Bố Y Quan Đạo

Chương 1027

Trương Thanh Vân ngồi xe lửa từ đến Thành Đô tỉnh Giang Nam, khi đến nhà ga thì phó bí thư tỉnh ủy Giang Nam là Trần Hiểu, chủ nhiệm ủy ban cải cách Nghê Quảng Vũ và trưởng phòng sở thương mại Phí Bác Minh đến nghênh đón.

Trước kia Thanh Hà Trần Hiểu là phó bí thư ủy ban kỷ luật, xem ra hắn và Thang Vận Quốc có quan hệ rất tốt. Sau khi Thang Vận Quốc lên làm bí thư tỉnh ủy thì Trần Hiểu vẫn có thể là trợ thủ, tình huống như vậy rất hiếm thấy.

Đáng lý ra Trương Thanh Vân đến Giang Nam thì người tiếp đón phù hợp nhất phải thuộc về khối chính quyền tỉnh, nhưng Nghiêm Tụng Tuấn không rảnh, trước đó đã điện thoại đến xin lỗi. Hơn nữa phó chủ tịch thường vụ Cao Khiêm lại không hòa hợp với Trương Thanh Vân, vì vậy phía Giang Nam phải phái phó bí thư Trần Hiểu ra tiếp đón, cũng coi như đã nhọc lòng.

Trước kia Trần Hiểu cũng đã từng có quan hệ với Trương Thanh Vân, hai bên đều có quen biết, vì vậy khi còn cách thật xa lão đã vươn tay nói:

- Bộ trưởng Trương, vài năm không gặp, bây giờ anh nhìn qua ngày càng trẻ, cũng không khác gì năm xưa ở Giang Nam.

Trương Thanh Vân cười ha hả nói:

- Trước mặt bí thư Trần là cán bộ lão thành, tôi vĩnh viễn đều như xưa. Nhưng tôi lại thấy bí thư Trần ngày càng phúc hậu, cũng không biết tôi quan sát có đúng không.

Trần Hiểu có chút sững sốt, sau đó lão cười rộ lên:

- Anh nói quá đúng, tục ngữ nói có tiền cũng khó thể mua gầy, tôi không gầy được, ngược lại còn mập hơn, nếu so với vài năm trước thì mập hơn khá nhiều.

- Tâm thoáng thì người mập ra, tất nhiên tâm tình của bí thư Trần càng rộng hơn so với trước.

Trương Thanh Vân cười nói, Trần Hiểu quả nhiên có biến đổi rất lớn, không những thân thể có biến đổi mà cấp bậc cũng tăng mạnh, đã là nhân vật tiếng tăm lẫy lừng Giang Nam.

Bây giờ nhìn hình tượng của Trần Hiểu, lời nói lão luyện, khí thế mạnh mẽ, tương phản quá lớn với một bí thư ủy ban kỷ luật trước đó, vì vậy Trương Thanh Vân có chút khó thích ứng.

Trương Thanh Vân bắt tay với Trần Hiểu, sau đó nắm tay với chủ nhiệm ủy ban cải cách Nghê Quảng Vũ và trưởng phòng sở thương mại Phí Bác Minh, hai người này đều là cấp dưới của hắn, vì vậy mà hắn tùy tiện hơn rất nhiều. Khi bắt tay với Nghê Quảng Vũ thì Trương Thanh Vân nói:

- Anh Nghê, trước kia công viên kỹ thuật Giang Nam đứng đầu Trung Nguyên, bây giờ đứng thứ mấy?

Nghê Quảng Vũ có chút sững sờ, mặt già đỏ lên, hắn ấp úng không biết ứng phó thế nào. Trương Thanh Vân cười nhạt nói:

- Anh cũng đừng trách tôi vừa xuống xe đã hỏi vấn đề khó khăn, trên đường ngồi xe lửa tôi luôn suy xét vấn đề này, tôi nghĩ lần này sản nghiệp hoạt hình tổ chức hội nghị ở Giang Nam, cũng không biết là tốt hay xấu.

- Trước kia công viên kỹ thuật bắt đầu từ Thanh Giang, chúng ta luôn định vị vai trò quan trọng của sản nghiệp hoạt hình, bây giờ đã qua nhiều năm phát triển và có chút thành tích. Nhưng sau khi công viên kỹ thuật từ Thanh Giang chuyển thành trực thuộc tỉnh Giang Nam, thực lực của công viên kỹ thuật lại giảm xuống, bị người ta bỏ lại phía sau.

- Trước kia chúng ta có nhiều quy hoạch sản nghiệp, bây giờ ngoài hoạt hình còn có chút danh tiếng, những thứ khác thì sao?

Trương Thanh Vân vừa nói vừa vươn tay về phía trưởng phòng Phí Bác Minh, trước kia hắn không quan hệ nhiều với Trương Thanh Vân, khi thấy Trương Thanh Vân vừa xuống xe đã nổi giận thì hắn cũng có chút kinh hoàng.

Phí Bác Minh biết rõ danh tiếng về Trương Thanh Vân, người này có uy vọng rất cao ở Giang Nam, bây giờ mới đến Giang Nam đã nổi giận, không biết có tạo ra sóng dữ gì không?

Phí Bác Minh đã chuẩn bị sẵn sàng, hắn chuẩn bị cho những lời chất vấn của Trương Thanh Vân, nhưng lãnh đạo lại không nói gì mà trò chuyện vui vẻ với Trần Hiểu và coi hắn như không khí. Điều này làm cho Phí Bác Minh luôn căng thẳng cũng bình hòa trở lại, lúc này hắn mới biết bộ trưởng Trương thâm sâu khó dò.

Trương Thanh Vân ngủ lại ở khách sạn Hán Dũng, hắn đứng trên phòng khách xa hoa của khách sạn nhìn qua cửa kính có thể thu hết tất cả tình cảnh dòng Thanh Giang vào mắt. Thanh Giang so ra kém nguy nga hơn Trường Giang nhưng lại có được hương vị uyển chuyển của Giang Nam.

Trương Thanh Vân rời khỏi Thành Đô vài năm nhưng khung cảnh Thanh Giang vẫn như trước, vẫn quá quen thuộc. Nhưng bây giờ tâm tình của hắn đã biến đôi, hắn nhớ năm xưa mình không chỉ một lần mê say ngắm cảnh Thanh Giang, năm xưa hắn ngắm sông nghĩ về tương lai của mình, hôm nay hắn ngắm sông lại nghĩ về tương lai của Giang Nam.

Năm xưa Trương Thanh Vân không thể đứng ở độ cao cấp tỉnh để nhìn Giang Nam, vì vậy hắn không thể quyết định được tương lai cho vùng đất này. Khi đó hắn tập trung tinh thần để cầu tiến, cầu tiến và lại cầu tiến, phải đi làm sao để từ Ung Bình đến Giang Nam, sau đó lại từ Giang Nam phóng xạ ra cả nước.

Vì vậy nếu nói theo ý thì Thanh Giang có dấu chân của Trương Thanh Vân, chuyện bây giờ đã qua nhiều năm, Trương Thanh Vân nhìn dòng Thanh Giang mà lo cho tương lai của Giang Nam.

Tình hình Giang Nam còn tệ hơn những gì hắn tưởng, đầu tiên là ý nghĩ phát triển kinh tế hỗn loạn của khối chính quyền. Những năm qua ý nghĩ phát triển kinh tế của Giang Nam không đi theo thực tế mà luôn bắt chước theo người khác.

Giang Bắc kêu gọi đầu tư có hiệu quả, Giang Nam cũng học theo, Hàn Giang có thành tích trong du lịch thì cũng học theo. Trong chuyện này có vấn đề về các thế lực con nhà quan bành trướng ở Giang Nam, đặc biệt là những thương nhân điển hình, xí nghiệp điển hình đã quấy nhiễu rất lớn đến thương mại và chính trị Giang Nam.

Có rất nhiều địa phương quan thương cấu kết với nhau, vì vậy mà hiện tượng bùng ra, bây giờ trên truyenfull.vn đã có bốn hóa để miêu tả hiện trạng ở Giang Nam: "Thương trường quan trường hóa, quan trường thương nghiệp hóa, nghiệp quan một thể, nghiệp quan vô văn hóa!"

Bốn hóa này trên cơ bản đều đã khái quát vấn đề ở Giang Nam, tình huống như vậy làm cho bất kỳ cán bộ nào xuống công tác ở Giang Nam đều gặp khó khăn. Trước đó Triệu Văn Phong xuống Giang Nam hào hứng bừng bừng, cuối cùng cũng phải bỏ đi trong ảm đạm.

Bây giờ Nghiêm Tụng Tuấn tiếp nhận thay cho Triệu Văn Phong, đối với lão thì đây là cơ hội sau nhiều năm. Nhưng Trương Thanh Vân đã thấy Nghiêm Tụng Tuấn rất bi quan với tình cảnh trước mắt, đây chính là điều mà hắn lo lắng.

Lúc đầu Triệu Văn Phong đến chấp chính thì quá mềm yếu, với những mối quan hệ rộng ở thủ đô nên đầu tư quy mô và quả ỷ lại vào kinh tế Giang Nam. Sau này chính phủ phê bình Giang Nam, sau khi khẩn cấp yêu cầu dừng các hạng mục thì kinh tế lập tức xuất hiện lỗ hổng.

Khi Triệu Văn Phong ý thức được mức độ vấn đề ở Giang Nam thì lại quá nóng vội, ỷ vào thế lực tuyệt đối của Triệu gia ở Giang Nam, vứt bỏ mềm dẻo mà chon thái độ cứng rắn để giải quyết vấn đề. Cũng vì vậy mà hắn bị nhiều người nổi giận, cuối cùng ai cũng có cùng ý kiến với hắn, thậm chí ngay cả Hà Khôn ở Giang Nam cũng không ủng hộ, như vậy sao còn ở lại Giang Nam?

Triệu Văn Phong đi, cục diện ngày càng nát, Nghiêm Tụng Tuấn nhận cục diện xấu và chưa kịp triển khai công tác đã cảm nhận được áp lực nặng nề. Nghiêm Tụng Tuấn nhất định phải có đầy đủ dũng khí, trí tuệ, can đảm với có thể thành công trong công tác phá vỡ cục diện Giang Nam. nguồn TruyenFull.vn

Nhưng Nghiêm Tụng Tuấn là quan viên của Uông gia, đồng thời Uông gia lại có quá nhiều nút thắt lợi ích ở Giang Nam, lão có thể thoát khỏi những nút thắt này sao? Nếu lão không thể đi ra từ trong mớ quan hệ rối loạn, lão sẽ không thể giải quyết được vấn đề Giang Nam, kinh tế Giang Nam không phải hứa suông thì là gì?

Tất nhiên Trương Thanh Vân còn chú ý đến một nhân tố khác. Bây giờ kinh tế Giang Nam rất phức tạp, nhưng đây chỉ là biểu hiện bên ngoài, nhưng dù là thủ đô hay Giang Nam cũng không đề cập đến những vấn đề ở sâu bên trong, hình như có một sự ăn ý đặc biệt.

Điều này cũng làm cho hai khối đảng ủy chính quyền ở Giang Nam tồn tại vấn đề phối hợp với nhau, người khác thấy khối chính quyền không đắc lực trong công tác phát triển kinh tế, nhưng lại không thấy nguyên nhân chủ yếu chính là đảng ủy không công tác đúng chỗ. Vấn đề Giang Nam không phải chỉ có thể là chủ tịch tỉnh giải quyết, bây giờ chủ tịch tỉnh Giang Nam Triệu Văn Phong đã bị thay là Nghiêm Tụng Tuấn, như vậy có gì thay đổi?

- Cốc, cốc!

Có người gõ cửa, Trương Thanh Vân lên tiếng, Điền Lãng Hồng tiến vào nói:

- Bộ trưởng Trương, chủ nhiệm Hề Mai Ngọc của công viên kỹ thuật Giang Nam đến.

- À, cho mời. Trước tiên cậu sắp xếp cô ấy ở phòng khách, tôi sẽ r ngay.

Trương Thanh Vân nói.

Điền Lãng Hồng hơi khựng lại:

- Còn nữa...Bộ trưởng, bí thư Lệ Cương thành phố Vũ Đức cùng đi với chủ nhiệm Hề, anh...

- Lệ Cương?

Trương Thanh Vân có chút sững sốt, khi nhắc đến Lệ Cương thì trong đầu hắn hiện lên rất nhiều hình ảnh, giống như nhắc đến Lệ Cương thì hắn mới thật sự cảm nhận mình giẫm chân lên đất Giang Nam.

- Đều sắp xếp ở phòng khách.

Trương Thanh Vân nói, tin tức Lệ Cương rất linh thông, Trương Thanh Vân định điện thoại cho đối phương, không ngờ Lệ Cương tự mình đến trước, như vậy cũng tốt.

Lệ Cương nhìn qua vẫn còn rất trẻ, hắn mặc một bộ tây trang xanh đen, cà vạt màu xanh da trời, tuy đã đến tuổi trung niên nhưng vẫn không mập ra như nhiều người khác. Thân hình của hắn rất cân xứng, râu ria cũng sạch sẽ, có vẻ phong độ và nhẹ nhàng.

Trương Thanh Vân đi vào phòng khách, Lệ Cương đứng lên cười ha hả, hắn tiến lên vài bước rồi vươn tay nói:

- Bộ trưởng Trương, tôi đến, đúng là khách không mời mà đến.

Trương Thanh Vân khoát tay nói:

- Bí thư Lệ quá khách khí, anh đến tôi vui mừng còn chưa kịp, sao lại nói khách không mời mà đến? Thế nào? Hôm nay anh lên tỉnh họp sao?

Lệ Cương gật đầu nói:

- Đúng vậy, tôi lên họp, trong lòng tôi có chút hỗ thẹn, vài năm nay Vũ Đức phát triển không tốt, thiệt thòi cho anh tìm người hỗ trợ ở Hoa Đông, chúng tôi tự mình không biết hướng, phụ lòng kỳ vọng của anh.

Trương Thanh Vân bắt tay với Lệ Cương, hắn không nói gì, ánh mắt lại nhìn về phía Hề Mai Ngọc. Lệ Cương tiêu sái nhưng Hề Mai Ngọc thì vừa căng thẳng vừa xấu hổ, thậm chỉ gương mặt còn hơi đỏ.

Hề Mai Ngọc là chủ nhiệm hiệp hội quản lý công viên kỹ thuật Giang Nam, bây giờ công viên kỹ thuật càng ngày càng xuống, tất nhiên biết rõ tâm tình của Trương Thanh Vân. Khi còn ở Giang Nam thì nàng đã đi theo Trương Thanh Vân, cảm tình của nàng với công viên kỹ thuật thậm chí còn sâu sắc hơn Trương Thanh Vân

Bình Luận (0)
Comment