Bồ Tát Man - Znvznv

Chương 8

Lạc Du nguyên xưa nay vốn là chốn du ngoạn không thể bỏ qua của hoàng gia mỗi độ trùng dương. Nơi đây còn xây dựng cả những lầu gác nguy nga, để sẵn sàng nghênh đón thiên tử. Thế nhưng, kể từ khi Đại Nhạn tháp được tu sửa lại, hoàng đế Lý Diệp rõ ràng tỏ ra sủng ái Đại Từ Ân tự nằm ngay trong thành hơn. Từ trên Đại Nhạn tháp nhìn xuống, toàn cảnh Trường An thu trọn vào tầm mắt, những phường buôn tấp nập, đường phố dòng người chen chúc, xa xa là mặt nước mênh mông gợn sóng của hồ Khúc Giang. Tuy đứng trên các gác cao của cung Đại Minh cũng có thể phóng tầm mắt ngắm nhìn Trường An, nhưng cảnh sắc hai nơi lại khác nhau, mỗi nơi một vẻ.

Cảnh đẹp Trường An trải rộng trước mắt, đây là kinh đô phồn hoa nhất của đế quốc, là trung tâm của vạn quốc triều bái, là giang sơn của hoàng tộc họ Lý, là thái bình thịnh thế trải qua nhiều đời hoàng đế trị vì. Lý Diệp đứng trên tầng cao nhất của tháp, mãn nguyện ngắm nhìn quốc độ và thành trì thuộc về mình.

Ngài kéo Du Thư lại gần, hai người dựa sát vào nhau hơn: “Mạnh Như, nàng xem, đây là Trường An của trẫm.” Du Thư vận trường bào thất phá màu đỏ thắm, búi tóc cao cài trâm ngọc khảm mười hai hạt châu, biểu trưng cho địa vị hoàng hậu của nàng, một đóa cúc vàng rực rỡ cài bên mái tóc. Giữa trán điểm một viên trân châu nhỏ, vẽ thành hình cánh hoa. Sống bên nhau bao năm khiến nàng hiểu rõ tâm tư hoàng đế lúc này, nàng mỉm cười: “Là nhờ bệ hạ trị vì anh minh.”

Lý Diệp cười lớn, quay người lại: “Thưởng rượu!”

Nội thị đã chuẩn bị sẵn rượu ngon, đoàn tùy tùng cung kính quỳ lạy tạ ơn, sau đó mới nâng chén tiếp nhận.

“Trùng dương năm nay, thái tử sắp xếp rất chu đáo, mấy năm nay quả nhiên đã chín chắn hơn nhiều.” Lý Diệp nhấp một ngụm rượu cúc, đưa chén cho Dương Hải bên cạnh.

Lý Văn bước lên: “Nhi thần bất tài, chỉ mong được phò tá bệ hạ.” Nét mặt hắn rạng rỡ, lời khen ngợi của hoàng đế còn quý giá hơn bất kỳ phần thưởng nào. Lý Diệp quay lại nhìn cảnh thành: “Đều là người một nhà, Vĩnh nhi không cần khiêm tốn, con là anh cả cũng nên làm gương cho các em.”

Bỗng một giọng trẻ thơ vang lên: “Con cũng muốn làm gương cho mọi người!” Đó là Lý Huyên, con trai của Lý Văn, nay đã bốn tuổi, đúng độ tuổi ngây thơ, hồn nhiên.

Hoàng đế nghe vậy mỉm cười vẫy tay về phía Lý Huyên: “Huyên nhi lại đây.” Thái tử phi họ Lưu khẽ đẩy Lý Huyên, mỉm cười: “Mau lên, bệ hạ gọi con kìa.”

Một tay Lý Huyên ôm con búp bê đất nung, một tay cầm miếng bánh trùng dương, cái nào cũng không nỡ bỏ, đành phải cầm cả hai đi đến bên cạnh Lý Diệp. Lý Diệp bế cậu bé lên, hỏi: “Con muốn làm gương cho mọi người như thế nào?”

Lý Huyên nghiêng đầu suy nghĩ, thật ra cậu bé cũng không biết phải làm gương như thế nào, chỉ là vừa rồi buột miệng nói ra thôi. Nghĩ một lát, cậu bé mới đáp: “Ăn cơm nhiều ạ! Mẹ dặn con phải ăn nhiều mới lớn được!”

Mọi người xung quanh đều bị câu nói ngây thơ của Lý Huyên chọc cười, hoàng đế cười đến rung cả râu: “Ha ha ha ha, vậy chẳng phải con muốn làm gương thùng cơm sao.”

Lý Huyên không hiểu mọi người cười vì điều gì, nhưng cũng vô thức cười theo. Cậu bé cắn một miếng bánh trùng dương, rồi đưa bánh cho hoàng đế: “Bệ hạ cũng ăn ạ.”

Hoàng đế mỉm cười: “Huyên nhi cứ ăn đi.” Đứa trẻ bốn, năm tuổi tuy nhỏ nhắn nhưng bế lâu cũng nặng tay, ngài đặt Lý Huyên xuống đất: “Lại cao thêm rồi.” Nói rồi nhìn quanh: “Du nhi đâu?” Lý Du là con trai của Tín vương Lý Phong, chưa đầy một tuổi, chỉ có thể bế trên tay.

Lý Du được vú em bế, ngơ ngác nhìn quanh bằng đôi mắt đen láy, một lúc sau dường như nhận ra hoàng đế, bèn nhoẻn miệng cười. Tín vương phi họ Doãn lấy khăn lau nước dãi nơi khóe miệng con trai, mỉm cười: “Du nhi nhận ra bệ hạ kìa.”

Lý Phong cũng nói theo: “Du nhi dạo này hiểu chuyện hơn nhiều rồi.” Đứng bên cạnh, Lý Huyên nhìn chằm chằm vào người em họ đang được bế, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào bèn cảm thấy rất đáng yêu. Cậu bé đi đến bên vú em, nhón chân giơ tay muốn sờ vào người em họ, nhưng thái tử phi ở phía sau gọi lại: “Huyên nhi lại đây, cẩn thận làm đau Du nhi.”

Lý Huyên quay đầu nhìn mẹ, rồi lại lưu luyến nhìn đứa bé, đưa con búp bê đất nung cho vú em: “Cái này cho em chơi.” Doãn thị tiến lên mỉm cười nhận lấy con búp bê: “Tiểu lang quân thật là hào phóng.”

Hoàng đế hài lòng khen ngợi: “Huyên nhi quả thật ra dáng anh cả.”

Đứng phía sau, Lý Ương chán nản xem một hồi rồi lui ra. Hoàng đế đang hứng chí, chắc hẳn còn muốn ngắm cảnh thêm một lúc nữa, hắn đứng đó cũng chẳng có việc gì. Mấy vị hoàng tử đều đang ở bên cạnh mẫu thân, nhất thời chắc cũng không ai để ý đến hắn. Nghĩ vậy, Lý Ương lặng lẽ rời đi, muốn đến nơi khác xem sao.

Chuông gió reo leng keng trong gió, Kim Ngô vệ nghiêm trang đứng gác dưới mái hiên, tỉ mỉ thực hiện nhiệm vụ bảo vệ hoàng gia. Lúc này, Lý Ương gặp Du Túc cũng đang xuống tháp.

Du Túc làm động tác nhìn lên trên, mỉm cười: “Điện hạ sao lại không ở trên tháp, bệ hạ vẫn còn ở trên đó.”

“Cữu cữu chẳng phải cũng đang xuống sao?” Lý Ương nói. Lần trước ở cửa Huyền Vũ chỉ gặp thoáng qua, hai người chưa kịp trò chuyện, giờ mới có dịp nói chuyện.

Du Túc phủi phủi tay áo, nói: “Ta đâu phải người nhà họ Lý, giờ ở trên đó cũng chẳng có gì thú vị.” Lý Ương nghe chàng nói vậy, bèn nói đùa: “Bệ hạ đối với cữu cữu, người họ Du, còn thân thiết hơn cả ta, người họ Lý.” Câu này tuy là nói đùa, nhưng cũng không phải không có lý. Du Túc lớn lên bên cạnh hoàng hậu, còn hắn từ nhỏ đã sống một mình, từ trước đến nay hoàng đế gặp Du Túc còn nhiều hơn cả gặp hắn.

Bỗng nhiên Du Túc đang đứng cạnh hắn lại tiến gần thêm một chút. Lý Ương liếc thấy động tác của người bên cạnh, khó hiểu quay đầu lại, đang định lên tiếng hỏi, thì bất ngờ Du Túc nhìn chằm chằm vào cành ngải cứu cài trên áo hắn, nói: “Cái này không hợp với ngài.”

Lý Ương cúi đầu nhìn cành ngải cứu, mỉm cười: “Đây là bệ hạ ban thưởng, các vương đều có.” Vừa nói, tay Du Túc đã đưa lên, trực tiếp hái cành ngải cứu trên áo Lý Ương. Lý Ương cảm nhận được ngón tay Du Túc dừng lại trên ngực mình, như có như không v**t v* rồi nhanh chóng rời đi. Sau đó chàng đưa tay hái bông cúc trắng trên búi tóc mình, cài lại lên áo Lý Ương.

Du Túc buông tay, cành ngải cứu rơi xuống khỏi tháp cao: “Cái này đẹp hơn.” Lý Ương cúi đầu nhìn kỹ bông cúc trắng, dường như không phải giống thường thấy, hiện nay ở Trường An, những loài hoa quý hiếm thường có giá trăm vàng thậm chí hơn.

Lý Ương không từ chối, mỉm cười: “Đa tạ cữu cữu.” Hương cúc thoang thoảng, nhưng mùi trầm hương trên người đối phương lại nồng nàn hơn. Hai người vẫn đứng rất gần nhau, Lý Ương nhìn nghiêng khuôn mặt Du Túc, nhất thời không hiểu ý chàng là gì.

“Hóa ra hai người ở đây!” Đột nhiên một giọng nữ vang lên phía sau. Người đến là Định Dương công chúa, đi theo sau nàng là phò mã Diệp Lâm. Diệp Lâm cũng xuất thân từ gia đình quyền quý, quen biết Du Túc, chàng gật đầu chào hai người: “Tiết vương, Quý Hạ.”

“Sao Tứ tỷ lại xuống đây?” Lý Ương lặng lẽ lùi ra xa Du Túc một chút rồi mỉm cười hỏi.

Định Dương công chúa mới sinh con gái nhỏ không lâu, thân hình có phần đầy đặn. Tuy đã sang thu nhưng nàng vẫn để lộ một đoạn cánh tay trắng nõn, khoác tấm lụa mỏng màu nâu nhạt, cười nói: “Bệ hạ không thấy hai người đâu bèn sai ta xuống xem, lên xuống thế này, ta sắp đổ mồ hôi rồi.” Vừa nói vừa dùng tay quạt quạt. Diệp Lâm thấy vậy bèn nói: “Nàng luôn thích mát mẻ.” Định Dương quay lại cười duyên với phu quân, rồi nói: “Chúng ta cùng lên thôi, đi muộn là không còn phần thưởng đâu.”

Ngày lễ hoàng đế thường ban thưởng, giá trị quý trọng hay không cũng không quan trọng, chỉ là đúng dịp lễ tết, ai cũng muốn náo nhiệt. Mấy người cùng nhau trở lại tầng cao nhất của Đại Nhạn tháp.

Hoàng đế thấy bóng dáng mấy người, giơ tay chỉ vào Du Túc và Lý Ương: “A Túc và Hoành nhi đáng phạt!”

Du Túc đi đến bên cạnh hoàng đế, mỉm cười chắp tay: “Là lỗi của thần, vốn định rủ Tiết vương cùng đi dạo trong chùa, nghe nói có vị cao tăng từ Thiên Trúc đến, thần rất muốn gặp.”

Hoàng đế liếc nhìn Dương Hải, Dương Hải hiểu ý bèn dâng hai chén rượu cho Du Túc và Lý Ương. Hoàng đế cố ý nghiêm mặt nói: “Chén rượu này không thể trốn tránh, trẫm còn phải nghĩ xem phạt hai đứa thế nào.”

Du Túc mỉm cười uống cạn chén rượu: “Thần xin nhận phạt.” Lý Ương cũng nói: “Nhi thần cũng xin nhận phạt.” Hoàng đế suy nghĩ một lát, bỗng nhiên cười lớn: “Trẫm nghĩ ra rồi!”

“Bệ hạ nghĩ ra cách phạt họ rồi sao?” Du Thư nhìn hoàng đế: “Phạt bổng lộc chăng?”

Hoàng đế mỉm cười: “Hay là để hai người bọn họ biểu diễn một khúc nhạc trong tiệc tối nay thế nào?” Hoàng đế Lý Diệp thích ca múa, vì vậy trong các buổi yến tiệc cung đình, ca múa nhạc luôn không dứt.

Lý Ương liếc nhìn Du Túc, thấy chàng đang nhìn mình với vẻ mặt như cười như không, Lý Ương cụp mắt xuống: “Vâng.”

(Phần bổ sung)

Du Túc: “Cái này còn cần phải nói sao? Lần trước đánh cầu, cái cảnh đó các ngươi cũng thấy rồi đấy.” (Cười phong tình)

Lý Ương: “Cữu cữu nói đúng, nhưng ta cũng không kém, cả Trường An không có ai ta không ngủ được.” (Tự tin uống một ngụm trà)

Du Túc: “Điện hạ nói cũng có lý, mà chẳng phải em cũng bị ta ngủ rồi sao, vậy hẳn là ta vẫn hơn em một bậc.” (Bàn tay hư hỏng xuất hiện, m*n tr*n cổ Lý Ương)

Lý Ương: “…”

Bình Luận (0)
Comment