Bốn Đại Danh Gia - Ái Nữ Kiều

Chương 45.5 - Chương 45.46

Chương 45: TÌnh yêu trốn nơi nào: Phụ nữ làm vợ!(2)

“Liên Kiều tiêu thư, cô muốn xuống nước học bơi ?”

Đứng ở bên cạnh bể bơi, bảo an xấu hổ nhắc nhở cô, hắn thật sự chưa từng thấy qua người nào học bơi lội như vậy, đem mình bọc như cái bánh trưng không nói tới, còn đặt biệt khoa trương đem một cái phao cứu hộ trên lưng, đây mà gọi là học bơi lội sao?

Liên Kiều vẻ mặt khẩn trương nhìn mặt nước, lại ngửa đầu lên, làm bộ như không thèm quan tâm nói:”Ai nói tôi muốn học bơi? Tôi căn bản là sẽ xuống nước, chỉ là …….chỉ là…”

“ Chỉ là cái gì?”

Một cỗ âm thanh trầm thấp ngắt lời cô nói, bóng dáng cao lớn như pho tượng đúc xuất hiện trên bờ.

“ Hoàng Phủ tiên sinh!”, bảo vệ vội vàng cúi người.

“ Được rồi, cậu lui đi!” Hoàng Phủ Ngạn Tước ra lệnh.

“ Dạ vâng”. Bảo vệ nhận được mệnh lệnh, rất nhanh rời khỏi bể bơi.

Liên Kiều ngẩng đầu, híp mắt nhìn người đàn ông cao lớn trước mặt, ánh mắt trời chiếu trên người anh khiến anh xinh đẹp như thiên thần.

Hoàng Phủ Ngạn Tước nhìn Liên Kiều một bộ dương dương tự đắc, không khỏi cười nhạt:”Nha đầu, cô quyết tâm nhưng lại nhát như vậy, làm sao để thắng được Judy đây?”

Anh biết Judy là tử huyệt của Liên Kiều, chỉ cần nhắc tới tên này, Liên Kiều sẽ bị kích thích.

Quả nhiên, Liên Kiều vừa nghe xong, từ bên cạnh hồ bơi đứng lên, bàn tay nhỏ bé lập tức nhéo cổ áo Hoàng Phủ Ngạn Tước

“ Anh chính là đã đáp ứng tôi, nhất định phải dạy tôi học bơi, nếu không_____-nếu không chính là tiểu Cẩu, tiểu Cẩu anh biết không?”

(Sen: chả nhẽ dịch thẳng là chó –Min: ta thấy ý kiến đó hay)

Hoàng Phủ Ngạn Tước giơ hai tay đầu hàng:”Được rồi, được rồi, tôi đã đáp ứng, cho nên cố ý đem hội nghị hủy bỏ, đến dạy cô bơi lội, như vậy, để cô thích ứng một chút cảm giác với nước, được không?”

Nhìn cô nhu thuận gật đầu, anh xoay người rời đi.

“Đi đâu, nói giống như là ban ơn không bằng!”

Liên Kiều hướng theo bóng lưng anh làm mặt quỷ, niết một chút miệng, cô xoay người lại, nhìn ánh nắng mặt trời phản chiếu dưới mặt nước, lại khẩn trương nuốt một chút nước miếng.

“Mẹ_______mẹ cứu con______mẹ______”

Ký ức trong quá khứ phút chốc hiện về, khiến cô hô hấp đột nhiên trở nên dồn dập, cô ngồi xổm xuống, vẻ mặt tái nhợt, lại quật cường không cho nước mắt chả xuống….

Chính mình còn có thể bơi sao?

Toàn thân cô run nhẹ, thử đi đến chỗ tay vịn đạp nước, nhưng là………

Cô làm không được, thực sự không làm được.

“Nha đầu, đem áo ngoài của em cởi ra”

Ở phía sau, mệnh lệnh của Hoàng Phủ Ngạn Tuớc lần thứ hai vang lên.

Liên Kiều mãnh liệt quay đầu,rồi lập tức cúi đầu.

Trời ạ, người hắn thật sự là cao lớn!

Lúc này anh hoàn toàn không còn mặc tây trang giày da cứng nhắc, mà một thân quần bơi khiến hắn càng thêm có lực hấp dẫn trí mạng, hai chân to khỏe, lồng ngực vạm vỡ, bụng bằng phẳng, thiếu chút nữa Liên Kiều liền nhìn không có ý tứ, cùng một siêu cấp soái ca học bơi lội, ngộ nhỡ bản tính nữ sắc lang phát tác thì làm sao? Đây chẳng phải là chảy máu mũi ?

Hoàng Phủ Ngạn Tước bàn tay to đùng sức xoa một chút đầu cô, tựa như đối với một con mèo nhỏ vậy……..

“Nghĩ cái gì vậy, nha đầu, em không phải muốn học bơi lội sao?”

Nói xong, anh tự thực hành nhảy vào bể bơi trước, sau đó ngoi lên mặt nước, cực kì đẹp trai vẫy vẫy tóc, ngón tay ngoắc ngoắc ý bảo cô nhảy xuống!

“Xuống đi!”

Anh ở trong nước cất tiếng mời gọi, tựa như là hoàng tử nói với công chúa_________theo ta nhảy một điệu đi!

Đáng tiếc, từ trong miệng Hoàng Phủ Ngạn Tước lại thành mệnh lệnh, không để cho người khác cự tuyệt, một chút cũng không giống hoàng tử, Liên Kiều trong lòng căm giận.

Muốn chết thì chết đi, dù sao sớm muộn gì cũng phải trải qua.

Cô hít sâu một hơi, dùng sức day đầu một chút, đem đoạn kí ức trong trái tim băng giá xua đi, bàn tay nhỏ bé đặt lên áo khoác ngoài, chậm rãi cởi bỏ ……

Hoàng Phủ Ngạn Tước chỉ cảm thấy ánh mặt trời như muốn làm hắn hoa mắt, kì thật, nguồn sáng chân chính toàn bộ là đến từ trên bờ……

Bộ bikini màu đen bạc khiến cho một thân đường cong tuyệt đẹp hiện ra, cô chậm rãi thò người xuống nước, động tác này, không tự nhiên nắm chặt eo nhỏ nhắn , toàn bộ khe rãnh liền hoàn toàn dừng lại bên người Hoàng Phủ Ngạn Tước.

Ánh mặt trời ấm áp làm da thịt trắng tuyết, trơn láng như sữa dưới ánh sáng màu, tuy rằng vóc dáng của cô chỉ tới ngực Hoàng Phủ Ngạn Tước nhưng tỉ lệ lại thập phần cân xứng, hai chân thẳng tắp, thon dài hoàn toàn bại lộ trong không không khí, tản ra mùi sửa thơm nhàn nhạt.

Hoàng Phủ Ngạn Tuớc cảm thấy chỗ ngực vang lên, con ngươi dần trở nên thâm trầm.

“Này, Cung Quý Dương, tôi____-tôi có khi nào bị chết đuối không?”

Liên Kiều lực đều ở trên mặt nước, nhìn nước sâu như vậy, cô nơm nớp lo sợ hỏi hắn.

“Có tôi ở đây, em sẽ không việc gì!”

Hoàng Phủ Ngạn Tuớc vội vàng điều chỉnh cảm xúc nói.

Anh lắc đầu một chút, mình đang tưởng tượng gì vậy? Là lâu rồi chưa nhìn qua phụ nữ sao? Như thế nào lại đem nha đầu trước mắt này trở thành phụ nữ? Cô ấy so với mình chỉ như là nha đầu 8 tuổi, ở trong lòng anh cô vẫn chỉ là một đứa nhóc.

Nhìn bàn tay to hướng chính mình, ngón tay thon dài tuyệt đẹp, bàn tay rộng lớn lại khiến cô có cảm giác an toàn.

Liên Kiều thầm hô một tiếng, từ từ nhắm hai mắt liền nhảy xuống, ngay sau đó, liền rơi vào một lồng ngực cứng rắn rộng lớn như tượng vậy.

Đương nhiên, mùi Long Đản Hương cùng ánh mặt trời ấm áp chui vào hô hấp Liên Kiều khiến cho cô có một tia rung động khó hiểu.

Liên Kiều chậm rãi mở mắt …..

Chương 46: TÌnh yêu trốn nơi nào: Phụ nữ làm vợ!(3)

“Ô, hô_____”

Liên Kiều thế nhưng lại phát hiện một tiếng hoan hô, đáy mắt cô lóe lên một tia kinh hỉ giống như khi sắp chết có người cứu sống vậy, hai cánh tay cô gắt gao bám lấy Hoàng Phủ Ngạn Tước, hoàn toàn không ý thức giờ khắc này hành động của hai người có bao nhiêu thân mật cùng ái muội.

“Cung Quý Dương, tốt quá tốt quá, tôi còn sống…” Cô hoan hô, vẻ mặt nhảy nhót.

Hoàng Phủ Ngạn Tước vẻ mặt xấu hổ ôm cô, khẳng định chính mình không gặp phải ảo giác, tiếp xúc thân mật gần gũi như vậy, nhất là chớp mắt nhìn trong ngực mềm mại, hắn mới nhận thức, trong ngực mình là một phụ nữ .

Thân hình cô không mảy may mà kế sát chính mình, nhìn bộ dáng vừa sợ hãi, nhưng mà______

Hoàng Phủ Ngạn Tước tầm mắt lơ đãng đảo mắt qua người đang kề sát ngực mình, cô cứ như vậy mà tín nhiệm kề sát chính mình, tầm mắt chuyển tới bộ ngực đẫy đà, cùng chân dài như ngọc hạ trong nước, thoắt ẩn thoát hiện, lay động tâm hồn con người.

Mà hắn lại vừa vặn ôm phía dưới eo cô, không khó cảm nhận được sự mềm mại của quần áo bơi.

Đáng chết! Anh khẽ nguyền rủa một tiếng, vì anh cảm thấy một cỗ xúc động nguyên thủy quen thuộc xuyên qua thân thể mình, anh không thể không thừa nhận nha đầu trong ngực mình khiến anh nổi lên phản ứng. (Min: Ngựa đực! Ta hận)

“ Được rồi nha đầu, đây là bể bơi, cũng không phải biển rộng, sợ cái gì, đến đây, tôi dạy em tư thế cơ bản nhất!” Anh nhanh chóng đem Liên Kiều như con bạch tuộc từ trên người anh kéo ra, giọng điệu thoải mái nói.

Ai ngờ, anh vừa nói dứt lời, rất rõ ràng, một tia u ám từ trong mắt Liên Kiều lướt qua.

“Sao vậy, nha đầu?”

Hoàng Phủ Ngạn Tước mẫn cảm hỏi, anh có thói quen nhìn thấu tâm tư người khác, bởi vậy đối mặt với biến hóa rất nhỏ của cô, anh cũng sẽ đoán được chính xác.

“Ách, không có , không có việc gì!”

Liên Kiều vẻ mặt mất tự nhiên đáp, còn để lại cho Hoàng Phủ Ngạn Tước một lúm đồng tiền sáng lạn.

Tâm Hoàng Phủ Ngạn Tước rung động, thiếu chút nữa bị đắm chìm trọng núm đồng tiền như hoa này.

Ánh nắng chiếu xuống mặt nước, người đàn ông cao lớn cùng cô gái nhỏ bé xinh xắn trong nước biển tạo nên vẻ hài hòa, tình cảm như hoa lặng yên nở rộ…

“Nhẹ nhàng đưa cánh tay, đúng, chính là như thế, từ từ sẽ được…!”

Hoàng Phủ Ngạn Tước cẩn thận tỉ mỉ hướng dẫn Liên Kiều từng động tác, anh tận lực đem toàn bộ chú ý của mình đều đặt trên người của Liên Kiều., dạy cô học bơi.

Liên Kiều cũng cực kì nghiêm túc phối hợp, không có nghịch ngợm cũng không thấy mệt, nghiêm túc dựa theo lời Hoàng Phủ Ngạn Tước mà thực hiện động tác, cô đã có thể nắm vững một số kĩ thuật bơi.

“Nha đầu, em có thể thử xuống sâu hơn một chút!”

Hoàng Phủ Ngạn Tước trầm thấp chỉ dạy, nhìn Liên Kiều trong nước dần trở nên linh hoạt hơn, trong mắt chợt có một tia biến hóa nhìn không ra được anh nghĩ gì.

“Được!” Liên Kiều gật đầu nghe lời, tăng biên độ động tác.

Hoàng Phủ Ngạn Tước lặng yên buông hai tay cô ra, Liên Kiều lại giống ngư con cá nhỏ xuyên qua trong nước.

Tại sao có thể như vậy?

Dòng nước ôn hòa vây lấy thân thể Liên Kiều, dân dần, cô bắt đầu có một cảm giác quen thuộc, cái cảm giác này dần dần khiến cô mơ màng lần thứ hai…

Cô tựa hồ không nhận ra hai tay Hoàng Phủ Ngạn Tước đã buông ra, chính là bị một hồi kí ức dẫn dắt…

“Mẹ…cứu con…mẹ….khụ khụ….”

“Con gái, mẹ xin lỗi….thực xin lỗi….”

“Mẹ, đừng đi —— mẹ —— con sợ —— ”

Nước mắt Liên Kiều từ hốc mắt chảy ra, cùng với nước hòa chung lại một chỗ, Liên Kiều cảm thấy toàn thân mình ngày càng chìm sâu xuống, hai chân bắt đầu dần dần dừng lại, thân thể cô bắt đầu từ từ chìm xuống, dần dần mà…

Đang chăm chú nhìn Liên Kiều bơi lội trên mặt nước, Hoàng Phủ Ngạn Tước tự nhiên thấy mất bóng dáng cô, nhất thời cả kinh, nhất là nhìn thấy Liên Kiều từ từ chìm xuống, vô cùng lo lắng cùng sợ hãi chiếm cứ trong trái tim anh.

Nhanh chóng tiến đến, hai tay vững vàng đỡ được Liên Kiều đang không ngừng chìm xuống, không nói hai lời liền ôm cô vào ngực vội vàng đưa lên bờ.

“Nha đầu, nha đầu…”

Hoàng Phủ Ngạn Tước nhìn cô hôn mê bất tỉnh, đáy mắt tràn ngập lo lắng, hai tay đè lên trước ngực cô, lập tức hô hấp nhân tạo.

Vừa mới còn tốt, sao tự nhiên lại dừng động tác, thậm chí chìm xuống nước?

Không biết tại sao, một sự sợ hãi thật sâu cứ chiếm giữ tâm Hoàng Phủ Ngạn Tước, anh rất sợ cô sẽ không tỉnh lại.

“Khụ, khụ…”

Liên Kiều được Hoàng Phủ Ngạn Tước cứu, đột nhiên phát ra một tiếng ho khan, sau đó bên môi tràn ra một chút nước.

“Nha đầu, tỉnh rồi!”, Hoàng Phủ Ngạn Tước vỗ nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn đang tái nhợt của cô, vẻ mặt khẩn trương.

Liên kiều cực kì gian nan mở mắt, đôi mắt mê ly dừng ở trước mặt Hoàng Phủ Ngạn Tước, khuôn mặt trước mắt này, bộ dáng thân thiết này vô cùng đẹp trai.

Cô cười với hắn một cái, ngay sau đó lại lâm vào hôn mê.

“Liên Kiều… Liên Kiều…”

Thanh âm của Hoàng Phủ Ngạn Tước ngày càng xa…

Trong bóng đêm xuất hiện một mảnh mơ hồ không rõ, Liên Kiều nơm nớp lo sợ nhìn bốn phía, cô nhìn tới phía trước xuất hiện một vầng sáng, cô vui mừng hướng phía trước mà chạy…

Đó chính là một phòng được bố trí vô cùng tinh xảo, bên trong chạm khắc bằng vàng như cung điện hoa mỹ, bên ngoài hành lang cùng cầu thang đều lóe ra ánh kim chói mắt.

Cô có chút mê man mà nhìn tất cả trước mắt mình, chỗ này sao lại quen thuộc đến vậy…

Một luồng âm thanh trầm thấp khiến Liên Kiều chú ý, cô đi dọc theo hướng phát ra âm thanh, là âm thanh cãi nhau đầy áp lực… Âm thanh nghe rất quen thuộc.

Bình Luận (0)
Comment