Bố Y Quan Đạo

Chương 1207

Tiếng mưa tí tách, một cơn mưa đông xuất hiện, Giang Nam nằm ở phía nam Trung Nguyên, khí trời khá ấm, vì vậy mùa đông cũng không lạnh như phương bắc.

Vào thời điểm khí hậu này thì những gia đình bình thường sẽ dùng lò điện sưởi ấm, nếu ở khách sạn hoặc những gia đình có tiền thĩe dùng điều hòa nhiệt độ.

Trong gian phòng xa hoa của khách sạn Vienna, Tiết Phong Loan cởi tây trang, bên trong là một chiếc áo gi - lê, làm hắn có vẻ rất tinh thần. Hắn hút xì gà, lại là loại xì gà Cu Ba, phong cách rất tây, rất tiêu sái, nhìn qua có vẻ rất đắc chí vừa lòng.

Lần này Tiết Phong Loan về tỉnh thành rất thuận lợi, có thể nói là Trần Gia Cường đảm nhiệm vai trò rất quan trọng. Sau khi hắn đến tỉnh thành thì ngay ngày hôm sau đã nhận được điện thoại của ủy ban cải cách, nói là hạng mục đã được duyệt rất tốt.

Tiết Phong Loan vừa chường mặt ra đã mã đáo thành công, trong lòng hắn tất nhiên sẽ đắc ý vào vui sướng đến mức người thường khó thể hiểu được, chuyện thế này cũng đủ làm hắn hưng phấn lâu dài.

Tiết Phong Loan phun ra một vòng khói cực kỳ tao nhã, sương khói lượn lờ, nhìn qua lớp sương dàn tan có thể thấy nụ cười trên mặt hắn dần phai nhạt. Sau khi trải qua sự kiện lần này thì Tiết Phong Loan cuối cùng cũng thấy được năng lượng của Trần Gia Cường.

Trước kia Tiết Phong Loan luôn xem thường Trần Gia Cường, bây giờ đối phương đột nhiên là đệ nhất thư ký tỉnh Giang Nam, chỉ cần nói một câu đã có thể giải quyết những khó khăn của Tiết Phong Loan. Nói thật, Tiết Phong Loan cảm thấy rất có cảm xúc.

Trên quan trường thật sự không thể đánh giá con người cho rõ ràng, Triệu gia là kẻ trung hậu, chính trực, biết đâu đức tính này lại phù hợp với Trương Thanh Vân, coi như là gặp may mắn lớn. Trong hiện thực nhiều khi có những quyết định rất quái lạ, Trần Gia Cường ngồi trên chiếc ghế đệ nhất thư ký tỉnh Giang Nam, những ngôn ngữ cử chỉ và hành vi của hắn đều có phong thái của đệ nhất thư ký, dù là Tiết Phong Loan cũng mơ hồ cảm thấy sự cẩn trọng của Trần Gia Cường, cảm giác như vậy chỉ sinh ra ở những người trường kỳ công tác bên cạnh lãnh đạo.

Tiết Phong Loan nhắm mắt dưỡng thần, hai tiếng cốc cốc vang lên, có người gõ cửa.

Tinh thần Tiết Phong Loan chợt chấn động, hắn giật bắn người trên ghế rồi tự mình đứng lên mở cửa, hắn vừa đi vừa nói:

- Đợi một chút.

Cửa mở, Tiết Phong Loan nở nụ cười, hắn nói:

- Ôi, Ân Ân, anh cũng biết em sẽ không bao giờ hờn dỗi anh...Ngồi đi, anh đã chuẩn bị cho em...

Người đến là Tiết Ân, nàng nhíu mày không nói trước sự nhiệt tình của anh trai mà tự ngồi lên ghế sa lông. Tiết Phong Loan cũng không tức giận, hắn vẫn nở nụ cười ngồi ngay bên cạnh nàng.

- Nói đi, anh tìm tôi có chuyện gì? Chiều nay tôi còn phải đến thủ đô.

Tiết Ân nói, giọng điệu ôn hòa, không mặn không nhạt.

Tiết Phong Loan vấp phải đinh, nụ cười trên mặt có chút mất tự nhiên. Hắn khựng lại một lúc, sau đó vẻ mặt biến đổi, hắc tức giận nói:

- Ân Ân, không phải anh nói em, em dạo này càng ngày càng mất lễ phép, sao em có thể lên đường mà không từ giã? Dù là thế nào thì Cường Tử cũng là người quen cũ của chúng ta, phải cùng nhau vui đùa một chút chứ?

- Hơn nữa bây giờ em có việc cũng không thể chào hỏi được sao? Có có biết, em đi thì Cường Tử rất thất lạc không? Em đấy, em đấy, nhiều năm rồi mà vẫn là như vậy.

Tiết Ân liếc mắt nhìn Tiết Phong Loan, nàng chỉ cười nhạt với những lý do của anh mình. Trước kia Trần Gia Cường còn chưa ra gì thì Tiết Phong Loan chẳng thèm quan tâm, bây giờ địa vị của Trần Gia Cường không giống trước đó, vì vậy Tiết Phong Loan muốn lễ tiết để chiếm chút lợi ích thế tục.

Nhưng khi Tiết Ân nghe Tiết Phong Loan nói, khi mình đi thì Trần Gia Cường cũng có chút thất vọng, điều này làm lòng nàng khẽ run lên. Tuy nàng biết lời nói của Tiết Phong Loan có hơn phân nửa là giả dối, nhưng nàng vẫn hy vọng điều đó là sự thật.

Trần Gia Cường là người coi trọng tình cảm, hắn rất quan tâm đến vấn đề cảm tình. Trước đó cảm tình giữa hai bên là rất sâu, Trần Gia Cường sẽ không có suy nghĩ gì sao? Trong lòng Tiết Ân mơ hồ có chút khát vọng.

Khi thấy Tiết Ân không nói lời nào thì Tiết Phong Loan đổi giận thành vui, hắn lập tức giả vờ cảm thán rồi nói:

- Ân Ân, thật sự là anh cần phải xin lỗi em, ngày trước anh nhìn lầm Cường Tử, thật sự không ngờ chỉ sau vài năm đã phải lau mắt nhìn.

- Bây giờ Cường Tử là tâm phúc của bí thư, không biết có bao nhiêu người muốn kéo quan hệ. Lần này anh đến Thành Đô, Cường Tử có thể nể mặt, đây không phải là vì em sao?

- Cường Tử là người trọng tình, là người nhớ đến tình cũ, ôi.

Tiết Phong Loan vừa nói vừa lắc đầu, bộ dạng rất thổn thức và cảm thán.

Đồng tử trong mắt Tiết Ân chợt thu lại, trong lòng rất ảm đạm. Nàng đã không còn là người phụ nữ đơn thuần, nàng rất quen thuộc thủ đoạn của Tiết Phong Loan, người này nói nhiều như vậy, căn bản chỉ là muốn nàng giúp hắn có quan hệ với Trần Gia Cường.

Còn nguyên nhân, tất nhiên Tiết Phong Loan vẫn còn chưa cảm thấy thỏa mãn về thành quả lần này, rõ ràng là muốn dùng Trần Gia Cường làm ván đóng cầu, muốn kéo quan hệ với bí thư Trương. nguồn TruyenFull.vn

Sang năm ban ngành Ba Lăng sẽ điều chỉnh, nếu không có bất ngờ gì xảy ra thì bí thư sẽ về hưu.

Bí thư về hưu thì người đứng phía sau sẽ tiến lên, đối với Tiết Phong Loan thì hắn đang vắt óc tìm mưu với hy vọng có thể bước lên vị trí chủ tịch thành phố. Nhưng nếu nói về tình cảnh trước mắt, hắn cho rằng mình có cơ hội nhưng không nắm chắc mười phần.

Nếu Tiết Phong Loan có thể kéo quan hệ với bí thư Trương, như vậy sự kiện điều động của hắn sẽ chẳng còn gì đáng lo.

Tiết Ân hiểu rõ tâm tư của Tiết Phong Loan nhưng không nói toạc ra, nàng chỉ buồn bực ngồi trên ghế sa lông mà không nói lời nào. Nói thật, Tiết Ân bây giờ không có bao nhiêu niềm tin với đàn ông, thường thì đám đàn ông hay lừa gạt lẫn nhau, thường trao đổi lợi ích, trong mắt bọn họ thì một người phụ nữ căn bản chỉ là một quân cờ mà thôi.

Tất nhiên có một người ngoại lệ, đó chính là Trần Gia Cường, Tiết Ân thậm chí có chút bận tâm về Trần Gia Cường. Bây giờ Trần Gia Cường là thư ký đệ nhất ở Giang Nam, có rất nhiều người vắt óc muốn kéo quan hệ với hắn, người thật thà trung thực như Trần Gia Cường có thể là đối thủ của Tiết Phong Loan sao?

Tâm tư của Tiết Ân rất phức tạp, vẻ mặt biến đổi bất định. Tiết Phong Loan thỉnh thoảng lại đảo mắt qua gương mặt Tiết Ân, trong lòng thầm lắc đầu, em gái đã lớn, không còn như năm xưa.

Nói thật Tiết Phong Loan cũng không muốn để Tiết Ân phải giúp mình làm gì, nhưng tình huống lúc này quá đặc thù, Tiết Phong Loan nhất định phải nắm chắc cơ hội này. Vì hắn nghe nói phó bí thư Miêu Diệp đã có hành động, đây là đối thủ cạnh tranh lớn của hắn, hắn cực kỳ kiêng kỵ kẻ này.

Miêu Diệp cũng không phải là đèn cạn dầu, căn cơ của hắn tở Thành Đô còn sâu hơn cả Tiết Phong Loan, vì vậy mà Tiết Phong Loan cạnh tranh chẳng có chút ưu thế nào. Dưới tình huống như vậy, Tiết Phong Loan muốn thắng cũng chỉ còn cách đi đường của Trần Gia Cường.

Chỉ cần có Trần Gia Cường tiếp dẫn thì Tiết Phong Loan sẽ có cơ hội gặp mặt Trương Thanh Vân, Tiết Phong Loan có lòng tin mình sẽ để lại ấn tượng tốt cho bí thư Trương. Mực nước ở tỉnh ủy là quá sâu, với Tiết Phong Loan muốn tiếp xúc với Trương Thanh Vân mà không cần thủ đoạn đặc biệt, căn bản là không thể.

Tiết Phong Loan đã từng thử Trần Gia Cường về vấn đề này, lúc đó Trần Gia Cường không bày tỏ thái độ, hắn chỉ nói bí thư Trương công tác bận rộn, khi không công tác cũng không tiếp khách. HƠn nữa quà cáp cũng không thể dùng với bí thư Trương.

Trương Thanh Vân là người thế nào? Là con người trị giá hàng tỷ, tiền bạc chất đống, còn có người tính toán tặng lễ vật sao? Thậm chí ngay cả tâm phúc của Trương Thanh Vân đến nhà cũng chỉ biết mang theo vài món đặc sản vùng núi, có ai đám đem theo lễ vật?

Tất nhiên đây là những lời nói hàm hồ của Trần Gia Cường, cũng có hơn phân nửa là những gì Tiết Phong Loan tự mình nghe ra được. Hắn đã quan tâm đến rất nhiều tin tức nhưng còn chưa tìm được đường đi nước bước thích hợp, điều này rõ ràng là rất xấu hổ.

Tiết Phong Loan lập tức điều chỉnh tâm tính, hắn nói:

- Em gái, anh biết em hận anh, cảm thấy anh không hợp đạo làm người, không lo lắng cho em. Nhưng em nghĩ lại xem, anh lớn hơn em mười tuổi, trước kia cha bệnh nặng, mẹ chết sớm, hai anh em chúng ta sống nương tựa vào nhau, đoạn đường đã qua là không dễ dàng.

- Anh là người say mê quyền lợi, mưu cầu danh lợi quyền thế, nhưng như vậy thì thế nào? Khoảnh khắc khi anh của em bị con trai chủ tịch xã đánh cho một trận nên thân, khi đó anh đã thề sẽ cố gắng làm người đứng trên người khác.

- Chuyện thế gian là vậy, luôn phải trả giá, giống như những người tạo dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng, những kẻ bước đi bằng chân trần là không dễ dàng gì. Chúng ta không chịu chút uất ức sao có thể sánh được với đám người dát vàng kia?

Tiết Phong Loan càng nói càng kích động, hắn dừng lại một chút rồi nói:

- Ví dụ như bí thư Trương, anh sùng bái anh ta, người này cũng giống như chúng ta, là người từ xó Ung Bình đi ra. Anh ta đi từ tỉnh đến trung ương, sau đó quay về làm bí thư tỉnh ủy, thậm chí còn trẻ hơn cả anh.

- Anh không dám so sánh với bí thư Trương, nhưng anh tiếp cận anh ấy, có gắng học tập cũng la điều tốt. Bí thư Trương là người còn trẻ, anh ta có thể đi đến vị trí cao như vậy tất nhiên phải có chỗ phi phàm, anh cũng là một người có xuất thân tương tự như anh ta, chẳng lẽ không thể học tập kinh nghiệm sao?

Tiết Phong Loan cũng rất có tâm tình, hắn nói ra vấn đề mình sắp dựa vào Trương Thanh Vân rất đường hoàng. Tiết Ân đột nhiên cười ha hả, chính nàng cũng không hiểu rõ tâm tình của mình, nàng chỉ cảm thấy thế giới ngày càng khó khăn, nàng rất khó thích ứng.

Tiết Ân biết rõ hôm nay Tiết Phong Loan có thể nghĩ ra nhiều trò như vậy rõ ràng có thể nói là bỉ ổi, hắn ép một người phụ nữ đứng ra hỗ trợ, dù đó là chính em gái ruột.

Tiết Phong Loan càng làm như vậy thì chứng tỏ sự việc càng quan trọng, bây giờ nhân vật chính loại là Trần Gia Cường, đó là người mà trước kia Tiết Phong Loan cảm thấy chướng mắt, cực kỳ khinh thường. Nhưng hôm nay Tiết Phong Loan phải vắt óc tìm mưu kéo cả em gái ruột đến để tranh thủ với Trần Gia Cường, nhưng nếu biết có ngày hôm nay thì năm xưa cần gì phải cắt đứt nhân tình?

- Được rồi, để em xem thử, chúc anh may mắn.

Tiết Ân khẽ nói, trong giọng nói không chút cảm tình. Nàng biết rõ mình cũng không muốn giúp Tiết Phong Loan, nàng chỉ có chút lo lắng cho Trần Gia Cường, tất nhiên sâu trong lòng nàng cũng muốn tiếp xúc với hắn, ý nghĩ này chôn vùi rất sâu trong lòng nàng

Bình Luận (0)
Comment