Vài cơn gió thu thổi qua, tiết trời bỗng trở nên lạnh lẽo. Từng chút xanh còn sót lại cố chấp chống chọi trong cơn mưa rả rích, nhưng vẫn không giữ nổi sắc vàng rơi lả tả khắp nơi. Tiếng mưa rơi trên cành cây tựa như tiếng thở dài ai oán không dứt.
Tín vương đến nơi mới biết Hoàng thượng bệnh nặng đến vậy. Mới tháng Chín mà trong tẩm cung Hoàng thượng đã đặt lò sưởi khắp nơi, rèm cửa dày nặng che kín gió mưa lạnh lẽo bên ngoài. Lý Phong biết chứng đau đầu của Hoàng thượng ngày càng nặng, nhưng mấy hôm trước còn khỏe mạnh, sao hôm nay lại thành ra sợ lạnh thế này.
Bản thân hắn cũng không mặc nhiều lắm, nhưng vừa vào trong điện, chưa đi được mấy bước đã thấy mồ hôi rịn ra trên trán. Tiểu thái giám nhanh nhẹn dâng lên một chiếc khăn thấm nước, Lý Phong nhận lấy lau mặt một lượt mới thấy dễ chịu hơn, rồi hỏi: “Bên trong có ai?”
Tiểu thái giám cúi đầu, hai tay nhận lại khăn, đáp: “Tiết vương, Thôi công và Phùng xá nhân đều đang ở bên trong.”
Thôi Nguyên Huy và Trung thư xá nhân Phùng Hưu Liên đều ở Trung thư tỉnh, họ từ Tuyên Chính điện đến đây cũng tiện, chỉ là Lý Ương sao lại đến nhanh như vậy, hắn lại hỏi tiểu thái giám: “Tiết vương đến lúc nào?”
Tiểu thái giám đáp: “Hôm qua Tiết vương đi săn bắn ngoài thành, bắt được mấy con hươu, hôm nay vốn là đến dâng lễ vật, sau đó bệ hạ liền giữ lại.”
Tín vương khẽ gật đầu, sải bước đi vào nội các. Nay ai cũng thấy rõ Hoàng thượng có ý nâng đỡ Tiết vương, không chỉ tìm cho hắn một mối hôn sự tốt đẹp mà còn giao cả Tiêu vệ cho hắn. Lý Phong rất bất mãn về điều này, hắn tham gia chính sự nhiều năm, Hoàng thượng cũng chưa từng giao binh quyền cho hắn, vậy mà Lý Ương được sủng ái chưa bao lâu, Hoàng thượng đã phong cho hắn chức Tả tiêu vệ tướng quân, Lý Phong cảm thấy Hoàng thượng thật sự là tuổi cao lú lẫn. Nhưng hắn cũng không khỏi hối hận, lúc trước khi Lý Ương từ Tống Châu trở về, lẽ ra nên nghĩ cách trừ bỏ, nếu không cũng sẽ không có mối họa hôm nay. Chỉ là khi đó Lý Ương nhiều lần tỏ ra yếu đuối, hơn nữa Lý Phong biết rõ lục đệ này từ nhỏ chỉ biết chuyện phong hoa tuyết nguyệt, nhất thời cũng không muốn dồn hắn vào chỗ chết.
Lý Ương tay cầm bát sữa hạnh nhân, trên lớp sữa bò ấm nóng kết một lớp màng mỏng, khẽ lắc nhẹ, lớp màng mỏng đó liền nhăn lại, lộ ra một khe hở bên mép bát, hương thơm nồng nàn của sữa bò theo đó bay ra. Đây là Hoàng thượng vừa ban cho hắn, ông nói nhớ hồi nhỏ Lý Ương thích uống sữa hạnh nhân, Thôi Nguyên Huy cười nói bệ hạ thật là thương con, chuyện nhỏ nhặt thế này mà còn nhớ. Lý Ương đương nhiên tạ ơn nhận lấy hảo ý của Hoàng thượng, dù hắn không thích uống thứ này, người thích uống sữa hạnh nhân thực ra là Cảnh vương Lý Phái.
Hoàng thượng mặc thường phục, dựa vào sập, tinh thần có vẻ hơi kém, Tín vương hành lễ xong lại hỏi han: “Bệ hạ hôm nay khỏe chưa?” Hoàng thượng khẽ xua tay, nói: “Cũng vậy thôi ban ngồi.”
Thôi Nguyên Huy và Phùng Hưu Liên vội đứng dậy hành lễ: “Tín vương điện hạ vạn an.” Tín vương vội vàng đỡ Thôi Nguyên Huy, cười nói: “Sắp thành người nhà cả rồi.” Thôi Nguyên Huy vội đáp: “Nhờ ơn bệ hạ, lại được Tiết vương không chê, điện hạ quá khen lão thần rồi.”
Chỉ xét về xuất thân, Tín vương phi Ân thị cũng xuất thân từ gia đình danh giá, nhưng Tiết vương phi hiện tại lại là cháu gái của Trung thư lệnh đương triều. Tuy đây là vương phi do Hoàng thượng lựa chọn, dù Lý Phong trong lòng có ngàn vạn bất mãn cũng không thể nói gì.
Nghe bọn họ hàn huyên vài câu, Hoàng thượng mới nói: “Hôm nay gọi các khanh đến đây là muốn bàn bạc việc vận chuyển lương thực năm nay.” Không biết có phải vì ngày thường ho nhiều hay không mà giọng nói của Hoàng thượng khàn hơn trước, lộ vẻ mệt mỏi.
Việc vận chuyển lương thực hàng năm đối với khu vực kinh kỳ, đặc biệt là đối với Trường An, là một đại sự. Trường An là kinh đô, dân cư đông đúc, nhưng lương thực lại thường xuyên thiếu hụt, mấy chục năm qua, việc Hoàng thượng dẫn bá quan di giá đến Đông đô để kiếm ăn cũng đã xảy ra vài lần. Nếu chỉ dựa vào nguồn cung cấp của các châu quận lân cận thì vạn vạn không đủ, vì vậy triều đình hàng năm đều phải điều lương từ các đạo Hoái Nam, Hà Nam, Giang Nam… vào kinh. Mà năm ngoái Hà Nam đạo bị nạn châu chấu nghiêm trọng, kho lương trống rỗng, năm nay e rằng khó có thể điều một lượng lớn lương thực đến Trường An.
Năm ngoái Lý Ương tận mắt chứng kiến nạn châu chấu, trong lòng nắm rõ trữ lượng lương thực của các nơi, Giang Nam đạo và Hoài Nam đạo đều đã điều không ít lương thực đến Hà Nam và Hà Bắc hai đạo, năm nay lương thực cung cấp cho Trường An e rằng không đủ, mà tấu chương về việc vận chuyển lương thực của các nơi cũng đã dâng lên, nhiều nơi đều gặp khó khăn.
Chuyện này trong triều trên dưới đều biết, Tín vương lên tiếng trước: “Bệ hạ không cần lo lắng, chỉ là chuyện tìm kiếm nguồn cung ứng, tuy có chút khó khăn, nhưng cũng không đến mức không có cách nào. Lương thực vận chuyển từ Lũng Hữu đạo vào giữa tháng sau có thể đến kinh thành.”
Lý Ương không nói gì, lặng lẽ đưa nửa bát sữa hạnh nhân còn lại cho thị nữ, thầm nghĩ đã đến lúc này mà Tín vương còn nghĩ đến việc báo tin vui che giấu tin buồn. Phương thức vận chuyển lương thực an toàn nhất chắc chắn là vận chuyển bằng đường bộ, dùng xe hoặc lạc đà vận chuyển đến kinh thành luôn là cách ít tổn thất nhất, nhưng đi đường bộ mất quá nhiều thời gian, vì vậy việc vận chuyển bằng đường thủy càng trở nên quan trọng. Nhưng năm nay, đợt lương thực đầu tiên được vận chuyển bằng đường thủy từ Hoài Nam đạo, do gặp sóng gió, đã bị chìm mất 15 vạn thạch, tổn thất rất lớn, dù Hoàng thượng đang bệnh, nhưng chuyện này chẳng lẽ lại không biết gì sao?
Quả nhiên, Hoàng thượng lắc đầu nói: “Lương thực Hoài Nam đạo không ít đã bị chìm dưới nước, chuyện như vậy, trẫm không thể không lo lắng. Khụ khụ… khụ…” Nhiều thuyền bị hỏng, việc vận chuyển lương thực chậm trễ là điều khó tránh khỏi. Thực ra việc vận chuyển bằng đường thủy từ trước đến nay đều có vấn đề, vận chuyển một hộc mà nhận được bảy tám đấu đã đủ khiến người ta khen ngợi, nhưng năm nay lại đặc biệt nghiêm trọng, lại xảy ra tai nạn như vậy, Hoàng thượng thật sự có chút lo lắng.
Dương Hải nhẹ nhàng vỗ lưng Hoàng thượng, lại đưa nước ấm cho ông, Hoàng thượng nhận lấy uống hai ngụm, mới dần dần bình tĩnh lại. Thôi Nguyên Huy nói: “Kính xin bệ hạ bảo trọng long thể, các quan viên và tướng quân làm việc tắc trách đều đã bị giáng chức xử phạt, chắc hẳn các quan viên còn lại nhất định sẽ tận tâm tận lực, không để chuyện chìm mất lương thực xảy ra lần nữa.”
Hoàng thượng thở dài, nói tiếp: “Việc này liên quan đến dân sinh quốc kế, trẫm cũng rất lo lắng. Trẫm định để Du Túc tạm thời xử lý việc này, mấy năm trước hắn vẫn luôn kiêm nhiệm chức Chuyển vận đô sứ, cũng rất ít khi xảy ra sai sót, năm nay vẫn để hắn chủ trì việc vận chuyển lương thực vậy.” Lý Ương đột nhiên ngẩng mắt lên, nhưng rất nhanh lại cụp mi mắt xuống, hơi che giấu chút lạnh lẽo trong mắt.
Tín vương lập tức nói: “Du Túc bị giáng chức vì tội chỉ mới ba bốn tháng, lúc này lại để hắn đảm nhiệm chức vụ quan trọng như vậy, e là không ổn.” Hoàng thượng trầm ngâm một lát, ông đương nhiên biết làm như vậy không ổn, nhưng việc vận chuyển lương thực trước mắt thật sự không thể trì hoãn, lương thực Giang Hoài, Quan Đông đối với kinh sư vô cùng quan trọng, sắp đến mùa đông rồi, tháng mười một nước cạn, nếu việc vận chuyển lương thực lại vì lý do nào đó mà chậm trễ, không thể kịp thời nhập kho, thì đó mới là điều bất lợi lớn.
“Thôi công và Phùng khanh thấy thế nào?” Hoàng thượng lại hỏi.
Thực ra dù ai phụ trách việc vận chuyển lương thực cũng không ảnh hưởng gì đến Thôi Nguyên Huy, ông không tỏ rõ thái độ, chỉ nói: “Tam lang tất nhiên có thể xử lý tốt việc này, chỉ là mấy hôm trước triều đình còn đang bàn tán xôn xao về việc hắn lạm quyền kiêu ngạo, nếu muốn trọng dụng hắn, thì nhất định phải an ủ quần thần.”
Phùng Hưu Liên nói: “Tuy rằng hắn hành sự có phần ngang ngược, nhưng về chính sự chưa từng có sai sót, cũng là một vị năng thần, nếu để hắn tiếp quản việc vận chuyển lương thực, cũng không phải là không được, nếu bệ hạ cảm thấy hắn chưa nhận đủ bài học, sau khi xong việc lại để hắn tiếp tục làm Tư môn lang trung cũng được.”
Nghe Phùng Hưu Liên nói xong, Hoàng thượng mỉm cười, nói: “Hai tháng trước, hắn còn dâng biểu tự xin ra ngoài nhậm chức, ngay cả chức thứ sử cũng không cần, chỉ xin đi làm Tư mã, trẫm đã không đồng ý.” Nói rồi, Ngài lại nhìn về phía Lý Ương, nói: “Con nói xem sao?”
Hàng năm vận chuyển lương thực, việc vài chiếc thuyền bị lật úp cũng không phải là chuyện gì hiếm lạ, sao năm nay lại xảy ra tai nạn lớn như vậy? Lý Ương tốn không ít tâm tư, lại mượn tay Tín vương, mới kéo được Du Túc xuống khỏi chức Đồng bình chương sự, nào ngờ lại sắp chứng kiến Du Túc một lần nữa đảm nhiệm chức vụ quan trọng, trong lòng tự nhiên không cam tâm, nhưng hắn cũng không tiện nói quá rõ ràng, chỉ nói: “Tam lang liên nhiệm Chuyển vận đô sứ nhiều năm, chắc hẳn đã định ra quy tắc chung, các quan viên phía dưới cứ theo đó mà làm là được.” Đã định ra quy củ rồi, để người giám sát thực hiện theo là được, cũng không nhất định phải để Du Túc lại phụ trách việc này.
Tín vương lại đề nghị thêm vài câu, nhưng Hoàng thượng rõ ràng đã quyết định để Du Túc giám sát việc vận chuyển lương thực, hôm nay gọi họ đến bàn bạc, cũng chỉ là để thông báo một tiếng mà thôi, Ngài nói: “Trước đây đã có nhiều quan viên nói với trẫm, Tam lang hành sự quá hà khắc, nhưng nay xem ra, cũng không phải là không có chỗ tốt, làm người hà khắc một chút, người phía dưới làm việc sẽ không dám lơ là. Cứ quyết định như vậy đi, lát nữa trẫm sẽ cho người đi truyền chỉ, còn việc sau khi xong việc có nên để hắn quay lại Tư môn giám hay không, đến lúc đó lại bàn.”
Thôi Nguyên Huy tuổi cao sức yếu, Hoàng thượng đặc biệt cho phép ông khi đi lại trong cung có thể dùng kiệu, nhưng hôm nay khi ra khỏi cung, ông lại vộ vàng đuổi kịp Lý Ương, lại cố ý cùng Lý Ương đi bộ, ông cười rất hòa ái, trước tiên hành lễ với Lý Ương, Lý Ương vội nói: “Thôi công xin đứng dậy.”
“Dù sao điện hạ cũng là quân.” Lý Ương và Thôi Uẩn sắp đến hôn kỳ, đã định vào tháng mười một, nếu xét bối phận, Thôi Nguyên Huy phải hơn Lý Ương hai bậc, nhưng giữa vua tôi, nào có bàn tới bối phận.
Thực ra về hôn sự của Tiết vương và nhà họ Thôi, Thôi Nguyên Huy cũng rất bất ngờ, hiện nay sự coi trọng của Hoàng thượng đối với Tiết vương ông đều thấy rõ, trước đây khi nhìn thấy chàng trai cao lớn này lặng lẽ đứng trong điện, ông chưa từng để ý nhiều lắm, nhưng bây giờ lại hoàn toàn khác.
Lý Ương cười dịu dàng, ánh mắt rất sáng, lại có sự cung kính vừa phải, Thôi Nguyên Huy nói: “Lão thần có một việc muốn nhờ điện hạ.”
“Thôi công cứ nói.”
“Sau này Uẩn nhi nếu có chỗ nào thất lễ, xin điện hạ nể mặt lão thần, rộng lượng với nó vài phần.” Nói xong, ông lại định hành đại lễ, Lý Ương vội ngăn lại nói: “Tiểu vương không dám nhận đại lễ này, nhà họ Thôi đời đời làm quan, lễ nghi tất nhiên chu toàn, sau này e là tiểu vương mới có nhiều chỗ không chu đáo.” Lời nói và hành động của Lý Ương rất chân thành, đáng lẽ ra hắn hiện nay nắm giữ Tiêu vệ, chưa hẳn không thể tranh giành với Tín vương, nhưng hắn vẫn tỏ ra không màng danh lợi, nếu có thể tiến thêm một bước nữa thì con gái nhà họ Thôi sẽ là thái tử phi, là hoàng hậu tương lai, nhưng Thôi Nguyên Huy lại không biết tâm tư của Lý Ương.
Trung thư xá nhân Phùng Hưu Liên sau khi soạn xong thánh chỉ cho Hoàng thượng thì lui ra, ông còn phải mang thánh chỉ này đến Môn hạ tỉnh để xem xét lại, tuy ý của Hoàng thượng đã rất rõ ràng, nhưng thủ tục vẫn phải làm.
Đợi mọi người đều đi cả rồi, Hoàng thượng lộ vẻ mệt mỏi, Dương Hải nói: “Lão nô xoa đầu cho bệ hạ nhé.” Hoàng thượng khẽ gật đầu, nói: “Đối diện với họ, họ cũng mệt, trẫm cũng mệt.” Dương Hải có kỹ thuật thuần thục, từ khi Hoàng thượng mắc chứng đau đầu, ông đã cố ý đi học phương pháp này, xoa bóp vài cái, Hoàng thượng liền thấy dễ chịu hơn.
Dương Hải vừa xoa bóp vừa nói: “Vừa rồi Tín vương điện hạ hết sức phản đối, không muốn để Tam lang làm Chuyển vận đô sứ, trước đây cũng chưa nghe nói Tín vương điện hạ và Tam lang có mâu thuẫn gì, sao bây giờ lại thành ra thế này.”
Hoàng thượng nhắm mắt nói: “Chắc là không muốn nhìn thấy có người đến chia sẻ quyền lực của hắn đi.” Ngài lại thở dài nói: “Trước đó xảy ra chuyện ở Thanh Long tự, ngươi còn muốn khuyên trẫm cứ thế xử lý Tam lang, không ngờ giờ việc vận chuyển lương thực lại trở nên rắc rối như vậy, đổi người khác chủ trì e rằng cũng không được việc. Hơn nữa, tuy Uẩn nhi có năng lực, nhưng lại là người hòa nhã như vậy, trước mắt để Tam lang ở kinh thành cũng có thể kiềm chế Phong nhi một chút. Hy vọng sau khi Uẩn nhi rèn luyện ở Tiêu vệ, có thể cứng rắn hơn một chút.”
Dương Hải cười nói: “Bệ hạ nhìn xa trông rộng, tự có quyết đoán, lão nô thiển cận rồi.”
“Không phải ngươi thiển cận, từ khi Tam lang vào triều trẫm cũng thường xuyên do dự. Hắn từ nhỏ đã thông minh, về chính sự cũng rất xuất sắc, ngoài thủ đoạn hà khắc ra, không tìm ra được lỗi nào khác, triều đình cần người như vậy, trẫm cũng cần người như vậy. Nhưng đôi khi trẫm lại ước gì hắn ngu dốt một chút, như vậy trẫm mới có thể hoàn toàn yên tâm. Như Mạnh đã không còn con trai, trẫm không muốn nàng ấy ngay cả người em út này cũng không giữ được.” Nhắc đến Lý Hành, trong lòng Hoàng thượng lại đau xót, Dương Hải dĩ nhiên biết tâm tư của Hoàng thượng, đề nghị: “Lão nô đi mời Tấn An công chúa đến trò chuyện với bệ hạ, vừa rồi nói nhiều chuyện như vậy, bệ hạ cũng mệt rồi, vừa có thể nói chuyện phiếm với công chúa để giải khuây.”
Nói đến ái nữ, sắc mặt Hoàng thượng dịu đi không ít, Ngài gật đầu nói: “Cũng được, khiêng kiệu của trẫm đi đón nó, sau mưa đường trơn trượt, trẫm sợ nó bị ngã.”