Tuyết rơi lất phất cả ngày, cả kinh thành Trường An khoác lên mình tấm áo choàng bạc. Đến chiều, tuyết vẫn chưa dứt, một tên gia bộc đem nón đen đến trước Du Túc, thưa: “Ngoài trời vẫn còn tuyết rơi, thiếu khanh đội nón rồi hãy đi.”
Du Túc đang ôm lò sưởi tay bằng bạc, chàng ngước nhìn trời, tuyết cũng chẳng lớn lắm, bèn đưa lò sưởi cho tên gia bộc: “Không cần, dắt ngựa đi.”
Tên gia bộc nhận lấy lò sưởi, lui vài bước rồi mới xoay người rời đi. Ở đây vẫn còn nghe thấy tiếng đòn vọt từ hậu viện vọng lại, tiếng gậy gỗ đánh lên da thịt khiến người ta rợn cả tóc gáy. Tên gia bộc thầm nghĩ, ai cũng nói mạng của quan lại quý giá, nhưng chẳng phải nói đánh là đánh đó sao? Tuy chỉ hai mươi trượng, nhưng vị ngự sử kia vốn được nuông chiều từ bé, da mỏng thịt mềm, sao có thể so với bọn nô bộc như hắn.
Du Túc đứng dưới mái hiên, dường như không nghe thấy tiếng hành hình ghê rợn ấy. Trên hai cây tùng bách trong sân đã đọng một lớp tuyết, một cành cây mảnh mai bị tuyết đè xuống thấp, cuối cùng không chịu nổi sức nặng, tuyết rơi xuống rào rào. Du Túc chắp tay sau lưng nhìn cành cây ấy, chăm chú.
Người đang bị đánh đòn là Ngự sử Hình Viễn Phong, kẻ này là một trong những người đã dâng sớ tố cáo Du Túc trước đó. Ngoài Hình Viễn Phong ra, hai người còn lại đều là lão ngự sử, đều bị Du Túc đẩy đi Lạc Dương dưỡng lão. Nhưng Hình Viễn Phong này đang độ tráng niên, không có lý do gì để điều chuyển hắn đi, nên Du Túc bèn kiếm đại một cái cớ, đánh hắn hai mươi trượng, coi như dằn mặt kẻ khác.
Chẳng mấy chốc, tên gia bộc quay lại, báo với Du Túc rằng ngựa đã được chuẩn bị sẵn sàng, và nói thêm Tiết Vương đã đến trước cửa phủ nha.
Hôm nay là ngày đầu tiên Du Túc đến chùa Từ Ân sao chép kinh Phật. Lý Ương đã nhận được thánh chỉ, cũng không định dễ dàng bỏ qua cho Du Túc, nên đã đến Đại Lý Tự từ sớm, đợi Du Túc ra ngoài.
Du Túc vừa ra đã thấy Lý Ương, hắn khoác áo choàng màu đen, không xuống ngựa, thấy chàng từ Đại Lý Tự đi ra, cười nói: “c** nh* làm ta đợi lâu quá, ta còn tưởng ngươi bỏ trốn rồi chứ.”
“Nay Trạch gia đã phong cho điện hạ tước vị Khai Phủ Nghi Đồng Tam Tư[1], điện hạ vẫn còn nhàn nhã lắm.” Du Túc lên ngựa, thật ra Khai Phủ Nghi Đồng Tam Tư chỉ là một chức quan văn tán, tuy cần tham gia triều hội, nhưng không có thực quyền, hầu như hoàng tử nào cũng được phong mấy chức quan nhàn rỗi như vậy.
Lý Ương quất roi vào ngựa của Du Túc, nói: “c** nh* đừng nhiều lời nữa, mau đến chùa Từ Ân sao kinh đi.” Nói rồi, Lý Ương chỉnh lại áo choàng, cũng thúc ngựa đuổi theo.
Du Túc nhìn Lý Ương bên cạnh, cười nói: “Điện hạ thích xem người khác sao kinh đến vậy sao? Một nghìn bộ đấy, điện hạ cứ việc xem.”
Thật ra, Lý Ương không có hứng thú làm chuyện nhàm chán như giám sát người khác sao kinh, nhưng người bị phạt sao chép lại là Du Túc, vậy thì lại khác. Hắn biết Du Túc vốn ngang ngược quen rồi, nhìn chàng bực bội ngồi sao kinh, cũng coi như một chuyện thú vị.
Trong chùa Từ Ân, tiếng tụng kinh vang lên đều đều, hương Phật thoang thoảng. Tiếng tụng kinh trang nghiêm vang vọng khắp chùa, trên hành lang đỏ son treo những chiếc chuông gió, theo gió phát ra tiếng leng keng trong trẻo, giữa tiếng tụng kinh nghe như xa xăm mà thanh thoát.
Sư trụ trì Diễn Không đầu tiên dẫn Lý Ương và Du Túc đến chính điện. Tượng Phật dát vàng uy nghiêm, từ bi nhìn chúng sinh. Lý Ương cung kính bái lạy Phật Tổ, hắn liếc mắt nhìn Du Túc, thấy chàng không nhúc nhích, bèn hỏi: “c** nh* không bái sao?”
Du Túc ngẩng đầu nhìn tượng Phật từ bi, rồi đi đến bên cạnh Lý Ương, hạ giọng nói: “Việc điện hạ cầu xin, Phật Tổ chưa chắc đã giúp.”
Lý Ương nhìn Du Túc, thấy trong mắt chàng mờ mịt, còn có chút châm chọc. Hắn thản nhiên nói: “Trước Phật, c** nh* cũng nên kính sợ.”
Sau đó, Diễn Không dẫn Du Túc và Lý Ương đến một gian phòng thanh tịnh ở hậu viện. Trong phòng, phía đông có một tượng Phật, phía tây là bàn và giường, phía sau là giá sách gỗ đàn hương, trên đó chất đầy những cuộn giấy.
“Thiền phòng này khá yên tĩnh, cũng ít người đến quấy rầy, rất thích hợp để thiếu khanh chuyên tâm sao chép kinh Phật.” Diễn Không chắp tay nói.
Lý Ương nhìn quanh một lượt, nói: “Đa tạ đại sư, nơi này rất tốt, ta nghĩ c** nh* nhất định có thể chuyên tâm sao kinh.”
“Ở đây có hàng ngàn quyển kinh Phật, trong đó có không ít quyển mới được dịch.” Chùa Từ Ân có trường dịch kinh lớn nhất Trường An, hàng trăm tăng nhân tạo thành đội ngũ dịch kinh liên tục dịch ra những quyển kinh Phật được lấy từ Tây Vực Thiên Trúc cho các tín đồ sùng đạo.
“Không biết Du thiếu khanh muốn sao chép từ bộ nào?” Diễn Không lại hỏi, ông rất am hiểu những kinh Phật này, có thể tìm ra ngay quyển được chỉ định trong số những cuộn giấy dày đặc kia.
Du Túc đi vài bước trong phòng, suy nghĩ một chút rồi nói: “Phiền đại sư lấy cho ta bộ Diệu Pháp Liên Hoa Kinh[2].” Vừa nói, chàng liếc nhìn Lý Ương, khóe miệng hiện lên một nụ cười khó nhận ra.
Diễn Không gật đầu nói: “Pháp Hoa Kinh là tác phẩm Phật Đà giảng pháp lúc cuối đời, là kinh điển giáo pháp, kinh văn trong đó huyền diệu, thâm sâu. Muôn vàn Phật pháp đều có thể độ người.”
Nghe Diễn Không nói vậy, Du Túc bỗng cười khẽ, ra vẻ hứng thú nói: “Ta có một câu hỏi, xin đại sư giải đáp.”
“Thiếu khanh cứ nói.”
Lý Ương khá bất ngờ, thầm nghĩ Du Túc chẳng lẽ còn muốn thảo luận Phật pháp với Diễn Không? Hắn quay sang nhìn Du Túc, chờ chàng hỏi.
“Phật Tổ từng nói ‘Như thị hư không giới tận, chúng sinh giới tận, chúng sinh nghiệp tận, chúng sinh phiền não tận, ngã sám nãi tận, nhi hư không giới nãi chí chúng sinh phiền não bất khả tận cố, ngã thử sám hối vô hữu cùng tận[3], Phật Tổ cho rằng phiền não của chúng sinh vô cùng vô tận, ngay cả Phật Tổ cũng sám hối không ngừng, vậy sao nói người có thể được Phật pháp cứu độ?”
Diễn Không mỉm cười, bình tĩnh nói: “Kinh Phật cũng nói ‘Ưng vô sở vãng, nhi sinh kỳ tâm’[4], nói người ta nên đối với vạn vật thế tục không chấp trước, không nên ôm giữ chấp niệm, như vậy mới có thể lĩnh ngộ Phật pháp. Nếu như thiếu khanh nói, cứ chấp nhất vào việc so đo phiền não và sám hối, thì không thể lĩnh ngộ Phật đạo. Dù là phiền não thế gian, hay là sám hối với Phật, đều là ngoại vật, phải buông bỏ ngoại vật, mới có thể thực sự hòa nhập với Phật pháp, mới biết đại trí tuệ của Phật.”
Du Túc nhướn mày, rõ ràng lời giải thích này không thể thuyết phục chàng, nhưng chàng cũng không phản bác thêm, chỉ mỉm cười. Diễn Không nhìn ra vẻ không đồng tình của Du Túc, nhưng ông cũng không định thuyết phục chàng hoàn toàn. Lĩnh ngộ Phật pháp là ở tâm người, chỉ khi nào tự nguyện quy y cửa Phật, mới có thể thực sự hiểu được. Diễn Không chỉ nói: “Thiếu khanh có thể thuận miệng đọc ra kinh văn Hoa Nghiêm Kinh, có thấy thiếu khanh cũng không phải là người hoàn toàn không có Phật pháp trong tâm.”
Du Túc nhìn kinh sách trên giá, cười nói: “Chỉ là đọc qua thôi.”
Nhang trong lư hương sắp cháy hết, Lý Ương ngồi bên cạnh lật giở một quyển kinh Phật, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn Du Túc đang chăm chú sao chép, trêu chọc: “Không ngờ, c** nh* còn nghiên cứu Phật pháp à?” Lúc nãy ở chính điện, Lý Ương tưởng Du Túc coi thường Phật đạo, không ngờ chàng còn có thể đọc ra được vài câu kinh.
Du Túc dừng bút, xoay xoay cổ tay hơi mỏi, nói đùa: “Những điều điện hạ không biết còn nhiều lắm đấy, có muốn ta kể cho nghe không?”
Lý Ương nhân cơ hội lấy tờ giấy Du Túc đang sao chép, có lẽ vì đang viết kinh Phật, chữ viết của Du Túc lúc này cứng cáp mạnh mẽ. Người ta nói chữ viết giống như con người, Lý Ương vốn nghĩ chữ của Du Túc chắc là kiểu chữ phóng khoáng.
Lý Ương đặt lại tờ giấy vào chỗ cũ, rồi tiếp tục hỏi: “c** nh* không tin Phật?”
Có lẽ vì mệt, Du Túc buông bút, chống cằm, cười tủm tỉm nhìn Lý Ương, hỏi ngược lại: “Vì sao phải tin?”
Lý Ương nói: “Không ít người cầu cho bản thân kiếp này, kiếp sau, cũng cầu cho người thân bạn bè, c** nh* không muốn cầu xin sao?”
Du Túc cúi đầu nhìn bàn tay Lý Ương đặt trên bàn, những ngón tay trắng trẻo đặt trên mặt bàn tối màu càng thêm đẹp mắt. Chàng đưa tay vuốt nhẹ lên một ngón tay của Lý Ương: “Nếu Phật Tổ thực sự nghe thấy lời cầu xin của thế gian, thì chúng sinh sao còn khổ sở?” Chàng dừng lại một chút, rồi nói tiếp: “Mạng của ta không do trời cũng không do Phật, chỉ do ta.”
Khi nói câu này, chàng vẫn giữ vẻ mặt thờ ơ, thậm chí mắt cũng hơi nheo lại, nhưng Lý Ương lại nghe ra sự cứng rắn và kiêu ngạo trong lời nói của chàng. Lúc này, Du Túc đột nhiên ngẩng lên, ánh mắt chạm phải ánh mắt của Lý Ương, bình tĩnh đón nhận sự dò xét của hắn.
Lý Ương quay mặt đi trước, rút ngón tay ra khỏi tay Du Túc: “c** nh* mau sao chép đi.”
Du Túc lại cầm bút lên, cẩn thận sao chép từng chữ một. Trong phòng lại trở nên yên tĩnh. Trong lúc đó, có tiểu sa di đến dâng trà, mang đến vài món điểm tâm chay, rồi cung kính lặng lẽ lui ra.
Ngày thường, Lý Ương thấy Du Túc luôn tràn đầy sinh khí, lần đầu tiên hắn thấy Du Túc trầm tĩnh nghiêm túc như vậy. Thật ra Lý Ương không thích ánh mắt của Du Túc ngày thường, luôn cảm thấy quá rực rỡ, mà đằng sau ánh mắt tưởng như lả lơi ấy, lại ẩn chứa tâm tư sâu sắc khiến người ta không thể nhìn thấu cũng không thể đoán được.
Chẳng mấy chốc, Du Túc đã sao chép xong một tờ, chàng lại lấy một tờ giấy trắng khác, trải ra rồi tiếp tục sao chép: “Quan hệ Điện hạ và Tín Vương thế nào?”
Lý Ương biết Du Túc chắc chắn không hỏi vu vơ, hắn đặt quyển kinh xuống: “Bình thường.”
Du Túc không ngẩng đầu nói: “Điện hạ lánh đời ẩn dật, Tín Vương hẳn cũng không nghĩ ngợi gì về điện hạ, chỉ coi điện hạ là một vị thân vương nhàn rỗi.”
Những năm nay, Lý Ương không tham gia chính sự, thậm chí còn không hỏi đến, dù là Thái tử hay Tín Vương đều không để Lý Ương vào mắt. Một người em trai chỉ biết ăn chơi hưởng lạc như vậy, đối với bọn họ thực sự là quá tốt rồi.
“Ngươi muốn ta làm gì?” Lý Ương hỏi thẳng, Du Túc vòng vo tam quốc bấy lâu, cuối cùng cũng chịu nói vào chuyện chính.
Lúc này Du Túc mới ngẩng đầu lên, cười nói: “Muốn điện hạ tiết lộ cho Tín Vương một chút tin tức.”
Khi ra khỏi chùa Từ Ân, trời sắp tối, tiếng trống báo hiệu giờ giới nghiêm sắp vang lên. Tuyết đã tạnh, lớp tuyết dày khiến trời trông không quá tối. Chung Phúc đã đợi sẵn ở cửa từ sớm, cậu trông chỉ mười bảy mười tám tuổi, vẻ mặt lanh lợi, tay cầm đèn lồng lụa đỏ, trên đó viết chữ “Tiết”, thấy Lý Ương đi ra, vội vàng chạy tới: “Điện hạ, lão gia sai tiểu nhân đến đón ngài.”
Lý Ương gật đầu, thấy phía sau Du Túc cũng có một người hầu đi theo, nhưng màu mắt của người đó rất đặc biệt, dường như còn có dòng máu người Hồ.
“c** nh* đi mạnh giỏi, hôm khác lại mời c** nh* đến sao kinh.” Lý Ương lịch sự chào tạm biệt.
“Điện hạ đi mạnh giỏi.” Du Túc nhìn Lý Ương đi xa, rồi mới lên ngựa.
“Hoàng hậu biết ngài đang sao kinh, đã ban từ trong cung không ít kinh sách, nói muốn ngài chăm chỉ sao chép, mấy hôm nữa đưa vào cung, Hoàng hậu muốn đích thân xem qua.” A Bích cưỡi ngựa theo sau Du Túc nói.
Du Túc thở dài, lần này đúng là trúng bẫy của Lý Ương rồi.
[1] Một chức quan cao cấp thời phong kiến Trung Quốc, mang tính chất danh dự nhiều hơn là thực quyền. “Khai phủ” (开府) có nghĩa là được phép lập phủ riêng, tuyển chọn thuộc hạ. “Nghi đồng tam tư” (仪同三司) có nghĩa là được hưởng nghi thức và đãi ngộ tương đương với Tam công (三公) – ba chức quan cao nhất triều đình.
[2] Tên đầy đủ là Diệu Pháp Liên Hoa Kinh, thường được gọi tắt là Pháp Hoa Kinh, là một bộ kinh quan trọng của Phật giáo Đại thừa.
[3] Trích đoạn trong kinh Hoa Nghiêm, ý nói không gian vô tận, chúng sinh vô tận, nghiệp của chúng sinh vô tận, phiền não của chúng sinh vô tận, lời sám hối của ta cũng vô tận. Vì không gian và phiền não của chúng sinh không thể tận cùng, nên sự sám hối của ta cũng không có điểm dừng.
[4] Câu này trích từ Kinh Kim Cang, có nghĩa là “Nên lìa tất cả tướng sanh, mà sanh tâm Bồ Đề”. Nói một cách đơn giản là không nên bám víu vào bất kỳ hình tướng hay ý niệm nào, mà hãy phát khởi tâm bồ đề.