Bồ Tát Man - Znvznv

Chương 10

Tiếng trống báo hiệu đóng cửa thành Trường An đã điểm, con phố Chu Tước náo nhiệt ban ngày dần vắng lặng. Dù là bá tánh Trường An hay thương nhân ngoại tộc đều đã lui vào phường xá, thành trì phồn hoa từ từ chìm vào yên tĩnh đặc trưng của màn đêm.

Những binh sĩ Thiên Ngưu Vệ được huấn luyện nghiêm chỉnh bước đều đặn tuần tra giữa các cung điện. Lầu gác nguy nga của Đại Minh Cung ẩn hiện dưới ánh hoàng hôn. Trong đêm tối, điện Hàm Nguyên uy nghi càng thêm tráng lệ, trầm mặc kể lại sự huy hoàng của đế quốc.

Du Túc nằm nghiêng trên trường kỷ, khép hờ mắt, khóe môi mỉm cười, mặc cho Lý Ương nghịch ngợm món trang sức bên hông chàng. Lý Ương tháo con dao nhỏ tinh xảo, ánh nến phản chiếu trên vỏ dao dát đá quý muôn màu, sắc xanh biếc của ngọc bích, sắc đỏ ấm áp của hồng ngọc và sắc trắng tinh mịn của Đông Châu phác họa nên sự giàu sang phú quý mà chủ nhân nó đang hưởng thụ.

Hắn rút dao ra, ánh sáng lạnh lẽo lóe lên trước mắt, dù chỉ là vật trang trí, nhưng vẫn được chế tác vô cùng công phu. Lý Ương chỉ nhìn lướt qua rồi tra dao vào vỏ, tiện tay đặt sang một bên.

Du Túc xoay người, nhìn Lý Ương hỏi: “Điện hạ định tạ ơn ta thế nào?”. Chàng nằm dài trên trường kỷ, đầu gối lên thành, chất gỗ cứng khiến chàng phải điều chỉnh tư thế nằm cho thoải mái hơn.

Lý Ương chống tay lên đầu, nhìn thẳng vào Du Túc: “Sao lại phải tạ ơn?”. Tuy Du Túc ngày thường vốn phóng khoáng, nhưng đêm nay Lý Ương vẫn cảm nhận được một sự khác lạ.

“Điện hạ vừa rồi oai phong lẫm liệt, chẳng lẽ không nên cảm ơn ta, người đã vất vả lo liệu sao?” Du Túc nháy mắt, giọng nói chân thành tha thiết, cộng thêm gương mặt quyến rũ kia, nếu là người khác e rằng đã xấu hổ vô cùng.

Lý Ương cười nhạt: “Người oai phong hôm nay chẳng phải là c** nh* sao? Ta chỉ là người góp vui thôi.”

Du Túc như không chịu nổi thành kỷ cứng nhắc nữa, chàng xoay người nằm ngửa, vẫn cười khẽ: “Hôm nay Trạch gia đúng là phải nhìn điện hạ bằng con mắt khác xưa.”

Lý Ương hơi nhíu mày. Việc sắp xếp đêm nay vốn không phải ý hắn. Nội giáo phường đã chuẩn bị một khúc nhạc Cao Ly, chỉ cần Du Túc và hắn chọn một nhạc cụ cùng hòa tấu với dàn nhạc là được, nhưng Du Túc lại không vừa ý, nhất định muốn cùng Lý Ương độc tấu. Giờ nghĩ lại, dường như hắn đã có dự cảm, giống như chàng cố tình sắp đặt.

Du Túc mở mắt ra, thấy Lý Ương đang nhìn mình với vẻ trầm ngâm, liền hỏi: “Thế nào?”

Lý Ương dường như đã nhận ra Du Túc cố tình để hắn thể hiện tài thổi sáo trước mặt Hoàng thượng. So với việc hòa tấu cùng mọi người, hai loại nhạc cụ đơn giản lại càng làm nổi bật tiếng sáo trong trẻo của hắn hơn.

Tay áo Lý Ương trượt xuống khuỷu tay theo động tác giơ tay lên, lộ ra làn da trắng mịn, cánh tay rắn chắc vừa phải càng thêm đẹp mắt. Lý Ương cong môi: “Vậy ta xin đa tạ c** nh*.” Nhưng hắn vẫn không hiểu tại sao Du Túc đột nhiên lại làm vậy, khiến hắn, Tiết vương ít được chú ý, lại được Hoàng thượng để mắt tới.

Nhưng Du Túc không nói thẳng lý do, mà đưa tay nắm lấy cánh tay Lý Ương đang lộ ra. Lý Ương cúi nhìn bàn tay thon dài với những khớp xương rõ ràng kia, khác với tưởng tượng của hắn, bàn tay ấm áp ấy ngoài sự mềm mại được chăm sóc kỹ lưỡng, còn có một vài vết chai mỏng, cảm giác hơi cứng trên làn da mềm mại bên trong cánh tay lại càng rõ ràng.

Ngón tay thon dài của Du Túc miết nhẹ lên cánh tay Lý Ương, động tác dịu dàng, mang theo chút ý mờ ám: “Vậy điện hạ định tạ ơn ta thế nào?”

“Có thứ gì quý hiếm mà c** nh* chưa từng thấy, thứ ta có, e rằng c** nh* cũng chẳng để vào mắt.” Lý Ương giơ tay trái đang đặt bên hông lên, đè lên bàn tay đang đặt trên cánh tay phải của Du Túc, hai bàn tay chồng lên nhau, trông có vẻ thân mật.

Du Túc như đang suy nghĩ nghiêm túc, rồi lại cười: “Chưa chắc.” Vừa nói, tay còn lại của chàng đã đặt lên eo Lý Ương. Tư thế nằm nghiêng của Lý Ương tạo nên một đường cong lõm quyến rũ ở eo.

Một tay Lý Ương chống đầu, tay kia đè lên tay phải của Du Túc đang đặt trên cánh tay hắn, nhất thời không thể rảnh tay để quản bàn tay đang đặt trên eo mình, đành mặc cho Du Túc v**t v*.

Vòng eo thon gọn đúng như Du Túc tưởng tượng. Bàn tay chàng chạm vào khóa thắt lưng ngọc bội của Lý Ương, hai ngón tay nhẹ nhàng ấn xuống, khóa thắt lưng liền mở ra, rơi khỏi eo Lý Ương trước khi hắn kịp phản ứng. Tình huống đột ngột vượt quá dự tính của Lý Ương, hắn nhanh chóng nắm lấy tay Du Túc, thu lại nụ cười: “c** nh* vượt quá giới hạn rồi.” Giọng hắn pha chút lạnh lùng, không còn ôn hòa như thường ngày.

Bàn tay bị giữ chặt của Du Túc vẫn không yên phận, bóp mạnh vào eo Lý Ương, rồi nhanh chóng lật người đè Lý Ương xuống dưới. Ban đầu Lý Ương tưởng hành động vừa rồi của Du Túc đã là quá phận, không ngờ chàng lại còn được nước lấn tới. Bị đè xuống, Lý Ương lại giãn lông mày, thu lại vẻ khó chịu, hắn biết cứng rắn với Du Túc cũng vô dụng, chỉ nhẹ giọng hỏi: “Ngươi có ý gì?”

Du Túc nửa người đè lên Lý Ương, một tay đặt trên eo hắn, tay kia chống lên trường kỷ. Khoảng cách giữa hai người rất gần, gần đến mức mũi sắp chạm vào nhau. Du Túc cúi đầu, ghé sát tai Lý Ương, nhẹ nhàng nói: “Điện hạ chẳng lẽ không nhìn ra sao…?” Giọng chàng lười biếng dịu dàng, vô cùng quyến rũ, như cành liễu mềm mại nhất trong thành Trường An mùa xuân khẽ lướt qua đầu tim người ta, khẽ khàng khiêu khích, khiến người ta không thể dừng lại.

Lý Ương không nói gì, hơi giãy giụa một chút, d** tai liền chạm vào môi Du Túc. Cảm giác mềm mại ấm áp từ đôi môi truyền đến d** tai lạnh lẽo của Lý Ương. Du Túc khẽ mở miệng, đưa đầu lưỡi ra l**m nhẹ lên d** tai hắn, đang định ngậm lấy d** tai xinh xắn kia thì bất ngờ Lý Ương đột nhiên dùng sức, lật người lại, vị trí của hai người nhanh chóng bị đảo ngược. Hai chân dài của Lý Ương kẹp lấy Du Túc, còn chàng thì bị đè xuống dưới mà không kịp đề phòng.

Trên d** tai Lý Ương vẫn còn dính nước bọt của Du Túc. Hắn cũng cúi đầu xuống, hai má áp sát vào nhau, nói bên tai Du Túc: “Nếu c** nh* bằng lòng như vậy, ta cũng chiều.” Hơi thở phả ra khi nói chuyện phả lên da Du Túc, như đang v* v*n. Lý Ương không thực sự muốn xảy ra chuyện gì với chàng, chỉ là vừa rồi bất cẩn để mất thế, giờ phải đòi lại thôi.

Hắn đè không chặt, nhưng Du Túc cũng không phản kháng, chỉ cười nói: “Ta không muốn ở dưới.”

Lý Ương nhướng mày: “Trùng hợp rồi, ta cũng vậy.”

Du Túc rút một tay đang bị đè ra, vòng qua eo Lý Ương. Thắt lưng ngọc bội của chàng đã không còn, áo bào mất đi sự ràng buộc, buông thõng xuống. Du Túc vén tà áo lên, luồn tay vào trong, mân mê tấm lưng Lý Ương, nhẹ nhàng nói: “Nếu điện hạ bằng lòng, ta nhất định dâng tặng một vật.”

Lý Ương tò mò “Ồ” lên một tiếng. Tay Du Túc dùng sức, kéo cơ thể Lý Ương lại gần mình hơn: “Ngôi vị Thái tử, thế nào?” Lý Ương sững người, ánh mắt hai người chạm nhau. Lý Ương nhìn Du Túc chằm chằm, cân nhắc xem lời chàng nói thật hay giả.

Cuộc trao đổi bất ngờ này nghe thật nực cười. Lý Ương biết mình có ngoại hình đẹp, nhưng cũng không nghĩ rằng mình đẹp đến mức khiến Du Túc vì chút vui vẻ nhất thời mà giúp hắn đoạt ngôi Thái tử. Lý Ương hỏi ngược lại: “Vậy ngươi muốn gì?”

Tay Du Túc vẫn không ngừng di chuyển trên người Lý Ương, thỉnh thoảng dừng lại ở một vài chỗ, cười nói: “Ý ta vừa rồi còn chưa rõ ràng sao, ta muốn điện hạ.”

Lý Ương đột nhiên nắm chặt bàn tay đang di chuyển kia, rồi lật người xuống trường kỷ, nhặt thắt lưng ngọc bội lên, vừa thắt vừa nói: “c** nh* hôm nay thật quá phóng túng.” Vẻ mặt hắn bình thản, như thể chuyện vừa xảy ra hoàn toàn không tồn tại.

Thấy hắn như vậy, Du Túc cũng không ép buộc, tự mình gác chân lên trường kỷ: “Những lời ta nói hôm nay đều là thật, điện hạ nên nhớ kỹ.” Y phục chàng hơi xộc xệch, nhưng chàng không bận tâm, vẫn ung dung tự tại, toát lên vẻ phong lưu.

Lý Ương chỉnh lại y phục, không nhìn Du Túc nữa, đi ra ngoài trước. Du Túc liếc nhìn bóng lưng thẳng tắp của Lý Ương, cho đến khi bóng dáng màu trà kia hoàn toàn biến mất, chàng mới từ từ đứng dậy, thong thả vuốt lại áo bào. Chàng không hề lo lắng Lý Ương sẽ từ chối lời đề nghị của mình. Người nhà họ Lý sinh ra đã khát khao quyền lực, không ai là ngoại lệ. Đã sinh ra trong hoàng tộc, cả đời này không thể tránh khỏi tranh giành quyền lực, và cuối con đường này, thứ đang chờ đợi kẻ chiến thắng chính là vạn trượng vinh quang của bậc đế vương tối cao.

Khi Du Túc trở lại yến tiệc, khúc “Lan Lăng Vương nhập trận” đã được tấu lên. Vũ nữ đeo mặt nạ, mặc áo bào tím, thắt lưng ngọc bội vàng, tay cầm roi dài, điệu múa hào hùng khí thế. Tấn An công chúa chăm chú xem múa, quên cả ăn điểm tâm.

Lý Ương ngồi tại chỗ, nhìn thẳng vào vũ công, dường như cũng đang đắm chìm trong đó, nhưng Du Túc biết trong lòng hắn chắc chắn không phải đang nghĩ đến Lan Lăng Vương đang múa.

Bình Luận (0)
Comment