Bố Y Quan Đạo

Chương 1139

Phòng tổ chức tỉnh Giang Nam đưa ra thông báo tạm dừng tất cả chức vụ của phó cục trưởng cục công an tỉnh Vi Cường, còn hướng đi của Vi Cường thì không có thông báo.

Ngay buổi chiều ngày có thông báo thì Vi Cường đã thừa dịp bắt máy bay sang mỹ khảo sát học tập nửa năm, hắn chính thức bốc hơi trong mắt truyền thông và nhân dân. Khi Vi Cường bốc hơi thì tất cả những nghi vấn của hệ thống cục công an ở cả Giang Bắc và Giang Nam mất đi mục tiêu, những cơn bão dư luận dần dần tạm lắng.

Đêm khuya, đã đến mười một giờ, Trương Thanh Vân nhận được điện thoại của Túc Nhất Tiêu, giọng điệu của Túc Nhất Tiêu rất trầm thấp, hắn nhân tiện nói:

- Thanh Vân, tôi rất xấu hổ, dùng người của cậu mà còn cần cậu lau mông dùm, điều này đúng là...

Trương Thanh Vân cười nhạt nói:

- Được rồi, anh đừng giả mù sa mưa, bây giờ vào thời điểm mấu chốt, tôi và anh cũng đừng nói những lời khách khí. Cá nhân tôi hy vọng anh có thể tiến lên một bước làm bí thư tỉnh ủy Giang Bắc.

- Thiên hạ không có bữa cơm trưa miễn phí, tôi giúp anh có điều kiện, Giang Bắc và Giang Nam chỉ cách nhau một con sông, nhiều năm rồi hai tỉnh chưa hợp tác, có thể nói là cục diện cả đời không hợp tác. Tôi hy vọng cục diện này sẽ đổi mới trong tay anh và tôi, hai bên hợp tác, như vậy bên nào cũng sẽ có lợi.

- Sự thật đã chứng minh chủ nghĩa bảo vệ địa phương không có lợi cho sự phát triển kinh tế, Giang Bắc và Giang Nam chúng ta còn chưa có hệ ý thức tốt, tôi hy vọng vào tay anh và tôi thì ý thức hệ này sẽ đảo ngược. Truyện được copy tại Truyện FULL

- Tôi rất có cộng minh với những lời nói của cậu, Giang Bắc và Giang Nam sẽ hợp tác phát triển, sẽ bỏ qua những tin đồn và đẩy mạnh đàm phán.

Túc Nhất Tiêu nói, sau đó hắn khẽ dừng lại rồi tiếp tục:

- Thanh Vân lão đệ, tôi không thể so với cậu, tôi xuôi gió xuôi nước còn vất vả không chịu nổi, cậu đi ngược dòng còn thàn thạo hơn cả, đúng là không phục không được.

Túc Nhất Tiêu cảm thán, hắn thông qua vài câu nói mà bày tỏ mình đã hiểu áp lực khoảng thời gian qua Trương Thanh Vân vấp phải. Nghĩ lại cũng đúng, cạnh tranh với một bí thư tỉnh ủy thì sẽ khốc liệt thế nào?

Túc Nhất Tiêu là một vị khách từ bên ngoài đến Trung Nguyên, thường thì quan viên phái Tây Bắc đến Trung Nguyên sẽ hay bị cô lập, Túc Nhất Tiêu muốn dẫn đầu một khối chính quyền tỉnh, như vậy những ích lợi hạch tâm sẽ va chạm thế nào, tất nhiên kinh nghiệm cũng không dễ dàng.

Hai người hàn huyên hơn nửa giờ nhưng cũng không quá đi sâu vào công tác. Túc Nhất Tiêu dặn Trương Thanh Vân chú ý sức khỏe, Trương Thanh Vân thì giới thiệu cho Túc Nhất Tiêu những điều tâm đắc trong công tác tập thể dục của mình.

Sau đó hai người lại bàn về chuyện gia đình, con của Túc Nhất Tiêu hiện nay đang học phổ thông, mẹ ở Tây Bắc khó quản con, hắn trưng cầu ý kiến của trương thanh vân, xem có nên đưa con từ Tây Bắc đến Giang Bắc học tập hay không?

Đáng lý ra nói chuyện như vậy thường có chút chán nản nhưng Túc Nhất Tiêu và Trương Thanh Vân lại rất hứng thú, với thân phận của bọn họ lúc này thì đặt tâm thần vào việc nhà sẽ không có nhiều đối tượng hơn, sẽ thoải mái hơn.

Cuộc sống của người bình thường sẽ rất thoải mái, bây giờ dù là Túc Nhất Tiêu hay Trương Thanh Vân cũng đều gặp phải áp lực lớn, hai người chuyển hướng công tác sang nói chuyện gia đình nửa giờ đồng hồ, tất nhiên đều có tác dụng thả lỏng.

Người đi cần có con đường tham chiếu, nếu không có gì đó để tham chiếu thì chắc chắn sẽ mê man. Ví dụ như vị trí thế giới của Trương Thanh Vân và Túc Nhất Tiêu, không có mấy người hiểu được, chẳng qua bọn họ cảm nhận được sự khó xử và áp lực của đối phương.

Cuối cùng Túc Nhất Tiêu yêu cầu mọi người nên thường xuyên nói chuyện qua điện thoại, thật ra cũng có nghĩa là tìm được một phía để tham chiếu...

...

Khu nhà thường ủy tỉnh ủy Giang Nam, hôm nay là ngày sinh nhật của vợ Thang Vận Quốc, dựa theo thói quen phong tục thì sinh nhật phụ nữ không nên khoa trương. Vì vậy Thang gia rất an phận, thậm chí con cháu Thang Vận Quốc cũng không về, chỉ gọi điện thoại chúc thọ mà thôi.

Nhưng vợ chồng Trần Hiểu lại đến, hắn và Thang Vận Quốc liên hệ nhiều năm, cũng gọi vợ Thang Vận Quốc là chị gái nhiều năm, hai nhà trước nay có quan hệ rất tốt, đi lại nhiều, hôm na có cớ, tất nhiên tụ họp sẽ rất vui vẻ.

Sau khi ăn tối thì Thang Vận Quốc và Trần Hiểu rất ăn ý vào trong phòng làm việc, những người khác cũng rất thức thời, biết rõ bọn họ đang bàn chuyện chính, không ai quấy rầy bọn họ.

Phòng làm việc của Thang Vận Quốc cũng không lớn như dự đoán của mọi người. Đáng lý ra phòng làm việc của các thường ủy tỉnh ủy đều có xếp đặt riêng, diện tích tương đối lớn, nhưng Thang Vận Quốc lại chia phòng làm việc thành hai nửa, phía sau còn là một phòng nhỏ, đó là chỗ đọc sách và nghỉ ngơi, bình thường sẽ nghỉ ngơi ở đó mà không quấy rầy người khác.

Phòng làm việc của Thang Vận Quốc rất rối, nguyên nhân là trước nay không cho phép ai đi vào, ngay cả chăn nệm ở trên giường phía sau cũng tự mình lão động tay, không cho phép kẻ khác nhọc lòng.

Trần Hiểu biết rõ thói quen của Thang Vận Quốc, vì vậy hắn rất cẩn thận, hắn ngồi xuống ghế sa lông, hai tay để trên đầu gối và không cử động. Thang Vận Quốc híp mắt nhìn Trần Hiểu, lão nói:

- Cứ tùy tiện, tối nay chúng ta bàn luận vài vấn đề.

Thang Vận Quốc tự pha cà phê cho Trần Hiểu, sau đó lão pha cho mình một ly, thuốc lá đặt lên bàn. Lão đưa cho Trần Hiểu một điếu, sau đó chính lão rút một điếu, bầu không khí có chút hòa hoãn.

- Anh Trần, còn nhớ đến chuyện lần trước tôi đã nói không?

Thang Vận Quốc nói.

Trần Hiểu gật đầu, lần trước những gì Thang Vận Quốc đã nói làm hắn khó quên, lúc đó toàn thân hắn vã mồ hôi lạnh. Thang Vận Quốc thậm chí đã nói trong thiên hạ không có bữa tiệc nào không tàn, chỉ một câu nói đã giội tắt tất cả lửa giận trong lòng Trần Hiểu, mà Trương Thanh Vân cũng đi lên ngày càng thông suốt.

Bây giờ Trương Thanh Vân dần là cánh chim đón gió, cuối cùng ồn ào quyết định ra tay lớn, Thang Vận Quốc bây giờ có phải đã hối hận vì lời nói trước đó hay không?

Trong lòng Trần Hiểu có suy nghĩ này, vì vậy mà tâm tình buông lỏng một chút. Vẻ mặt Thang Vận Quốc vẫn là như cũ, lão cẩn thận dò xét Trần Hiểu, một lúc lâu sau mới nói:

- Lần này lên trung ương họp, tôi thấy ý đồ của lãnh đạo đã rất rõ ràng, trung ương cho rằng điều chỉnh bọn họ Giang Nam đã rất đúng thời điểm, mà mục đích điều chỉnh ban ngành lần này chính là giúp đảng ủy và chính quyền có những bố trí hợp lý hơn, sức chiến đấu mạnh hơn, tỏng đó khối chính quyền phải lấy chủ tịch làm trung tâm.

Trần Hiểu dùng ánh mắt mơ hồ nhìn Thang Vận Quốc, lúc này hắn không hiểu ý nghĩ của Thang Vận Quốc nằm ở chỗ nào. Thang Vận Quốc nhíu mày, lão tiếp tục nói:

- Quan trọng là hai chữ hợp lý, bọn họ chính quyền phải được điều phối hợp lý, mà ban ngành đảng ủy cũng phải được điều phối hợp lý.

- Nếu xé từ góc độ này thì ban ngành đảng ủy chính quyền Giang Nam chúng ta thật sự có không gian điều chỉnh, tôi xét vào hai chữ hợp lý, tôi và anh là ban ngành đảng ủy, là một bí thư một phó bí thư, khi còn ở ủy ban kỷ luật tôi và anh đã cùng hợp tác mãi cho đến bây giờ, anh thấy như vậy có còn hợp lý sao?

Trần Hiểu chợt ngẩn ngơ, vẻ mặt biến đổi vài lượt, đến lúc này hắn mới hiểu Thang Vận Quốc muốn nói điều gì. Thang Vận Quốc lo lắng bố trí ban ngành mới, trung ương đề xuất bố trí ban ngành Giang Nam, trong đó chắc chắn sẽ có những suy tính rất sâu.

Có lẽ lực lượng của chủ tịch tỉnh bên trong ban ngành tỉnh ủy quá kém cũng là một suy tính, nếu phân tích từ góc độ này, khi điều chỉnh ban ngành thì công tác của Trần Hiểu được điều động có tỷ lệ rất lớn. Hắn nghĩ đến đây mà tâm tình chợt trầm xuống.

Thang Vận Quốc nâng ly cà phê lên nhấp một ngụm, lão dùng giọng không nhanh không chậm nói:

- Còn một chuyện, tháng sau tổng bí thư Diệp sẽ đến khảo sát Giang Nam, lần này anh ấy còn đến Lĩnh Nam và HongKong, trên đường đi sẽ bỏ ra hai ngày cho Giang Nam, sắp xếp hành trình như vậy có ý vị rất sâu xa.

Thang Vận Quốc hì một tiếng, lão dùng sức vỗ đầu, tổng bí thư Diệp đến thị sát Giang Nam, nói thẳng ra là giúp đỡ cho công tác của tỉnh ủy và khối chính quyền Giang Nam. Nhưng Thang Vận Quốc biết rất rõ, đối tượng tổng bí thư Diệp cần động viên chẳng phải là mình, đó chính là Trương Thanh Vân.

Trương Thanh Vân vươn tay vào lĩnh vực xây dựng, lúc này mới có vài ngày mà đã nhận được hàng loạt thông tin tố cáo, những âm thanh phản đối đã phóng lên tận trung ương. Bây giờ vẫn còn ít, sợ rằng sau một thời gian nữa sẽ bùng phát tranh cãi, sợ rằng cả đảng ủy và chính quyền đều gặp phải phiền toái.

Vào thời điểm mấu chốt này tổng bí thư Diệp muốn đến Giang Nam, điều này có ý nghĩa gì? Không cần nói cũng hiểu.

Trong lòng Thang Vận Quốc thì không đồng ý với cách làm của Trương Thanh Vân, nhưng đây là sự thật, lão không giúp không được, rõ ràng là tình cảnh khổ sở.

Hơn nữa Thang Vận Quốc nghĩ đến tình cảnh điều chỉnh ban ngành thì tâm thần đã mất tập trung, nếu điều chỉnh lần này không dựa theo ý lão, như vây năng lực của bí thư ở Giang Nam sẽ trượt dài, quá tệ nạn.

Nhưng dưới điều kiện như vậy thì Thang Vận Quốc phải làm sao mới thực hiện được ý chí của mình? Lão trầm tư suy nghĩ và chỉ còn một cách là hòa hợp êm thấm với Trương Thanh Vân, như vậy mới có thể đạt được mục đích tốt.

Đây cũng chính là điều nà trung ương luôn nhấn mạnh, Giang Nam sắp điều chỉnh ban ngành đảng ủy chính quyền, cụ thể sẽ có bao nhiêu phương án? Nếu Thang Vận Quốc đạt thành nhận thức với Trương Thanh Vân, sau đó hai người cùng đề nghị lên trung ương, đây là con đường thông thoáng duy nhất.

Thang Vận Quốc biết rõ, Trương Thanh Vân không thể tha thứ nếu Trần Hiểu cứ tiếp tục là phó bí thư đảng ủy. Vì chỉ cần Trần Hiểu tiếp tục là phó bí thư thi hắn sẽ bị tấn công từ hai mặt, cục diện vẫn không đổi.

Đứng trên lập trường của Thang Vận Quốc thì không thể không nói rõ với Trần Hiểu, ít nhất cũng làm cho Trần Hiểu biết cục diện Giang Nam bây giờ là như vậy, không còn là thiên hạ của Thang Vận Quốc.

Trương Thanh Vân tự chặt một tay vào đúng thời điểm quan trọng làm Thang Vận Quốc sinh ra xúc động lớn. Trương Thanh Vân có thể làm được, Thang Vận Quốc vào đúng thời điểm cũng làm được, dù không cam lòng thì vẫn phải ra tay, chính trị là vậy.

Thang Vận Quốc có tính cách trầm ổn và cẩn trọng, lão ít khi mạo hiểm, điều này làm cho người ta nghĩ rằng lão không có mưu sâu kế hiểm, thực tế đến đúng thời điểm lão thường đưa ra những quyết đoán rất phi thường

Bình Luận (0)
Comment