Tín vương sắc mặt hết sức phức tạp, dường như đầy nghi hoặc lại xen lẫn phẫn nộ, đồng thời có chút kinh hãi. Hắn ngẩng đầu lên hỏi: “Trương Địch nói với ngươi là Sở Châu?”
Hai chữ “Sở Châu” này là do Triệu Cảnh nghe được từ miệng Trương Địch, nhưng hắn không hiểu hàm ý sâu xa trong đó, càng không hiểu tại sao Tín vương vừa nghe đến Sở Châu đã căng thẳng như vậy. Hắn đáp: “Phải, nhưng không phải do Du Túc đích thân nói với Trương Địch, mà chỉ là hắn tình cờ nghe được một câu mà thôi.”
Hôm qua Trương Địch say rượu, mới thổ lộ ra nguyên nhân thật sự hắn được ở lại kinh thành, nếu không Triệu Cảnh thật sự không biết thì ra Trương Địch và Du Túc có quan hệ với nhau.
Du Túc từng nhúng tay vào chuyện của Hạ Quy Chân, suy nghĩ kỹ thì cũng hợp tình hợp lý. Lý Văn không ưa Du Túc cũng không phải là chuyện của mấy năm gần đây, mà Du Túc trong lòng bất mãn với Lý Văn cũng không có gì lạ. Lúc trước Du gia nhiều lần tỏ ý muốn kết giao với mình, chẳng phải là minh chứng cho việc này sao? Nhưng Lý Phong không hiểu tại sao Du Túc lại nhắc đến mình và Sở Châu, chẳng lẽ chàng đã biết điều gì đó rồi? Nhưng nếu chàng thật sự phát hiện ra điều gì, tại sao lại chậm chạp không hành động? Trừ phi chàng chỉ nghe loáng thoáng, chứ chưa có tin tức chính xác.
Thấy thần sắc Lý Phong dần dần nghiêm trọng, Triệu Cảnh càng thêm khó hiểu, hắn dò hỏi: “Điện hạ, Sở Châu này…” Hắn còn chưa nói hết lời đã bị Lý Phong cắt ngang, hắn quát lên: “Việc này ngươi không cần quản, ta hỏi ngươi, lời của Trương Địch có mấy phần đáng tin?”
“Trương Địch quen biết với thần đã nhiều năm, hắn ta có tài nhưng lại thích bám vào quyền quý. Hắn ta say rượu nói thật, nói từng có qua lại với Du Túc, thần cho rằng vẫn đáng tin. Cuối năm ngoái, Trương Địch từng bị giáng chức đi nhậm chức ở ngoài, nhưng sau đó không biết tại sao lại đột nhiên được ở lại kinh thành. Hắn ta luôn giấu kín chuyện này, không chịu nói rõ, hôm qua thật sự là uống say quá mới nói ra vài câu.” Du Túc làm người nghiêm khắc, làm việc dưới trướng chàng chắc chắn phải rất cẩn thận, cũng khó trách Trương Địch luôn giữ kín như bưng, đến say rượu mới lộ ra chút manh mối.
Nếu Lý Phong có thể thuận lợi đăng cơ, đến lúc đó hắn tự nhiên cũng sẽ không để mặc Du gia lộng quyền, nhưng giờ xem ra, hắn không thể không lập tức đối phó với Du Túc. Nếu để chàng đi trước một bước biết được chuyện Sở Châu, vậy địa vị hiện tại của hắn e rằng khó giữ. Hiện giờ Lý Văn đã chết, chẳng lẽ Du gia còn muốn đối phó với hắn hay sao? Hay là Du Túc muốn nhân cơ hội uy h**p hắn? Trong chốc lát, Lý Phong chỉ cảm thấy rối như tơ vò, nhưng dù thế nào, hắn cũng tuyệt đối không thể để Du Túc tiếp tục nắm quyền.
Mấy ngày nay Hoàng đế long thể bất an, thường xuyên chóng mặt, khó chịu, gặp Lý Ương chưa nói được mấy câu đã bảo hắn đi thỉnh an Hoàng hậu. Lúc bấy giờ Hoàng hậu đang sao chép kinh Phật, bà thấy Lý Ương đến liền đặt bút xuống, mỉm cười nói: “Tiết vương đến rồi.”
A Thuyên lại đeo vòng ngọc bích lên tay Hoàng hậu, nói: “Điện hạ đến vừa lúc có thể trò chuyện với Hoàng hậu, sao chép cũng đã lâu rồi, vừa hay nghỉ ngơi một chút.”
Du Thư v**t v* chiếc vòng trên cổ tay, nói: “Cũng không đến nỗi mệt.” Nói rồi, bà ra hiệu cho Lý Ương ngồi xuống, rồi mới nói tiếp: “Thánh thể Hoàng đế không khỏe, ta sao chép kinh Phật để cầu phúc cho Hoàng đế. Thứ hai, ngày giỗ của Hạo Nhi sắp đến rồi, sao chép kinh Phật cũng coi như là một chút tâm ý của ta, một người mẹ.”
Ngày giỗ của Thái tử Chiêu Đức là vào đầu tháng sau, tính ra cũng không còn xa nữa. Lý Ương nói: “Nếu Hoàng hậu không chê thần ngu dốt, chi bằng bây giờ để thần sao chép giúp vài quyển.”
Hoàng hậu mỉm cười gật đầu, nói: “Cũng được, làm phiền ngươi rồi.”
Cung nữ đặt giấy bút kinh sách lên án thư trước mặt Lý Ương. Lý Ương cũng không nói nhiều, chỉ lặng lẽ sao chép. A Thuyên thấy vậy, khẽ cười nói: “Vóc dáng của Lục điện hạ có chút giống Tam lang.”
Hoàng hậu nghe vậy nhìn Lý Ương, cũng cười nói: “Vóc dáng thì có chút giống, nhưng tính tình của A Túc thì không bằng Tiết vương được.”
A Thuyên hơi thu lại nụ cười, nhỏ giọng nói: “Sinh mẫu Tiết vương điện hạ mất sớm, nếu năm đó Hoàng đế để Ngài nuôi dưỡng hắn, thì cũng đỡ cho Ngài mấy năm quạnh quẽ.” Lý Ương từ nhỏ đã mất mẹ, đáng lẽ ra phải do Hoàng hậu nuôi dưỡng, huống chi Thái tử Chiêu Đức lại mất sớm, mà mấy năm đó Hoàng hậu không có con, nhưng Hoàng đế dường như chưa từng có ý định này.
Sắc mặt Du Thư hơi tối lại, thở dài một tiếng. A Thuyên vội ngậm miệng, nói: “Nô tỳ lỡ lời.” Mấy ngày nay sắp đến ngày giỗ của Lý Hạo, tâm trạng Hoàng hậu vốn đã không tốt, những lời này chỉ khiến bà thêm buồn. A Thuyên càng thêm tự trách, đành phải nói sang chuyện khác.
Khi Lý Ương về phủ, A Bích đã đợi từ lâu. Lý Ương hơi ngạc nhiên, Du Túc được lệnh tuần tra Đông Đô, đã rời kinh thành nửa tháng rồi, sao A Bích lại về trước? Mãi đến khi A Bích đưa một cái hộp cho Lý Ương, hắn mới biết ý đồ của A Bích.
A Bích đặt hộp sơn mài bạc dát mỏng lên án thư, nhưng Lý Ương không xem ngay, hắn nhìn A Bích, hỏi: “Còn việc gì nữa không?”
Theo lời Du Túc dặn, đáng lẽ A Bích phải đợi Tiết vương mở hộp ra xem rồi mới lui xuống, nhưng nếu Tiết vương không định mở hộp trước mặt hắn, thì A Bích cũng chỉ có thể rời đi trước. Hắn nói: “Tam lang bảo ta chuyển lời cho điện hạ, việc ở Lạc Dương bận rộn, ngài ấy còn năm ngày nữa sẽ khởi hành về Trường An.” Lý Ương ừ một tiếng, A Bích lúc đi lại nhìn thoáng qua chiếc hộp, rồi cung kính lui ra.
Mãi đến khi tiếng bước chân xa dần, Lý Ương mới cầm lấy chiếc hộp sơn mài. Trên mặt hộp dát bạc hình chim hạc, lại dùng vỏ sò khảm thành hình mây lành, tinh xảo mà không phô trương. Bên trong hộp phủ lên trên cùng là một bức thư, Lý Ương cũng không biết Du Túc có ý gì, tùy tay mở ra, liền thấy trên đó viết bốn chữ rồng bay phượng múa: Dao Ký Trì Niệm (Gửi gắm nỗi nhớ thương).
Trong hộp còn có một miếng lụa màu trắng sữa, hình như bọc thứ gì đó. Hắn đặt bức thư xuống, mở miếng lụa ra xem, bỗng chốc ngẩn người, bên trong miếng lụa rõ ràng là một lọn tóc xanh, mà chủ nhân của nó là ai thì không cần phải nói.
Mái tóc đen nhánh quấn quanh đầu ngón tay, lạnh lẽo mà mềm mại, vấn vương lại thêm phần tình tứ. Lý Ương trong phút chốc có chút thất thần, lẩm bẩm: “Dao ký trì niệm.”