Bộ Sưu Tập Tội Ác

Chương 49

Annabelle và Caleb cùng bước vào sảnh tòa nhà Jefferson. Cô ta diện một bộ váy đỏ ngang gối, áo khoác đen và áo sơ mi màu be bên trong. Cách thể hiện của cô ta hoàn toàn chuyên nghiệp, duyên dáng và đáng thuyết phục, trong khi Caleb lại có vẻ bối rối và rụt rè.

Cô ta căn dặn, “Anh chỉ cần tỏ vẻ buồn bã và chán đời nhé”.

“Cái đó dễ mà, lúc nào mà tôi không buồn bã và chán đời”.

Trước khi họ bước vào phòng bảo vệ của thư viện, Annabelle dừng lại, đeo cặp kính có dây quàng ngay cổ lên.

Caleb rên rỉ, “Liệu điều này có hiệu quả không?”, ông cảm thấy hơi căng thẳng.

“Anh chẳng biết liệu điều đó có thành công không cho đến lúc anh thực hiện nó chứ”, Annabelle trả lời.

“Vâng, đúng vậy”.

Vài phút sau, họ đã an tọa trong văn phòng bảo vệ. Caleb cúi gằm mặt, nhìn đôi giày của mình để Annabelle tự do phô diễn tài.

“Vậy là như những gì tôi đã giải thích, anh Caleb đây giao cho tôi trọng trách là giáo sư tâm lý để giúp anh ấy vượt qua giai đoạn căng thẳng này”.

Người tổ trưởng có vẻ lúng túng, “Cô bảo ông ấy có vấn đề khi làm việc tại phòng sách ư?”

“Vâng, đúng thế. Anh biết rồi đấy, anh ấy là người phát hiện ra xác chết của bạn thân cũng là đồng nghiệp của mình. Phòng sách là nơi anh Caleb yêu mến, và cũng dành phần lớn cuộc đời ở đó”. Cô ta liếc về phía Caleb, người diễn rất tự nhiên khi tự động thở dài và chấm khăn lên mắt.

“Nhưng giờ đây, nơi anh ấy yêu mến và có nhiều kỷ niệm đẹp lại chỉ tạo cho anh ấy cảm giác u buồn và cả sợ hãi”.

Tay tổ trưởng thông cảm, “Vâng, tôi nghĩ ông cũng thấy không thoải mái, thưa ông Shaw”.

Hai tay Caleb run lẩy bẩy đến nỗi Annabelle phải nắm lấy một cái.

“Cứ gọi anh ấy là Caleb, chúng ta là bạn với nhau mà”, giọng Annabelle khuyến khích, nhìn tay tổ trưởng ra hiệu, đồng thời xiết nhẹ tay Caleb.

“Vâng, đúng thế, chúng ta là bạn, hẳn vậy rồi”, gã có vẻ ngượng nghịu, “Nhưng tôi có liên quan gì ở đây?”

“Kế hoạch của tôi là để cho Caleb xem lại đoạn ghi hình của phòng đọc, nơi có người ra vào từ phòng sách, cứ để mọi thứ tự nhiên, như hàng ngày, cách này có thể tạo thêm động lực cho anh ấy, khuyến khích anh ấy vượt qua thời kỳ khủng hoảng tâm lý này, cũng như xây dựng lại hình ảnh tích cực của phòng đọc và phòng sách cho anh ấy”.

“Tôi cũng không rõ chuyện cho cô xem băng ghi hình đó ra sao, vì đây là những lời yêu cầu rất kỳ lạ”.

Caleb dợm đứng lên và đầu hàng, nhưng tia nhìn nghiêm nghị của Annabelle đã làm cho ông phải ngưng lại giữa chừng. Cô ta cương quyết, “Tôi hiểu đây là một lời yêu cầu đặc biệt, nhưng tôi hy vọng anh có thể bằng mọi cách trong khả năng của mình tìm cách giúp cho người anh em này thành công trong việc trở lại với tâm trạng tích cực hơn”.

“Chắc rồi, nhưng...”

“Vậy bây giờ là lúc chúng ta có thể cùng xem đoạn băng phải không?”, Cô ta hướng tia nhìn giận dữ về phía Caleb, người đang ngồi trên nửa ghế, “Ý tôi là anh có thể nhìn thấy anh ta đang khổ sở ra sao”.

Caleb thụp người xuống ghế, ôm đầu.

Annabelle quay lại nhìn tay tổ trưởng, và hướng về phía bảng tên, “Dale, tôi có thể gọi anh là Dale được không?”

“Vâng, được ạ”.

“Dale, anh có nhìn thấy bộ quần áo tôi đang mặc không?”

Gã nhìn thân hình hấp dẫn của cô ta rồi buông thõng, “Vâng, có”.

“Anh sẽ nhìn thấy màu váy của tôi là màu đỏ, đó là màu của quyền lực và màu tích cực, nhưng màu áo khoác của tôi, màu đen, một màu u ám, còn áo sơ mi lại màu be, màu trung tính. Điều đó thể hiện tôi đang đạt đến nửa đường trong việc tìm ra cách giúp người đàn ông đáng thương này trở lại trạng thái khỏe mạnh, yêu đời. Anh cũng có thể giúp mà Dale, tôi muốn mình sẽ đem đến màu đỏ cho anh Caleb, anh sẽ giúp tôi chứ, chúng ta cùng làm nhé Dale”. Cô ta hướng ánh mắt mong chờ vào gã, “Tôi có thể hiểu được anh sẽ ủng hộ tôi mà”.

Dale nhìn về hướng Caleb thiểu não rồi đồng ý, “Thôi được rồi, tôi sẽ lấy cuộn băng cho cô”.

Sau khi gã ra khỏi phòng, Caleb lên tiếng, “Cô xử lý công việc rất chuyên nghiệp đấy”.

“Cám ơn”, cô ta không phủ nhận.

Khi thấy cô ta không nói gì thêm, ông tiếp, “Mà tôi cũng không tệ chứ?”

Cô ta nhìn Caleb với ánh mắt nghi ngờ, “Vậy sao?”

Vài giờ sau, Annabelle và Caleb cùng ngồi xem lại đoạn băng ghi hình những người ra vào trước và sau khi xảy ra cái chết của DeHaven.

“Chỉ những người bình thường, giống mọi ngày thôi”, Caleb nói.

Annabelle chạy lại đoạn băng và hỏi, “Thế ai đây?”

“Kevin Philips, hiện là quản lý sau cái chết của Jonathan, anh ta đến hỏi tôi về cái chết của ông ấy. Và kia là Oliver, trong trang phục học giả người Đức”.

“Hay quá, ông ta diễn xuất cũng đạt lắm”, Annabelle ngưỡng mộ.

Họ xem qua một số đoạn khác, Caleb chỉ vào một cảnh, “Đó là lúc tôi nhận tin trở thành người quản lý sách của Jonathan”. Ông nhìn vào màn hình gần hơn, “Mà tôi mập vậy ư?”, Ông xoa tay vào bụng.

“Ai cho anh biết điều đó?”

“Cũng là Kevin Philips”.

Annabelle tiếp tục xem đoạn băng trong lúc Caleb lúng túng làm gãy mắt kính.

“Tôi có bao giờ vụng về thế này đâu, mà tôi cũng chẳng thấy được gì hết nếu bà lão Jewell English không cho mượn kính đấy”.

“Đúng vậy, nhưng sao bà ta lại tráo kính nhỉ?”

“Sao cơ?”

“Bà ta lấy cặp kính đang đeo xuống, rồi lấy cặp khác từ trong túi ra”. Annabelle tua lại băng, “Thấy chưa? Có vẻ rất nhanh. Cứ như máy... ý tôi là, tay bà ta rất lanh lẹ”.

Caleb sững người nhìn vào máy và thấy bà Jewell English lau nhanh cặp mắt kính bà ta đang đeo và rút ra một cặp mắt kính khác từ trong túi xách ra. Sau đó, bà ta đưa cặp kính đó cho Caleb.

“Tôi cũng không rõ, có khi đó là một cặp mắt kính đặc biệt. Kính mà bà ta đưa cho tôi cũng rõ lắm, vì tôi đọc tốt mà”.

“Bà Jewell English này là ai thế?”

“Là một bà lão yêu thích sách và hay lui tới phòng đọc”.

“Đồng thời cũng có đôi tay lanh lẹ giống như những tay chia bài ở sòng bài Las Vegas nhỉ”, Annabelle thêm vào, đầy suy tư.
Bình Luận (0)
Comment