Bộ Sưu Tập Tội Ác

Chương 16

Trời đang mưa rỉ rả và lạnh cóng ở Newark khi chiếc máy bay đáp xuống. Annabelle với mái tóc nâu, môi son màu đỏ cherry, kính mát bóng loáng, quần áo hợp mốt và đôi giày cao gót. Ba người hộ tống cô ả đều mặc bộ vest hai mảnh không thắt cà vạt. Họ không rời khỏi phi trường cùng với nhau mà lái xe về phía nam rồi hẹn gặp nhau ở một địa điểm thuê gần thành phố Atlantic.

Trở về nơi này sau nhiều năm xa cách, Annabelle có thể thấy càng lúc mình càng căng thẳng. Lần trước, cô ta đã đi quá xa đến nỗi suýt chết. Nhưng trạng thái căng thẳng lần này cũng có thể chết dễ như chơi. Annabelle phải tin vào óc phán đoán của mình để dự báo chuyện gì sẽ xảy ra. Cô ả đã dành hai mươi năm cuộc đời mình để chuẩn bị cho thời khắc này nên không định phí phạm nó.

Cả tuần trước Annabelle đã vơ sạch tiền từ đống séc giả trong các tài khoản. Các khoản này cộng với đống tiền ban đầu lấy bằng thẻ ATM giả đã được chuyển qua một tài khoản ở nước ngoài không chịu sự chi phối của Luật ngân hàng của Mỹ. Với ba triệu đôla làm vốn cho phi vụ kế tiếp, mấy tay đàn ông trong nhóm rất hồi hộp muốn được nghe kế hoạch của Annabelle.

Nhưng tất nhiên cô ả chưa sẵn sàng nói cho cả bọn biết. Cả ngày đầu tiên Annabelle đi bộ ngoài phố, chủ đích là thăm dò các sòng bạc và bàn bạc với vài người vô danh.Bọn người đó chơi bài bạc trong khi mọi người đi làm kiếm tiền.Leo và Freddy kể cho Tony nghe chuyện phiếm về mấy độ ‘làm ăn’ ngày xa xưa của mình, không quên thêm mắm dặm muối cho thêm phần hấp dẫn.

Cuối cùng cô ta cũng họp cả bọn lại.

“Kế hoạch là biến ba triệu đôla của chúng ta thành con số lớn hơn gấp nhiều lần, trong một khoảng thời gian ngắn ngủi”, cô ta thông báo.

“Tôi cực kỳ thích phong cách của cô, Annabelle à”, Leo nói.

“Đặc biệt, tôi định biến ba triệu đôla của chúng ta thành ít nhất ba mươi ba triệu đôla. Tôi sẽ ra đi với khoảng mười bốn triệu đôla; các anh chia phần còn lại làm ba phần, vị chi là mỗi người gần bảy triệu đôla. Có ai phản đối không?”

Mấy tay đàn ông ngồi đờ ra gần đúng một phút. Leo cất tiếng nói cho cả ba, “Vậy đi, các cậu trai, món tiền đó khá mà”.

Annabelle giơ tay cảnh báo, “Nếu vụ này không thành công, ta có thể mất một phần tiền vốn chứ không phải trắng tay. Mọi người có muốn phiêu lưu với canh bạc này không?”. Ai cũng gật đầu, “ Chúng ta cần phải mạo hiểm với cuộc đời còn lại của mình để có được số tiền đang mong muốn”.

Leo nói, “Để tôi ‘dịch’ lại cho, người mà chúng ta sắp lường gạt sẽ không ngừng tìm kiếm chúng ta để trả thù”. Gã đốt thuốc, “Tôi nghĩ đã đến lúc cô nói cho cả bọn biết người đó là ai”.

Annabelle ngồi xuống và nhét tay vào túi quần. Cô ta không rời mắt khỏi Leo, và gã cũng trừng mắt nhìn lại. Cuối cùng, gã bồn chồn nói, “Vụ này thực sự tệ thế cơ à?”

“Chúng ta sẽ chạm chán với Jerry Bagger và sòng bài Pompeii”, Annabelle tuyên bố.

“Cái gì”, Leo rú lên, điếu thuốc rớt ra khỏi miệng, xuống chân và làm thủng một lỗ nhỏ trên quần gã. Gã hầm hầm phủi vết cháy và ngón tay run rẩy trỏ vào cô, “Tôi biết mà! Tôi biết thế nào cô cũng đụng vàođống phânấy”.

Tony nhìn từng người một, “Jerry Bagger là thằng nào?”

Leo nói, “Là thằng chó đê tiện nhất mà tao hy vọng mày sẽ không bao giờ muốn chạm mặt trên đường, cậu trai trẻ à”.

Annabelle giỡn, “Thôi mà Leo, để tôi làm Tony phấn chấn với vụ này chứ. Anh ta sẽ muốn tự mình ‘đùa’ với Jerry đấy”.

“Tôi sẽ không thách thức thằng chó Jerry Bagger chỉ vì ba triệu đôla, ba ba triệu đôla hay hơn ba trăm triệu đôla bởi vì dù sao thì tôi sẽ chẳng sống sót nổi để mà hưởng thụ đống tiền ấy”.

“Nhưng anh đến đây cùng với chúng tôi. Và như anh nói, anh biết rằng tôi đến đây để lừa thằng Jerry. Anh đã biết trước rồi”. Annabelle đứng đậy, đi vòng qua phía bên kia bàn và choàng tay qua vai Leo, “Và nếu chuyện này lộ ra, anh sẽ ăn một viên đạn vào chỗ hiểm đấy để anh không còn có thể hưởng hạnh phúc trong hai mươi năm còn lại của đời mình nữa. Chấp nhận đi”.

Bỗng nhiên Leo trông có vẻ lúng túng, châm thêm một điếu Winston và run lẩy bẩy nhả khói lên trên nhà, “Đứa nào làm ăn xong với thằng khốn ấy đều muốn khử nó. Cô thì sao?”

“Tôi không muốn khử nó, Leo à. Tôi muốn lấy được càng nhiều tiền của Jerry càng tốt vì mất tiền sẽ làm nó đau đớn tột cùng. Anh có thể thủ tiêu cả gia đình nó, ấy thế mà không thể làm nó bực bội hơn việc nó biết ai lấy tiền của nó. Của cải nó chất đống nhờ tiền thua bạc của những người đần độn đáng thương đang từng phút chảy vào sòng bài của nó mỗi ngày”.

“Nghe hay nhỉ”, Tony phụ họa, trong khi Freddy có vẻ ngờ vực.

Leo long mắt nhìn ‘cậu trai trẻ’, “Hay cái gì? Mày thấy hay hả? Để tao nói cho mày nghe, đồ chíp hôi chẳng biết cái đếch gì. Mày mà lộn xộn trước mặt Jerry Bagger giống như ở trong ngân hàng lần trước, mày không còn một xu để gửi vào phong bì cho mẹ mày lo chuyện chôn cất đó con”. Leo quay ngoắc lại chỉ tay vào Annabelle, “Để tôi làm rõ chuyện này ngay tại đây. Thật sự tôi sẽ không ‘đùa’ với thằng Jerry Bagger chung với cái nhóm bịp chuyên gây chuyện này đâu”.

“Này, tôi chỉ sai lầm có một lần. Ông chưa bao giờ lầm lỗi à?”, Tony phản đối.

Leo không trả lời. Gã và Annabelle cả hai đang nhìn xuống đất.

Rồi Annabelle bình thản nói, “Tony chỉ làm những việc anh ta có thể làm tốt nhất thôi. Anh ta không có chạm trán với thằng Jerry”. Cô ta nhìn Freddy, “Và Freddy thì ở suốt trong hậu trường. Anh ta chỉ việc làm giấy tờ cho giống như thật thôi. Phi vụ có thành công hay không tùy thuộc vào anh và tôi. Vì thế, tôi chẳng thấy có gì để phản đối trừ khi anh nghĩ bộ đôi chúng ta không đủ giỏi để làm”.

“Chúng biết bọn mình, Annabelle. Ta đã từng lừa bịp ở đây rồi”.

Cô ả đi vòng qua bàn vào mở một xấp giấy tài liệu đặt trên bàn. Cô ta giơ hai bức hình một người đàn ông và một người phụ nữ vẻ ngoài hào nhoáng lên.

“Ai vậy?”, Freddy hỏi.

Leo nhìn vào bức hình miễn cưỡng trả lời, “Tao và Annabelle, lâu rồi. Ở thành phố Atlantic”.

“Cô lấy mấy tấm hình ở đâu?”, Tony hỏi.

Annabelle giải thích, “Mỗi sòng bài đều có một ngân hàng giữ lại các khuôn mặt những đứa nào đã từng lừa bịp chúng, chúng gọi là sổ đen; và chúng gửi luôn thông tin cho mấy sòng bạc khác. Tony, anh chưa lừa gạt ở sòng bài bao giờ, anh cũng vậy Freddy à, đó là lý do tôi chọn các anh vào nhóm. Tôi vẫn còn liên lạc với vài người ở đây thế nên tôi có được hai tấm hình này. Chúng chưa từng thật sự bắt được bọn tôi và chụp hình bọn tôi; bức hình này được làm ra nhờ người khác mô tả. Chứ nếu chúng mà có hình thật thì tôi không chắc tôi vẫn còn ở đây”.

“Nhưng hai người đâu còn giống như ngày xưa nữa”, Tony nói. “Có thêm trí thông minh mà”, gã nhe răng cười.

Annabelle lôi ra hai tấm hình nữa. Trông giống Leo và Annabelle thật hơn, “Giống như cảnh sát tìm trẻ lạc, các chủ sòng bạc mướn bọn chuyên nghiệp dùng kỹ thuật số chuyển đổi bức hình theo số tuổi thật. Chúng đưa vào sổ đen và cả hệ thống theo dõi điện tử có phần mềm nhận dạng khuôn mặt. Thế nên ta sẽ không giống trong hình khi ta làm ăn ở sòng bài của Jerry”.

“Tôikhôngcó làm ăn gì ở sòng bài của thằng chó Jerry hết”, Leo nạt lại.

“Thôi mà Leo, sẽ rất vui đấy”, Tony nói.

“Đừng chọc tao giận nhé, thằng oắt con”, Leo sừng sộ. “Tao cần có một lý do để ghét cay ghét đắng mày đấy”.

“Đi dạo một vòng đi Leo”, Annabelle nói. Cô ả đưa tay cản Tony và Freddy khi hai đứa đứng dậy định đi theo. “Ở đây đi, bọn tôi sẽ quay lại”.

Bên ngoài mặt trời đã nhô ra phía sau đám mây đen. Annabelle kéo mũ của áo khoác trùm lên đầu và đeo kính mát vào. Leo kéo chiếc mũ lưỡi trai thấp xuống tận mặt.

Họ đi dọc theo con phố Boardwalk nằm giữa các sòng bài trên trục lộ chính và bãi biển, vài cặp khách bộ hành đang ngồi trên ghế dài ngắm biển.

“Chính quyền đã sửa sang lại chỗ này kể từ lần cuối cùng bọn ta ở đây”, Annabelle lên tiếng. Các sòng bạc đã nhảy vào vùng này từ cuối thập niên bảy mươi, dựng lên những lâu đài cờ bạc hàng tỷ đôla giữa khu nghỉ mát bên bờ biển đã xuống cấp trầm trọng. Nhiều năm sau chẳng ai muốn mạo hiểm đầu tư xa các sòng bài vì khu thành phố chung quanh không phải là nơi an toàn để đầu tư. Cái quyền lực sẵn có đó hứa hẹn một món lãi to cho cả vùng. Cùng với lợi nhuận và công việc mà các sòng bài mang lại, có vẻ như lời hứa cuối cùng cũng được thực hiện. Họ dừng lại nhìn cái cần cẩu lớn nhấc thép lên nóc một tòa nhà đang xây, nhiều dấu hiệu cho thấy nó sẽ trở thành một tòa chung cư sang trọng. Họ nhìn đâu cũng thấy những tòa nhà và chuỗi khách sạn hạng sang mới đang tiếp tục được xây dựng mở rộng.

Leo đi ra bãi biển. Gã dừng lại cởi giày và tất trong khi Annabelle tháo dép và xắn ống quần lên. Họ bước dọc theo bãi cát ra gần mé nước. Cuối cùng Leo đứng lại, cúi xuống nhặt một cái vỏ sò và ném vào con sóng đang cuộn bờ.

“Anh đã thấy thoải mái để nói về chuyện đó chưa?”, Annabelle hỏi, nhìn hắn gần hơn.

“Tại sao cô làm thế?”

“Làm vụ gì? Lập nhóm lừa đảo ấy à? Tôi làm cả đời rồi. Anh biết tôi rõ hơn bất cứ ai mà, Leo”.

“Không, ý tôi là, tại sao cô lại chọn tôi, Freddy và thằng oắt con? Cô đã có thể chọn bất cứ ai cho phi vụ của mình”.

“Tôi không thể ‘chọn ai cũng được’. Ta quay trở lại đi, và tôi nghĩ anh rất muốn ‘chơi’ thằng Jerry thêm một lần nữa. Có đúng vậy không?”

Leo ném thêm một cái vỏ sò ra xa, nhìn nó chìm vào ngọn sóng, “Câu chuyện cuộc đời tôi, Annabelle à. Tôi ném vỏ sò vào những con sóng, và sóng vẫn cứ dồn tới”.

“Đừng có triết lý với tôi”.

Gã liếc mắt nhìn Annabelle, “Có phải vì lão già của cô không?”

“Tôi không cần anh làm bác sĩ tâm lý cho tôi đâu”. Annabelle dần bước đến Leo, khoanh tay trước ngực và phóng tầm mắt ra ngoài xa biển khơi nơi một con tàu đang chầm chậm lướt trên đường chân trời.

“Với mười ba triệu đôla tôi có thể mua một con tàu đủ lớn để đi xuyên đại dương, phải không?”, cô ta hỏi.

Gã nhún vai, “Không biết. Chắc mua được. Tôi chưa có lý do gì để định giá cả”. Hắn nhìn xuống đôi chân trần, cát tràn trong kẽ chân, “Annabelle, cô luôn nhanh nhạy về tiền bạc, nhanh nhạy hơn tôi nhiều. Sau tất cả những vụ làm ăn với cô, tôi biết cô không cần tiền”.

“Có ai cảm thấy kiếm được đủ tiền đâu?”, cô nói, mắt vẫn dõi theo con tàu đang lững lờ trôi ngoài khơi.

Hắn ném mạnh một cái vỏ sò nữa xuống nước, “Cô thực sự muốn thực hiện vụ này phải không?”

“Nửa không muốn, nhưng nửa còn lại bắt tôi phải muốn”.

“Thằng oắt con không nói gì sao?”

“Cậu trai trẻ không nói gì cả”.

“Nếu chuyện không thành, tôi chẳng muốn nghĩ đến tương lai của chúng ta”.

“Vậy thì cố gắng đừng để thất bại nhé”.

“Cô có lo lắng không?”

“Tôi không để ý đến cảm giác của mình nữa”. Annabelle nhặt một vỏ sò, tung nó lên đầu ngọn sóng đang nhô cao như thác nước đổ ập vào bờ, rồi để con sóng chạy giỡn quanh chân mình, “Chúng ta có vui không?”

Gã chầm chậm gật đầu, “Có chứ”.

“Không nổi giận với tôi nữa nhé!”

Gã cố nở một nụ cười, “Chuyện này thì tôi không thể hứa”.

Trên đường quay trở lại khách sạn, hắn nói, “Lâu rồi tôi chưa nghe tin tức gì về mẹ cô. Bà Tammy sao rồi?”

“Cũng không khỏe lắm”.

“Lão già của cô có còn sống không?”

“Tôi sẽ chẳng biết được, đúng không nhỉ?”, Annabelle trả lời.
Bình Luận (0)
Comment