Bố Y Quan Đạo

Chương 1041

Biệt thự số hai trong hội nghị trung tâm Tân Uyển, đây chính là nơi Trương Thanh Vân ở lại.

Đáng lý ra Trương Thanh Vân được sắp xếp ở tại khách sạn Shangri - La, vì sự kiện ở sân bay đã làn chấn động Hoa Đông, cuối cùng Ngô Ngôn Pháp tự mình đưa ra chỉ thị để Trương Thanh Vân ở lại bên trong hội nghị trung tâm Tân Uyển để tránh cho những sự kiện khác xảy ra. Hội nghị trung tâm Tân Uyển chính là nơi tỉnh Hoa Đông sử dụng tiếp đãi lãnh đạo trung ương, dựa theo tiểu chuẩn, chỉ cần cán bộ trên cấp chính bộ đến Hoa Đông thị sát đều được ở lại trong hội nghị trung tâm Tân Uyển, vì vậy sắp xếp Trương Thanh Vân ở trong hội nghị trung tâm Tân Uyển cũng có thể nói là hợp tình hợp lý.

Nhưng rõ ràng Ngô Ngôn Pháp và Tả Quân Dân lại không nghĩ như vậy, trong mắt cả hai thì Trương Thanh Vân là vãn bối, hội nghị trung tâm Tân Uyển là nơi lãnh đạo trung ương ở lại, tuy Trương Thanh Vân cũng coi như là lãnh đạo quan trọng, dù cấp bậc đã là chính bộ nhưng vẫn chưa đến mức như vậy.

Tất nhiên trong vấn đề này cũng chịu sự quấy nhiễu của các nhân tố khác, thời đại của Trương Thanh Vân ở Hoa Đông thì cũng coi như là thời đại của Tần Vệ Quốc, mà lúc này thời đại đã thay đổi, Ngô Ngôn Pháp là người khống chế cục diện. Bây giờ vua nào triều nấy, tất nhiên lão sẽ không có ý quá thân cận với những cựu thần ở thời Tần Vệ Quốc.

Thật ra đây cũng là những gì Trương Thanh Vân cảm nhận được khi rời khỏi Hoa Đông. Khi Trương Thanh Vân còn ở Hoa Đông thì hắn đảm nhiệm chức vụ phó bí thư tỉnh ủy, tuy hắn và Ngô Ngôn Pháp rất ăn ý, nhưng Ngô Ngôn Pháp vẫn kiêng kỵ lực ảnh hưởng quá lớn của hắn ở Hoa Đông. Chẳng qua chỉ vì người này lòng dạ rất sâu, hơn nữa Trương Thanh Vân và lão lại là người quen cũ, vì vậy ý nghĩ này được lão chôn giấu ở sâu trong đáy lòng.

Nhưng Trương Thanh Vân mơ hồ có cảm giác, ngay từ lúc ban đầu khi chức vụ chủ tịch tỉnh Hoa Đông có vấn đề thì Ngô Ngôn Pháp vẫn giữ lại ý kiến với Trương Thanh Vân. Vì nếu lão dốc hết sức cho Trương Thanh Vân tiến lên làm chủ tịch tỉnh Hoa Đông, như vậy sợ rằng ban ngành điều chỉnh sẽ có cục diện khác. Dù sao với tình huống khi đó, Trương Thanh Vân tiến lên làm chủ tịch tỉnh có tiếng nói cực cao trong nhân dân.

Dưới tình huống khi đó Ngô Ngôn Pháp có kiêng kỵ với Trương Thanh Vân, như vậy cũng không khó để hiểu vì sao lần này Trương Thanh Vân đến và phía Hoa Đông rất an phận. Hơn nữa Trương Thanh Vân đến Hoa Đông lần này cũng chỉ vì tham dự một hội nghị cấp bậc không cao, phương diện Hoa Đông sẽ an phận tiếp đãi cũng hợp tình hợp lý.

Nhưng Ngô Ngôn Pháp không ngờ Trương Thanh Vân đến Hoa Đông lần này lại chạm vào cảm xúc của nhân dân, những năm nay kinh tế Hoa Đông rơi vào nguy cơ, cuộc sống nhân dân gặp phảp áp lực quá lớn, tất cả mọi người đều cảm thấy chờ đợi không bằng liều mạng. Vì vậy mà nhân dân bộc phát tâm tình khi nghe tin Trương Thanh Vân đến.

Mọi người cực kỳ hoan nghênh Trương Thanh Vân đến Hoa Đông, vì vậy mà khách sạn Trương Thanh Vân ở lại bị vây quanh, điều này chứng tỏ mọi người thân cận với Trương Thanh Vân, cũng là một cách bất mãn với đảng ủy chính quyền hiện tại.

Ngô Ngôn Pháp khi nghe được báo cáo thì cực kỳ nổi giận, nhưng cuối cùng lý trí cũng chiếm thượng phong. Lão là một bí thư có tư cách lâu đời, vì vậy tố chất rèn luyện là rất cao, lão biết rõ năng lực thừa nhận của trăm họ là rất yếu, dưới tình huống này Trương Thanh Vân đến Hoa Đông nhất định phải xử lý thích đáng. Nếu chỉ cần có một chút sai lầm, như vậy nang lực công tác của đảng ủy chính quyền sẽ xuất hiện nghi vấn, nếu như vậy thì tình huống thật sự không xong.

Vì vậy Trương Thanh Vân ở lại trong hội nghị trung tâm Tân Uyển cũng không phải nằm trong kế hoạch, nhưng bọn họ đành phải bất đắc dĩ làm như vậy.

...

Tỉnh Giang Nam, Ân Bằng Phi đang ngồi ngay ngắn trong phòng làm việc, hắn dùng tay phải xoay xoay điện thoại, tay trái thì khẽ gõ lên mặt bàn...

Đây là căn nhà mới được sắp xếp cho Ân Bằng Phi, hoàn cảnh tương đối đẹp, từ trong phòng làm việc nhìn ra có thể thấy Thanh Giang, nếu căn nhà này dựa theo giá thị trường trước mắt, dù là một thành phố cấp hai như Thành Đô cũng phải hơn cả triệu.

Hơn nữa những căn nhà này lại được lắp đặt thiết bị cực tốt, thiếu đi chút xa hoa nhưng nhiều hơn vài phần mạnh mẽ của lãnh đạo, có thể nào là hao tổn nhiều tâm tư.

Nhớ đến chuyện nhà cửa thì Ân Bằng Phi cảm thấy buồn cười và cảm khái, đáng lý ra chủ nhiệm văn phòng Vương Huy đã nói sẽ sắp xếp cho hắn ở trong khu nhà số một.

Lúc sáng hai bên gọi điện thoại, sau đó là hội nghị ban ngành, mãi đến trưa thì ban hậu cần mới mới cử người đến giúp Ân Bằng Phi dọn nhà, dĩ nhiên cũng đã đổi địa chỉ. Đơn giản sắp xếp cho hắn một căn nhà chuyên dụng khá xa hoa.

Ân Bằng Phi đến lúc này vẫn còn nhớ rõ gương mặt béo núc chen chúc với nhau của Vương Huy, người này nói chuyện với hắn cực kỳ nóng bỏng, rõ ràng là trơ mặt làm thân, thật sự làm cho người ta cảm thấy thoải mái. Nhưng nghĩ đến vấn đề trước đó đối phương còn ra vẻ giống như giải quyết chuyện chung, trong lòng Ân Bằng Phi cũng có chút toan tính. Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Ân Bằng Phi là người lăn lộn nhiều năm trên quan trường, hắn cũng không còn nghĩ đến vấn đề người ta sẽ làm việc dựa theo yêu cầu của mình. Tục ngữ nói "rừng lớn thì chim gì cũng có", có quan viên biết dựa thế, cũng không thiếu đám người tục tằng chán ghét, Vương Huy là kẻ khá tốt, ít nhất thì da mặt khá dày, chuyển biến rất nhanh, là tiểu nhân thật sự.

Nếu so với Vương Huy thì Ân Bằng Phi căm thù nhất loại quan viên ngụy quân tử, loại người này trước mặt luôn có biểu hiện êm đẹp, nhưng sau lưng lại chọc đao, đây mới thật sự làm người ta cảm thấy khó đề phòng. Tất nhiên hắn bây giờ nghĩ như vậy cũng chỉ vì tâm tình tốt hơn trước đó rất nhiều, sau khi hội nghị ban ngành kết thúc thì trưởng phòng cũng đặc biệt trao đổi rất lâu với Ân Bằng Phi.

Trao đổi lần này có thể nói là thành thật với nhau, Hạ Cơ Dân là người thông minh và thức thời, lão nói rõ không kiêng kỵ Ân Bằng Phi, thẳng thắn đến mức làm Ân Bằng Phi giật mình.

Hơn nữa điều quan trọng là Hạ Cơ Dân luôn nhiệt tình chỉ điểm cho Ân Bằng Phi trên nhiều phương diện công tác, những ban ngành Ân Bằng Phi được phân công quản lý, ban ngành nào có vấn đề gì, các cán bộ bên dưới có tính cách thế nào, tất cả chi tiết đều được nói rất rõ ràng.

Ân Bằng Phi nghe Hạ Cơ Dân nói chuyện một buổi, rõ ràng hiểu được nhiều chuyện, hắn hoàn toàn có lòng tin sẽ nhanh chóng dung nhập vào trong công tác.

Nhìn từ điểm này thì dù là Ân Bằng Phi cũng không thể không thừa nhận sự cơ trí của Hạ Cơ Dân. Những năm gần đây người ta thường xem xét vào thực chất vấn đề, Hạ Cơ Dân nắm chặt điều này, lão không che giấu khúc mắc trong lòng với Ân Bằng Phi mà dũng cảm nhận sai lầm, đây là điều không dễ dàng với một lãnh đạo.

Hơn nữa Hạ Cơ Dân chỉ điểm công tác cho Ân Bằng Phi với bộ dạng rất vô tư, sau sự kiện lần này, nếu Ân Bằng Phi muốn có thành kiến với Hạ Cơ Dân cũng rất khó khăn.

Ân Bằng Phi nghĩ về những vấn đề này, khóe miệng lộ ra nụ cười lạnh. Trong lòng hắn biết rõ, mình có thể tìm được sự sống trong cái chết thì tất cả đều vì bộ trưởng Trương, nếu không có Trương Thanh Vân thì Ân Bằng Phi căn bản không được ngồi trong phòng làm việc xa hoa thế này, thậm chí còn không có tư cách vào khu nhà tập thể số một.

Ân Bằng Phi đã biết rõ mình đắc tội với người ở quận Nhạc Điền thành phố Thanh Giang, hắn cũng nhìn thấy rõ những hậu quả sau này. Người khác cũng vì bận tâm đến Trương Thanh Vân mà mới cho Ân Bằng Phi được đề bạt nhưng thầm đi xuống, nếu không một cán bộ từ vị trí chính sảnh lên phó phòng dễ dàng như vậy sao?

Cho dù là chính sảnh lên phó phòng ăn không ngồi rồi cũng không có ít người trông ngóng mình được sắp xếp. Ân Bằng Phi có thể chiếm được một vị trí như vậy, người khác không cố kỵ Trương Thanh Vân là không thể.

Bây giờ Ân Bằng Phi chẳng những có được vị trí tốt, hơn nữa còn có chức có quyền. Đồng thời Hạ Cơ Dân cũng bỏ vốn lớn, để Ân Bằng Phi quản lý vài ban có thực quyền, hắn đã có không gian để phô bày tài hoa.

Ân Bằng Phi nghĩ như vậy mà cảm thấy mình quá may mắn, nhưng khi nghĩ đến những thành tích cực kỳ mang sắc thái truyền kỳ của Trương Thanh Vân làm ra trong Giang Nam năm xưa, hắn lại thấy mình vô dụng.

Ân Bằng Phi có nhiệt huyết lại thiếu trí tuệ đấu tranh, ngay cả mình còn chưa bảo vệ được, sao có thể làm quan phụ mẫu tạo phúc cho một phương? Nhớ năm xưa Trương Thanh Vân ở Tang Chương, ở Thanh Giang, đã gặp bao nhiêu khó khăn? Nhưng cuối cùng hắn cũng quán triệt được ý chỉ chính trị của mình, đả kích đối phương cực kỳ nghiêm trọng, lại bảo vệ rất tốt chính mình.

Trương Thanh Vân khi đó đắc tội nhiều người, đấu cũng rất nhiều, nhưng hắn dù đến đâu thì cũng có khởi sắc. Quan trọng là dù đắc tội nhiều người, nhưng khi vị trí ngày càng cao thì luôn có lãnh đạo thưởng thức hắn.

Ân Bằng Phi nghĩ rằng chỉ có người tài hoa như Trương Thanh Vân mới có thể dựa theo lý tưởng của mình, dựa theo mục tiêu của mình để làm quan lớn một phương, chăm lo bá tánh.

Trong đầu Ân Bằng Phi bùng lên hàng loạt suy nghĩ, càng nghĩ nhiều thì hắn càng nhịn không được, cuối cùng phải điện thoại cho Trương Thanh Vân. Tâm tình Ân Bằng Phi rất kích động, cảm giác hít thở không thông.

- Tút, tút!

Vài tiếng chuông vang lên, điện thoại đã được chuyển, Ân Bằng Phi nghe được âm thanh của đối phương thì vội hỏi:

- Thư ký Điền sao? Tôi là Ân Bằng Phi ở Giang Nam, Bộ trưởng Trương còn ở đó hay đã đi nghỉ rồi?

- Anh chờ chút.

Điền Lãng Hồng thản nhiên nói, khoảng mười mấy giây sau thì trong điện thoại vang lên giọng nói của Điền Lãng Hồng:

- Là thế này, trưởng phòng Ân, bây giờ bộ trưởng Trương thật sự có thời gian, nhưng anh ấy nói nhận điện thoại của anh sẽ mất thời gian rất lâu, bây giờ anh ấy lại phải gặp các vị khách quan trọng...

- Điều này...

Ân Bằng Phi có chút do dự, bây giờ là buổi tối, Trương Thanh Vân gặp ai muộn thế này? Điền Lãng Hồng giống như cũng hiểu tâm tư của Ân Bằng Phi, hắn nói:

- Anh Ân, hôm nay bộ trưởng Trương đến Hoa Đông, anh ấy có uy vọng rất cao ở đây, chương trình sẽ hơi căng, hơn người người đến là chủ tịch Tả...

- Tôi hiểu, tôi sẽ gọi đến vào thời điểm khác.

Ân Bằng Phi nói, hắn cúp điện thoại, trong lòng có chút thất lạc. Vì vậy hắn vội vàng mở máy tính xem tin tức, khi xem mới thấy tình cảnh khó lường

Bình Luận (0)
Comment