Bố Y Quan Đạo

Chương 1089

- Trưởng phòng Ngô, là một trưởng phòng tổ chức, khi nhiều cán bộ ở chức vị quan trọng bị điều chỉnh thì cần phải làm tốt, nếu khối chính quyền có lời đề nghị thì anh phải tôn trọng đầy đủ ý kiến của họ, nhưng cũng không phải là mặ kệ hoàn toàn. Đặc biệt là khi bổ nhiệm những cán bộ quan trọng, khi đó đảng ủy cần phải quyết định, mà các anh cũng cần phải xem xét tiếp thu ý đồ của khối đảng ủy...

Trần Hiểu cầm trên tay một cây bút lông, hắn dùng giọng rất có khí phách nói.

Ngô Cương ngồi bên cạnh Trần Hiểu, hắn cúi đầu không lên tiếng. Khối chính quyền lần này đề xuất vài ban ngành, điều này đã chạm vào thần kinh của Trần Hiểu, Ngô Cương có thể cảm thấy phó bí thư mất đi sự tỉnh táo.

Thật ra đối với Ngô Cương thì hắn cũng không hy vọng Trương Thanh Vân thuận buồm mát mái, dù sao hắn cũng là trưởng phòng tổ chức, cũng có ý ôm quyền. Nếu chính quyền điều chỉnh vài ban ngành, tất cả đều do Trương Thanh Vân quyết định, đây rõ ràng một phương án làm suy yếu thực quyền của phòng tổ chức.

Nhưng Ngô Cương lại không muốn đắc tội với Trương Thanh Vân, tuy hắn chưa từng đấu tay đôi với Trương Thanh Vân, nhưng những hành vi sau khi chủ tịch đến Giang Nam, đặc biệt là sự kiện xử lý vấn đề Hành Thủy. Tất cả làm Ngô Cương cảm thấy kiêng kỵ, hắn không muốn làm kẻ địch của Trương Thanh Vân.

- Bí thư Trần, bây giờ chủ tịch Trương là người chủ trì công tác khối chính quyền, anh ấy đề cử cán bộ, chúng ta có nên tôn trọng đầy đủ ý kiến hay không? Dù sao thì vua nào triều nấy, anh ấy muốn dựng lên uy tín ở khối chính quyền thì cần có chút tiếng nói ở phương diện nhân sự, chỉ cần không quá phận, như vậy cũng hợp tình hợp lý.

Ngô Cương khẽ nói, khí thế cũng giảm sút.

Trần Hiểu cau mày, khi nghe thấy Ngô Cương nói vậy thì tâm tình càng bết bát hơn, hắn vung tay nói:

- Bây giờ anh xem là niên đại nào? Còn vua nào triều nấy sao? Đảng quản cán bộ cũng không theo quy củ, chúng ta không nên coi tổ chức nhân sự thành một đặc quyền, càng không nên coi đó như trách nhiệm.

- Chúng ta giúp đỡ khối chính quyền, điều này không là vấn đề, nhưng phương diện nhân sự chúng ta không thể buông lỏng. Chủ tịch Trương là người có năng lực mạnh và trình độ cao, nhưng một cá nhân dù sao tinh lực cũng chỉ có hạn, trên vấn đề chọn lựa người hầu cũng chưa chắc sẽ nhìn chuẩn, còn chúng ta thì sao? Không phải là ban ngành chuyên quản lý cán bộ cho đảng sao?

- Tôi thấy chúng ta nghiêm khắc dùng người tốt, đây chính là một giúp đỡ rất lớn cho khối chính quyền.

Ngô Cương khẽ liếc mắt nhìn Trần Hiểu, hắn hiểu phó bí thư đang nghĩ gì, rõ ràng sợ Trương Thanh Vân động tay trên vấn đề nhân sự nhưng lại không muốn chơi trò cao tay. Nói cả nửa ngày cũng chỉ muốn Ngô Cương tự phát huy tác dụng.

Nếu là ngày thường, Ngô Cương sẽ không cần Trần Hiểu phải nhắc nhở, hắn sẽ sắp xếp giải hạn cho lãnh đạo. Nhưng lần này là không giống, Trương Thanh Vân là phó bí thư kiêm chủ tịch tỉnh, là một người hai tay hai đao.

Quan trọng là Ngô Cương rất kiêng kỵ Trương Thanh Vân, sự kiện Hành Nam hắn cũng có liên quan. Trương Thanh Vân giơ cao tay những thả rất khẽ, sau lưng chắc chắn có chừa lại hậu chiêu, trong lòng Ngô Cương lại không thể nắm chắc.

Dưới tình huống thế này, nếu Ngô Cương trêu chọc Trương Thanh Vân thì rõ ràng là hành vi không sáng suốt. Khi thấy bộ dạng bất đắc dĩ của Trần Hiểu, Ngô Cương cũng không còn cách nào khác, hắn cắn răng nói:

- Được, tôi nhất định sẽ công tác nghiêm khắc, ngày hôm qua tôi đã nhìn qua đề nghị điều chỉnh nhân sự của khối chính quyền, bên trong có nhiều vấn đề, tôi sẽ về xử lý nghiêm túc.

Ngô Cương nói xong thì Trần Hiểu đã đứng lên vung tay nói:

- Đừng vội, đừng vội.

Bút lông trên tay Trần Hiểu xoay chuyển vài vòng, sau đó hắn nói:

- Dù là sự việc nào cũng không nên đưa ra kết luận, khối chính quyền có đề nghị, chúng ta có thể xem xét phản ứng của các đơn vị, xem qua những tiếng nói bên dưới để châm chước xử lý.

Tâm tình Ngô Cương trầm xuống, hắn thầm lắc đầu, quả nhiên hắn đoán không sai, lá gan của Trần Hiểu còn nhỏ hơn cả hắn. Trần Hiểu muốn nghe phản ứng của tuyến dưới, đơn giản là muốn tung ra vài tin tức về vấn đề Trương Thanh Vân điều chỉnh ban ngành, để cho những đơn vị kia biểu hiện thần thông. Trước tiên sẽ làm cho đám người này tự mình nghĩ biện pháp, gây ồn ào, tạo ra khó khăn cho Trương Thanh Vân, tốt nhất là làm ra chút động tĩnh.

Cách làm của Trần Hiểu rõ ràng là mượn lực đẩy lực, nhưng cách làm này còn không thỏa đáng, chắc chắn sẽ sinh ra rung chuyển trong phạm vi nhỏ. Ngô Cương cho rằng hành động mờ ám này của Trần Hiểu khó thoát khỏi mắt Trương Thanh Vân.

Không có năng lực không nên ôm đồ sứ, nếu Trương Thanh Vân không nắm chắc thì sẽ không đưa ra đề nghị thay đổi ban ngành. Chiêu thức của Trần Hiểu nhìn thì có vẻ làm khó đối phương, nhưng lại không ngờ bày ra cho Trương Thanh Vân một cơ hội lập uy, đây là cơ hội tăng mạnh uy vọng.

Môi mỏng đỏ bừng, mặ trắng như ngó hành, đây là hình tượng của Cao Khiêm, hơn nữa tư thế uống trà của hắn lại đặc biệt nữ tính hóa, bàn tay nâng ly trà rất nhẹ nhàng, đưa lên môi rất điệu nghệ, điều này làm cho Trương Thanh Vân nhăn mày.

- Chủ tịch Trương yêu trà, quả nhiên có trà ngon. Trà này của anh đúng là rất tốt, tôi uống một ngụm mà cảm thấy tràn đầy hương vị, tâm thần buông lỏng.

Cao Khiêm nói, giọng điệu có chút chua ngoa, điều này làm cho lòng người có hơi ngứa, có chú khó chịu.

Trương Thanh Vân thở dài một hơi;

- Chủ tịch Cao, lần này anh đi Vũ Lăng thu hoạch là rất lớn. Thế nào? Sự kiện công ty công trình Vũ Lăng đã được thỏa hiệp chưa?

Cao Khiêm khẽ ho khan một tiếng, hắn nói:

- Khối chính quyền yêu cầu đấu thầu một lần nữa, đây là sự kiện liên quan đến tài sản quốc gia, tuy tồn tại vấn đề, nhưng công ty công trình Vũ Lăng là xí nghiệp hàng đầu trong tỉnh, nếu như vậy cũng là nhọc lòng khối chính quyền. Lần này tôi đến Vũ Lăng chủ yếu để giảng giải những tinh thần về văn kiện của tỉnh ủy chính quyền trong cơ chế trách nhiệm, bọn họ cũng tỏ vẻ đã hiểu, việc này có thể bỏ qua...

Cao Khiêm dừng lại một chút rồi nói:

- Giám đốc của bọn họ đã bảo đảm với tôi, anh ta nói không sợ cạnh tranh, bọn họ có năng lực, bọn họ có lòng tin thắng thầu lần hai.

Khóe miệng Trương Thanh Vân cong lên thành đường, hắn nói: Text được lấy tại Truyện FULL

- Chỉ cần đấu thầu công bình công chính, nếu bọn họ trúng thầu thì coi như sử dụng bản lĩnh bản thân. Tình huống Vũ Lăng rất phức tạp, anh có thể đi dẹp loạn tranh chấp lần này, rất kịp thời, rất mấu chốt.

- Tôi muốn nhấn mạnh lại một lần nữa, Vũ Lăng phải đảm bảo sự ổn định, sau đó mới là gấp rút phát triển. Thứ tự này không sai nhưng trước tiên phải xử lý những tranh luận bùng phát vấn đề dân sinh, khi anh còn đang ở Vũ Lăng thì tôi đã gửi một đơn tố cáo xuống đảng ủy chính quyền Vũ Lăng, thế nào? Lý Đạo Thành và Vương Tiếp Qua có tìm anh kể khổ hay không?

Cao Khiêm khẽ gật đầu, hắn thở dài một hơi nói:

- Có, đã phải ổn định mà còn xử lý vấn đề khó khăn, bọn họ cảm thấy áp lực quá lớn. Thực tế những năm qua chính quyền cũng không được chia bao nhiêu hoa hồng trong cổ phần các công ty du lịch, dù sao thì đầu tư khai phá du lịch cũng là quá lớn.

- Chính quyền mất đi rất nhiều sức lực mới thành công kêu goi đầu tư, sau đó lại không có lý do gì để qua cầu rút ván, đảm bảo tiền đầu tư, thực tế là duy trì sách lược phát triển liên tục. Nếu không thì sự việc chẳng phát triển thuận lợi, người đầu tư cảm thấy rét lạnh, sau này còn ai đầu tư vào Vũ Lăng?

Trương Thanh Vân khẽ vuốt tay cầm ghế sa lông, gương mặt trầm như nước, hắn nói:

- Đảm bảo lợi ích đầu tư và lợi ích nhân dân không phải là quan hệ mâu thuẫn, nếu trong đó tồn tại mâu thuẫn thì rõ ràng công tác của chúng ta có vấn đề.

- Chúng ta phát triển kinh tế vì cái gì? Không phải đề cao cuộc sống của nhân dân, làm cho nhân dân ngày càng giàu đẹp sao? Nếu kinh tế chúng ta phát triển nhanh mà mâu thuẫn giữa đảng và nhân dân ngày càng sâu, anh nói xem có phải chúng ta đã vi phạm ước nguyện ban đầu rồi chưa?

- Lý đạo Thành và Vương Tái Quá cũng đã từng tìm tôi kêu khổ, tôi đã nói rõ điều này với bọn họ, để bọn họ ra sức công tác. Đôi khi chúng ta nên ném trọng trách xuống tuyến dưới, cần phải ép xuống...

Trương Thanh Vân chậm rãi nói, nhưng những lời này rơi vào trong tai làm Cao Khiêm cảm thấy có hương vị khác lạ. Lần này hắn đi Vũ Lăng thì hai bên không ai nịnh nọt, gia tộc bên kia bất mãn là đương nhiên, hơn nữa bây giờ khối chính quyền thành phố Vũ Lăng lại bội ước, muốn tổ chức đấu thầu lại, vì thế mà sinh ra phức tạp lớn.

Phía Vũ Lăng cũng không hài lòng với Cao Khiêm, lúc đó hai bên đã có ước định, đã từng giao ước sẽ đền bù theo giai đoạn.

Nhưng bây giờ có vấn đề, người đầu tư du lịch không muốn đền bù theo giai đoạn, mặt khác phương diện hạch toán cũng không chính xác, cố ý dùng tất cả thủ đoạn để hạ thấp lợi nhuận, kết quả là chính quyền có hại, dân chúng lại được đền bù quá thấp, các loại nút thắt mâu thuẫn liên tục xuất hiện.

Chiếc bánh ngọt du lịch Vũ Lăng là rất lớn, sớm nhất tiến quân vào Vũ Lăng có Cao, Triệu, Uông, nhưng Quách gia lại đến sau mà vượt trước, tóm lại thì phái con nhà quan làm chủ lực ở Vũ Lăng, chiếm hết sáu phần sản nghiệp du lịch, đồng thời cũng có rất nhiều thành phố khác có liên hệ với phái con nhà quan.

Chín nhà đầu tư du lịch có liên quan đến chính trị, vì vậy các loại nút thắt tập trung ở Vũ Lăng, cực kỳ khó giải quyết. Trương Thanh Vân làm quá nóng, Lý Đạo Thành và Vương Tái Quá cầu cứu Cao Khiêm, nhưng Cao Khiêm cũng căn bản không đại biểu Cao gia đưa ra bất kỳ hứa hẹn gì, vì thế Lý Đạo Thành và Vương Tái Quá sẽ không hài lòng.

Cao Khiêm nghĩ về những vấn đề này, trong lòng có chút bức bối, cuối cùng hắn không nhịn được nói:

- Chủ tịch, vừa rồi anh nói tình huống ở Vũ Lăng rất phức tạp, nếu đã phức tạp thì chúng ta nên đối đãi cẩn trọng, không thể cho ra hành động thiếu suy nghĩ. Sự kiện Hành Thủy là vết xe đổ, làm quá nhanh thì bảo vệ khó khăn, sợ rằng công tác của Lý Đạo Thành và Vương Tái Quá sẽ có vấn đề.

- Ý kiến của tôi là, nếu vấn đề đền bù tổn thất ở Vũ Lăng không được xử lý sạch sẽ, hoặc không nắm chắc, tôi cho rằng không nên ra tay trước.

- Đạo lý này rất đơn giản, cá mập ngửi thấy mùi máu tươi sẽ càng thêm điên cuồng, bản thân Vũ Lăng nếu cường thế sẽ sinh ra rối loạn, như vậy Giang Nam chúng ta sẽ liên tục sai lầm.

Khóe miệng Trương Thanh Vân nhếch lên thành đường:

- Chủ tịch Cao, anh cứ nói quá, tôi thấy tình hình cũng không nghiêm trọng như vậy, vừa rồi tôi vừa điện thoại cho Lý Đạo Thành, anh ấy đã thiết lập quân lệnh bảo đảm sẽ xử lý thỏa đáng

Bình Luận (0)
Comment