Bố Y Quan Đạo

Chương 124

- Bà chủ, chị tính thế nào vậy? Chỉ có một dĩa thịt, một chút rau mà tám mươi đồng? Tôi vừa ăn một cục vàng à?

Trương Thanh Vân đứng dậy nói.

- Ôi, anh bạn, anh nói gì? Anh chạy khắp thị trấn Nguyệt Toàn hỏi xem, tất cả mọi người đến đây dùng cơm đều có giá này, cậu đã ăn hay chưa?

Vẻ mặt bà chủ quán cơm lập tức trở nên âm trầm, giọng nói cũng biến đổi thành mỉa mai:

- Nhìn bộ dạng anh cũng là dạng chó hình người, ăn cơm giống như quỷ chết đói, đã tám đời chưa được ăn sao? Nguồn tại http://Truyện FULL

Vẻ mặt Trương Thanh Vân chợt phát lạnh, hắn trừng mắt nhìn bà chủ quán cơm. Bà chủ lập tức lùi lại vài bước rồi gào lên:

- Đánh người, bớ làng nước có kẻ đánh người, ăn cơm không trả tiền còn đánh người.

Bà chủ quán cơm hét lên với âm thanh lên đến vài chục đề xi ben, những hàng quán bên cạnh đã có người phản ứng:

- Thằng nào, thằng nào đánh người?

Hai tên thanh niên lập tức phóng vào quán.

Trương Thanh Vân chỉ cần nhìn qua hai tên thanh niên thì biết đây là bọn lưu manh, bà chủ quán lại chỉ tay vào Trương Thanh Vân. Lúc này hai tên thanh niên lập tức phóng đến, cả hai cũng không cần biết hậu quả thế nào mà cầm gậy trong tay phang tới.

Vẻ mặt Trương Thanh Vân chợt biến đổi, hắn khẽ lách người, hai tiếng ầm ầm vang lên, hai cây gỗ nện xuống làm chiếc bàn nát bấy. Trương Thanh Vân thuận tay chụp lấy một lọ dấm ném về phía hai tên thanh niên.

Hai tên thanh niên bị nước giấm văng vào mắt nên động tác tay cũng chậm hẳn lại, Trương Thanh Vân thừa lúc bọn họ không chú ý mà tiến lên đoạt lấy hai cây gậy.

- Trời ơi, đánh chết người rồi, bớ làng nước ơi...

Vẻ mặt bà chủ quán cơm lập tức biến đổi, nàng phóng thẳng vào trong nhà, vừa chạy vừa gào lên như sói tru.

- Tên nào không có mắt dám gây loạn ở thị trấn Nguyệt Toàn?

Trong nhà chợt vang lên vài tiếng hô lớn, ngay sau đó có bốn năm người từ trong chạy ra vây quanh Trương Thanh Vân chuẩn bị ra tay.

- Bắt lấy tên này nhốt vào đồn, đúng là chó ăn gan báo, dám đến đây gây sự.

Một tên đàn ông vạn vỡ lập tức chụp lấy tay Trương Thanh Vân bẻ ngược ra phía sau rồi rút còng khóa lại, Trương Thanh Vân lập tức phát hiện đám người này là công an.

- Á!

Cổ tay Trương Thanh Vân truyền đến cơn đau dữ dội, thì ra tên cảnh sát cực kỳ thâm hiểm, hắn kéo còng ra phía sau làm Trương Thanh Vân thiếu chút nữa tróc hết da.

Trương Thanh Vân vừa la lên một tiếng thì hai người một trái một phải lập tức phóng đến đè xuống đất.

- Ôi dào, sao vậy anh bạn? Không phải vừa rồi rất có khí thế à? Sao lúc này lại héo rũ như vậy?

Bà chủ quán cơm nói:

- Ôi, Nhị Tử, Tam Tử, các cháu đừng mở mắt ra, đừng cử động, dì sẽ lấy khăn mặt cho. Tên khốn kiếp đã bị công an bắt, chút nữa sẽ cho các ngươi đánh đấm tha hồ.

Trương Thanh Vân bị đè xuống đất chỉ cảm thấy hai tay cực kỳ đau đớn, vài lần hắn muốn ngẩng đầu lên nhưng bị người ta đè xuống, trong lòng cực kỳ tức giận nhưng không thể phát tiết.

- Tiểu tử này đúng là cố chấp, dám đánh người, anh em chúng ta nên đưa hắn vào đồn trước.

Tên đàn ông vạm vỡ nói.

- Nâng đầu hắn lên cho ta xem? Nâng lên để ta xem.

Một giọng đàn ông say rượu vang lên, Trương Thanh Vân giật mình, hắn cảm thấy đầu mình đã được buông lỏng. Hắn vội vàng ngẩng đầu lên rồi vẻ mặt chợt biến đổi, tại sao tên Trương Kim này lại bị Trần Vân Sơn đưa đến thị trấn Nguyệt Toàn?

Trương Kim mắt say lờ đờ nhìn Trương Thanh Vân, một lúc lâu sau vẻ mặt hắn đột nhiên biến dạng, vẻ hồng nhuận trên mặt biến mất. Hắn trở nên si ngốc, thân thể ru lên sợ hãi.

- Đồn trưởng Trương, anh cứ giao tên này cho chúng tôi, để chúng tôi phế hắn...

Hai tên lưu manh trước đó đã ra tay với Trương Thanh Vân lập tức thở phì phò đi đến rồi mỉm cười lấy lòng với Trương Kim.

- Các anh...Các anh...

Trương Kim chỉ tay vào hai tên công an đang giữ chặt Trương Thanh Vân, hai mắt hắn trợn tròn, lời nói cực kỳ lộn xộn. Lúc này Trương Kim chụp lấy cây gậy mà Trương Thanh Vân vứt dưới đất rồi xông lên dùng sức đánh hai tên lưu manh, lúc này hai tên lưu manh liên tục kêu cha gọi mẹ.

Sau đó Trương Kim xoay người tát mạnh, hai tiếng bốp bốp vang lên, hai tên cảnh sát đang giữ chặt Trương Thanh Vân lập tức bị tát tối tăm mặt mũi.

- Ơ...Trương...Trương...

Trương Kim líu lưỡi khom người, hắn giẫm chân lên người tên cảnh sát vạn vỡ rồi nói:

- Khóa...Khóa đâu...Khóa còng đâu?

Tên đàn ông vạn vỡ thấy Trương Kim muốn lấy chìa khóa thi vội vàng móc từ trong người ra một xâu chìa, Trương Kim nhận lấy chìa khóa, hai tay hắn run rẩy đi đến muốn mở còng cho Trương Thanh Vân.

- Hừ! Đồn trưởng Trương, đã lâu không gặp, thì ra lúc này anh khá anh hùng!

Trương Thanh Vân hừ lạnh một tiếng nói.

- Keng keng!

Chìa khóa trên tay Trương Kim rơi xuống đất, trong Ung Bình hắn không sợ trời sợ đất nhưng Trương Thanh Vân lại là ác mộng của hắn. Mỗi lần Trương Kim hắn gặp Trương Thanh Vân đều là chuyện không may, chuyện lần trước ở bến xe hắn đã bị miễn chức gần nửa năm.

Sau này khi sử dụng hết tất cả quan hệ, bỏ ra rất nhiều tiền mới được làm phó đồn công an thị trấn Nguyệt Toàn. Nào ngờ chưa ngồi nóng đít thì sát tinh Trương Thanh Vân lại xuất hiện, chuyện này nên xử lý thế nào mới phải đây?

- Trương...Trương...Chủ nhiệm Trương, à, không phải...Bí thư...Trước tiên tôi sẽ mở khóa cho anh, anh...

Trong lòng Trương Kim chợt rối loạn, hai người bên cạnh hắn lại rất nhanh trí, khi thấy Trương Kim bị dọa thành bộ dạng như vậy, lại thấy Trương Thanh Vân còn bị còng tay thì hai người lập tức tiến lên lấy khóa mở còng.

- Đóng cửa quán cơm này cho tôi, bắt hết những kẻ vừa đánh người, bắt luôn cả Hồ Tú Nga lại cho tôi.

Lúc này Trương Kim mới kịp phản ứng, hắn quát lớn. Bà chủ quán đã sớm bị dọa cho sững sờ, vừa nghe thấy Trương Kim nói muốn bắt người thì hồn phi phách tán. Nàng muốn chạy ra ngoài đường nhưng đã bị người phía sau giữ lại.

Trương Thanh Vân nhướng mày, hắn quét mắt nhìn Trương Kim rồi lạnh lùng nói:

- Đồn trưởng Trương, anh muốn làm gì?

Trương Kim lập tức ngậm miệng, tay hắn còn đang vung lên không trung mà quên hạ xuống, động tác của người trong phòng cũng lập tức khựng ngay lại. Trương Thanh Vân nhìn xuống cổ tay chính mình, một vệt hằn còn in rõ trên cổ tay, mơ hồ còn có thể nhìn thấy vết máu ứ đọng.

- Trước tiên tìm xe đưa tôi về Ung Bình, chuyện bên này các người cứ tùy tiện xử lý.

Trương Thanh Vân lạnh lùng nói, việc này có vẻ khá lớn, hắn không muốn ở lại thị trấn Nguyệt Toàn làm gì cho mệt.

- Xe...Ở bên ngoài có xe.

Trương Kim lắp bắp nói.

- Chu Kiến, lập tức đi chạy xe về đây, đưa...Đưa bí thư Trương về Ung Bình.

Một người đàn ông gầy gò ở bên cạnh lập tức phóng như bay ra ngoài.

Trương Thanh Vân móc ví ra, hắn lấy từ bên trong ra một trăm đồng đưa đến trước mặt bà chủ quán, hắn nói với vẻ mặt không chút biểu cảm:

- Đây là tiền cơm hôm nay, thối tiền.

Gương mặt bà chủ quán chợt trở nên đỏ bừng, chân tay nàng chợt trở nên luống cuống.

- Nhận lấy!

Trương Thanh Vân trừng mắt nói.

Bà chủ quán chợt rùng mình, nàng đưa tay vào trong áo rút tiền lẻ. Nàng lúc này rất nóng vội, cũng không biết cần lấy bao nhiêu, sau đó lại oa lên một tiếng, thân thể mền nhũn ngồi ngay xuống đất.

Trương Thanh Vân tiện tay ném tiền về phía trước, sau đó hắn đảo ánh mắt lạnh lùng nhìn Trương Kim:

- Anh nên biết xử lý vấn đề này thế nào.

Trương Thanh Vân nói xong thì bước ra khỏi cửa, lúc này xe đã sớm đỗ bên ngoài. Hắn kéo cửa rồi chui vào, lái xe không dám do dự mà vội vàng khởi động chạy về Ung Bình như chớp.

- Đóng cửa quán lại, xe đi rồi.

Trương Kim hét lên một tiếng.

- Đồn trưởng, người kia đã đi rồi, anh xem...

Tên đàn ông vạn vỡ nở nụ cười lấy lòng:

- Hơn nữa quán cơm này cũng có liên quan đến trưởng trạm Lưu...

Vẻ mặt Trương Kim chợt phát lạnh, hắn nhìn về phía tên đàn ông vạn vỡ đang sợ hãi rồi nói:

- Đắc Tiêu, anh rất nghĩa khí nhưng chuyện ngày hôm nay tôi cũng chỉ biết xử lý thật nghiêm khắc. Anh phải nhớ kỹ, tôi đánh anh chính là cứu anh, anh cứ đợi gậy đập lên đỉnh đầu đi.

Gương mặt tên đàn ông vạm vỡ lập tức co rút lại, lúc này cửa quán đã sớm bị đóng, ngay sau đó trong phòng vang lên những tiếng gào thảm thiết, hai tên lưu manh bị đánh bầm dập.

- Đồn trưởng Trương, xin anh bớt giận, xin anh nể mặt trưởng trạm Lưu, xin anh giơ cao đánh khẽ.

Bà chủ quán cơm dùng vẻ mặt khóc tang nói.

- Ầm ầm!

Cửa quán cơm bị người ta đánh văng, vài người hùng hổ phóng vào, Hồ Tú Nga thấy cứu tinh đến thì lập tức khóc rống lên:

- Anh Lưu!

- Trương Kim, anh đang làm gì vậy?

Người đàn ông được gọi là "Anh Lưu" dùng giọng tức giận nói, ánh mắt hầu như muốn phun lửa.

Trương Kim cũng không nhìn lão Lưu mà nhìn tên đàn ông to béo đi bên cạnh nói:

- Đồn trưởng Vương, anh đã đến rồi.

Tên đàn ông to béo nhướng mày, lão Lưu bên cạnh chợt nói:

- Lão Vương, anh xem thủ hạ của mình đi, anh ấy đang làm gì? Rõ ràng đang vô cớ đánh nhân dân...

Tên đàn ông to béo chợt vung tay nói với Trương Kim:

- Anh nói đi, có chuyện gì xảy ra?

Trương Kim đảo mắt nhìn khắp xung quanh, cuối cùng hắn tiến lên thì thầm bên tai tên đàn ông to béo vài câu, vẻ mặt đồn trưởng Vương lập tức trở nên âm trầm.

- Bắt người lại, đem vào đồn công an, điều tra cho rõ ràng.

Tên đàn ông to béo lập tức nói lớn, hai gã cảnh sát bắt đầu hành động, mỗi người kéo một tên lưu manh đang nằm trên mặt đất.

Vẻ mặt lão Lưu chợt biến đổi:

- Lão Vương, anh...

Tên đàn ông to béo chợt vung tay, sau đó hắn hướng về phía hai tên cảnh sát đã còng tay Trương Thanh Vân rồi nói:

- Hai các anh ngày mai khỏi cần đi làm, ở nhà viết kiểm điểm chờ ngày xử lý.

Sau đó hắn cũng lập tức nhìn Trương Kim nói:

- Anh cũng vậy, tự mình đi đến cục trưởng Trần lau sạch mông, nếu không sạch thì đừng về thị trấn Nguyệt Toàn.

- Đi!

Tên đàn ông to béo vung tay lên, đám người lập tức ép hai tên lưu manh ra khỏi quán cơm, lúc này chỉ còn lão Lưu, vài tên cảnh sát và bà chủ quán cơm Hồ Tú Nga đang kinh ngạc nói không nên lời.

Trước khi đi thì Trương Kim nhìn chằm chằm vào lão Lưu rồi chậm rãi nói:

- Chuyện ngày hôm nay không phải lão Trương ta không biết nhân tình, đừng nói là trạm trưởng Lưu, dù trưởng phòng lâm nghiệp Lâm có mặt ở đây thì tôi cũng bắt buộc phải làm như vậy. Đắc tội...

Trương Kim nói xong thì cúi đầu bỏ đi.

Trong lòng Trương Kim thì Trương Thanh Vân lợi hại hơn Lâm Can rất nhiều lần, chưa nói đến thân phận, chỉ cần nhắc đến người quan trọng nhất được thường ủy sử dụng, hơn nữa còn là cán bộ thanh niên tài giỏi nhất. Quan trọng là lúc này tất cả các bộ cao thấp trong Ung Bình có ai không biết mối quan hệ giữa Trương Thanh Vân và Trần Vân Sơn, vì vậy đối với đồn công an, đắc tội với Trương Thanh Vân chẳng khác nào đắc tội với giám đốc công an huyện.

Sau khi đám người trong đồn công an đi hết thì vẻ mặt trưởng trạm Lưu lập tức trở nên cực kỳ lạnh lẽo. Lời nói của Trương Kim đã nói ra đầy đủ manh mối, lão Lưu cũng là người làm quan lâu năm, sao có thể không hiểu rõ ngọn nguồn? Lúc này Hồ Tú Nga ở bên cạnh cũng lắc mông đi đến, nàng dùng giọng chán nản nói:

- Anh Lưu, anh xem đám người trong đồn công an vong ân phụ nghĩa thế nào, mỗi ngày đều đến đây ăn uống không trả tiền mà không biết nói chuyện đạo nghĩa, chẳng lẽ phòng lâm nghiệp của các anh sợ họ như vậy sao?

Một tiếng bốp vang lên, lão Lưu tát vợ mình một cái như trời giáng, trong lòng hắn cực kỳ bực bội, hắn tức giận nói:

- Con bà nó cô thì biết gì? Tôi đây chưa bằng một bãi *** chó trong mắt người khác, tất cả đều vì hai đứa cháu chơi bời của cô hại đến tôi...

Bình Luận (0)
Comment