Bố Y Quan Đạo

Chương 1149

Khách sạn Hán Dũng, hôm nay chủ tịch tỉnh Giang Nam tiếp kiến thường ủy tỉnh ủy Hoa Đông, bí thư thành phố Lăng Thủy Cao Cát Tường và cùng dùng bữa trưa.

Bàn cơm không lớn, Trương Thanh Vân và Cao Cát Tường ngồi đối diện nhau, bên cạnh còn có bí thư thị ủy Thành Đô Tần Quốc Quyền, những nhân viên đi theo Cao Cát Tường đều đã được sắp xếp sang các gian phòng khác, bàn cơm này chỉ có ba người mà thôi.

Đồ ăn tiêu chuẩn rất đơn giản, cơm công tác chỉ có bốn món và một món canh, trước khi bắt đầu dùng cơm thì Cao Cát Tường đã nhiệt tình bắt tay chào hỏi Trương Thanh Vân, Tần Quốc Quyền ở bên cạnh không nói gì.

Thực tế Trương Thanh Vân ở chính đàn Giang Nam đã là một tồn tại kỳ quái, sự bất hòa giữa bí thư và chủ tịch tỉnh đã không còn là tin đồn, người khác có thể không hiểu rõ nhưng Cao Cát Tường và Tần Quốc Quyền thân là thường ủy tỉnh ủy Giang Nam tất nhiên sẽ biết rõ.

Cũng vì hai người đều hiểu rõ tình huống hiện tại nên cảm thấy rất mất tự nhiên với một Trương Thanh Vân mây trôi nước chảy. Cao Cát Tường và Trương Thanh Vân đã từng có quan hệ, hắn biết rõ bản lĩnh của Trương Thanh Vân, vì vậy biểu hiện cực kỳ khách khí và cẩn thận.

Cao Cát Tường có chỗ dựa ở Hoa Đông là nhờ Trương Thanh Vân gián tiếp giúp đỡ, nếu trước đó hắn là chủ tịch thành phố Lăng Thủy và không có được chỗ dựa thì sẽ không có chức vụ bí thư thị ủy và thường ủy tỉnh ủy ngày hôm nay. Hắn không lớn hơn Trương Thanh Vân vài tuổi, với độ tuổi đó hắn có thể tiến vào thường ủy tỉnh ủy cũng coi như rất giỏi.

Vì vậy Cao Cát Tường thật ra phải muốn cảm ơn Trương Thanh Vân, thực tế thì thái độ của Cao Cát Tường cũng biểu hiện ý nghĩ này. Một đứa con nhà Cao gia ngày xưa ngạo mạn nhưng hôm nay rất cung kính trước mặt Trương Thanh Vân, bộ dạng giống hệt như một con cừu non.

Nếu so sánh với Cao Cát Tường thì Tần Quốc Quyền có vẻ cẩn trọng không kiêu ngạo không xu nịnh, Trương Thanh Vân đã tiếp xúc với Tần Quốc Quyền vài lần, đối phương luôn có bộ dạng này, hắn cũng không quan tâm, tất nhiên sẽ chẳng ngó ngàng đến tâm tình của đối phương.

Món ăn được đưa lên rất nhanh, vì cơm công tác không uống rượu, tốc độ dùng cơm của cả ba cũng không chậm. Trong lúc dùng cơm đột nhiên Cao Cát Tường ngẩng đầu lên nói:

- Chủ tịch Trương, tôi từ Hoa Đông đến đây cũng không dễ dàng gì, trước khi đến Giang Nam đã muốn mời anh một bữa cơm, thuận tiện muốn anh chỉ điểm một vài khó khăn trong công tác. Tôi xem hài kịch không bằng nhìn bạo lực, không biết...

- Ha ha!

Trương Thanh Vân cười lớn cắt đứt lời nói của Cao Cát Tường, hắn khoát tay nói:

- Tôi hiểu ý của anh, chúng ta sẽ còn nhiều cơ hội dùng cơm.

Trương Thanh Vân đưa tay nhìn giờ nói:

- Không gạt anh, toi đang đợi chuyến bay về thủ đô, vì vậy ăn xong bữa cơm này tôi nhất định phải đến sân bay, không thể muộn dù chỉ là một phút đồng hồ.

- Sao...

Cao Cát Tường đột nhiên ngẩng đầu, Tần Quốc Quyền ở bên cạnh cũng ngẩng đầu kinh ngạc, Trương Thanh Vân về thủ đô, tin tức này tuyệt đối là đỉnh cấp ở Giang Nam.

Trương Thanh Vân về thủ đô làm gì? Trung ương muốn hắn về báo cáo công tác hay muốn điều tra?

Cao Cát Tường giống như không kịp phản ứng, một chuyến bay sắp đến giờ mà Trương Thanh Vân còn dùng cơm chậm rãi như vậy sao? Trong lúc cấp thiết mồ hôi trên trán hắn túa ra, trước đó hắn còn muốn tiếp xúc với Trương Thanh Vân, chủ yếu là nói giúp Cao Khiêm vài lời, tốt nhất là có thể cho Cao gia thỏa hiệp với Trương Thanh Vân, vì vậy mà hắn đã làm tốt tất cả khâu chuẩn bị. Nhưng biến hóa đột ngột vào lúc này đã làm cho những gì hắn chuẩn bị tan thành mây khói.

Cao Cát Tường quýnh quáng, trong lòng thậm chí cũng chẳng còn gì để nói với Tần Quốc Quyền, nếu bữa cơm hôm nay không có Tần Quốc Quyền thì hắn hoàn toàn có thể nói chuyện này với Trương Thanh Vân.

Trương Thanh Vân húp một chén canh, hắn vừa thổi vừa uống. Đúng lúc này cửa gõ vang, Trương Thanh Vân cau mày rồi lên tiếng, thư ký Trần Gia Cường đi vào đến bên cạnh Trương Thanh Vân rồi nói:

- Chủ tịch, tất cả đều đã thỏa đáng, xe đã dừng dưới lầu, có ra lệnh xuất phát hay không?

Trần Gia Cường nói như vậy giống như vẫn cảm thấy không ổn, hắn dừng lại một chút rồi bổ sung:

- Đường sân bay nghe nói có chút kẹt xe, tôi lo...

Trương Thanh Vân không lên tiếng, hắn vẫn húp canh, Tần Quốc Quyền ở bên cạnh lại nói:

- Chủ tịch, Tiểu Trần nói rất đúng, tôi và bí thư Cao đều đã ăn no, chúng ta...

- Không vội, có vội cũng chẳng hơn được vài phút.

Trương Thanh Vân thản nhiên nói, vẻ mặt hắn cực kỳ bình tĩnh, hắn đặt chén canh xuống dùng khăn lau tay, sau đó dùng khăn giấy lau miệng mới đứng lên. Trần Gia Cường đã sớm chuẩn bị áo dài khoác lên cho Trương Thanh Vân, lúc này khí chất của Trương Thanh Vân chợt biến đổi.

- Chủ tịch, tôi tiễn anh xuống lầu.

Cao Cát Tường nói, Trương Thanh Vân mỉm cười tỏ vẻ có thể, cũng chẳng nói không thể, Cao Cát Tường lại hấp tấp đi theo.

Dưới lầu là một chiếc Audi, chung quanh không có cảnh giới, cũng không ai đến tiễn chân, rõ ràng lần này Trương Thanh Vân về thủ đô khá đơn giản. Cao Cát Tường đi nhanh theo sau Trương Thanh Vân, hắn mãi không tìm được cơ hội nói chuyện.

Xe hơi khởi động, khi Trương Thanh Vân đến bên cạnh thì có người mở cửa xe. Khi thấy không còn cơ hội nói chuyện thì Cao Cát Tường không nhịn được phải nói: Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL

- Bí thư Trương...

Trong lúc nguy cấp Cao Cát Tường cũng không gọi Trương Thanh Vân là chủ tịch, hắn gọi thẳng chức vị của Trương Thanh Vân ở Hoa Đông. Trương Thanh Vân dừng lại vươn tay, Cao Cát Tường tranh thủ nắm chặt tay hắn:

- Chúc anh thuận lợi...

- Cám ơn!

Trương Thanh Vân dùng sức lắc tay, sau đó hắn lại cười nói:

- Anh đi xem phó chủ tịch Cao, tình huống của anh ấy thế nào?

Cao Cát Tường vô thức gật đầu, Trương Thanh Vân cũng gật đầu nói:

- Vậy là tốt rồi, anh ấy đổ bệnh cũng không đúng lúc, bây giờ đúng vào thời điểm ban ngành Giang Nam đang điều chỉnh, anh ấy có năng lực, nếu vì ốm mà mất cơ hội thì có chút đáng tiếc...

Cao Cát Tường chợt sững sờ, hắn không hiểu Trương Thanh Vân nói những lời này có ý gì, Trương Thanh Vân lại tiếp tục lắc tay nói:

- Được rồi, hôm nay có chút không cung kính, lần sau gặp lại sẽ làm long trọng hơn, tôi là chủ nhân xin nhận tội một lần.

Trương Thanh Vân buông lỏng tay Cao Cát Tường, hắn tiến vào trong xe, cửa đóng, xe chậm rãi chạy đi, sau đó biến mất nơi khúc cua.

Cao Cát Tường ngây người hơn một phút đồng hồ, sau đó hắn mới chậm rãi phục hồi trở lại. Lúc này hắn cẩn thận xem xét lại lời nói của Cao Khiêm, trong lòng cũng thầm bội phục Cao Khiêm, vì Cao Khiêm thấy rất chuẩn, Trương Thanh Vân thật sự không ép Cao Khiêm lên đường chết.

Cao Cát Tường và Trương Thanh Vân quen biết lâu ngày, hắn biết Trương Thanh Vân chưa bao giờ nói ra những lời vô nghĩa, mỗi câu mỗi chữ của Trương Thanh Vân đề có ý đồ, mà khoảnh khắc này hắn nói như vậy, chẳng lẽ đã tính trước rồi sao?

Cao Cát Tường hít vào một hơi thật sâu, tâm tình dần ổn định. Hắn đột nhiên xoay đầu nhìn, thấy thư ký đi đến, hắn khoát tay tỏ ý sẽ quay lại rồi cất bước.

- Bí thư Cao, bí thư Cao.

Cao Cát Tường đột nhiên nghe thấy tiếng gọi, hắn nhìn sang bên cạnh, có mấy người đang chạy đến, đi đầu là thư ký trưởng tỉnh ủy Thành Đô Hầu Cương, cũng chính là người vừa gọi.

Cao Cát Tường vội vàng dừng lại, Hầu Cương đến rất nhanh, khi đến trước mặt Cao Cát Tường thì thở phì phò nói:

- Anh...Anh không phải đi tiễn chủ tịch Trương sao?

Cao Cát Tường nhíu mày, hắn nhìn về người sau lưng Hầu Cương, lúc này Hầu Cương cũng quay lại nhìn rồi vỗ đầu nói:

- Tôi thất lễ rồi, tôi giới thiệu cho anh, đây là thư ký trưởng văn phòng tỉnh ủy Mã Đào. Thư ký trưởng Mã, đây chính là bí thư Cao Cát Tường thành phố Lăng Thủy.

- Chào anh, bí thư Cao!

Mã Đào đưa tay nói:

- Chủ tịch Trương của chúng tôi đâu?

Cao Cát Tường nắm chặt tay Mã Đào rồi nói:

- Kính ngưỡng đã lâu, chủ tịch Trương đã đi rồi, trước khi các anh đến.

Mã Đào chợt sững sờ, ngay sau đó hắn lại thở dài một hơi, vẻ mặt rất uể oải, một người mập lùn đứng bên cạnh hắn nói:

- Thư ký trưởng, làm sao bây giờ?

- Còn có thể làm sao? Chuẩn bị xe, ra sân bay.

Mã Đào trầm giọng nói, giọng điệu rất bất thiện. Sau khi hắn phát tiết thì nhìn về phía Cao Cát Tường với ánh mắt ôn hòa, hắn cười ha hả nói:

- Bí thư Cao, đúng là ngại quá, hôm nay tôi có việc, không dám ở lâu, sau này nhất định sẽ bồi tội với anh, hôm nay xin đắc tội.

- Anh quá khách khí, thư ký trưởng Mã, anh cứ tự nhiên.

Cao Cát Tường đưa tay mời nhưng trong lòng rất nghi ngờ, thư ký trưởng tỉnh ủy chạy theo Trương Thanh Vân làm gì? Chủ tịch Trương xuất hành cũng đâu cần thư ký trưởng phải đưa tiễn? Xem ra sự việc không đơn giản như vậy, có lẽ mọi người cũng không cho rằng Trương Thanh Vân dùng cơm xong sẽ đi ngay, Mã Đào tìm Trương Thanh Vân mười phần vì có chuyện khác.

Sân bay giang nam, hôm nay là cuối thu, sương sớm khó tan, bầu trời xanh thẳm một màu, tìm mãi không thấy áng mây nào.

Khi tiếng động cơ gầm rống vang lên, máy bay tăng tốc ngày càng nhanh trên đường băng, cuối cùng là một tiếng gầm rú rung trời, đầu máy bay nâng lên rồi phóng lên trời. Sau đó máy bay càng lúc càng lên cao, vài phút sau đã biến mất.

- Két!

Xe của Mã Đào chạy đến sân bay, khi đến nơi thì Trương Thanh Vân đã đi mất.

Khu nhà thường ủy tỉnh ủy, phòng làm việc của bí thư, Thang Vận Quốc trước nay chưa từng trách mắng Mã Đào nhưng hôm nay tâm tình lão rất kích động, lão hung hăng mắng một trận. Mã Đào không dám ngẩng đầu lên, mãi đến khi vẻ mặt Thang Vận Quốc có chút hòa hoãn thì hắn mới cố lấy dũng khí nói:

- Bí thư, là lỗi của tôi, tôi không ngờ chủ tịch tiếp kiến Cao Cát Tường rồi trực tiếp xuất phát ở khách sạn. Hơn nữa chuyến bay của anh ấy cũng không đúng số, căn bản không phải là CD4320, anh ấy đã bay hơn nửa giờ trước, anh nói xem, anh ấy...

Mã Đào vừa nói được một nửa thì câm mồm, vì hắn phát hiện căn bản Thang Vận Quốc không nghe lời mình. Hắn nhìn vẻ mặt âm trầm của Thang Vận Quốc mà không rõ vì sao phải vội vàng, nếu cản được Trương Thanh Vân thì sẽ nói gì? Có chuyện gì cứ liên lạc trực tiếp qua điện thoại, cần gì phải đuổi theo?

Bình Luận (0)
Comment