Bố Y Quan Đạo

Chương 122

- Cho xuống xe!

Trương Thanh Vân ngồi thẳng người nói. Một tiếng két vang lên, xe lập tức giảm tốc độ và dừng lại.

- Này anh bạn, nơi này còn cách thị trấn Nguyệt Toàn một dặm, cậu muốn xuống xe ở đây sao?

Người phụ nữ béo dùng giọng nhiệt tình nói.

Trương Thanh Vân gật đầu, vừa rồi hắn nhìn ra ngoài cửa sổ thấy vườn cam, giống như có người đang chặt cam trong vườn. Hắn cảm thấy trong lòng phát lạnh vì vậy mới quyết định xuống xe.

Sau khi xuống xe Trương Thanh Vân mới phát hiện ra hai bên đường là những vườn cam mênh mông, dù trời rét đậm nhưng cây cam không rụng lá, chỉ cần đảo mắt là thấy xanh ngắt một màu, có thể nói rất mướt mắt.

Trong những vườn cam lấp ló những căn nhà nông dân, nhiều chỗ còn có khói bếp bay lên, bên trên là bầu trời xanh thẵm làm tình cảnh rất có ý thơ, khoảnh khắc này Trương Thanh Vân nhìn không gian bằng ánh mắt rất say mê.

Cảnh sắc rất đẹp, đáng tiếc là cảnh đẹp không thể làm giàu cho nhân dân, ngược lại còn trở thành gánh nặng. Trong lòng Trương Thanh Vân khẽ trầm xuống, hắn đột nhiên ý thức được trách nhiệm của mình, dù sao hắn cũng sắp trở thành quan phụ mẫu của địa phương này. Không biết lúc hắn nhận chức thì cây cam có còn xanh như lúc này nữa không?

- Rè rè, rè rè!

Những tiếng đốn cây bằng cưa máy vang lên, Trương Thanh Vân vội vàng cất bước về phía phát ra âm thanh. Sau khi tiến vào trong vườn thì trước mắt hắn tối sầm lại, cây cam quá tốt, cành lá sum xuê đã che phủ ánh mặt trời.

Trương Thanh Vân đi nhanh thì cảm thấy càng ngày càng gần nơi phát ra âm thanh, nào ngờ cũng phải đi khá xa mới nhìn rõ những người đang làm việc phía trước. Có hai người đàn ông đang cầm cưa máy cắt phăng gốc cam, phía sau có hai cụ già, hai cô gái phụ trách công việc thu dọn cành lá. Trương Thanh Vân nhìn thoáng qua, đã có bốn mươi đến năm mươi gốc cam bị cưa gọn.

Trương Thanh Vân đi đến gần, những người đang làm việc nhìn thấy hắn nhưng vẫn tiếp tục bận rộn. Vẻ mặt tất cả đều rất nặng nề, cặp mắt hai cô gái có vẻ đỏ hồng.

- Này, hai anh bạn, sao không nghỉ ngơi một chút, lại hút vài điếu thuốc nói chuyện chơi.

Trương Thanh Vân mỉm cười nói với hai người đàn ông cầm cưa máy.

Hai người đàn ông trợn trừng mắt, trong ánh mắt tràn đầy địch ý, cả hai chỉ hừ một tiếng rồi không thèm quan tâm đến Trương Thanh Vân. Lúc này Trương Thanh Vân cảm thấy mặt mình nóng lên, cũng không biết phải mở miệng như thế nào, vì vậy hắn đành phải đến gần một ông lão râu bạc trắng ở phía sau rồi dùng giọng giả lả nói:

- Bác trai, các bác phải khó khăn lắm mới trồng được vườn cam tươi tốt thế này, sao lại cưa đi?

Ông lão nhìn Trương Thanh Vân rồi lau mắt nói:

- Anh bạn trẻ, anh là người vùng khác đến đây à? Lúc này cây cam không kiếm ra tiền, sao lại không cưa? Nếu không thì cả nhà chết đói sao? Cưa đi trồng bông vải thì còn chút hy vọng.

Trương Thanh Vân cảm thấy chua xót, hắn vừa định mở miệng thì đột nhiên nghe thấy tiếng xe hơi đỗ lại. Hắn lập tức quay đầu nhìn lại, có hai chiếc Santana đang chạy xuyên qua vườn cam phóng về phía bên này.

- Ai đang cưa cam vậy? Còn không mau dừng lại!

Xe chưa chạy đến nơi thì một tên mập ló đầu ra ngoài quát lớn.

Hai chiếc xe phóng đến chỉ trong chốc lát, năm người từ trên hai chiếc xe phóng xuống, bốn nam một nữ. Một tên đàn ông mập mạp ưỡn bụng phệ có lẽ là kẻ cầm đầu. Trương Thanh Vân nhướng mày, cô gái kia đúng là cây ớt mà chính mình vừa gặp trên xe khách đi đến thị trấn Nguyệt Toàn.

- Ai làm vậy? Là ai? À, thì ra là anh em nhà họ Vương, các anh đang làm gì đó? Muốn làm phản sao?

Tên mập tiến lên hét lớn, anh em nhà họ Vương đã dừng tay, hai cô gái đang thu dọn cành cây ở phía sau có lẽ là vợ của hai người đàn ông, tất cả mọi người đều đứng túm tụm lại với nhau.

- Đây là cam nhà tôi, tôi muốn cưa đi trồng bông vải, quả cam không thu được lợi nhuận còn thâm hụt tiền phân bón, cả nhà chúng tôi còn phải sống nữa chứ!

Một người đàn ông hơi có da có thịt có lẽ là anh cả trong hai anh em nhà họ Vương lập tức trầm giọng nói.

- Anh nói vậy là không được, không tổ chức, không kỷ luật. Thị trấn Nguyệt Toàn phát triển cây cam chính là nghị quyết đã được toàn bộ đảng ủy Ung Bình quyết định, tất cả nhân dân thị trấn đều đã đồng tình hưởng ứng, anh thì tốt rồi, không ngờ lại cưa cam thiêu thân. Lần trước họp thôn các anh cũng đứng ra làm trái chỉ thị, hôm nay lại còn cưa cam, rõ ràng là coi trời bằng vung.

Tên mập trợn trừng hai mắt rồi tức giận quát lớn.

Người anh cả trong nhà họ Vương bị tên mập quát lớn bắt buộc phải xuống nước, nhưng em trai ở bên cạnh lại không chịu thua, hắn hừ lạnh một tiếng rồi nói:

- Chủ nhiệm Uông, chúng tôi đang cưa cam nhà mình, năm trước trái cam chín thối trên cây anh cũng biết rõ ràng, chúng tôi cũng mất trắng tiền phân bón và thuốc trừ sâu. Nếu năm nay tình hình còn tiếp diễn như vậy thì cả nhà chúng tôi sẽ ăn gì, ăn cam mà sống sao?

Tên mập lập tức trở nên sững sờ, hắn không ngờ con trai thứ hai nhà họ Vương lại ăn nói sắc bén như vậy, khoảnh khắc này cũng không biết nói thế nào cho phải. Nhưng ánh mắt của hắn lập tức xoay chuyển, giọng nói cũng trở nên nghiêm khắc:

- Vương lão nhị, anh có bản lĩnh lắm, anh có biết pháp luật không? Đất đai là quyền sở hữu của quốc gia, anh chỉ có quyền sử dụng thôi. Hơn nữa trước đây vườn cam này được mở ra theo kiểu kết hợp nông lâm, nếu nói ra thì vườn cam này chính là tài nguyên rừng của đất nước. Cả nhà các anh phá hoại rừng, cưa cây chặt phá tài nguyên, đây rõ ràng biết luật mà phạm pháp. Hoàng Quyên, bắt hai người bọn họ đưa về phòng lâm nghiệp.

Vẻ mặt đám người nhà họ Vương lập tức biến đổi, huyện Ung Bình vì bảo vệ rừng trong Vô Cái Sơn mà phòng lâm nghiệp trở thành một đường dây điện cao thế, bất kỳ kẻ nào đụng vào cũng bị điện giật. Mấy người nhà họ Vương bị người ta chụp mũ tội phá hoại tài nguyên rừng, sao không sợ hãi cho được?

Tên mập vừa nói dứt lời thì cô gái cây ớt đi theo bên cạnh lập tức lấy còng tay ra. Lúc này nàng đang mặc đồng phục cảnh sát, có thêm vài phần uy nghiêm, nàng chuẩn bị tiến lên bắt người. Ông lão râu bạc lập tức tiến lên mở lời hòa giải:

- Này...Chủ nhiệm Uông, đồng chí cảnh sát, có việc gì thì từ từ thương lượng, từ từ thương lượng...

- Có gì mà thương lượng, cưa trụi vài chục cây còn thương lượng gì được nữa? Tiểu Hoàng, trước tiên cứ bắt bọn họ đưa về đồn rồi nói sau. Các người rõ ràng thích gây chuyện, không nghiêm trị thì sau này không biết còn bao nhiêu người học theo.

Tên mập hừ lạnh một tiếng nói.

Khi thấy Hoàng Quyên chuẩn bị ra tay thì hai cô gái đã sợ đến mức vẻ mặt tái nhợt, cả hai òa lên một tiếng rồi nhào đến bên cạnh chồng ngăn cản Hoàng Quyên. Cây ớt lập tức cau mày giống như cũng có chút không đành lòng, nàng quay đầu lại hỏi thăm ý tứ của tên mập.

- Bắt hai người bọn họ lại, kéo hai cô gái ra, bọn họ rõ ràng đang bao che tội phạm...

Tên mập quát lên tức giận, rõ ràng có chút khó thở.

Vẻ mặt Trương Thanh Vân chợt biến đổi, cuối cùng hắn cũng không nhịn được mà lên tiếng:

- Này anh, các anh đang bắt người giữa ban ngày, rõ ràng điều này không hợp quy củ.

Trương Thanh Vân nói xong thì mọi người mới phát hiện ra ở đây còn có người ngoài, tất cả mọi người lập tức nhìn về phía hắn. Hoàng Quyên là người có phản ứng đầu tiên, vẻ mặt nàng chợt biến đổi rồi quát lớn:

- Anh...Thì ra là loại sắc...

Hoàng Quyên quay đầu nhìn tên mập rồi nói:

- Tôi biết người này, bình thường là loại chơi bời lêu lổng phá làng phá xóm, tôi nghi ngờ hai anh em nhà họ Vương chặt cam cũng vì người này xúi dục, tôi thấy chúng ta nên bắt hắn về đồn.

Vẻ mặt tên mập chợt biến đổi, hắn dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Trương Thanh Vân, khi hắn đang định mở miệng thì Vương lão đại ở bên cạnh nói lớn:

- Người nào làm người đó chịu, chuyện cưa cam là do anh em chúng tôi làm, người này không có liên quan gì cả. Anh ta cũng chỉ vừa mới đến đây, là người bên ngoài.

Trương Thanh Vân thầm gật đầu, anh em nhà họ Vương quả nhiên là hán tử, mà vẻ mặt Hoàng Quyên thì không nhịn được phải đỏ lên. Nàng dùng ánh mắt hung hăng nhìn về phía hai anh em nhà họ Vương rồi nói: truyện được lấy tại TruyenFull.vn

- Ngu như heo, bị bắt cũng đáng đời.

- Đồng chí cảnh sát, tôi có một câu muốn hỏi, đồn công an trong thị trấn Nguyệt Toàn có chức vụ chủ nhiệm sao?

Trương Thanh Vân lớn tiếng nói.

Vẻ mặt Hoàng Quyên chợt biến đổi, vẻ mặt trở nên cực kỳ khó coi. Tên mập kia chính là chủ nhiệm hiệp hội cam trong thị trấn Nguyệt Toàn, trên thực tế là người đứng đầu trong chích sách phát triển cây cam ở thị trấn Nguyệt Toàn. Trương Thanh Vân nói lời này chẳng qua chỉ muốn mỉa mai chính mình mà thôi.

Tên mập nhìn chằm chằm vào Trương Thanh Vân, vẻ mặt trở nên không tốt cho lắm. Đối với hắn thì cán bộ tuyệt đối không thể để mất mặt trước mặt dân chúng, nào ngờ hôm nay lại bị một tên châm chọc, mình không xuống đài không được.

- Anh bạn trẻ, tôi khuyên anh không nên xen vào chuyện này. Anh cũng thấy rõ tình hình rồi đấy, anh em nhà họ Vương coi trời bằng vung, phá hoại tài nguyên rừng của quốc gia. Chúng tôi làm việc theo pháp luật, nếu anh can thiệp, hì hì...

Tên mập mở miệng cười nói, mấy người phía sau cũng lập tức phụ họa. Đám người này lập tức ra vẻ hùng hổ, những lời nói đe dọa nối tiếp nhau như sóng biển vỗ bờ.

- Anh bạn trẻ, chuyện này...

Ông lão râu bạc dùng ánh mắt lo lắng nhìn Trương Thanh Vân, ông đang định mở miệng nói chuyện.

Đúng lúc này Trương Thanh Vân khoát tay, hắn cười lạnh nói:

- Làm ruộng nhưng vẫn còn rừng sao? Dựa theo quy định của quốc gia thì những mảnh đất có độ dốc hơn bốn mươi lăm độ mới phù hợp điều kiện. Mảnh đất này dù là người mù cũng có thể biết được là bằng phẳng, thị trấn Nguyệt Toàn các người sao lại coi đây là đất trồng rừng?

- Còn nữa, đất trồng rừng dựa theo quy định của nhà nước phải đền bù cho nông dân một khoản tiền lớn, bác trai, nhà bác đã nhận được khoản tiền này chưa?

Ông lão nhà họ Vương liên tục lắc đầu, ông nhìn về phía Trương Thanh Vân bằng ánh mắt phức tạp. Những lời nói của Trương Thanh Vân làm người ta cảm thấy khó hiểu, nhưng ông lão có thể mơ hồ biết được Trương Thanh Vân là người tài giỏi.

Tên mập ngẩn cả người, vẻ mặt trở nên rất khó coi, hắn bị những lời nói của Trương Thanh Vân làm cho á khẩu. Tên mập tung hoành vùng nông thôn này hơn mười năm, tình cảnh đau đầu thế này là lần đầu tiên hắn gặp phải, tiểu tử này là thần tiên nơi nào?

Trương Thanh Vân thấy vẻ mặt đám người biến đổi thì lập tức lên giọng, hắn nổi giận quát lớn:

- Hơn nữa anh chỉ là một người trong hiệp hội cam thì làm gì có chức trách bắt người? Ai giao cho anh quyền lợi này? Kim Luận Thư hay Đàm Vân Quốc? Quả thật là làm càn.

Sau đó Trương Thanh Vân lại quét mắt về phía Hoàng Quyên:

- Còn tiểu nha đầu cô, thân là người của công an mà không có chút nguyên tắc nào, cô thích bắt người là bắt người, nguyên tắc tính giai cấp của cô vứt đi đâu rồi?

...

Trương Thanh Vân càng nói càng kích động, càng nói càng giận dữ, đám người Hoàng Quyên lập tức khựng lại để cho Trương Thanh Vân la mắng mà không dám cãi lại. Vẻ mặt tên mập họ Uông thì lúc đỏ lúc xanh, hắn là lão quan trường tất nhiên thấy được huyền cơ bên trong. Một người dám gọi thẳng tên bí thư và chủ tịch là kẻ tầm thường sao? Vì vậy cũng không dám mở miệng.

Trương Thanh Vân mắng một lúc lâu, cuối cùng khi thấy đám người trở nên thành thật thì hừ một tiếng rồi nói:

- Còn đứng ngây ra đó làm gì? Lập tức cút về, sau này viết kiểm điểm cho lãnh đạo, nghe rõ chưa?

Đám người lúng ta lúng túng không nói lời nào, tên mập lén đảo mắt nhìn, sau khi tiếp xúc với ánh mắt Trương Thanh Vân thì cảm thấy tâm tình trầm xuống. Hắn lập tức nháy mắt cho mọi người rồi ngượng ngùng chuẩn bị leo lên xe bỏ đi.

Bình Luận (0)
Comment