Bố Tổng Tài Của Bé Dễ Thương

Chương 646


Khi Phó Vân Tiêu nhìn về phía Bạch Tô, Bạch Tô đang nhìn Phó Vân Tiêu bằng ánh mắt sáng rực.
Sau đó cô nhìn chăm chú Phó Vân Tiêu và nói: "Bà ngoại của anh thế nào rồi?"
"Bà lớn tuổi rồi, cũng không biết sẽ qua đời lúc nào, trước mắt bác sĩ chỉ nhận định là có một vài bộ phận trên cơ thể đã lão hóa nghiêm trọng, đợt hóa trị ung thư vừa rồi cũng không thể nào loại bỏ tận gốc, chắc là trong khoảng nửa năm nữa sẽ tái phát.

Nhưng mà mọi người trong nhà đều cảm thấy bà đã lớn tuổi rồi, không nên làm khổ bà nữa.”
Bạch Tô hỏi thì Phó Vân Tiêu trả lời.
Nếu như Bạch Tô không hỏi thì Phó Vân Tiêu cũng không muốn nói những chuyện này.
Sau khi nói xong, Bạch Tô hơi cúi đầu xuống, sau đó lại nhìn về phía Phó Vân Tiêu, cô nói với Phó Vân Tiêu: "Phó Vân Tiêu à, chúng ta ly hôn đi."
Lúc Bạch Tô nói những lời này, cô cũng không hề cảm thấy tức giận hay nói bất cứ điều gì quá đáng, cô vô cùng nghiêm túc nhìn chằm chằm Phó Vân Tiêu, dáng vẻ của cô ấy sau khi nói ra chuyện này cũng cực kỳ chắc chắn
Chỉ là lông mày của Phó Vân Tiêu nhíu chặt lại, anh cau mày nhìn Bạch Tô.
"Tại sao chứ?"
"Trong một khoảng thời gian ngắn, em không muốn bà phải khổ sở thêm nữa.

Nếu như hai người vì chuyện của em mà xảy ra cãi vã thì sẽ làm lãng phí khoảng thời gian quý giá này.


Tốt hơn hết là chúng ta nên ly hôn, rồi anh nhân lúc bà còn khỏe, đưa bà đi trải nghiệm cuộc sống này thật vui vẻ.”
Lúc Phó Vân Tiêu nghe thấy Bạch Tô nói như vậy, từ đầu đến cuối ánh mắt vẫn cực kỳ nghiêm túc nhìn chằm chằm vào Bạch Tô, có thể nhìn ra được rằng bây giờ Bạch Tô cũng không nói dối mà trong lòng cô thật sự đang nghĩ như thế.
Phó Vân Tiêu kéo đem Bạch Tô vào trong lồng ngực của mình, chăm chú nhìn Bạch Tô nói: "Không phải anh đã nói với em là anh sẽ xử lý chuyện này sao? Vậy thì cứ để anh xử lý đi.”
Phó Vân Tiêu nhìn Bạch Tô đầy kiên định.
Bạch Tô nhất thời cũng không biết phải phản ứng như thế nào, cô thực sự hiểu được tình thế khó xử của Phó Vân Tiêu cho nên cô chỉ hy vọng mình có thể làm tốt những chuyện mình nên làm, chia sẻ gánh nặng với Phó Vân Tiêu.
Những lời mà Phó Vân Tiêu nói lại khiến cô vô cùng cảm động.

"Được rồi..."
Phó Vân Tiêu nhìn đồng hồ: "Em muốn tự mình quay về trước hay là muốn anh đưa em về nhà?”
"Đương nhiên là muốn anh đưa em về rồi."
Bạch Tô vừa nói xong thì chuông điện thoại của Phó Vân Tiêu đã reo lên.
Có thể nghe thấy những gì mà người ở đầu điện thoại bên kia đang nói cho Phó Vân Tiêu: "Bà đã tỉnh rồi."
Bạch Tô bất đắc dĩ mỉm cười.

Vốn cô cũng chỉ định nói đùa là muốn Phó Vân Tiêu đưa cô trở về, bây giờ thì ngay cả đùa giỡn cũng không thể nói được.


Bạch Tô cũng không có cách nào, chỉ mỉm cười rồi để cho Phó Vân Tiêu lập tức quay về.
Sau khi Phó Vân Tiêu đi vào trong nhà, Bạch Tô liền quay đầu chuẩn bị lên xe rời đi, kết quả, ngay khi cô vừa mới đi đến cửa xe, thì lại phát hiện Thời Hoan đang đứng ở đó.
Bạch Tô ngẩng đầu nhìn Thời Hoan: "Thật là trùng hợp."
Cô biết là Thời Hoan cố ý đến đây, cô cũng cố ý nói với Thời Hoan như vậy.
Nhưng mà Thời Hoan lại chỉ nhếch miệng nói: "Cô đúng là không biết xấu hổ mà, bám dính không chịu buông."
Sau khi cô ta nói xong, Bạch Tô làm như là không nghe thấy gì cả, thậm chí cũng không thèm trả lời Thời Hoan, cô đi thẳng lên xe rồi rời khỏi đây.
Ngày hôm sau, Bạch Tô đến công ty làm việc như bình thường.
Ban ngày cô ở công ty để xử lý công việc, chuyện bên tổng giám đốc Chu cũng đang được tiến hành rất thuận lợi, cô cũng không có quá nhiều sức lực để đi hỏi thăm mà chỉ bảo thư ký quan sát chặt sẽ tiến độ.
Vốn dĩ Bạch Tô còn đang cảm thấy khá vui vẻ nên sau khi vừa tan làm thì cô quyết định đi ăn trưa luôn.
Công ty Nghiêm Đình cũng có nhà ăn, đồ ăn của nhà ăn cũng rất ngon, quan trọng là nó ở rất gần cho nên Bạch Tô thường ăn trưa ở đây.
Hôm nay, Bạch Tô muốn đến nhà ăn để ăn cơm, nên đương nhiên là cô đang ngồi ở trong nhà ăn để ăn cơm, vừa lúc này, bỗng nhiên vang lên âm thanh giày cao gót đang từ từ đi về phía cô, Bạch Tô cũng không thèm ngẩng đầu lên nhìn xem đối phương là ai thì Chu Lê cũng đã đặt thức ăn xuống bàn rồi ngồi đối diện với Bạch Tô.
"Tổng giám đốc Tô đúng là giản dị thật đấy, lại còn có thể ăn chung những thứ này với nhân viên."
Bạch Tô ngẩng đầu lên nhìn Chu Lê: "Không phải tổng giám đốc Lê cũng vậy sao?"
Sau khi nói xong câu này, Chu Lê liền nở nụ cười: "Đương nhiên là tôi không giống rồi, tôi chỉ đến đây để chúc mừng tổng giám đốc Tô mà thôi."

Chu Lê muốn đến chúc mừng Bạch Tô ư, Bạch Tô không hề tin tưởng những điều này.
"Có chuyện gì đáng chúc mừng sao?"
Bạch Tô vẫn ngẩng đầu hỏi cô ta.
Chu Lê mỉm cười, nhìn Bạch Tô: "Đây này."
Cô trực tiếp đưa điện thoại di động cho Bạch Tô, sau đó nói với Bạch Tô: "Tài liệu này cực kỳ hữu ích, tổng giám đốc Tô mau thử nhìn xem, chắc chắn sẽ khiến cho tâm trạng của cô tốt lên."
Trong ảnh là một nhóm trẻ con, có một cậu bé rất cao, ánh mắt lạnh lùng, trong đôi mắt của anh chứa đầy vẻ chán ghét đang tùy ý đưa khăn che mặt cho cô gái nhỏ.
Mà cô gái nhỏ lại đang bật cười, cô bé đang mặc áo cưới, nhìn về phía cậu bé.
Dù cho không có ai giải thích, thì cũng có thể nhìn ra rằng hai đứa trẻ đang chơi trò đóng giả gia đình.

Sau nhiều năm, gương mặt của cậu bé cũng không thay đổi quá nhiều nên ngay lập tức Bạch Tô có thể nhận ra được đó chính là Phó Vân Tiêu.
Còn cô gái ấy chắc hẳn đã thay đổi rất nhiều sau một khoảng thời gian dài như vậy.

Lúc còn nhỏ, cô bé ấy rất mũm mĩm, hơn nữa tuổi tác lại nhỏ hơn Phó Vân Tiêu rất nhiều, Bạch Tô thật sự không thể đoán được đó là ai.
"Tổng giám đốc Tô à, cô không muốn biết cô gái nhỏ này là ai sao?"
Bạch Tô ngẩng đầu nhìn Chu Lê: "Nếu như cô muốn nói thì cô đã nói từ lâu rồi.”
Cô ăn vài miếng nấm, lại uống một ngụm canh rồi bắt đầu thu dọn bát đũa của mình ở trên bàn, sau đó chuẩn bị đứng dậy.
Nhìn thấy Bạch Tô đang chuẩn bị rời đi, Chu Lê có vẻ chút nóng lòng, cô ta vội vàng nói: "Cô gái nhỏ này tên là Lăng Hoan."
Khi Bạch Tô nghe thấy cái tên Lăng Hoan này thì hơi ngẩn người.

Bởi vì chữ “Hoan” này.
Ngay sau đó, cô lại nói với Chu Lê: "Tôi không biết, cũng không muốn biết."
Quá khứ của Phó Vân Tiêu, chính là quá khứ của anh.
Nhưng mà Phó Vân Tiêu của hiện tại mới là người mà cô muốn có, người mà cô muốn cùng nhau trải qua cuộc sống tươi đẹp này.
Sau khi nói xong, Bạch Tô liền quay lưng với Chu Lê rồi đi thẳng về phía trước.
Tuy nhiên, sau khi cô đi được mấy bước thì ở sau lưng, Chu Lê lớn tiếng nói với Bạch Tô: "Cô có thể không biết Lăng Hoan, nhưng mà chắc là cô biết Thời Hoan chứ, Lăng Hoan vừa được sinh ra thì đã mất mẹ, lúc 3 tuổi thì được nhà họ Thời đưa về nuôi, khi còn sống, mẹ của cô ta là bạn tốt của mẹ Phó Vân Tiêu."
Những lời này giống như là Chu Lê đã học thuộc lòng từ trước rồi đang kể lại rõ ràng từng chuyện một cho Bạch Tô vậy.
Bạch Tô lập tức cảm thấy sững sờ.
Cô hít một hơi thật sâu, lúc này mới xoay người lại nhìn Chu Lê, nói với Chu Lê: "Vậy thì sao chứ? Cô Lê à, không phải trước đó cô còn muốn quyến rũ Phó Vân Tiêu sao? Bây giờ cô lại muốn làm gì vậy..."
"Bây giờ thì tôi không cần phải làm vậy nữa rồi.

Bởi vì tôi phát hiện ra rằng có người sẽ thay tôi xử lý cô."
Chu Lê không hề che giấu sự căm ghét của mình đối với Bạch Tô, cô ta nhìn Bạch Tô rồi khẽ cười, nói.
Ánh mắt của Bạch Tô vừa trong trẻo vừa lạnh lùng, cô cười nhạt: "Không phải cô Lê đang ăn mừng hơi sớm sao, ngoại trừ tôi tự làm khó mình ra thì bây giờ không một ai có thể đụng vào tôi được đâu.”
Chu Lê cười nhẹ.
"Thật không? Nếu tôi nói rằng Phó Vân Tiêu đã được đính hôn từ trước rồi, rằng cô ta mới thực sự chính là mối tình đầu của anh ấy thì sao đây nhỉ?".

Bình Luận (0)
Comment