Bồ Tát Man - Znvznv

Chương 133

Kể từ khi Lý Diệp đăng cơ, triều đình và Thổ Phồn tuy đôi lúc có tranh chấp, nhưng chưa từng xảy ra chiến sự lớn như vậy, huống hồ năm ngoái hai bên vừa mới hội minh, chỉ nửa năm sau, Thổ Phồn đã xé bỏ minh ước, tập kích Hà Tây, đủ thấy lúc trước cầu hòa chỉ là để che mắt triều đình, chuẩn bị cho chiến tranh, cũng chính vì vậy, Hà Tây mới bị đánh bất ngờ.

Cao Thừa Ân cùng quân Lũng Hữu còn phải đề phòng Đột Quyết, không thể dốc toàn lực chi viện Hà Tây, triều đình lại từ Kiếm Nam, Lĩnh Nam điều gấp bốn vạn đại quân đến tiền tuyến, hội quân với hai đạo quân Sóc Phương và Lũng Hữu. Trận chiến bất ngờ này cũng đẩy Du Túc lên đầu sóng ngọn gió, trong triều bàn tán xôn xao, nếu không phải lúc trước chàng khăng khăng đòi lấy thành Thạch Bảo, triều đình và Thổ Phồn cũng không đến mức trở mặt như thế này. Nhưng chiến sự đã nổi lên, đấu khẩu cũng vô ích, ban đầu Hoàng đế vốn định tạm giữ Du Túc lại Trường An, nhưng trước mắt cũng không thể không để chàng trở về Sóc Phương chỉ huy chiến sự.

Cỏ cây hoa lá không hay biết những tranh đoạt trắc trở nơi trần thế, cứ tự nhiên nở rộ nồng nhiệt, cả cây mộc lan cố gắng níu giữ chút xuân sắc cuối cùng của cuối xuân, sắc đỏ trắng đan xen, vô cùng bắt mắt. Trong phủ vẫn là một mảnh yên bình, chiến sự ở tây bắc cũng khó ảnh hưởng đến nơi giàu sang êm ả này, Lý Ương vừa thay đồ công phục, A Đông lập tức bưng chậu nước cho hắn rửa tay, Vương phi lại hỏi hắn muốn ăn gì bữa tối.

Nhưng tâm trí Lý Ương không đặt ở đây, tây bắc nguy cấp, long thể Hoàng đế đã không còn đủ sức lo việc triều chính, tất cả mọi việc đều đè nặng lên vai hắn, quân lương, quân nhu cũng cần chuẩn bị ngay lập tức, ngoài ra còn phải điều động các quân, đối với Đột Quyết, Khiết Đan, Nam Chiếu các bộ lạc phải nghiêm phòng tử thủ, tránh bị tấn công từ nhiều phía, cả ngày bận rộn, hắn không có lúc nào nghỉ ngơi.

Thôi Nguyên xắn tay áo giúp Lý Ương, hầu hạ hắn rửa tay, nàng biết biên quan xảy ra chiến sự, mấy ngày nay phu quân vất vả lắm, ôn tồn nói: “Thiếp đã chuẩn bị nước thơm, Điện hạ dùng bữa xong, hãy đi tắm gội cho đỡ mệt.”

Lý Ương lơ đãng đáp lại một tiếng, quay đầu nhìn, phía tây trời đã đỏ rực như lửa, nhuộm cả những cây cao trong sân một màu rực rỡ, hoa mộc lan khẽ lay động trong gió, rơi lả tả vài bông hoa nở rộ đến cuối mùa, tuy đang thời kỳ đỉnh cao tươi tốt, nhưng cũng khó chịu nổi cái nóng đầu hạ.

Lý Ương chùng lòng, qua loa nhúng tay vào nước, phân phó: “Chuẩn bị ngựa, ta muốn ra ngoài.” Hắn lại nói với Thôi Nguyên: “Bữa tối không cần chờ ta, nàng cứ ăn trước đi, ta sẽ về muộn.”

Hắn vừa mới về, lại muốn ra ngoài, nhưng trước mắt quả thật là nhiều việc, Thôi Nguyên cũng có thể hiểu, nàng lấy khăn tay, lau khô tay cho Lý Ương: “Vậy được, nhưng Điện hạ bận rộn cũng phải nhớ ăn chút gì đó.” Lý Ương mỉm cười với thê tử, sau đó thay y phục, sải bước đi ra ngoài phủ.

Sáng sớm hôm sau, Du Túc phải khởi hành rời kinh, dẫn quân Kiếm Nam đã lên đường hôm qua đến tây bắc, khi chàng từ Bộ Binh về phủ, trời đã tối mịt, màn trướng đèn lồng lúc Du Dung thành thân vẫn chưa được dỡ bỏ hoàn toàn, ánh sáng mờ ảo từ đèn lồng đỏ hắt lên vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị của chàng.

Khi A Bích nói với chàng Lý Ương đang ở trong phủ, Du Túc có chút ngạc nhiên, chàng lập tức bước nhanh vào trong, liền thấy Lý Ương đang đứng một mình dưới mái hiên ngoài thư phòng chàng, hắn trông có vẻ mệt mỏi, cũng không đứng thẳng như mọi khi, mà nghiêng người dựa vào cột hiên, dường như đang trầm ngâm.

Nghe thấy tiếng bước chân đến gần, Lý Ương hoàn hồn, đứng thẳng người, nói: “Ta có vài lời muốn nói với ngươi.”

Vốn tưởng Lý Ương không muốn dính líu đến chàng, nếu có việc thì cứ công việc là công việc, Du Túc không ngờ hắn lại đến Du phủ, chàng dẫn Lý Ương vào trong phòng, hỏi: “Lại xảy ra chuyện gì? Mà khiến ngươi phải đích thân đến đây.” Chàng nghĩ một chút, không nhịn được cười nói: “Chẳng lẽ là sợ ta chết ở tây bắc, nên mới đến từ biệt ta một phen.”

Chiến sự Hà Tây cấp bách, dẫn quân ra trận chém giết không phải trò đùa, sống chết thật khó lường, Lý Ương nghe Du Túc vẫn giọng điệu như vậy, khẽ cau mày nói: “Đừng nói đùa nữa.”

Du Túc ngồi xuống giường, lại cười nói: “Nhưng nếu ta thật sự chết rồi, cũng vừa lòng ngươi, đỡ phải tốn tâm tư đối phó với ta.” Chàng nói rất tùy ý, lại mang theo chút tàn nhẫn bâng quơ, đôi môi ấy rõ ràng từng thốt ra những lời yêu thương êm ái ngọt ngào nhất, vậy mà cũng nói ra được những lời mỉa mai chua chát và tự giễu cợt.

Lòng Lý Ương chợt thắt lại, nếu Du Túc lần này thất bại, chắc chắn sẽ bị người đời chỉ trích, bị bãi quan tước quyền, nhưng nếu thắng, quyền thế danh vọng của chàng ngày càng cao, mình phải làm sao với chàng, Hoàng đế lại sẽ làm sao với chàng. Chuyện Du Túc bỏ đi, Hoàng đế đã biết, còn ngày hôm đó Hoàng đế rốt cuộc đã tiết lộ bao nhiêu tâm tư với mình, Lý Ương không dám chắc. Nhưng hắn không thể nói điều này với Du Túc, nếu Du Túc biết Hoàng đế kiêng kị Du gia sâu sắc như vậy, e rằng sau trận chiến này sẽ càng không chịu buông bỏ quyền lực.

Ánh đèn chiếu lên khuôn mặt Lý Ương, lúc sáng lúc tối như tâm tư hắn lúc này, hắn sợ Du Túc quyền cao khó khống chế, nhưng hắn phát hiện mình cũng sợ Du Túc thật sự chết trận, hắn không biết mình rốt cuộc sợ điều nào hơn. Nhưng dù thế nào, đấu đá quyền lực cũng không bằng an nguy đất nước, trước mắt giành lại các châu ở Hà Tây mới là việc quan trọng nhất, Lý Ương im lặng một lúc, nói: “Hà Tây là trọng trấn, một khi Túc Châu, Qua Châu thất thủ, An Tây, Bắc Đình cũng nguy ngập, ngươi lần này đi gánh vác trách nhiệm nặng nề, trận này với Thổ Phồn không thể thua.”

Lý Ương khi nói chuyện hơi nheo mắt, Du Túc không nhìn thấy ánh mắt của hắn, chợt sinh ra đầy thất vọng, nói: “Lời này hôm qua ngươi đã nói ở Chính Sự Đường rồi, hôm nay ngươi đến không còn lời nào khác sao?” Lý Ương cũng quên mất hôm nay mình vì sao mà đến, chỉ là lúc nãy hắn nhìn hoa mộc lan rực rỡ khắp nơi, trong lòng bỗng dưng dâng lên muôn ngàn nỗi đau đớn, hắn yêu không dám nói, tình không dám bày tỏ, chỉ vì hai chữ quyền thế, nhưng hiện tại hắn lại sợ Du Túc lần này đi, sẽ khó gặp lại.

Lý Ương ngước mắt, trong mắt hắn như chứa một đầm nước mờ ảo, gần ngay trước mắt mà lại như cách xa trùng trùng núi non, Du Túc cảm thấy mình chưa bao giờ nắm bắt được, nhưng lúc này chàng lại như hiểu được nỗi lo lắng của Lý Ương, khẽ cười nói: “Trận đánh còn chưa diễn ra, chẳng lẽ ngươi đã lo lắng ta công cao chấn chủ rồi sao? Điện hạ thật đúng là đề cao ta.” Du Túc nói rồi dần dần ngừng tiếng cười, chỉ là ý cười cuối cùng trên môi vẫn chưa tan đi, chàng đột nhiên nói: “Long thể Hoàng đế không chống đỡ được bao lâu nữa, trận này ta sẽ không thua, ta muốn coi nó như lễ đăng cơ tặng cho ngươi. Giang sơn của ngươi, ta sẽ thay ngươi gìn giữ.”

Lý Ương ngây người nhìn Du Túc, phong thái vô hạn trên người chàng, hắn đã từng chứng kiến vô số lần, nhưng lúc này Du Túc cứ ngồi đó, mang theo tình ý và khí phách, như gió táp mưa sa cuốn đi hết thảy mỏi mệt và uể oải của Lý Ương, cuối cùng yên ổn đáp xuống lòng hắn, khiến hắn tạm thời quên đi mối đe dọa mà người này mang đến. Lý Ương chậm rãi bước lại gần vài bước, đến bên cạnh Du Túc, đưa tay v**t v* tóc mai chàng, Du Túc ôm lấy eo Lý Ương, vùi mặt vào trước ngực hắn, nhỏ giọng nói: “Ta yêu ngươi.”

Tay dừng lại trên gáy Du Túc, mái tóc hơi lạnh và làn da ấm áp đều nằm trong lòng bàn tay Lý Ương, hắn lẩm bẩm một câu, nhưng giọng nói quá nhẹ quá nhỏ, cuối cùng vẫn không lọt vào tai Du Túc.

Nếu xảy ra chuyện gì, giữa bọn họ sẽ hiện ra tình ý sâu đậm, nhưng một khi ổn định lại, thì lại bắt đầu mổ nhau, nhìn mà mệt quá.

Bình Luận (0)
Comment