Bồ Tát Man - Znvznv

Chương 95

Tuy rằng đã vào tiết “tháng bảy sao Hỏa”[1], nhưng tiết trời vẫn còn oi bức. May thay, đến chiều thì chợt nổi gió, mặt hồ Khúc Giang vốn phẳng lặng như gương bỗng dấy lên tầng tầng lớp lớp gợn sóng. Bên bờ nước, xe ngựa đậu san sát. Những cô gái trẻ đội nón che mặt và các chàng trai áo xanh cưỡi ngựa hát ca, đưa mắt nhìn nhau, giữa tiết trời cuối hạ mà dường như lại nảy sinh chút tình ý dịu dàng như mùa xuân.

Trương Địch khi ấy đang giữ chức Gián nghị đại phu. Chức quan tuy không hiển hách, nhưng việc ông ta có thể được Hoàng đế sủng ái trở lại, công lao Lý Ương rất lớn. Bởi vậy, trong lòng Trương Địch mang ơn, đồng thời cũng thấy rằng nước cờ liều mình năm xưa quả là đã đi đúng. Hiện giờ Tiết Vương nắm giữ tả hữu Tiêu Vệ, nếu được ân sủng của Hoàng đế không suy giảm, ngày sau có thể sánh ngang với Tín Vương cũng là điều trong dự liệu. Trương Địch nhìn bóng lưng ung dung của Lý Ương, vừa thanh quý vừa phong lưu, nào giống người có thể nắm giữ Tiêu Vệ, nhưng có lẽ chính vì vậy mà Hoàng đế mới yên tâm giao Tiêu Vệ cho hắn.

Lý Ương cùng Trương Địch dạo bộ bên bờ nước, trông như những du khách bình thường, không hề có chút nghi trượng nào của bậc thân vương.

“Khúc Giang quả là mát mẻ hơn bờ hồ Thái Dịch trong cung nhiều.” Lý Ương vừa đi vừa dừng, thỉnh thoảng nhìn ra mặt hồ Khúc Giang mênh mông. Năm nay, sức khỏe Hoàng đế hơi kém, nhưng lại thích náo nhiệt, muốn nhân dịp đầu thu ra khỏi cung dạo chơi. Hoa quế ở núi Chung Nam chẳng bao lâu nữa sẽ nở, vốn là một nơi lý tưởng, nhưng dù sao cũng hơi xa. Xem ra, thưởng cúc, bày tiệc bên hồ Khúc Giang cũng là một thú vui tao nhã.

Trương Địch gật đầu tán thành: “Đầu xuân, văn nhân, tao khách đều tụ tập nơi đây, làm thơ, uống rượu, rất là nhộn nhịp.” Lý Ương cười nói: “Trương đại phu là cây bút lớn của Trường An, chắc hẳn là khách quý trong những buổi yến tiệc như thế này.”

“Lang quân quá khen rồi.” Tuy nói vậy, nhưng trên mặt Trương Địch không giấu được vẻ đắc ý. Không phải ông ta không biết khiêm tốn trước mặt Tiết Vương, chỉ là văn chương của ông ta được công nhận là xuất sắc, thanh lệ, được nhiều người ngưỡng mộ.

“Nghe nói lễ vấn danh, nạp cát của lang quân với tiểu thư nhà họ Thôi đã xong, hôn kỳ sắp đến. Hạ quan đã chuẩn bị một bài văn chúc mừng, chỉ sợ không lọt vào mắt xanh của lang quân.” Tiết Vương từ nhỏ tuy không được sủng ái, nhưng dù sao cũng là thân vương, đất phong có thuế má dồi dào. Báu vật, tiền tài hắn chưa chắc đã thích, chi bằng một bài văn tâm huyết còn hữu dụng hơn.

Vị hôn thê tương lai của Tiết Vương là con gái thứ hai của Thôi Chính Huấn, con trai trưởng của Thôi Nguyên Huy, tên là Thôi Uyển. Nghe nói nàng đoan trang, thục đức, lại được Hoàng đế hết sức hài lòng với người con dâu môn đăng hộ đối, dung mạo hoàn mỹ này. Lễ nạp sính, đồ cưới Hoàng đế ban xuống chất đầy mấy chục xe, đủ thấy của hồi môn của Tiết Vương phong phú đến nhường nào.

Kết thông gia với nhà họ Thôi vốn là chuyện tốt đối với Lý Ương, nhưng sắc mặt hắn vẫn điềm đạm, chỉ khẽ mỉm cười. Trương Địch nhìn thoáng qua gương mặt ôn hòa của Lý Ương, rồi lại cúi đầu xuống. Đôi khi ông ta thậm chí còn có chút hoảng hốt, vị Tiết Vương cung kính, khiêm nhường trước mắt này có thật sự có ý định tranh ngôi Thái tử hay không. Nhưng ông ta cũng biết rõ Lý Ương là người vui buồn không thể hiện ra mặt lại nói: “Chỉ là Tín Vương hình như có chút dị nghị về hôn sự này.” Trương Địch thân thiết với Triệu Cảnh, mà Triệu Cảnh lại làm việc trong phủ Tín Vương. Sau chuyện Du Túc, Triệu Cảnh càng có ý lôi kéo Trương Địch về phe Tín Vương.

Lý Ương khẽ “ồ” một tiếng, rồi lại mỉm cười nói: “Thôi công lăn lộn trên quan trường nhiều năm, bản lĩnh bất động như núi kia cũng không phải ngày một ngày hai mà luyện thành. Cho dù ta cưới cháu gái ông ta làm Vương phi, ông ta cũng chưa chắc đã nhanh chóng coi ta là người mình.”

Trương Địch nói: “Thôi công tuy nhẫn nại, nhưng thân phụ Vương phi e rằng sẽ có chút nóng lòng.” Cơ hội trở thành quốc trượng tương lai bày ra trước mắt, Thôi Chính Huấn khó mà không động tâm. Ông ta mà động tâm, ắt sẽ khuyên cha mình cùng hành động.

Lý Ương không nói, khóe miệng vẫn giữ nụ cười, rồi lại nói: “Ta bảo ngươi nhân cơ hội tiếp xúc nhiều hơn với Triệu Cảnh, để nắm bắt tin tức từ phủ Tín Vương, lại khiến ngươi rơi vào thế khó xử rồi.”

Trương Địch và Triệu Cảnh vốn là bạn cũ khi chưa phát đạt. Ngày trước, khi họ còn là những kẻ sĩ chưa thành danh, thường xuyên qua lại với nhau. Chỉ là giờ đây vì tiền đồ công danh mà tình bạn cũ nhiều năm cũng phải lợi dụng. Ông ta vội vàng dừng lại hành lễ nói: “Ngày trước được lang quân che chở, hạ quan đã thề, nguyện hết lòng phụng sự lang quân, vạn tử bất từ. Xưa nay trung nghĩa khó vẹn toàn, hạ quan nguyện vì lang quân tận trung.”

Nghe những lời bộc bạch của Trương Địch, Lý Ương dừng bước, quay người lại, đỡ Trương Địch dậy, mỉm cười nói: “Ngươi có lòng rồi.”

[1] Tháng bảy sao Hỏa (七月流火): Câu này thường bị hiểu sai là tháng bảy nóng như lửa. Thực tế, “sao Hỏa” ở đây chỉ sao Tâm (Antares, α Scorpii), một ngôi sao sáng trong chòm sao Thiên Yết. “Lưu hỏa” nghĩa là sao Tâm dịch chuyển về phía tây, báo hiệu mùa thu sắp đến và thời tiết bắt đầu mát mẻ hơn.

Bình Luận (0)
Comment