Cánh cửa sổ chạm trổ tinh xảo ngăn tiếng mưa đêm rả rích ngoài kia, trong phòng ngủ của Du Túc yên tĩnh lạ thường, đến cả tiếng nước đồng hồ cũng không nghe thấy. Trên tấm vân mẫu được mài nhẵn bóng, những đường vân tinh tế uốn lượn, bên cạnh là những ký tự chỉ giờ khắc khác nhau. Theo nhịp cháy của hương, chàng có thể biết được đã đến canh nào.
Tiếng bước chân nhẹ nhàng của một thị nữ dừng lại bên ngoài bình phong, nàng khẽ hỏi: “Tam lang, A Bích đến ạ.”
Du Túc đang nằm, mái tóc đen như mực xõa xuống che khuất một bên mặt khi chàng ngồi dậy. Chàng vén màn, lấy dây buộc tóc, tùy ý buộc lại rồi nói: “Cho hắn vào.” Nếu không có việc gấp, A Bích sẽ không đến gặp chàng vào giờ này.
Vừa ra khỏi bình phong, thị nữ liền khoác thêm áo choàng cho Du Túc, rồi khéo léo lui ra. A Bích toàn thân ướt sũng, rõ ràng là vừa từ ngoài trở về. Du Túc nhìn hắn, hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
A Bích cau mày, nước mưa theo gò má rắn rỏi của hắn chảy xuống vạt áo, nhưng hắn cũng không buồn lau, đáp: “Đoàn người từ Sở Châu về kinh bị tập kích ở ngoài thành, toàn bộ đồ vật mang theo đều bị cướp mất.”
Lý Ương sau khi từ Hà Nam Đạo trị thủy trở về kinh, đã từng đề cập với Du Túc về việc Sở Châu thiếu lương thực. Điều đáng chú ý là thứ sử Sở Châu, Doãn Tự Niên, chính là chú ruột của Tín Vương phi họ Doãn. Cuối năm ngoái, Du Túc đã bí mật phái người đến Sở Châu điều tra việc này. Hai tháng trước, chàng nhận được hồi báo, kho lương Sở Châu trống rỗng chính là do Doãn Tự Niên tư túi, biển thủ lương thực dự trữ. Hắn còn sai người vận chuyển lương thực vào kinh đô, mua bán qua tay để kiếm lời. Lương thực trong kho đều là thuế má của dân, dùng nó để trục lợi, đúng là một món hời không vốn. Sở Châu vốn dĩ trù phú, lại ít khi gặp thiên tai, kho lẫm đầy ắp, nên Doãn Tự Niên mới dám cả gan làm càn như vậy.
Mấy người trở về kinh lần này mang theo chính là những tin tức và bằng chứng cụ thể thu thập được trong nhiều tháng. Tuy tạm thời chưa tra ra được việc làm của Doãn Tự Niên có liên quan đến Tín Vương hay không, nhưng nếu Doãn Tự Niên bị lộ, biết đâu lại khai ra được manh mối gì đó. Việc Doãn Tự Niên được bổ nhiệm làm thứ sử Sở Châu lại đúng vào lúc Tín Vương đang được sủng ái, mối liên hệ này thật đáng suy ngẫm. Nhưng giờ những thứ đó đã bị cướp mất, bao nhiêu công sức sắp xếp mấy tháng trời đổ xuống sông xuống biển.
“Đáng lẽ mấy người đó hôm nay phải đến Trường An, nhưng chờ đến khi cửa thành sắp đóng cũng không thấy họ đâu, tôi liền phái người đi tìm, cuối cùng tìm thấy họ bị trói ở ven đường, cách thành hai mươi dặm. Hành lý đều bị cướp sạch. Theo lời họ kể, ban đầu ngựa bị trúng tên, sau đó từ trong rừng ven đường xông ra bảy tám người cướp hết đồ. Nhìn cách thức ra tay, giống như là do bọn thảo khấu gây ra. Khi người của tôi quay về, cửa thành đã đóng, phải mất một phen lo liệu mới đưa được tin tức vào, nên mới chậm trễ đến giờ này.”
“Sao không đi đường quan?” Cách kinh thành hai mươi dặm không phải là xa, lẽ ra trên đường quan người qua lại đông đúc, tuyệt đối không có kẻ nào dám ra tay ở nơi đó. Vậy nên người của Du Túc chắc chắn đã không đi đường quan.
Giọng Du Túc vẫn bình thản, nhưng A Bích theo chàng đã lâu, tự nhiên nghe ra được sự phẫn nộ ẩn chứa bên trong. Hắn cũng hiểu rõ tính tình của Du Túc nên không biện giải cho mình, chỉ đáp: “Dạo này thương đội vào thành khá nhiều, đường quan đi lại rất chậm, nên họ mới đi đường tắt. Là tôi bất tài.” Trong lòng A Bích có chút hối hận, hắn ở dưới trướng Du Túc nhiều năm, rất ít khi mắc lỗi, vậy mà lần này lại phạm phải sai lầm lớn. Du Túc vốn định mượn chuyện này để hạ bệ Tín Vương, e rằng giờ phải hoãn lại rồi.
Ánh nến trong phòng không sáng lắm, lập lòe chiếu trên mặt Du Túc. Chàng nhìn A Bích một lúc, rồi nói: “Ngày mai, ngươi tự mình đi điều tra. Nếu thật sự là thảo khấu thì thôi, chúng chưa chắc đã hiểu được những thứ đó. Nhưng nếu là do kẻ có chủ đích lấy đi…” Vài con ngựa bán ở chợ cũng đáng giá chút tiền, nếu thật sự là cướp vì tiền, sao lại cố tình làm chúng bị thương? Du Túc khẽ nhếch mép, nếu thật sự có người nhắm vào chàng, kẻ đó chắc chắn đã biết trước chuyện này, nên mới chuẩn bị sẵn sàng.
“Có phải là Tín Vương không? Hắn sợ chuyện của Doãn Tự Niên bại lộ sẽ liên lụy đến mình.” A Bích lại dè dặt hỏi: “Liệu có nên phái người đến Sở Châu lần nữa không?”
Nếu chuyện hôm nay thật sự do Tín Vương gây ra, thì Du Túc phái người đi điều tra nữa cũng sẽ không có kết quả gì. Giả sử đám người kia không liên quan đến Tín Vương, nhưng trước đó người được phái đến Sở Châu đã điều tra nhiều ngày, có lẽ đã đánh động rắn trong bụi, bây giờ phái người đi nữa thật sự không ổn.
“Không cần nữa, chuyện Sở Châu tạm thời gác lại. Đi điều tra xem đám người cướp của kia là ai, nếu phát hiện ra manh mối gì thì lập tức báo lại.”
A Bích đáp “Vâng”, do dự một hồi, rồi nói: “Tôi làm việc bất lực, xin Tam lang trách phạt.” Tuy không nghe ra được gì từ lời nói của Du Túc lúc này, nhưng hắn không thể vì thế mà cho rằng Du Túc không tức giận. Dù là thân tín, A Bích vẫn không dám vượt quá phép tắc.
Du Túc không nhìn hắn, tự mình vén áo choàng trên vai, xoay người đi vào trong bình phong, nói: “Lập công chuộc tội đi.”