Nguyên tưởng Ung vương là thái tử không hai, nhưng giờ lại bị ám sát, lời đồn đãi trong triều không ngớt, Hoàng đế bị đả kích nặng, lâm bệnh, ngay cả các cận thần ở Môn Hạ tỉnh[1] cũng không được gặp.
Những văn thư, thư từ mà Từ Phụng Quang gửi đến, Lý Phong dĩ nhiên đều đã xem qua. Lý Ương giờ sống chết chưa rõ, nếu Hoàng đế lập tức phong hắn làm thái tử, thì cho dù hắn may mắn thoát chết, sống sót trở về kinh thành, thì đại cục Trường An cũng đã định, Lý Ương cũng không thể làm gì được nữa. Huống chi Từ Phụng Quang và Phương Đạt đang ráo riết truy lùng hắn, hắn có thể trở về hay không còn chưa biết.
Bệnh tình Hoàng đế khi đỡ khi nặng, lòng người trong triều bất an, lúc này chính là lúc Lý Phong cần chủ trì đại cục. Tuy nghe nói Hoàng đế không tiếp kiến ai, nhưng hắn vẫn vào cung cầu kiến. Lúc đến hắn rất đắc ý, nào ngờ lại bị Thiên Ngưu vệ[2] chặn ở cửa cung.
Lý Phong vốn không coi Thiên Ngưu vệ ra gì, lạnh giọng nói: “Ta muốn gặp Trạch gia, ngươi đi thông báo.”
Tằng Phủ Nham không chịu nhường bước, nghiêm mặt nói: “Điện hạ thứ tội, Bệ hạ đã hạ chỉ không tiếp kiến quần thần, chúng tôi là do Hoàng đế trực tiếp chỉ huy, không dám trái chỉ.”
Không ngờ tên Thiên Ngưu vệ nhỏ bé này lại dám lớn lối như vậy, Lý Phong càng thêm bất mãn, hừ lạnh: “Ta là con trai của Bệ hạ, đúng lúc rối ren thế này, ta lẽ ra phải chia sẻ nỗi lo cho Bệ hạ.” Nói xong hắn bất chấp ngăn cản, cứ thế đi vào trong.
Tằng Phủ Nham vung tay lên, mấy tên Thiên Ngưu vệ lập tức chắn trước mặt Lý Phong, y nói: “Điện hạ là con trai của Bệ hạ, nhưng cũng là thần tử của Bệ hạ, hôm nay xông vào cung thật sự không ổn, nếu bị kẻ có tâm lợi dụng, e rằng sẽ bất lợi cho Quận vương điện hạ.”
“Ngươi!” Lý Phong không ngờ người này lại ăn nói khéo léo như vậy, nhưng xông vào cũng quả thật không có ích gì, hắn cười lạnh: “Thôi vậy, Trạch gia sớm muộn gì cũng sẽ gặp ta, còn ngươi, cứ canh giữ cửa cung cho tốt đi.” Nói xong, hắn phẩy tay áo bỏ đi.
Tằng Phủ Nham lạnh lùng nhìn theo bóng Lý Phong khuất dần, sáng nay Tấn An công chúa đến vấn an, Hoàng đế cũng không gặp, huống chi là quận vương. Hơn nữa, Lý Phong lúc này đến cầu kiến, dụng ý quá rõ ràng. Lý Ương gặp nạn, trong lòng Tằng Phủ Nham cũng vô cùng lo lắng, tình hình hiện tại chưa rõ ràng, có thể kéo dài thời gian với Lý Phong một chút cũng là tốt.
Ung vương phi đã ngất đi mấy lần, Hoàng hậu thương xót cho đứa bé trong bụng vương phi, lại đón nàng vào cung tạm trú, để tiện bề chăm sóc. Đáng thương cho đứa trẻ chưa chào đời, cha đã sống chết khó lường. Tằng Phủ Nham âm thầm thở dài, chỉ cầu mong Lý Ương sớm ngày bình an trở về.
Linh Vũ cách Bình Châu gần hai nghìn dặm, nhưng Du Túc chỉ mất ba ngày ngắn ngủi đã đến Bình Châu. Chàng và thuộc hạ tìm kiếm trong thành Bình Châu và các châu huyện lân cận mấy ngày, nhưng vẫn không thấy bóng dáng Lý Ương. Thành Bình Châu giới nghiêm, quan phủ ra cáo thị nói rõ là để truy lùng những tên giặc Thổ Phồn đã tấn công Ung vương, mấy ngày nay vẫn thấy Thiên Binh quân[3] qua lại trong ngoài thành, chắc hẳn cũng không tìm được gì.
Tuy Du Túc không tin Lý Ương cứ thế mà bỏ mạng, nhưng một ngày chưa tìm thấy hắn, chàng lại càng thêm bất an. Chàng đích thân dẫn một đội người tìm kiếm ngoài thành, liên tục mở rộng phạm vi tìm kiếm, nhưng vẫn không thu hoạch được gì.
Lúc này, mấy tên quân sĩ Sóc Phương quân[4] đang tìm kiếm trong một ngôi miếu đổ nát. Những nơi như thế này Du Túc cũng không biết đã tìm qua bao nhiêu chỗ, nhưng lần nào cũng khiến chàng thất vọng. Du Túc mặc y phục đen, chàng vốn ưa sạch sẽ, nhưng giờ đây, vạt áo trung y màu đỏ thẫm lộ ra ở cổ áo đã dính một vòng mồ hôi khô, mấy ngày nay chàng chưa từng chợp mắt, nói gì đến tắm rửa thay quần áo.
Tượng bồ tát bằng đất sét không còn lớp sơn màu, lộ ra phần đất sét xám xịt, nhưng ánh mắt từ bi của bồ tát vẫn không thay đổi, đôi mắt khép hờ nhìn Du Túc, dường như mang theo sự không nỡ và thương xót. Bồ tát trong những bảo điện ở Trường An phần lớn đều được đúc bằng vàng, trong ánh sáng của hương đèn và tiếng tụng kinh không dứt, từ bi lắng nghe lời cầu nguyện của các bậc quyền quý, nhưng Du Túc chưa bao giờ tin, chàng chỉ tin vào bản thân mình.
Trong ngôi miếu đổ nát, hoang tàn này, Du Túc lặng lẽ nhìn lại pho tượng Phật phủ đầy bụi, nghĩ chàng từ nhỏ đã được nuông chiều hết mực, sau lại nắm quyền hành trong tay, muốn gì được nấy, chỉ cần là thứ chàng muốn, dù là cướp hay đoạt, Du Túc đều có thể có được, nhưng chỉ duy nhất một thứ, lại là cầu mà không được. Giờ đây, chàng không biết người đó đang ở nơi nào, càng không biết hắn sống chết ra sao.
“Ta tự biết hành sự tàn nhẫn ngang ngược, ngoan cố không chừa, đến Tây Bắc rồi, lại càng nhuốm đầy máu tanh, nếu luận theo Phật pháp, kiếp này đã là tội nghiệt chồng chất. Nếu chư thần Phật thật sự linh thiêng, nếu quả báo thực sự tồn tại, vậy xin hãy giáng tất cả tội lỗi của Lý Ương lên ta, ta sẽ thay hắn gánh chịu.”
Trước đây Du Túc chưa bao giờ cầu thần bái Phật, nhưng giờ phút này chàng lại không khỏi đặt chút hy vọng vào pho tượng bồ tát bằng đất sét này.
Mấy người vừa ra khỏi miếu, thì có mấy tên quân sĩ Sóc Phương quân khác áp giải hai người đến đây, hai người đó đều bị trói chặt, miệng bị nhét giẻ, tên vệ sĩ dẫn đầu bẩm báo: “Lang quân, thuộc hạ vô tình phát hiện ra bọn chúng khi đang tìm kiếm, thấy bọn chúng có vẻ khả nghi, lại nói tiếng Thổ Phồn, nghĩ rằng quan quân trong thành đang truy lùng người Thổ Phồn khắp nơi, thuộc hạ liền đem bọn chúng đến đây.”
Du Túc thần sắc lạnh nhạt, chàng liếc nhìn hai tên Thổ Phồn bằng ánh mắt lạnh lẽo: “Vì chuyện của Ung vương, thứ sử Bình Châu đang lùng bắt người Thổ Phồn khắp nơi, các ngươi đang trốn tránh quan quân sao?” Trên đường đi Du Túc đã suy nghĩ rất nhiều, Lý Ương chưa bao giờ có liên quan gì đến người Thổ Phồn, vụ ám sát này đến quá kỳ lạ.
Tên vệ sĩ kéo miếng giẻ ra khỏi miệng hai người, nhưng bọn chúng nhìn nhau rồi im lặng, một tên cảnh giác nhìn Du Túc, lại cúi đầu không nói, dường như đã chuẩn bị sẵn sàng không hé răng nửa lời.
Sắc mặt Du Túc không đổi, nhưng ra tay cực nhanh, chàng rút đao của tên vệ sĩ bên cạnh, gần như trong nháy mắt, một tên Thổ Phồn đã bị cắt đứt cổ họng, ngã xuống đất, máu tươi bắn lên y phục Du Túc, lập tức thấm vào màu đen, khó mà phân biệt được.
Tên Thổ Phồn còn lại kinh hãi, máu nóng của đồng bọn rơi lên mặt hắn, khơi dậy nỗi sợ hãi vô hạn, dường như bị sự tàn bạo của Du Túc làm cho rung động, hắn há miệng nhưng không phát ra tiếng.
Nếu như trước đây, Du Túc có mười, trăm cách để cho bọn chúng sống không bằng chết, nhưng lúc này chàng hoàn toàn không có kiên nhẫn, chàng dí lưỡi đao dính máu vào cổ họng tên kia, mặt không chút biểu cảm nói: “Bây giờ có thể nói rồi chứ?”