Bồ Tát Man - Znvznv

Chương 65.1

Đêm ấy.

Cung cấm đã đóng then cài chặt, những thị vệ Kim Ngô trẻ tuổi xuất phát từ viện Kim Ngô trượng, bắt đầu tuần tra ban đêm dọc theo các con đường hẹp và ngã tư trong hoàng thành. Ánh lửa từ những ngọn đèn đá kéo dài bóng dáng của các thị vệ, tiếng bước chân đều đặn vang vọng khắp đường dài, toát lên vẻ yên bình, vững chãi.

Du Túc đi đầu hàng ngũ. Là trung lang tướng của thị vệ Kim Ngô, chàng vốn không cần phải tự mình tuần tra, nhưng đây đã là thói quen bao năm của chàng. Bởi vì đối với chàng, chàng không chỉ bảo vệ hoàng thành, mà còn bảo vệ cả trưởng tỷ của mình.

Hoàng đế gần đây thân thể vẫn luôn không được khỏe, cũng ít khi triệu hạnh bất kỳ phi tần nào, nhưng mùng ba tháng chín là sinh thần của Tôn quý phi, hoàng đế bèn nghỉ lại ở điện Thập Thúy. Tuy hiện nay thái tử đang bị hoàng đế nghi kỵ, nhưng Tôn quý phi vẫn là mẹ của trữ quân, hoàng đế cũng không thể không nể mặt bà ta. Những năm trước, sinh thần của Tôn quý phi luôn được tổ chức long trọng, tuy quy chế không bằng hoàng hậu, nhưng cũng vô cùng linh đình, náo nhiệt suốt mấy ngày liền. Trong tình thế hiện tại, thái tử đã thất sủng, thậm chí lời đồn phế lập trữ quân cũng rộ lên khắp nơi, Tôn quý phi bất đắc dĩ phải thu liễm lại đôi chút, chỉ nhận lời chúc mừng của người trong cung mình.

Cùng lúc đó, Phạm Nghiễm trong phủ đệ của cấm viên cứ đi đi lại lại, đứng ngồi không yên. Thời khắc đã hẹn với Tôn Thế Huy sắp đến. Theo kế hoạch ban đầu, một tiểu đội năm mươi người do Phạm Nghiễm dẫn đầu đã tiến vào cửa Trọng Huyền, chờ thời cơ tập kích lính canh gác ở đó. Việc đưa đại quân trực tiếp tấn công cổng cung sẽ gây ra động tĩnh quá lớn, dễ bị lộ, vì vậy Tôn Thế Huy mới phái một đội binh sĩ tinh nhuệ đến thay thế đội lính gác cổng, mà lần đổi gác tiếp theo là vào khoảng giờ Tý (11 giờ đêm đến 1 giờ sáng), lúc đó bọn chúng đã xông vào Đại Minh cung rồi.

Cấm viên ban ngày cảnh sắc tươi đẹp, nhưng trong đêm tối lại trở nên u ám, những nơi cây cối rậm rạp thậm chí còn có phần âm u. Để tạo vẻ tự nhiên, tao nhã, trong vườn còn nuôi cả hươu, nai, mèo rừng… Tiếng kêu của những loài động vật này vang vọng trong cấm viên vắng vẻ, càng khiến người ta rợn tóc gáy.

Tiếng bước chân hành quân gấp gáp vang lên xào xạc, áo giáp và vó ngựa phát ra âm thanh lạnh lẽo, ánh sáng lạnh lùng lóe lên, làm kinh động đàn hươu non trong bụi cây. Tôn Quang ngày thường tuy là một công tử bột, nhưng hôm nay lại khác, quyền thế phú quý cả đời đều đặt cược vào đêm nay, hắn chủ động xin làm tiên phong. Phạm Nghiễm, người quản lý cấm viên, đã nằm trong tầm kiểm soát, nên Tôn Thế Huy cũng yên tâm để con trai mình đi mở đường.

Cánh cổng cao lớn của cấm viên hé mở một khe hở đủ cho hai người đi qua, Tôn Quang dẫn người tiến vào trước, tay trái hắn nắm chặt chuôi đao, vẻ mặt căng thẳng.

Phạm Nghiễm đã đợi sẵn ở cửa Nam, thấy Tôn Quang đến, hắn giật lấy đèn lồng trong tay thuộc hạ, tự mình tiến lên, nói: “Tôn… Tôn tiểu tướng quân, bên trong đã… đã xong xuôi, Tôn tướng quân đã đến chưa?”

Giọng hắn nói có chút lắp bắp, Tôn Quang khinh bỉ liếc nhìn Phạm Nghiễm, chỉ cho rằng hắn ta đang sợ hãi, bèn nói: “Phụ thân ta cùng đại quân đang ở phía sau, ta đến hỏi ngươi cửa Trọng Huyền đã chuẩn bị ổn thỏa chưa?”

Phạm Nghiễm vội vàng gật đầu: “Mọi việc đều thuận lợi.”

Tôn Quang khó chịu nhìn cánh cổng: “Mở cửa rộng thêm chút nữa, phía sau người đông, cửa nhỏ thế này phải đi đến bao giờ!”

“Nhanh lên, mở toang cửa ra!”

Thuộc hạ nhận được lệnh, lập tức chạy vào trong.

Phạm Nghiễm lại cười nói: “Bây giờ ta cũng coi như lập được công rồi, lát nữa hai quân giao chiến, cấm viên ắt sẽ hỗn loạn, phụ thân ta tuy là võ tướng, nhưng ta không được nối nghiệp cha, lại không dũng mãnh như tiểu tướng quân, đứng ở đây cũng chỉ vướng chân vướng tay…”

Tôn Quang liếc xéo Phạm Nghiễm, trong lòng càng thêm khinh thường, nói: “Biết rồi, ngươi về đi.” Lúc này nhiệm vụ của Phạm Nghiễm đã hoàn thành, hắn ta ở lại hay không cũng chẳng khác gì.

Phạm Nghiễm như được đại xá, hắn không thể ở lại nơi này được nữa. Thái tử có thể thua cuộc, nhưng giết hắn thì vẫn dư sức làm được. Nếu thất bại, nói không chừng lập tức sẽ trút giận lên hắn, một đao xuống là xong đời hắn.

Tôn Quang dẫn theo đám người thuận lợi tiến vào cửa Nam cấm viên, cửa Trọng Huyền đã ở ngay trước mắt. Cổng cung cao lớn nguy nga, một binh sĩ cầm cờ lệnh bên cạnh Tôn Quang thuần thục ra hiệu, một lát sau, một người trên vọng gác cũng lập tức vẫy cờ đáp lại. Tôn Quang mừng rỡ, vội vàng ra lệnh cho kỵ binh bên cạnh: “Mau quay về báo cho thái tử, cửa Trọng Huyền đã nằm trong tay! Chỉ cần thái tử tự mình dẫn đại quân, xông vào cung.”

Bọn chúng chuẩn bị kỹ lưỡng, lại có vạn kỵ binh của Vương Tượng trợ giúp, chỉ cần có thể xông vào cửa Huyền Vũ trước khi quân phòng thủ đến, thì không cần đợi đến sáng, thái tử đã có thể lên ngôi hoàng đế. Còn đêm nay, Vương Tượng thiết yến mời các tướng lĩnh của vạn kỵ binh, tất cả đều say mèm bất tỉnh nhân sự ở nhà hắn, cấm quân như rắn mất đầu, nhất định sẽ rối loạn, chờ bọn chúng tập hợp lại thì thái tử đã thành công rồi.

Tiếng vó ngựa mơ hồ ngày càng gần, Tôn Quang phấn khích quay ngựa đi đón thái tử.

Tên lính vừa ra hiệu trên cửa Trọng Huyền hạ cờ xuống, quay đầu lại nhìn người đứng sau lưng mình. Hắn cảm thấy một thanh đao đang kề vào eo, hàn khí lạnh lẽo của hung khí xuyên qua lớp vải đâm vào da thịt hắn, khiến hắn lạnh đến run người. Khác với nhát đao tàn khốc, nhanh gọn trên chiến trường, sự uy h**p này giống như một sự tra tấn từ từ. Nhưng hắn không nhìn người cầm đao, mà nhìn một người đứng hơi xa.

Người nọ mặc áo bào trắng, đeo đai ngọc bội, cài trâm ngà voi, hoàn toàn lạc lõng giữa bầu không khí căng thẳng ngàn cân treo sợi tóc lúc này, như thể vừa rời khỏi buổi yến tiệc đêm để ra ngoài hóng gió, chỉ là đi nhầm chỗ mà thôi. Hắn đứng ở phía bên kia tường thành, khẽ vẫy tay, tên lính vừa vẫy cờ liền bị dẫn đi.

Tên lính như trút được gánh nặng, vội vàng bước xuống bậc thang, ngay khi sắp xuống khỏi vọng gác, hắn chỉ cảm thấy bụng lạnh toát, rồi máu nóng ấm ướt đẫm áo. Chưa kịp kêu lên, hắn đã ngã thẳng xuống góc bậc thang đá. Trong khoảnh khắc cuối cùng trước khi nhắm mắt, hắn nhìn thấy trên nền đá xanh là vài thi thể, những người đó đều là binh sĩ cùng hắn lẻn vào cửa Trọng Huyền, và trên cổ bọn họ đều có vết cắt tàn nhẫn, gọn ghẽ. Dù trong đêm tối, vẫn trông vô cùng ghê rợn.

Bình Luận (0)
Comment