Bồ Nông Nếm Thử Loài Người

Chương 19

Sau khi được cho phép, Thời Du nhanh chóng ngồi dậy kéo gối đầu đến sát bên cạnh gối của Thương Vãn Thạc, nghiêng người dựa sát vào.

Má cậu còn áp lên vai Thương Vãn Thạc, cảm giác mềm mại khiến Thương Vãn Thạc đột ngột mở choàng mắt.

Thời Du hiển nhiên còn chưa buồn ngủ, vẫn đang trong trạng thái phấn khích, thấy Thương Vãn Thạc cũng chưa ngủ, tò mò hỏi: "Thầy Thương, nhà anh giàu như vậy, sao vẫn phải đi làm?"

Trước đây khi cậu còn ở Thế giới Thủy Cầm cũng trải qua cuộc sống cơm bưng nước rót, không phải đi làm thật sự rất hạnh phúc, muốn cạp cái gì thì cạp cái nấy.

Sau khi biến thành người, được sở thú nuôi vài năm, Thời Du mới biết Thế giới Thủy Cầm lỗ vốn nghiêm trọng, đành phải trở thành con chim làm công chăm chỉ.

Chíp chíp thở dài.jpg

Thật ra Thương Vãn Thạc không cảm thấy câu hỏi này có gì xúc phạm, thong dong nói: "Đúng vậy, tôi đã chuẩn bị làm con cá muối ăn no chờ chết, kết quả ba mẹ tôi nhất quyết không đồng ý để tôi ăn bám họ, ném tôi ra ngoài đi làm."

Đặc biệt là anh và ba anh trong xương cốt vẫn còn có chút bảo thủ truyền thống, chọn phim rất kỹ, chỉ có thể đóng các vai phụ nhỏ trong những kịch bản chất lượng.

Dần dà các đạo diễn trong ngành đều khá thích anh.

Ai mà chẳng muốn có một vị Thần Tài nhận ít việc, tự nuôi sống bản thân với một chút suất diễn, có thể chi tiền bất cứ lúc nào.

"Nhưng mà cần chịu khổ thì vẫn phải chịu khổ, nếu không người ta sẽ chê cười sau lưng cậu." Thương Vãn Thạc cười lạnh một tiếng: "Bộ phim *****ên là phim gián điệp, vì một cảnh nổ mà suýt nữa mặt bị thương, trong đoàn phim còn gặp một nghệ sĩ lớn khó chịu cứ đổi kịch bản mỗi ngày, khiến tôi ngày nào cũng phải học thuộc thoại tại chỗ."

"Cuối cùng số tiền nhận được cũng không nhiều, 107 vạn."

Thời Du nghi hoặc nói: "7 từ đâu ra vậy?"

Hơn nữa 107 vạn, cũng không ít.

"7 vạn là thù lao đóng phim của tôi." Diễn viên mới cộng với việc thời lượng xuất hiện ít nên nhận cũng chẳng được nhiêu.

Thương Vãn Thạc nhắm mắt, chuẩn bị ngủ, "Sau khi phim chiếu xong, trong nhà khen thưởng 100 vạn."

Thời Du: ......

Tôi muốn liều mạng với mấy kẻ có tiền các người!

Thấy Thương Vãn Thạc thật sự buồn ngủ, Thời Du cũng không làm phiền anh nữa, vùi mặt vào gối đầu mềm mại, cũng bắt đầu mơ mộng về việc nếu có 107 vạn thì nên tiêu như thế nào.

Thương Vãn Thạc lại mơ thấy Ngư Ngư.

Có lẽ do chịu ảnh hưởng từ bộ phim trên máy bay hôm nay, nên ngay cả cốt truyện trong giấc mơ cũng bắt đầu dần dần chệch hướng.

Trong mơ, anh tự tay nuôi Ngư Ngư lớn lên, dạy nó bắt cá, dạy nó bay lượn.

Vào thời điểm đáng lẽ nữ chính của phim phải xuất hiện, cốt truyện bắt đầu tan vỡ.

Anh và Ngư Ngư cùng sống trong căn cứ bí mật trên đảo, ban đêm khi nghỉ ngơi, Thương Vãn Thạc bỗng nhiên cảm thấy có vật gì đó đè nặng lên người.

Thương Vãn Thạc mở mắt ra, thì thấy một thiếu niên xinh đẹp đang ngồi trên người mình......

"Cậu là ai?" Thương Vãn Thạc hỏi.

"Tôi là Thời Du." Thời Du trả lời, "Ngư Ngư là tôi, Thời Du cũng là tôi."

Làn gió ngày hè mát lạnh cũng không xua tan được cảm giác bức bối, vầng trăng tròn lẻ loi treo lơ lửng trên không trung, in hình bóng mình lên mặt biển.

Cả hai đều không mặc gì nhiều, Thời Du cúi người xuống, như muốn lấy lòng mà hôn lên môi Thương Vãn Thạc, nhẹ nhàng li.ếm hôn.

Cảm giác khó thể miêu tả đè ép Thương Vãn Thạc thở không nổi......

Sau đó anh tỉnh dậy, phát hiện bản thân thật sự sắp thở không nổi.

Thương Vãn Thạc mở mắt ra nhìn, thì thấy Thời Du trong hiện thực đang gối cả đầu lên ngực anh, nhưng anh không còn tâm trí để để ý đến vấn đề này nữa.

A a a a a a a!!!!

Vừa rồi nằm mơ cái quần què gì vậy?!

Nội tâm Thương Vãn Thạc điên cuồng nổ đùng đùng, như chai nước có ga bị lắc mạnh, những bọt khí trắng sắp trào ra khỏi miệng chai.

Tạm thời không nhắc đến hành vi thân mật giữa anh và Thời Du trong mơ......

Chỉ riêng việc Ngư Ngư biến thành Thời Du! Đã! Rất hoang đường kỳ quặc rồi đó!

Rèm cửa đều được kéo lại, điều hòa ở trung tâm vẫn đang thổi gió lạnh, xuyên qua khe hở lờ mờ, Thương Vãn Thạc có thể nhận ra hiện giờ trời không còn sớm nữa.

Thời Du vẫn đang ngủ rất ngon, hoàn toàn không để ý đến người đàn ông bên cạnh mình vừa nằm mơ cái gì.

Thương Vãn Thạc nhìn gương mặt ngủ say của Thời Du, nhìn rất lâu.

Sau đó chậm rãi dời tầm mắt đi.

Hôm nay nhất định là bị ám ảnh bởi tiếng "Du Du" của quý bà Lâm.

Bồ nông sao có thể biến thành người được.

Nếu bồ nông có thể biến thành người, anh liền thề độc, sau này nhất định sẽ không tùy tiện thề thốt nữa!

......

Ngủ bù cả một ngày, cả hai cuối cùng cũng lấy lại được tinh thần sau khi quay show tạp kỹ.

Đến khoảng chiều tối ngày hôm sau, Thương Vãn Thạc lái xe chở Thời Du đến nhà ba mẹ ăn cơm.

Vừa bước vào cửa, Thương Vãn Thạc bị cảnh tượng phòng khách toàn người là người dọa cho giật mình.

Cô dì nội ngoại hai bên đều kéo đến gần hết, các bác các chú cũng có mặt đông đủ, còn có đám con nít đang nô đùa trong vườn hoa sau nhà, đuổi theo con chó corgi chân ngắn mà ba anh nuôi.

Nói cái gì mà tụ họp gia đình đâu?

Này thành tụ họp gia tộc rồi còn gì?

Thời Du lập tức tái phát hội chứng sợ xã hội, bám sát bên cạnh Thương Vãn Thạc một tấc cũng không rời.

Thương Vãn Thạc vẫn duy trì phong độ chào hỏi họ hàng, đến khi nghe quý bà Lâm gọi anh qua ăn cơm mới vội vàng kéo Thời Du chạy đi.

Chủ đề trên bàn ăn không gì ngoài chuyện doanh nghiệp, Thương Vãn Thạc liên tục gắp mấy món Thời Du thích ăn cho cậu, trở thành một trong hai người duy nhất nghiêm túc ăn cơm trên bàn.

Đang nói chuyện, bàn ăn bỗng trở nên yên tĩnh, Thương Vãn Thạc ngẩng đầu lên, phát hiện mọi người đều đang nhìn mình.

Cha anh - ông Thương thấy con trai mình như vậy, nhíu nhíu mày: "Vừa rồi chúng ta nói gì con có nghe không?"

Thương Vãn Thạc cảm thấy bầu không khí không đúng, đặt đũa xuống: "Vừa rồi...... đã nói gì vậy?"

Ngay cả Thời Du cũng ngừng nhai thức ăn, bất an nhìn Thương Vãn Thạc.

"Nói là bạn từ nhỏ của cháu đã về rồi." Cô hai cười tủm tỉm nói: "Chính là cô bé hay mặc váy công chúa màu trắng trước kia ấy, gần đây con bé mới đi du học nước ngoài về, chúng ta nghĩ hay là ngày mai cháu ra ngoài gặp con bé một lần đi?"

Thương Vãn Thạc đã hiểu.

Lại bắt đầu giục cưới rồi đấy.

Anh có quá nhiều bạn từ nhỏ, lục lọi mãi trong đầu vẫn không nhớ ra người này là ai.

Thương Vãn Thạc: "Không nhớ rõ, không đi."

Quý bà Lâm vội vàng hòa giải: "Tiểu Thương bây giờ đang trong giai đoạn phát triển sự nghiệp, chuyện này không cần phải vội."

"Cũng đâu ai bắt nó phải kiếm nhiều tiền, tiếp xúc một chút thì có sao đâu." Cô hai nói.

Thương Vãn Thạc thái độ rất kiên quyết: "Con không đi, nếu bị chụp ảnh thì đối thủ không đội trời chung của con sẽ mua hot search lôi con lên đấy."

Ông Thương nhíu chặt mày: "Con không đi là vì ngày mai có kế hoạch gì sao, hay là lại định ở nhà cả ngày chỉ ăn rồi ngủ ngủ rồi ăn?"

Lịch trình sinh hoạt hàng ngày bị vạch trần, da đầu Thương Vãn Thạc tê dại, mạnh miệng đáp: "Sao có thể, mấy ngày này con đều có kế hoạch mà."

Anh vội vàng kéo lấy Thời Du, "Thời Du đến đây để Ngắm chim, mấy ngày này con phải đi cùng cậu ấy, hơn nữa cậu ấy còn nhỏ như vậy, đây lại là lần đầu đến thành phố X, con không thể bỏ mặc cậu ấy một mình được."

Thời Du hé miệng lấy hơi, vừa định nói cậu đi một mình không sao, thì tay Thương Vãn Thạc đột nhiên đặt lên eo cậu.

Cả người cứng đờ, Thời Du không dám nói tiếp nữa.

Quý bà Lâm nói: "Bọn trẻ ấy mà, hiếm khi được đi chơi cùng nhau, đừng làm mất hứng thú của chúng."

Ý định ban đầu của ông Thương cũng chỉ muốn con trai ra ngoài nhiều hơn, đừng suốt ngày ru rú trong nhà, thấy mấy ngày này anh có kế hoạch, liền không nói gì thêm.

Ngược lại là cô hai, lẩm bẩm một câu: "Hai thằng con trai, chạy ra nơi đồng không mông quạnh Ngắm chim để làm gì?"

Suy nghĩ của giới trẻ bây giờ bà chẳng hiểu nổi.

Cô hai vẫn nói: "Cháu cũng lớn già đầu rồi, cháu nhìn anh họ cháu xem, vừa mới tốt nghiệp đã có con, bây giờ cuộc sống người ta hạnh phúc viên mãn biết bao, cô bây giờ ở nhà trông cháu tận hưởng niềm vui sum vầy, khỏi phải như mẹ cháu suốt ngày rảnh rỗi chán chết, cứ đến công ty quét mặt."

Thương Vãn Thạc nói thẳng toẹt: "...... Lúc đầu hai vợ chồng người ta còn không có tiền nuôi con, chuyện cô suốt ngày đến nhà cháu xin xỏ sao không nhắc đến chút nào nhỉ. Công việc hiện tại của anh họ còn là do cháu tìm cho, cô hạnh phúc chỗ nào, hạnh phúc khi không có tiền mà còn phải nuôi con trai con dâu cháu nội hả?"

Mặt cô hai tái mét: "Cháu nói chuyện với người lớn kiểu gì thế hả?"

"Nó vốn nói chuyện kiểu đó mà!" Quý bà Lâm cười khà khà, "Chúng tôi làm gì quản được nó, bây giờ nó còn suốt ngày lên mạng cãi lộn với anti-fan đấy, cô hai cũng thật là, bao nhiêu năm rồi vẫn không rút kinh nghiệm."

Ông Thương cũng nói: "Ừm, phu nhân nhà tôi nói không sai."

Thấy hai vợ chồng đều đứng về phía Thương Vãn Thạc, cô hai tức đến mức mặt mũi méo xệch.

Thời Du nghiêng người, lén lút hỏi Thương Vãn Thạc: "Tại sao anh không đi gặp bạn hồi nhỏ vậy, tôi không sao đâu, tôi có thể tự mình đi dã ngoại mà."

Thương Vãn Thạc: "Cậu không được đi một mình."

Thời Du đành phải ngoan ngoãn ngồi lại: "Ò."

Bầu không khí có hơi kỳ lạ, cô cháu gái đang chơi ở bên ngoài đột nhiên ôm một con thú bông bồ nông, còn cầm điện thoại chạy vào tìm Thương Vãn Thạc.

"Chú nhỏ ơi!" Cô bé tết hai bím tóc nhỏ, đưa điện thoại cho Thương Vãn Thạc xem, "Chú đã bế Ngư Ngư rồi phải không? Cảm giác khi bế Ngư Ngư thế nào, có phải mềm nhũn không ạ."

Cháu gái nhỏ đang thay răng, nói chuyện vẫn còn chút đớt đớt không rõ.

Thời Du nghe thấy tên mình, tầm mắt hạ xuống, đối diện với ánh mắt của bản thân dư.ới dạng thú nhồi bông trong lòng cô bé.

Thời Du: "......"

"Mấy ngày trước mẹ bảo con biểu diễn một chút là vì cái này đây." Quý bà Lâm cười nói: "Đồng Đồng rất thích bồ nông, mấy năm trước khi đi Thế giới Thủy Cầm còn bị Ngư Ngư cạp nữa đấy."

Đôi mắt Thời Du hoảng loạn trong thoáng chốc, hình như thật sự đã bới ra được chút ký ức nào đó trong não.

Số người cậu từng cạp không có nhiêu, vì vậy ấn tượng về những người cậu cạp đều khá sâu sắc.

Cô bé này khi đó ăn mặc giống như một chiếc bánh ngọt nhỏ vậy, dễ thương vô cùng, hơn nữa lúc đó cậu còn chưa hóa hình, vẫn giữ phương thức tư duy của loài chim, trong một phút không kiểm soát được cái mỏ rộng của mình (......)

Chỉ nhớ là lúc đó cô bé khóc rất to.

Không ngờ Thương Vãn Thạc còn có thể gặp người cùng chung cảnh ngộ với anh ở đây.

Anh dịu dàng nói: "Ngư Ngư rất nhẹ, bế lên rất mềm, mà lại còn rất ngoan nữa."

Vốn từ nghèo nàn nên chỉ có thể liên tiếp dùng ba chữ "rất".

Cháu gái nhỏ: "Woa woa ——"

"Vậy chú bế kiểu gì ạ." Cháu gái nhỏ dò hỏi tới cùng.

Thương Vãn Thạc: ......

Còn có thể bế kiểu gì nữa, cứ thế bế lên thôi.

Chẳng lẽ anh còn phải tìm một con bồ nông thị phạm ngay tại chỗ?

Họ hàng thân thích có mặt đều cười híp mắt nhìn hai người.

Thương Vãn Thạc đành phải đứng dậy: "Dù sao lúc ấy...... Ngư Ngư cắn máy ảnh của người ta không chịu thả ra, nên chú liền đến khuyên nó, sau khi khuyên xong thì đưa nó về Công viên Bồ Nông."

Anh ngó trái ngó phải, chuẩn bị tiện tay tìm một công cụ, thì thấy Thời Du mang vẻ mặt chột dạ.

Ma xui quỷ khiến vươn tay ra.

Thời Du còn chưa kịp phản ứng, đã cảm thấy hơi thở của anh chàng kia đột nhiên áp sát, thân thể chợt nhẹ bẫng, bản thân trực tiếp bị bế ngang người lên.

"Chính là như thế này."

Khoảng cách quá gần, cậu thậm chí có thể cảm nhận được độ rung từ ***** Thương Vãn Thạc khi nói chuyện.

Thương Vãn Thạc rất nghiêm túc nói: "Chính là bế lên như thế này."

Toàn bộ phòng ăn đột nhiên chìm vào sự im lặng chết chóc nghẹt thở.

___

Lời tác giả: Tiểu Thương lại tiếp tục ngáo đá.

Bình Luận (0)
Comment