Bố Y Quan Đạo

Chương 1276

Khu biệt thự Bắc Hải, đây là nơi danh nhân tụ tập, đối diện biệt thự của Lăng Tuyết Phi là nhà của đạo diễn Cương Ninh, Lăng Tuyết Phi và vợ của Cao Ninh là Phàm Mẫn có quen biết, nàng cũng vì được Phàm Mẫn giới thiệu mà chuyển nhà đến đây.

Trương Thanh Vân lần này đến thì Lăng Tuyết Phi muốn thu xếp một bữa cơm mời hai vợ chồng Phàm Mẫn, phụ nữ là như vậy thường có khát vọng được chia sẽ niềm vui với bạn bè, chuyện giữa Lăng Tuyết Phi và Trương Thanh Vân không được đưa ra ngoài sáng nhưng thiên hạ khó thể chê giấu tất cả, chẳng thể nào để người ta không biết mãi được.

Nếu đã như vậy thì có rất nhiều chuyện không cần che che giấu giấu, thực tế giữa bạn bè thân thì càng không cần như vậy làm gì. Tất nhiên đối với Lăng Tuyết Phi thì nhiều năm cô đơn, bây giờ cuối cùng có thể ở cùng một chỗ với Trương Thanh Vân, trong lòng nàng tất nhiên sẽ hy vọng bạn bè biết được điều này.

Cương Ninh còn lớn hơn Trương Thanh Vân vài tuổi, hơn nữa nếu xét về góc độ bảo dưỡng Trương Thanh Vân rõ ràng tốt hơn, vì vậy nhìn qua thì thấy hai người hơn kém nhau khá nhiều, ít nhất cũng hơn mười tuổi.

Là một đạo diễn nổi tiếng trong nước, Cương Ninh có ẩn giấu sự khôi hài, đồng thời còn có rất nhiều triết lý. Càng đáng quý chính là người này bám sát cuộc sống, bám sát thế giới thật, vì vậy tác phẩm của hắn được rất nhiều người thích, Trương Thanh Vân cũng từng xem qua phim của người này.

Trước đó Cương Ninh cũng không biết người khác thần bí trong nhà Lăng Tuyết Phi có thân phận hiển hách như vậy, nhưng khi thấy mặt Trương Thanh Vân thì hắn sững sốt bốn năm giây, có lẽ không kịp phản ứng với thân phận của Trương Thanh Vân, có lẽ cũng bị Trương Thanh Vân trấn trụ, dù saot thì vẻ mặt cũng rất mất tự nhiên.

Phải biết rằng Cương Ninh là một người cá tính rất mạnh, là người dám nói dám làm, không sợ đắc tội với người. Người này tự xưng tính cách hào sảng tiêu sái, ghét ác như cừu, một bộ dạng hiệp khí.

Nhưng khi vừa thấy mặt Trương Thanh Vân thì tất cả những phong cách của Cương Ninh không được thể hiện, trở nên cực kỳ thận trọng. Cuối cùng vẫn là Trương Thanh Vân làm hòa hoãn bầu không khí, hai người nói chuyện mới dần cởi mở, nhưng bầu không khí cuối cùng cũng không hòa hợp như giữa những người bạn thân.

Khi nói đến vấn đề phim ảnh thì Trương Thanh Vân cười nói:

- Đạo diễn Cương, mười mấy năm trước tôi đã từng xem qua phim của anh, tôi nhớ khi đó phim là thiên hạ của HongKong, đại lục vẫn chưa quá phát triển sản nghiệp này.

- Cũng vì thế hệ đạo diễn các anh quật khởi mà nước chúng ta mới có cơ hội đón đầu phát triển sản nghiệp phim ảnh, đặc biệt là phim của anh đã trở thành một bảng hiệu trong nước, dù xét theo bất ỳ phương diện nào cũng là kết hợp hoàn mỹ, thành tích này là rất tuyệt...

Cương Ninh liên tục khiêm tốn, sau đó nói:

- Phim là sở thích từ nhỏ của tôi, thật ra tôi cũng không có xuất thân chính quy điện ảnh. Tuy những năm qua có được chút thành tích nhưng cảm thấy công lực của mình chưa đủ, những năm gần đây cũng muốn học tập, trong lòng vẫn còn có chút nông nổi, chủ yếu là còn bị nhiều thứ hấp dẫn...

Trương Thanh Vân gật đầu nói:

- Đúng vậy, muốn nhịn cô độc cũng không phải dễ dàng, nhưng có vài vấn đề chúng ta phải xem trên hai phương diện, nông nổi ảnh hưởng đến con người, cũng rèn luyện con người. Bây giờ là xã hội kinh doanh, hương vị kinh doanh phim ảnh còn nồng nặc hơn, chúng ta phải đối đãi với vấn đề này thật lý tính, không thể coi đây là quỷ thần, liên tục đánh ngã và phê phán cũng không phải biện pháp xử lý chính xác.

- Bí thư Trương, nói chuyện với anh thật sự làm người ta hiểu ra, sản nghiệp phim trong nước tất nhiên sẽ vì vậy mà có tương lai...

Cương Ninh nói, giọng điệu kích động, nguyên nhân chủ yếu là hai năm gần đây hắn liên tục ở sâu trong vòng xoáy phê phán.

Liên tục có nhiều người chĩa mũi dùi về phía tác phẩm của Cương Ninh, bọn họ cho rằng những tác phẩm này chỉ truy cầu giá trị kinh doanh, trong phim nhiều sạn, lắm hạn chế...

Cương Ninh trước nay là người nổi tiếng dám nói, hắn nhiều lần biện bạch cho tác phẩm của mình nhưng cũng không dám chọc giận đến các ông lớn. Năm ngoái hắn làm ra một bộ phim nhựa nhưng liên tục ba lần không được duyệt qua, cuối cùng không có biện pháp, người làm phim đành phải tìm đạo diễn khác cắt nối biên tập, cuối cùng mới tạo ra bộ phim phù hợp yêu cầu.

Chuyện này là đả kích rất lớn cho Cương Ninh, trước nay hắn thậm chí có ý nghĩ rời khỏi ngành điện ảnh, nhưng hắn phát hiện ra mình khó thể làm được, khó thể dùng ngôn ngữ miêu tả.

Những câu nói vừa rồi củae Trương Thanh Vân cũng đã nói đến những gì nằm sâu trong lòng hắn, vì vậy mà hắn không thể không kích động. Nếu quả thật như những lời của Trương Thanh Vân, như vậy sản nghiệp phim trong nước biết đâu sẽ có một cơ hội lớn.

Đối với Cương Ninh thì có thể thoát khỏi những thị phi dây dưa trước mắt và bất đầu bắt tay vào làm một bộ phim theo ý mình thì quá tốt.

Khi thấy vẻ mặt của Cương Ninh thì Trương Thanh Vân khẽ lắc đầu, trong lòng thầm cảm thán với sự nghiệp phim ảnh trong nước. Bất kỳ một sản nghiệp nào trong nước cũng có giang hồ, những năm qua Cương Ninh quá danh tiếng, vì vậy mà không khỏi bị người ta ghét hận.

Hơn nữa bản thân Cương Ninh cũng không khéo đưa đẩy, ngôn từ có chút khí phách thư sinh, khó tránh khỏi sẽ đắc tội với người. Nếu xét từ góc độ này thì Cương Ninh gặp phải những con sóng nhỏ cũng là chuyện thường tình.

Nếu đứng từ góc độ của Trương Thanh Vân thì lại khác hẳn, đối với hắn thì văn hóa và chính trị trong nước thật sự không cung cấp điều kiện tốt cho sản nghiệp giải trí phim ảnh, đây cũng là nhân tố chế ước làm cho sản nghiệp phim khó tiến thêm một bước.

- Đạo diễn Cương, tôi nghe nói anh cũng từng là ủy viên hội nghị hiệp thương chính trị trong nước phải không?

Trương Thanh Vân nói.

Cương Ninh chợt sững sốt, sau đó hắn đỏ mặt gật đầu nói:

- Đó là chuyện trước kia, sau này...Ha ha...À...Không có...

Trương Thanh Vân gật gật đầu từ chối cho ý kiến nhưng trong lòng thầm nhớ về những sự kiện phát sinh trên người Cương Ninh. Chuyện Cương Ninh đảm nhiệm chức vụ ủy viên hội nghị hiệp thương chính trị toàn quốc là cực kỳ chính xác, nhưng sau này hình như tác phong có vấn đề mà tất cả các ủy viên khác dần cách xa hắn.

Lại nói tiếp, vấn đề được gọi là tác phong quá gò ép, tình hình giữa Cương Ninh và Phàm Mẫn thì chẳng tính là gì trong làng giải trí, hơn nữa hai người cuối cùng còn đi đến đường hôn nhân.

Nhưng khốn nổi lại có người cứ bám víu không buông, đơn giản không cho Cương Ninh còn cơ hội tham gia chính trị, đây rõ ràng là sự ghen ghét của đồng hành.

- Đạo diễn Cương, trên cương vị ủy viên hội nghị hiệp thương chính trị anh đã gặp phải những đãi ngộ không công chính. Bây giờ tôi là người thủ đô, tối sẽ cho người đi làm rõ, sẽ cho anh câu trả lời thích đáng.

Trương Thanh Vân chậm rãi mở miệng nói.

Cương Ninh chợt sững sờ, hắn vội vàng đứng lên cảm tạ. Trải qua nhiều năm phập phồng, hắn đã sớm cảm nhận được mình, thủ đô này dù có nhiêu tiền cũng chưa chắc có quyền.

Cương Ninh năm xưa khoác lên người lớp da ủy viên hội nghị hiệp thương chính trị, có mấy người tìm hắn gây phiền toái? Đây thật sự là vấn đề, người có địa vị chính trị thường khó thể chen ngang những phiền toái lung tung.

Cương Ninh tuy có thân phận ủy viên hội nghị hiệp thương chính trị nhưng thật ra hoạt động không nhiều, không lẫn vào quá sâu trong cánh cửa hiệp thương chính trị, vì độ sâu đó hắn còn chưa chạm đến, cuối cùng cũng không có kết quả tốt.

Bây giờ Trương Thanh Vân có thái độ như vậy, đối với Cương Ninh thì rõ ràng là bầu trời sụp xuống, Cương Ninh tuyệt đối không nghi ngờ năng lượng của Trương Thanh Vân. Người này là quan phụ mẫu ở thủ đô, nếu nói một cách không khoa trương thì toàn thủ đô đều nằm dưới sự quản hạt của hắn, một ủy viên hội nghị hiệp thương chính trị thì có gì là khó khăn? Text được lấy tại Truyện FULL

Hai người phụ nữ liên tục vui đùa, khi Trương Thanh Vân và Cương Ninh trò chuyện, vợ của Cương Ninh là Phàm Mẫn cũng đã đến.

Phàm Mẫn và Lăng Tuyết Phi còn chưa đến nhưng âm thanh đã vang vọng.

Phàm Mẫn nói:

- Này Tuyết Phi, nhìn cậu thần thần bí bí, minh cũng muốn xem hôm nay là nhân vật thần bí nào, sao không thể lộ ra ngoài ánh sáng? Người nào có thể làm cho Lăng Tuyết Phi của chúng ta vài chục năm ở ngầm dưới đất không dám thò lên?

- Cậu nói nhỏ thôi...

Âm thanh của Lăng Tuyết Phi.

- Sao phải nhỏ giọng? Mình muốn lớn tiếng, mình không sợ người khác nghe thấy. Đàn ông đúng là, vài chục năm không cho người ta câu trả lời đích đáng, cứ như vậy thôi sao, cậu cũng đừng ngốc như vậy, nếu là mình, hừ hừ...

Âm thanh của Phàm Mẫn lại vang lên, giọng nói có chút kiêu ngạo cứng nhắc.

Mặt Cương Ninh đỏ bừng, hắn liếc mắt nhìn Trương Thanh Vân, cuối cùng không nhịn được đứng lên đi đến bậc cầu thang nói:

- Lầm rầm cái gì vậy? Chỉ biết nói lung tung, còn không mau đi lên.

Cầu thang bị giày cao gót giẫm rung động, Phàm Mẫn đi lên rất nhanh, nàng đến bên cạnh Cương Ninh nói:

- Anh ồn ào cái gì? Chỉ biết ồn ào với vợ, anh làm em sợ...

Khi Phàm Mẫn vừa nói được một nửa thì thấy vẻ mặt Cương Ninh không đúng, vì vậy nàng mới giật mình im miệng. Cương Ninh nháy mắt với nàng, nhưng nàng bây giờ không kịp phản ứng, nào hiểu rõ điều gì?

- Được rồi, được rồi, cũng không nên để cho những ngôi sao lớn khó xử, tất cả đến ngồi đi. Phàm tiểu thư là người sảng khoái nói chuyện sảng khoái, tính cách rất xứng với anh Cương.

Trương Thanh Vân cười ha hả nói.

Phàm Mẫn le lưỡi, nàng không biết là ai nói chuyện, nhưng nàng nghe âm thanh và biết đối phương còn trẻ, vì vậy mà những cảm gái cứng nhắc trong lòng phai nhạt rất nhiều. Nàng sợ Lăng Tuyết Phi theo một ông cụ, như vậy quá mất mặt.

Phàm Mẫn tiến lên phòng khách nhìn thấy Trương Thanh Vân, nàng có chút sững sốt, nàng nhạy cảm phát hiện gương mặt kia có chút quen thuộc, nhất định là đã gặp ở đâu đó, nhưng lúc này nàng lại không nghĩ ra.

Lăng Tuyết Phi đẩy Phàm Mẫn, Cương Ninh lại kéo Phàm Mẫn ngồi xuống bên cạnh, hắn nói:

- Bí thư Trương, phụ nữ thường không biết nặng nhẹ, anh đừng để trong lòng...

- Không, không có gì, trong giới văn nghệ muốn tìm được một cặp vợ chồng như anh chị là rất hiếm, khó trách Lăng Tuyết Phi trở thành bạn của hai người, đúng là không dễ dàng...

Trương Thanh Vân cười hì hì nói, tuyệt đối không tức giận.

Nhưng Cương Ninh nói một câu bí thư Trương đã nhắc nhở Phàm Mẫn, khoảnh khắc này Phàm Mẫn kịp phản ứng, nàng thường được thấy Trương Thanh Vân trên tin tức thời sự, thì ra đây là vị quan lớn giỏi giang kia

Bình Luận (0)
Comment