Bồ Tát Man - Znvznv

Chương 69

Ngày Lý Ương hồi kinh, mưa bụi bay lất phất. Gió thu se lạnh, thổi trên mặt như lưỡi dao cùn, tuy không đến nỗi cắt da cắt thịt nhưng cũng đủ khiến người ta lạnh đến tận xương. Châu chấu ở Hà Nam và Hà Bắc hầu như đã bị diệt trừ, lương thực được điều động đến hai đạo cũng đã sẵn sàng, chỉ còn lại một số việc cứu tế nạn dân.

Hắn rời kinh chưa đầy hai tháng, mà triều đình đã long trời lở đất. Tường thành cao ngất uy nghiêm ẩn hiện trong màn mưa bụi mù mịt, nhưng khí thế vẫn không giảm đi chút nào, trang nghiêm sừng sững phía trước. Càng đến gần cổng thành, người càng đông đúc. Trước khi về kinh, Lý Tăng Nghiễm đã đi tuần tra vài châu. Vì sự tiện lợi, trên đường về, hắn không phô trương nghi trượng, lúc này chỉ cưỡi ngựa cùng dân chúng chờ vào thành.

Mưa không lớn, như một tấm màn mỏng manh. Nhìn xuyên qua màn mưa bụi, Lý Ương vượt qua đám đông, liền thấy chàng đứng ở phía xa. Du Túc đứng bên tường thành, trước lớp gạch cổ kính, dáng người cao ráo của chàng đặc biệt nổi bật. Chàng mặc một bộ y phục đỏ rực, dường như đã đứng đợi ở đó từ rất lâu.

Lý Ương vô thức nắm chặt dây cương, nhìn Du Túc không chớp mắt. Hắn chắc chắn chàng đã nhìn thấy mình, thậm chí còn cảm nhận được ý cười rạng rỡ trên môi Du Túc.

“Các ngươi chờ ở đây, ta đi một lát rồi về.”

Ba ngày một lần, Lý Ương đều báo cáo tình hình diệt châu chấu cho triều đình, gần đây lại bôn ba nhiều nơi. Du Túc không hỏi han vất vả, chàng ngước nhìn Lý Ương trên lưng ngựa, chỉ nói: “Điện hạ bôn ba suốt, gầy đi chút rồi.”

Bộ quan phục màu đỏ sẫm vì dính nước mưa mà càng thêm tối. Du Túc đứng cách đám đông một khoảng trống, cách đó không xa có hai người dắt ngựa, có thể thấy là tùy tùng của chàng. Lý Ương liếc nhìn hai người đó, hỏi: “Sao không che ô?”

Du Túc mỉm cười ngẩng đầu nhìn trời: “Lúc đến còn chưa mưa.”

Khi đoàn người của Lý Ương đến gần Trường An thì trời bắt đầu mưa. Hắn hơi nhíu mày: “Đợi lâu lắm rồi?”

“Ta đoán ngươi đến vào giờ này.” Hành trình về kinh của Lý Ương luôn được báo cáo lên triều đình, Du Túc biết cũng không khó.

Nhìn Du Túc vẫn như xưa, trong vòng hai tháng, Thái tử bị diệt, triều đình biến động, nhưng thần sắc giữa hai hàng lông mày của chàng lại không hề thay đổi, vẫn là vẻ thờ ơ pha chút tinh nghịch khó nắm bắt. Lý Ương xuống ngựa, nói: “Ta còn phải vào cung diện thánh.”

Du Túc tiến lên vài bước, vài giọt bùn bắn lên vạt áo. Chàng định nắm lấy tay Lý Ương, nhưng chưa kịp chạm vào đầu ngón tay của hắn đã bị hắn tránh đi. Lý Ương liếc nhìn xung quanh, khiến Du Túc khẽ cười: “Không sao đâu.”

Thấy bộ quan phục bắt mắt của chàng, Lý Ương sợ Du Túc làm loạn ở đây nên lùi lại vài bước: “Đa tạ c** nh* đã đón, ta còn phải đến chỗ Hoàng thượng hồi bẩm.” Riêng tư thế nào cũng được, nhưng nơi này người qua kẻ lại, Tín vương vừa về kinh đã gặp riêng Du thị lang, hiện nay vụ án của Thái tử vẫn chưa lắng xuống, nếu chuyện này truyền ra ngoài không biết sẽ gây ra bao nhiêu lời đồn đoán.

Du Túc hụt hẫng rụt tay lại, cười trách: “Thật ra không sao đâu mà.”

Nấp sau con ngựa Ô Vân cao lớn, Lý Ương vẫn đưa tay phủi đi những giọt nước trên trán Du Túc: “Tối nay gặp nhau ở Chí An quán, không biết c** nh* có nể mặt không?”

Du Túc cười tươi hơn, trong mắt lại thêm vài phần tình ý.

Sau khi từ trong cung về vương phủ, bên tai Lý Ương vẫn không được yên tĩnh. Hoàng Vĩnh từ lúc hắn vào phủ cứ hỏi tới hỏi lui. Từ nhỏ đến lớn, Lý Ương chưa bao giờ rời xa ông lâu như vậy, trước khi đi Hoàng Vĩnh lo lắng đủ điều, sau khi trở về Hoàng Vĩnh lại càng xót xa hơn, chưa kịp để Lý Ương ngồi xuống đã bưng đến mấy bát canh bổ.

Tắm rửa xong, Lý Ương liền tìm cớ rời khỏi vương phủ, đến Chí An quán. Đến nơi, Lý Ương mới có thời gian nằm nghỉ một lát. Hắn mặc nguyên y phục nhắm mắt nằm trên giường, thân thể tuy có chút mệt mỏi, nhưng đầu óc lại tỉnh táo khác thường. Tối nay hắn hẹn gặp Du Túc, không chỉ để gặp mặt, mà còn có một việc quan trọng cần làm.

Thái tử mưu phản, Tôn gia tham gia rất sâu, dĩ nhiên bị kết án nặng. Tôn Quang bị xử trảm, nam đinh từ mười sáu tuổi trở lên trong Tôn gia đều bị treo cổ, ngày hành hình định vào năm ngày sau. Trên đường về Trường An, Lý Ương không dám chậm trễ, bởi vì hắn muốn cứu con trai khác của Tôn gia, Tôn Kỳ, trước khi hành hình. Và người có thể giúp hắn thực hiện việc này, chỉ có Du Túc.

Bình Luận (0)
Comment