Bồ Tát Man - Znvznv

Chương 13

Đêm xuống, lầu Hoàn Ý vẫn náo nhiệt như thường lệ, dòng người xe cộ ra vào tấp nập. Lý Ương sau khi bước vào cũng chẳng buồn đáp lại lời chào hỏi của người khác, cứ thế đi thẳng lên lầu, đến căn phòng từng mây mưa với Thanh Vu. Trong phòng, tiếng đàn sáo rộn ràng, bên ngoài tuy đã se lạnh, nhưng bên trong lại ấm áp như xuân. Hương thơm thoang thoảng len lỏi giữa màn che, dệt nên một khung cảnh diễm lệ, những vũ nữ ăn vận mỏng manh che khuất dung nhan kiều diễm, chỉ để lộ hoa điền[1] giữa trán và ánh mắt quyến rũ. Tiếng chuông vàng nơi cổ tay va vào nhau, hòa cùng tiếng trâm cài trên tóc.

Du Túc vừa thấy Lý Ương liền cất tiếng chào: “Tiết Vương giá lâm. Không biết Tiết Vương có hài lòng với sự sắp xếp hôm nay không?” Hắn nói vậy nhưng vẫn không đứng dậy, chỉ mỉm cười nhìn Lý Ương từ xa.

Thực ra việc có nên đến nơi hẹn với Du Túc hay không, Lý Ương cũng đã suy tính kỹ. Hắn không phải không màng đến ngôi vị Đông Cung, chỉ là việc Du gia trở thành đồng minh đến quá đột ngột, mà người đại diện của đối phương lại là một kẻ khó đoán. Trước đây, Lý Ương không mấy quan tâm đến người c** nh* này, chỉ biết chàng cũng là một công tử ăn chơi, nhưng sau vài lần tiếp xúc, Lý Ương lại chẳng thể nào nắm bắt được.

“c** nh* xưa nay vốn là bậc thầy hưởng lạc, sự sắp xếp nào cũng chu toàn cả.” Một mỹ nhân hầu rượu bên cạnh bước lên cởi áo choàng cho Lý Ương, để lộ bộ y phục màu trắng muốt bên trong.

Du Túc ôm cây đàn tỳ bà trong lòng, nhưng chàng không gảy, chỉ thỉnh thoảng lướt nhẹ trên dây đàn, những âm thanh đứt quãng tuôn ra từ đầu ngón tay. Lý Ương ngồi cùng Du Túc trên chiếc Táp[2], trên án giữa bày biện vài món ăn cùng một bình rượu nho Tây Vực, rượu màu thẫm sóng sánh trong ly lưu ly màu xanh biếc.

Du Túc tự tay rót một chén rượu đưa cho Lý Ương, Lý Ương mỉm cười nhận lấy, ngón tay vô tình chạm vào làn da của Du Túc. Du Túc rụt tay lại, đưa lên mũi ngửi nhẹ, cử chỉ hết sức ái muội.

Lý Ương tất nhiên nhìn thấy hết thảy, hắn uống cạn chén rượu, tán thưởng: “Rượu ngon Tây Vực loại thượng hạng này, ngay cả trong cung cũng hiếm thấy.”

“Nếu Điện hạ thích, ta sẽ sai người chuẩn bị thêm một ít đưa đến phủ.” Du Túc đặt cây đàn tỳ bà sang một bên, lại rót thêm rượu cho Lý Ương: “Loại rượu này là ta nhờ một thương nhân Hồ quen biết mang từ Quy Tư[3] về, hương vị khác hẳn với loại thường uống trong cung.”

“Vẫn chưa chúc mừng c** nh*, xin chúc mừng c** nh* được thăng chức lên Đại Lý Tự Thiếu khanh[4], chén rượu này ta kính c** nh*.” Lý Ương nói xong liền uống cạn một hơi.

Du Túc lại rót đầy chén rượu cho Lý Ương, cười nói: “Không dám, không dám.”

Lý Ương không uống tiếp, hắn đặt chén rượu xuống, thuận miệng hỏi: “Thượng thư Du dạo này vẫn khỏe chứ?”

“Sức khỏe huynh trưởng vẫn như vậy, có lẽ sang xuân sẽ khá hơn, làm Điện hạ phải lo lắng rồi.” Thấy Lý Ương không uống rượu, Du Túc liền tự rót tự uống một chén, rồi lại nói: “Ừm, sao Điện hạ không hỏi ta có khỏe không?”

Lý Ương bật cười, người trước mặt trông có vẻ đang rất thoải mái, mày rậm mắt sáng, ánh mắt mang ba phần diễm lệ, ba phần lười biếng, vô cùng quyến rũ, Lý Ương chỉ nói: “c** nh* vẫn phong độ như xưa.” Nghe vậy, Du Túc cúi đầu, như thể thở dài, u buồn mân mê tay áo, không nói gì.

“c** nh* sao lại thở dài?” Lý Ương hỏi, dù hắn có linh cảm người này sẽ chẳng nói được câu nào đứng đắn.

Khi Du Túc ngẩng đầu lên, trong mắt lại có vài phần tổn thương và khó hiểu: “Hôm đó ta nói với Điện hạ, từng câu từng chữ đều là chân tình, vậy mà Điện hạ lại không tin ta.”

Quả nhiên, Lý Ương hơi nhướn mày, chỉ mong những vũ nữ ca nữ kia đừng nghe thấy câu nói vừa rồi của Du Túc, nếu không chẳng biết sẽ truyền ra những lời đồn đại gì. Hắn phẩy tay nói: “Các ngươi lui xuống trước đi.” Các mỹ nhân nối đuôi nhau ra ngoài, căn phòng lại yên tĩnh trở lại, như thể quay về ngày hôm đó trong cung.

“c** nh* hà tất phải làm vậy?” Thật không ngờ Du Túc lại thích diễn trò đến vậy, nhưng Lý Ương lại không muốn diễn cùng chàng.

Lúc này, ánh mắt Du Túc vẫn diễm lệ như thường, nhưng chút u oán vừa rồi đã biến mất, chỉ còn lại nụ cười trêu đùa ẩn hiện trong mắt: “Không biết Điện hạ đã suy nghĩ thế nào về chuyện đó rồi?”

Lý Ương trầm ngâm một lát, như thể khó xử nói: “Thái tử là huynh trưởng của ta, ta thật sự không muốn thấy huynh đệ tương tàn.”

Du Túc chăm chú nhìn biểu cảm chân thành của Lý Ương, chen ngang: “Thái tử mấy hôm trước bị khiển trách, lại bị cấm túc, chắc Điện hạ đã biết rồi.”

Lý Ương là người thông minh, nghe Du Túc nhắc đến như vậy, lập tức hiểu ra là Du gia đã xúi giục Ngự sử vạch tộiThái tử. Hắn thu lại vẻ cung kính vừa rồi, sắc mặt trở nên khó đoán, nửa cười nửa không nói: “c** nh* vì sao lại làm như vậy?”

“Chỉ để cho Điện hạ thấy được thành ý của ta mà thôi.” Câu này đúng là lời nói thật lòng, nhưng trong lòng Lý Ương lại không mấy coi trọng. Chuyện này đối với Thái tử quả thực là kinh hãi vạn phần, e rằng sau này hắn cũng sẽ an phận một thời gian, nhưng chỉ một lỗi nhỏ như vậy cũng không thể làm tổn hại đến căn cơ của Thái tử, ngay cả Hoàng đế cũng chưa chắc sẽ nhớ lâu.

Lý Ương khẽ gõ lên mặt bàn, ngẩng đầu lên nói: “Vì sao lại là ta?”

“Đó là bởi vì ta thích Điện hạ.” Du Túc cười phá lên, như thể bị chính lời tỏ tình của mình chọc cười, chàng đứng dậy lấy một mũi tên lông vũ trắng ném về phía trước, mũi tên ghim thẳng vào chiếc Quán nhĩ bình[5] bằng sứ trắng, phát ra âm thanh trong trẻo.

“c** nh* muốn ta báo đáp như thế nào?” Đến nước này, Lý Ương không còn vòng vo nữa, nếu Du gia đã lấy việc giúp hắn lên ngôi Thái tử làm điều kiện, thì điều họ muốn chẳng qua cũng chỉ là quyền thế địa vị, dù sao nếu Thái tử kế vị, Du gia chưa chắc đã có tương lai tươi sáng.

Du Túc không quay đầu lại, tiếp tục chơi trò ném tên, tay phải ném tên, tay trái vén ống tay áo rộng, chỉ để lại bóng lưng cao ngất cho Lý Ương: “Du gia cũng chỉ muốn tự bảo vệ mình mà thôi.” Thêm một mũi tên nữa ghim vào bình, Du Túc mới quay người lại, tiếp tục nói: “Điện hạ sẽ không chịu thiệt đâu.” Trên mặt Du Túc không còn vẻ trêu đùa như thường lệ, thay vào đó là vẻ nghiêm túc hiếm thấy, nhưng trong đó vẫn còn sự kiêu ngạo và chắc chắn không hề che giấu, cao cao tại thượng như thần thánh, không gần gũi.

Một bên là vị hoàng tử trẻ tuổi mang dã tâm tiềm ẩn, một bên là công tử quyền khuynh triều dã, màn thăm dò và đối đầu vứt bỏ mặt nạ này được diễn ra ngay tại chốn hương phấn này.

“Du gia như một cây đại thụ, rễ cắm sâu, sừng sững giữa triều đình, nhưng ta chỉ là một vị thân vương nhàn tản, không dám thua.” Ngoài thế lực của chính Du gia, Hoàng đế cũng thường xuyên vì nể mặt người vợ tào khang mà đối xử với Du gia khác biệt, nhất thời chưa thể nào lay chuyển được cây đại thụ này. Nhưng bản thân hắn lại đơn độc, nếu một ngày nào đó xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Du gia nhất định sẽ tìm đường lui, còn hắn chỉ bị coi là quân cờ bỏ đi, đến lúc đó sẽ ra sao, Lý Ương không cần nghĩ cũng biết.

Du Túc nhìn Lý Ương từ trên cao, như đã biết được nỗi lo lắng của hắn: “Ngươi biết mình nhất định sẽ thua?”

Dưới sự áp bức mạnh mẽ của Du Túc, Lý Ương vẫn thản nhiên: “Ngươi xảy ra chuyện, tự nhiên sẽ có người bảo vệ ngươi, nhưng đến lúc đó ai sẽ nói đỡ cho ta vài câu?”

Du Túc đột nhiên tiến lại gần vài bước, cúi người xuống nói: “Ta sẽ cùng Điện hạ đồng cam cộng khổ, việc này không chỉ vì Điện hạ, mà còn vì chính bản thân ta. Có ta ở đây, đương nhiên sẽ không để Điện hạ phải lo lắng chút nào.”

“Lời này bây giờ nghe thì thật hào phóng trung thành, chỉ là nếu ngày sau tình thế thay đổi, ngươi còn có thể chắc chắn như hôm nay không?”

Du Túc lập tức nói: “Nếu Điện hạ thật sự không tin ta một chút nào, thì hôm nay cũng sẽ không đến theo lời hẹn rồi.”

Lý Ương lặng lẽ nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc của Du Túc, im lặng hồi lâu, cuối cùng khẽ cười một tiếng, nụ cười này như gợn sóng lan tỏa trên khuôn mặt vốn lạnh lùng của hắn, phảng phất hơi ấm dịu dàng: “Vậy sau này còn phải nhờ c** nh* giúp đỡ rồi.”

Bầu không khí căng thẳng bỗng chốc tan biến, Lý Ương vừa rồi từng bước ép sát đã không còn nữa, lại trở thành vị Tiết Vương ôn hòa nhún nhường. Du Túc cũng như thay đổi sắc mặt, thần sắc lại trở nên kiều diễm, chàng đưa tay v**t v* chiếc mũ miện bằng vàng trên tóc Lý Ương: “Hôm đó ta còn một yêu cầu, hy vọng Điện hạ chưa quên.”

Lý Ương khẽ giật mình, chỉ đành cười nói: “Ta chỉ coi lời c** nh* nói là đùa thôi.” Hắn nghĩ ngợi rồi lại nói: “Bất kể là Hồ cơ mỹ thiếp, hay là tiểu quan thanh tú, ta đều có thể tìm cho c** nh*.” Ban đầu hắn nghĩ Du Túc chỉ là nhất thời hứng khởi, thuận miệng nói đùa mà thôi, không ngờ hôm nay chàng lại nhắc đến.

Du Túc không hề dao động, lại tiến gần thêm vài phần: “Vừa rồi ta đã nói, có vài chuyện không thử làm sao biết được?” Hương thơm ngọt ngào nồng nàn trong phòng như dải lụa mềm mại bao bọc lấy hai người, Du Túc nhẹ nhàng nắm lấy cằm Lý Ương, cúi đầu hôn lên trán Lý Ương: “Nếu ta nói đây cũng là một điều kiện thì sao?”

[1] Một loại trang sức dán trên trán, thường là hình hoa hoặc hình dạng khác, rất phổ biến trong thời cổ đại Trung Quốc.

[2] Một loại giường thấp, thường dùng để ngồi hoặc nằm.

[3] Tên gọi cũ của một ốc đảo nằm trên con đường tơ lụa, nay thuộc khu vực Tân Cương, Trung Quốc.

[4] Chức quan phó trong Đại Lý Tự, cơ quan tư pháp thời phong kiến Trung Quốc.

[5] Một loại bình cổ có hai quai nhỏ đối xứng nhau ở phần cổ bình.

Bình Luận (0)
Comment