Bồ Nông Nếm Thử Loài Người

Chương 58

Thương Vãn Thạc thực sự vẫn chưa nghĩ kỹ.

Đoán chừng đến lúc đó sẽ phải mời rất nhiều người, đặc biệt là Lão Thạch, nhất định phải ngồi ở bàn chính.

Anh nghĩ nghĩ một lúc, rồi nói với ông Thương: "Để lát nữa con bàn bạc với Du Du một chút."

"Ừm, đấy là việc các con cần lo nghĩ." Ông Thương nói: "Ba mẹ sẽ không can thiệp vào chuyện này nhiều."

Khi Thương Vãn Thạc bước ra khỏi thư phòng, đúng lúc thấy quý bà Lâm bế chó đi lên.

Anh vô cùng thích thú trêu đùa chó nhỏ một chút, vươn ngón tay ra lắc lắc trước mặt corgi, ánh mắt corgi cũng di chuyển theo ngón tay.

"Con và Du Du bắt đầu ở bên nhau từ khi nào vậy?" Quý bà Lâm đột nhiên hỏi nhiều một câu.

Thật ra cũng không phải bà thích hóng chuyện của con trai, chỉ là sau khi nói chuyện phiếm với Thời Du bà mới biết...... Thời Du vừa mới thành niên không lâu.

"Chính là sau buổi tụ tập lần trước á." Thương Vãn Thạc ngơ ngác, "Mẹ, có chuyện gì vậy?"

Muốn tổ chức đám cưới cũng cần phải đủ 20 tuổi à?

Quý bà Lâm muốn nói lại thôi: "Không có gì."

Còn tưởng hai đứa ở bên nhau lâu rồi......

"Khoảng thời gian tới khá bận rộn đấy, còn phải dẫn Du Du đi gặp một lượt các cô các chú của con." Quý bà Lâm thầm nói một câu: "Lần trước cô hai con còn móc mỉa con thế này thế nọ, lần này không thể mời gia đình họ đến, nếu không Du Du vô duyên vô cớ phải chịu uất ức, cũng tội nghiệp lắm."

Thương Vãn Thạc gật gật đầu: "Con biết rồi."

Anh muốn kết hôn với Thời Du, chắc chắn phải dẫn Thời Du gặp qua họ hàng thân thích.

Tất nhiên, có một vài người không cần thiết phải gặp thì khỏi cần gặp.

Sau khi tiễn quý bà Lâm và ông Thương, Thương Vãn Thạc trở về phòng, thấy Thời Du đang cầm ống nhòm, nằm trên ghế dài, tìm kiếm mấy chú chim nhỏ hoạt động về đêm.

Thương Vãn Thạc kể lại tỉ mỉ toàn bộ cuộc trò chuyện vừa rồi cho Thời Du.

"...... Vậy nên, bên phía em em định mời những vị khách nào?"

"Nhiều lắm!" Thời Du đếm từng người một, "Nhất định phải mời giám đốc của Thế giới Thủy Cầm, còn có Tiểu Lý Tiểu Lưu, và các nhân viên chăn nuôi khác nữa."

Cậu thận trọng hỏi: "Em có thể mời bạn bồ nông của em tới không? Chỉ mời một con thôi, chính là Trần Khương."

Một con bồ nông xuất hiện giữa đám cưới?

Thật ra mời thì có thể mời, nhưng mà......

"Tình yêu à, để động vật được bảo vệ xuất hiện tại đám cưới, em làm anh hơi khó xử á." Thương Vãn Thạc nhìn Thời Du nói, "Nhưng chúng ta có thể bỏ tiền ra, thêm đồ ăn cho tất cả bồ nông, coi như mời chúng cùng ăn tiệc."

Thời Du chấp nhận rất sảng khoái: "Như vậy cũng được."

Thương Vãn Thạc lại hỏi: "Hôn lễ của chúng ta nên tổ chức ở đâu? Sơn trang hay biển đảo?"

"Hai nơi này có gì khác nhau không?"

Thương Vãn Thạc suy nghĩ một lát: "Một nơi ăn cá biển, một nơi ăn cá sông."

Thời Du lập tức ôm lấy anh: "Em muốn ăn cá biển!"

OK, hôn lễ biển đảo.

Độ hot từ việc hai người công khai mối quan hệ dần dần lắng xuống, ngoài vài người trêu ghẹo kiểu "Thương Vãn Thạc và Du Du yêu nhau rồi, vậy Ngư Ngư phải làm sao?", còn có mấy người hóng hớt, đánh cược liệu nhà họ Thương có chấp nhận Thời Du hay không.

Vì vậy, khi tin tức về việc hai người chuẩn bị tổ chức hôn lễ lan truyền, không ít người nghĩ đó chỉ là tin đồn.

Vài người có mối quan hệ đi hỏi chuyện nhà họ Thương, sau khi nhận được thông tin xác thực, lại gây ra một trận sóng to gió lớn trên mạng.

Thương Vãn Thạc và Thời Du thực sự đang chuẩn bị kết hôn, hơn nữa nhà họ Thương còn cực kỳ coi trọng hôn lễ này, chuẩn bị phô trương rất lớn.

Còn thời gian cụ thể tổ chức khi nào, thì phải đợi đến sang năm.

Ông Thương cũng nghẹn trong lòng đã lâu, để thể hiện sự coi trọng đối với Thời Du, nên những nghi lễ cần có đều phải có...... đính hôn, trao đổi sính lễ, rồi đến kết hôn, một quy trình nào cũng không thể thiếu.

Nhưng trước hết, Thương Vãn Thạc và Thời Du còn phải hoàn thành công việc trong tay.

Bởi vậy, khi Thương Vãn Thạc và Thời Du tham gia kỳ cuối cùng của chương trình <Cùng đến đây Ngắm chim nào>, Thương Vãn Thạc thuận tay gửi thiệp mời cho vài vị khách quý, cũng nhận được lời chúc phúc từ họ.

Chủ đề của kỳ lần này đúng như dự đoán từ trước của Thương Vãn Thạc, là "Tử vong".

Tử vong luôn là một chủ đề rất nặng nề, Tiểu Lý dẫn họ đến một nơi du khách không được phép vào.

Đó là khu dưỡng lão cho bồ nông trong công viên.

Nơi này được dọn dẹp rất sạch sẽ, là nơi ở của những con già yếu bệnh tật. Vừa bước vào, Thương Vãn Thạc liền che mắt Thời Du lại.

Anh nhìn thấy một con bồ nông bị rách túi cổ họng.

Thời Du lặng lẽ kéo tay Thương Vãn Thạc xuống một chút, ngay tức khắc cũng nói không nên lời.

Chiếc "giỏ đựng cá" dùng để bắt cá thường ngày nay bị rách nhiều lỗ lớn, chỉ nhìn thôi cũng thấy đau.

"Đây là một con bồ nông hoang dã được cứu trợ." Tiểu Lý nhìn nó một cái, cũng không đành lòng mà dời ánh mắt đi, "Một số người sau khi câu cá xong, vứt móc câu bừa bãi, khiến bồ nông vô tình nuốt phải, làm rách túi cổ họng. Điều này ảnh hưởng đến khả năng bay lượn của nó, suýt nữa thì nhiễm trùng."

Mặc dù được cứu trợ, nhưng nó cũng chỉ có thể tiếp tục tồn tại nhờ sự giúp đỡ của con người.

Ở đây còn có rất nhiều bồ nông như vậy.

Càng đi sâu vào trong, càng trở nên yên tĩnh.

"Những con bồ nông bên trong đã bước vào giai đoạn tuổi già, bắt đầu dưỡng lão rồi."

"Tuổi thọ của bồ nông hoang dã hiện tại đạt kỷ lục dài nhất là 26 tuổi, trong khi bồ nông được nuôi trong sở thú có thể sống đến 60 tuổi." Tiểu Lý nói: "Vì vậy, tôi còn phải gọi vài đứa ở đây là ông bà nữa đấy."

Thời Du nắm lấy tay Thương Vãn Thạc, nhìn thẳng vào mắt anh: "Anh yên tâm, bây giờ em là con người rồi, tuổi thọ cũng dài giống như anh."

Thương Vãn Thạc mỉm cười, nắm chặt bàn tay cậu.

Anh không quan tâm đến cái gọi là tử vong, cùng lắm thì đến lúc đó trộn lẫn tro cốt của anh với tro cốt của Thời Du lại với nhau, cùng chôn ở một chỗ, như vậy sẽ có thể ở bên nhau mãi mãi.

Đương nhiên...... mấy lời đại nghịch bất đạo như vậy, Thương Vãn Thạc dĩ nhiên không dám nói với ông Thương, nếu không chắc sẽ bị ông Thương đập chết một trận.

Nghe Tiểu Lý giới thiệu, Thương Vãn Thạc quan sát những con bồ nông đang dưỡng lão ở đây, bỗng nhiên thấy một con bồ nông cái ở góc phòng.

Ở bên Thời Du cũng lâu rồi, Thương Vãn Thạc có thể phân biệt được ngoại hình của bồ nông đôi chút.

Con bồ nông cái này, trông rất giống Thời Du.

Thời Du chú ý đến ánh mắt của anh, mím môi: "Đây là mẹ em."

Thương Vãn Thạc khẽ "À" một tiếng: "Trông thực sự rất giống em."

Tiểu Lý mở cửa ra, cho phép hai người tiếp xúc với con bồ nông này: "Mẹ của Thời Du tên là Hổ Lông Vàng."

Thương Vãn Thạc: ?

Một con bồ nông, tên là Hổ Lông Vàng?

(Hổ Lông Vàng*: 金丝虎, cũng là biệt danh hồi xưa của mèo cam :D)

Thương Vãn Thạc cạn lời nói: "Cách các anh đặt tên rất...... độc đáo."

"Chủ yếu là vì hồi còn trẻ nó cực kỳ hổ báo, cứ gặp người là cắn." Tiểu Lý nói, hình như nhớ lại điều gì đó, run lên một chút.

Hiện tại con bồ nông hổ báo cáo chồn đó đang nằm yên lặng trong tổ của mình, nghe thấy tiếng động cũng chỉ mở to mắt ra, nhìn chằm chằm vào Thời Du.

Thế giới Thủy Cầm đến nay vẫn chưa nghiên cứu ra tại sao Thời Du lại từ bồ nông biến thành người...... Đối với mẹ của Du Du, cũng chỉ có thể chăm sóc kỹ hơn.

"Lúc trước, tên kia lợi dụng lúc Hổ Lông Vàng không có trong tổ, lén lấy một quả trứng ra ngoài." Tiểu Lý bất đắc dĩ nói: "Khi tôi muốn đặt trứng lại, Hổ Lông Vàng cứ đuổi theo cắn tôi, không còn cách nào khác, đành phải mang Du Du về để các nhân viên chăn nuôi chúng tôi ấp nở nhân tạo."

Thời Du ngồi xổm xuống, duỗi tay vuốt vuốt đầu bồ nông, không nói một lời.

Tiểu Lý: "Lấy ví dụ thế này đi, nếu một đứa trẻ sơ sinh bị tráo đổi, bị bế đi một khoảng thời gian rồi mang trả lại, người mẹ cũng rất khó phân biệt được con mình, đây cũng là một chuyện vô cùng bất đắc dĩ."

Thương Vãn Thạc: "Vậy tên buôn lậu chim đó giờ đi đâu rồi?"

"Ngồi tù, bị kết án mười năm."

Chuyện của quá khứ không tiện nói nhiều, Tiểu Lý lặng lẽ lui sang một bên, chậm rãi ngắm nhìn Thời Du và Hổ Lông Vàng.

Phản ứng của bồ nông cái hơi chậm chạp, ánh mắt dừng trên người Thời Du, nhìn rất lâu.

"Bây giờ con sắp kết hôn rồi." Thời Du khẽ nói: "Vì con đã biến thành con người, không thể tìm bồ nông để kết hôn, cho nên bạn trai của con cũng là con người."

"Chúng con không có khả năng đẻ trứng, nên chắc là mẹ sẽ không thể thấy được em bé bồ nông do con sinh ra."

Bồ nông bỗng nhiên khẽ động đậy, đặt cái mỏ lên cánh tay Thời Du, nhẹ nhàng kẹp một lúc.

Tiểu Lý nhỏ giọng nói: "Tất nhiên, Hổ Lông Vàng có thể sinh ra Thời Du, chắc chắn nó cũng có điểm đặc biệt hơn người, biết đâu bây giờ nó đã nhận ra Thời Du rồi đấy."

Thương Vãn Thạc cảm khái muôn phần: "Điều kiện ở viện dưỡng lão của mẹ quá đơn sơ, để tôi cấp kinh phí tân trang lại một chút."

"Viện dưỡng lão, viện dưỡng lão gì cơ?" Biểu cảm Tiểu Lý có hơi kỳ quái: "Hổ Lông Vàng còn trẻ lắm, nó được đưa vào đây tại vì nó đánh lộn với mấy con bồ nông khác nên bị thương ở chân."

"Con bồ nông đánh lộn với nó đang ở trung tâm điều trị, hai đứa này cứ thấy mặt đứa kia là lại cắn cổ nhau, không còn cách nào khác chúng tôi đành phải cách ly tụi nó, đưa Hổ Lông Vàng đến đây."

Thương Vãn Thạc: "......"

Xin lỗi mẹ, mẹ đúng là hổ thật.

Sau khi Thời Du nói chuyện với mẹ bồ nông của mình xong, hai người cùng nhau rời khỏi nơi này.

Thương Vãn Thạc rõ ràng có thể cảm nhận được tâm trạng của cậu bạn trai nhỏ đang xuống dốc, an ủi nói: "Không sao đâu, sau này chúng ta có thể đến thăm thường xuyên hơn."

Thương Vãn Thạc không quên lời đã hứa với Thời Du, bỏ tiền thêm đồ ăn cho bồ nông ở đây.

Hai người thay đồ bảo hộ xong, dưới sự giúp đỡ của một số nhân viên chăn nuôi, vận chuyển từng thùng thịt cá đến bờ hồ.

Có không ít bồ nông tụ tập lại đây.

Hình thể của mấy con bồ nông này lớn hơn Thời Du nhiều, Thương Vãn Thạc cảm thấy chỉ cần chúng nó xòe một cánh ra thôi là có thể tát anh bay mất tiêu.

Mọi người cùng nhau phân phát bữa ăn thêm ngày hôm nay, Thời Du còn lén đút thêm mấy con cá cho Trần Khương.

Cảm xúc của chú bồ nông nhỏ đến cũng nhanh, đi cũng nhanh, bây giờ tâm trạng của Thời Du đã khá hơn nhiều.

Làm xong công việc, Thương Vãn Thạc rửa sạch tay, cùng Thời Du ngồi bên hồ ngắm chim.

Anh chợt phát hiện trên mặt Thời Du có một vết bẩn, gương mặt trắng trẻo dính chút bùn đất, chim nhỏ sạch sẽ trở thành chim nhỏ dơ nhèm.

Lấy khăn ướt từ trong túi ra, Thương Vãn Thạc nắm cằm Thời Du, lau sạch cho cậu.

Đột nhiên phía sau truyền đến tiếng hét chói tai không kìm nén được, hai người theo phản xạ quay đầu lại nhìn, một đám fans trà trộn trong đội ngũ mấy ông chú đi Ngắm chim, điên cuồng chụp chụp chụp hai người họ.

Thật đáng ghét, sao họ còn chụp ảnh lúc người và chim yêu đương chứ.

Thời Du ngượng ngùng quay đầu đi, Thương Vãn Thạc lại nắm cằm cậu, từ từ lau sạch mặt cho cậu.

Chị Từ dặn Thương Vãn Thạc phải hành xử kín đáo anh chẳng nghe lọt vào tai được câu nào, cười hì hì thò lại gần đặt một nụ hôn lên môi Thời Du.

Mấy người phía sau kích động đến mức suýt lật cả lan can.

Hôn xong chưa bao lâu, bên tai anh cũng bắt đầu nóng lên.

Anh giả vờ bình tĩnh nắm tay Thời Du: "Tuần trăng mật của chúng ta dài lắm, anh nhớ cuốn sách tranh chim nhỏ của em vẫn chưa điền xong, em muốn đến nơi nào Ngắm chim tiếp theo?"

Ngắm chim là một hoạt động đòi hỏi thể lực, nếu nghiêm túc làm, không thể thiếu việc trèo đèo lội suối.

Anh đã xem qua sách tranh chim nhỏ của Thời Du, kế hoạch tương lai của cậu đại khái là muốn đi khắp đất nước, cực kỳ tốn thời gian và công sức.

Đôi mắt Thời Du sáng lên: "Em muốn đi rất nhiều nơi, ngắm thật nhiều chim, anh có thể đi cùng em sao?"

"Ừm." Thương Vãn Thạc nói: "Anh có thể đi cùng em."

Nhận được câu trả lời của Thương Vãn Thạc, Thời Du lập tức chọn điểm đến *****ên cho kỳ trăng mật: "Bắt đầu từ nơi gần nhất đi, em muốn đến tỉnh T tìm hình bóng của chim Trĩ Quý Phi!"

"Được." Thương Vãn Thạc hôn lên trán Thời Du một cái, "Sau khi công việc này kết thúc, chúng ta sẽ lên đường ngay."

[Hết]

Bình Luận (0)
Comment