

Cô không khỏi lộ ra vẻ mặt hoài nghi, bởi vì mỗi lần hai người ở cùng một chỗ thì đều đối vừa hôn vừa sờ cô, còn bày ra dáng vẻ đói khát khó nhịn, không hề giống như người thanh tâm quả dục.

Suy nghĩ của cô đều viết hết trên mặt, anh xoa bóp mặt cô cười nói: "Đừng nhìn anh như vậy, còn không phải là em hại anh sao?"

Nhắc tới cũng kỳ lạ, anh không hề hay biết bản thân lại có ham muốn mãnh liệt đến vậy, mỗi lần đụng vào đều muốn ăn sạch cô, cứ tiếp tục như vậy, đừng nói lý trí của anh không thể chờ nữa, mà ngay cả quái vật trong quần anh cũng muốn phun lửa.

"Ách....Em giúp anh nhé?" Cô nghe bạn học nói có mấy loại phương pháp, nên sẽ không quá khó đi?-lequyd0- Dù sao có anh dạy dỗ cô liền tin tưởng vào năng lực của anh, có ngốc đến đâu vẫn học được.

"Được...." Khi cô dùng ánh mắt ngây thơ dịu dàng nhìn anh thì anh hoàn toàn không thể từ chối yêu cầu của cô, trời mới biết có người đàn ông nào từ chối được?

Vì vậy, bên trong buồng xe kín mín ngoại trừ tiếng dương cầm êm dịu còn có thêm tiếng thở dốc cùng âm thanh rên rỉ, cô gái không quá chắc chắn hỏi: "Như vậy có thể chứ? Có dùng sức quá không?"

"Sẽ không, em làm rất khá, còn tốt hơn nhiều so với em học lái xe...." Người đàn ông vô cùng vui mừng khích lệ cô, cầm tay lên xuống liên tục.

Vốn là muốn học lái xe cho tốt, kết quả lại biến thành một hồi "xe chấn", tuy không có súng thật đạn thật xông pha thành công, nhưng ít nhất vẫn học được cái nọ cái kia, hôm nay cũng không tính là đi về tay không. Thật sự chúc mừng lão gia, chúc mừng phu nhân, thật quá đáng mừng!

Hai năm trôi qua giống như một cái chớp mắt, gian tình (chính là tình yêu chưa công khai) của Triệu Nghị Nhiên và Lưu Mỹ Châu vẫn chưa bị phát hiện, Kiều Đan Thư và Kha Bỉ Hào cũng tự nhận mình có công vĩ đại, trêu đùa yêu cầu Triệu Nghị Nhiên trả "phí bịt miệng ". Không ngờ Triệu Nghị Nhiên lập tức đồng ý, tự móc tiền túi phát hai bao lì xì lớn, bởi vì kế hoạch dẫn bạn gái nhỏ của anh "cải trang vi hành", còn cần hai vị trợ lý "giúp đỡ đặc biệt."

Phòng chủ tịch (đúng vậy, tổng giám đốc Triệu của chúng ta đã lên cấp thành chủ tịch Triệu, đúng vào nửa tháng trước), hôm nay lúc bốn người đang cùng ăn cơm trưa thì Triệu Nghị Nhiên liền tuyên bố tin đi công tác.

"Thứ tư tuần sau tôi dẫn theo Mỹ Châu đến Nhật Bản công tác, Đan Thư và Bỉ Hào ở lại trông coi phòng chủ tịch, không thành vấn đề chứ?"

"Không thành vấn đề! Xin chủ tịch Triệu yên tâm, ngài muốn đi bao lâu đều được." Sinh đứa bé rồi trở về nữa cũng được, Kha Bỉ Hào hăng hái đáp lại, dù sao cũng là bắt bí người tay ngắn thôi.

"Xin hỏi có mấy nhân viên đi cùng? Tôi cần đặt trước vé máy bay cùng khách sạn." Kiều Đan Thư tỏ vẻ khá bình tĩnh, thật ra anh đã sớm biết hành trình lần này chỉ có hai người họ đồng hành thôi, nhưng ngoài mặt vẫn muốn đáp trả một chút.

Triệu Nghị Nhiên cũng cố tỏ vẻ nghiêm túc nói: "Ba người bên bộ phận PR, ba người bên bộ nghiệp vụ, cộng thêm tôi và Mỹ Châu, tổng cộng tám người."

"Được, tôi lập tức đi sắp xếp."

Lưu Mỹ Châu nghe vậy liền có chút mất mác, hai năm qua cô cũng từng theo bạn trai đi công tác, vừa công tác vừa hẹn hò, dưới đáy lòng cô là vô cùng nguyện ý, nhưng lần này không giống nhau, bởi vì thứ bảy tuần sau là sinh nhật cô tròn hai mươi tuổi, cô hi vọng ở cùng anh cả ngày, không muốn bị những thứ như hội nghị, tiệc xã giao và đồng nghiệp quấy rầy.

Chỉ có điều, yêu một người đàn ông như vậy thì cô nhất định phải thỏa hiệp với thực tế, không thể công khai tình yêu, không thể công tư bất phân, không thể gây thêm phiền toái cho anh. Nếu như cô không có linh hồn trọng sinh, còn cả tình cảm tích lũy hai kiếp, chỉ sợ sẽ thật sự không chống đỡ nổi.

Nói xong vấn đề đi công tác, Triệu Nghị Nhiên tiếp tục ra lệnh, giả vờ như không thấy sự mất mác trong mắt Lưu Mỹ Châu. Không ngoài dự đoán, cô liền khôi phục bình tĩnh rất nhanh, nghiêm túc ghi chép như bình thường. Thế nhưng, biểu hiện đó mới càng làm anh thêm đau lòng, đúng là một cô bé ngốc, trong hai năm qua thật thiệt thòi cho cô, nhưng mà những ngày như vậy sẽ không còn dài, anh sẽ cho cô một sự công bằng.
Bình Luận (0)
Comment