Bố Y Quan Đạo

Chương 142

Trước phòng họp của hiệp hội cam huyện ủy treo một tấm biển khá dài: "Hội nghị trao đổi kinh nghiệm để phát triển của hiệp hội cam huyện Ung Bình". Tất nhiên nhân vật chính của hội nghị ngày hôm nay chính là Trương Thanh Vân, chủ nhiệm hiệp hội cam Hùng Triết Hoa vừa nhìn thấy Trương Thanh Vân thì lập tức cười híp mắt. Lúc này gương mặt béo ú của hắn núng nính thịt, hắn dùng hết sức để lớn tiếng chào hỏi, dù sao thì âm thanh cũng cao vút hơn ngày thường rất nhiều.

Trương Thanh Vân cười cười, hắn chỉ tay vào vị chủ tịch Uông của hội cam thị trấn Nguyệt Toàn rồi nói:

- chủ nhiệm Hùng, cũng không nên nói những lời khách sáo, lần này thị trấn Nguyệt Toàn chúng tôi có chút thành tích phải nhắc đến công lao của chủ nhiệm Uông. Cũng may chủ nhiệm Hùng có mắt nhìn người, đã phái đến cho thị trấn Nguyệt Toàn chúng tôi một vị chủ nhiệm có năng lực. Nói thật ra thì tất cả nhân dân thị trấn Nguyệt Toàn chúng tôi phải cảm tạ ngài mới đúng.

Hùng Triết Hoa cười hì hì, ánh mắt hắn chợt xoay chuyển. Hắn thầm nghĩ Trương Thanh Vân quả nhiên không dễ đối phó, người ta đã biết rõ tiệc không phải tiệc vui, hội nghị không phải hội nghị tốt, rõ ràng tâng bốc cũng không thu được chút tác dụng nào.

Trương Thanh Vân lại lợi dụng cơ hội này để chào hỏi bí thư thị trấn Thành Quan Long Quốc Cường. Cây cam không phải cây nông nghiệp chủ lực của thị trấn Thành Quan vì vậy Long Quốc Cường cũng không quá nặng nề như tất cả đại biểu đến đây, hoàn toàn có thể nói vài câu thoải mái.

Nhưng lúc này Trương Thanh Vân cũng cảm thấy có chút bực bội, Ngô Nhân Quốc xã Thái Bình và Trương Bình Hoa xã Quan Kiều đều đến tham gia náo nhiệt. Trương Thanh Vân muốn tránh cũng không được, vì vậy phải đành cười nói rôm rả với đám người này. Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL

- Bí thư Trương, lần này Nguyệt Toàn phát tài, anh sẽ không giữ khư khư một mình đấy chứ? Thái Bình chúng tôi rớt lại phía sau, rất mong sao các anh em trong huyện Ung Bình có thể bỏ ra chút sức lực kéo lên.

Ngô Nhân Quốc dùng giọng nửa thật nửa giả nói.

- Lão Ngô, anh nói vậy sao được, bí thư Trương là người thế nào chứ? Trước kia anh ấy là lãnh đạo huyện ủy chuyên lo lắng cho vấn đề toàn cục, lúc này anh ấy xuống Nguyệt Toàn thì chắc chắn sẽ không quên chúng ta.

Trương Bình Hoa cười nói với Ngô Nhân Quốc.

Vẻ mặt Trương Thanh Vân không có bất kỳ biểu cảm gì, một lúc lâu sau hắn mới cười nói:

- Điều này là đương nhiên, chút thành tích này của Nguyệt Toàn đều có được vì sự giúp đỡ của lãnh đạo huyện ủy, lãnh đạo đều rất có kinh nghiệm, có sự tâm đắc, chúng tôi nào dám che giấu. Anh không thấy chủ nhiệm Hùng vừa nói có hội nghị là tôi vội vàng chạy đến sao?

Ngô Nhân Quốc và Trương Bình Hoa đều cười, rõ ràng nụ cười rất gắng gượng. Trương Thanh Vân đánh Thái Cực Quyền sao bọn họ không nhìn rõ cho được? Thật ra bọn họ chỉ muốn cảnh báo để Trương Thanh Vân không quá mức ôm gọn, nếu lỡ may không có áp lực từ lãnh đạo, nếu nước phù sa không chảy sang hai thị trấn Thanh Hà và Thành Quan thì đừng quên hai bên Nguyệt Toàn còn có hai người anh em kèm cặp.

Hội nghị đã được quyết định mở ra lúc chín giờ nhưng khi đám người liên tục trò chuyện đến hơn mười giờ mới bắt đầu. Trương Thanh Vân quan sát thì không thấy Vũ Đức Chi đến tham dự, xem ra hội nghị lần này cái được gọi là trao đổi chẳng qua chỉ muốn cho Trương Thanh Vân hắn biết quanh trăng còn có sao. Sau khi kết thúc hội nghị thì Trương Thanh Vân hắn phải báo cáo công tác cho lãnh đạo, đây mới là vấn đề quan trọng nhất.

Trương Thanh Vân nhìn Vũ Chí Cường đang ngồi bên cạnh mình, tiểu tử này giả vờ xem báo, ánh mắt không thèm liếc ngang liếc dọc. Nghe nói tiểu tử này rất háo sắc, không phải có thêm đam mê nào khác đấy chứ?

- Bí thư Vũ, nếu đọc báo trong hội nghị cũng không hay, nếu là hội nghị trao đổi kinh nghiệm thì mọi người cần phải thoải mái mới được.

Trương Thanh Vân nói, hắn vừa cất lời thì những vị bí thư khác vội vàng quay đầu nhìn. Rõ ràng những người này đều sợ đắc tội với Vũ Chí Cường, vì vậy vẻ mặt đám người có chút cổ quái.

Trương Thanh Vân cười nói:

- Mọi người xem như thế này có được không? Năm nay thị trấn Thanh Hà kêu gọi đầu tư rất hiệu quả, có rất nhiều xí nghiệp trồng cam được xây dựng, đảng ủy Thanh Hà lại đưa ra hàng loạt chính sách và tài chính, hơn nữa thành quả lại rất rõ rệt. Lúc này thị trấn Thanh Hà có hai nhà máy chế biến cam, nếu xét về phương diện này thì chúng ta phải xin bí thư Vũ giới thiệu cho mọi người chút kinh nghiệm.

Vẻ mặt Vũ Chí Cường lập tức trở thành màu gan heo, Trương Thanh Vân công khai khiêu chiến với Vũ Chí Cường hắn ngay trước mặt tất cả lãnh đạo các xã thị trấn, xem ra tiểu tử này đã chính thức tính sổ với vấn đề lôi kéo công ty sản xuất cam Tân Thái của Hầu Quân về Thanh Hà. Nhưng nếu dựa vào lời nói của Trương Thanh Vân thì đây đều nằm trên phương diện trao đổi kinh nghiệm, mọi người đều phải mở rộng lòng, đều được nói thoải mái. Tiểu tử Trương Thanh Vân muốn xem Vũ Chí Cường hắn là con cờ có thể đẩy, hắn có thể cho kẻ khác muốn làm gì thì làm sao?

- Khụ khụ!

Hùng Triết Hoa ho khan hai tiếng rồi dùng giọng điệu hòa hợp nói:

- Ôi, bí thư Trương, diễn viên chính của hội nghị hôm nay chính là anh, lúc này anh cũng đừng nên di chuyển chủ đề đấy nhé.

- Không dám, không dám, chủ nhiệm Hùng quá khách khí rồi! Nếu mọi người muốn cùng nhau trao đổi thì phải nói cho thoải mái, nhưng chủ nhiệm Hùng cũng không thể chối bỏ thành tích huy hoàng của bí thư Vũ và lãnh đạo thị trấn Thanh Hà được. Chủ nhiệm Chu chính là ngựa đầu đàn, dù sao thì Nguyệt Toàn chúng tôi cũng chỉ biết dựa vào vận may mà thôi, hơn nữa con đường mọi người đang đi đều đúng đắn như nhau, đều phải kêu gọi đầu tư và khuyến khích thương nhân.

Trương Thanh Vân nói với vẻ mặt tươi cười, hắn không hề có dấu hiệu nhượng bộ.

Lời nói của Trương Thanh Vân nghe có vẻ nhẹ nhàng linh hoạt nhưng đã được suy xét cẩn thận. Hùng Triết Hoa vội vàng ngậm miệng, hôm nay hắn đã được biết công phu miệng lưỡi của Trương Thanh Vân lợi hại thế nào. Lúc này những lãnh đạo xã thị trấn khác đều giả vờ uống trà, ghi chép và ghi chép. Bọn họ đều là lão quan trường, Trương Thanh Vân rõ ràng đang cấu véo Vũ Chí Cường, bọn họ càng tự nhiên bao nhiêu thì càng không đắc tội với người ta bấy nhiêu.

Nhưng biểu cảm có thể giả vờ mà ánh mắt lại không, đám người đều cảm thấy Trương Thanh Vân rất có khí khái. Đã sớm nghe nói Trương Thanh Vân và Vũ Chí Cường hục hặc với nhau, nhưng chỉ cần nhìn vào tình cảnh lúc này thì biết, không có lửa sao có khói.

Tất nhiên sự cứng rắn của Trương Thanh Vân cũng để cho tất cả mọi người được mở rộng tầm mắt, dù sao thế lực Vũ gia ở huyện Ung Bình cũng quá mạnh, Trương Thanh Vân dám kiêu ngạo như vậy thì phải có bài tẩy.

Vũ Chí Cường khẽ ho một tiếng, vấn đề chiến công của Thanh Hà hoàn toàn chỉ là con số không. Vấn đề Hầu Quân di chuyển nhà xưởng sản xuất đã đâm một đao sau lưng Trương Thanh Vân, nhưng lúc này tình cảnh đã phát triển thế nào? Hơn nữa thị trấn Thanh Hà lại được huyện ủy rót xuống rất nhiều tài chính, vấn đề này khá mẫn cảm. Thanh Hà cầm được nhiều tiền tất nhiên sẽ được tất cả các xã thị trấn khác dòm ngó và cho ý kiến khác biệt, đúng lúc này Trương Thanh Vân lại dùng cứng đối cứng, rõ ràng thời cơ cũng không phù hợp.

Vũ Chí Cường không mở miệng làm Trương Thanh Vân thầm cảm thấy buồn cười, hắn bắt buộc phải gõ một gậy lên đầu Vũ Chí Cường. Vì Nguyệt Toàn và Thanh Hà là hai thị trấn hàng xóm, sau này Nguyệt Toàn còn rất nhiều chính sách được ban bố, nếu để cho tên Vũ Chí Cường tiếp tục đâm đao sau lưng thì chưa nói đến vấn đề có thành công hay không nhưng rất bực bội. Lúc này coi như Trương Thanh Vân cho hắn một đòn cảnh cáo.

Sau khi Trương Thanh Vân can thiệp thì hội nghị trao đổi kinh nghiệm đã chính thức trở về đúng bản chất, tất cả áp lực mà đám người trước đó muốn tạo ra cho Trương Thanh Vân đều đã bị dẹp bỏ. Lúc này tất cả đều biết Trương Thanh Vân chẳng phải thiện nam tín nữ gì, nếu muốn chiếm tiện nghi của Nguyệt Toàn thì phải xem xét lại chính mình.

Sau khi tan họp Trương Thanh Vân trực tiếp về nhà, Cảnh Sương đã chuẩn bị sẵn một bữa tối phong phú. Sau một thời gian dài xa cách, tất nhiên cảm nhận của hai người lúc này rất khác biệt.

Trương Thanh Vân cũng muốn trở về nhà chào hỏi cha mẹ, nhưng sau khi tắm rửa và cơm nước xong thì ở gần bên Cảnh Sương lại không kìm nén được dục vọng. Hắn nhịn không được phải tử hình Cảnh Sương ngay tại chỗ, sau một phen triền miên ân ái thì tinh thần cũng dần trở nên buông lỏng, Trương Thanh Vân thầm nghĩ chính mình nên ôm người ngọc ngủ một giấc cho sảng khoái.

Sau vài tháng chưa đến huyện ủy làm Trương Thanh Vân sinh ra chút cảm giác lạ lẫm, trước tiên hắn vào văn phòng huyện nghe ngóng chút tin tức. Sau khi biết Lệ Cương đã đi Vũ Đức thì Trương Thanh Vân hắn bắt buộc phải đến báo cáo kết quả công tác với phó chủ tịch thường vụ Vũ Đức Chi.

Vũ Đức Chi rất nhiệt tình nhưng Trương Thanh Vân lại sinh ra cảm giác bị sói nhìn chằm chằm, ánh mắt của Vũ Đức Chi sâu thăm thẳm, Trương Thanh Vân không thể nào nhìn ra được chút manh mối nào.

- Thanh Vân, cậu đang đi trên đường rộng, không biết có thể giới thiệu vài mối mua bán cam cho hiệp hội cam của huyện hay không? Cậu có thể giới thiệu với giám đốc Hoàng để hiệp hội cam Ung Bình có thể xác nhận tin tức tiến chân vào thị trường Hoàng Bắc, điều này rất có lợi đến vấn đề phát triển hướng đi đúng cho cây cam của huyện chúng ta.

Vũ Đức Chi dùng giọng tràn đầy thâm ý nói.

- Điều này tất nhiên không có vấn đề, giám đốc Hoàng cũng có ý muốn khảo sát vùng cam của huyện Ung Bình chúng ta, Nguyệt Toàn chẳng qua chỉ là trạm dừng chân thứ nhất mà thôi. Sau này anh ấy nhất định sẽ liên lạc với các xã thị trấn khác.

Trương Thanh Vân nói.

- Như vậy thì tốt, quá tốt!

Vũ Đức Chi gật đầu nói:

- Cây cam là sản nghiệp lớn trong huyện Ung Bình chúng ta, nếu nói về toàn cục thì cùng hưởng vinh quang cùng chịu thất bại. Nếu có thêm nhiều cán bộ có năng lực như cậu thì những xã thị trấn khác sẽ có cơ hội phát triển, đồng thời cậu cũng trở thành một tấm gương sáng cho các xã thị trấn khác noi theo.

Trương Thanh Vân vội vàng nói không dám, ý tứ của Vũ Đức Chi rõ ràng là mọi người nên học tập lẫn nhau, rõ ràng đều là những lời khách sáo. Nhưng khi lãnh đạo nói lời tâng bốc thì anh cũng không thể nói toạc móng heo ra được, vì vậy có thể nói là thân bất do kỷ.

- À, đúng rồi!

Vũ Đức Chi giống như nhớ ra một vấn đề gì đó, lão nhíu mày nói:

- Vấn đề xây dựng văn hóa cam đã chính thức được quyết định, lễ hội này sẽ được tổ chức vào ngày mùa tháng bảy. Lúc này các lãnh đạo huyện đều coi thị trấn Nguyệt Toàn là trung tâm, vì vậy khi đó sân khấu lễ hội văn hóa cam sẽ được tổ chức trong Nguyệt Toàn, những công tác cụ thể cậu phải tự mình sắp xếp và đôn đốc.

Trương Thanh Vân trở nên sững sờ, lễ hội văn hóa cam cũng không phải chuyện nhỏ, chưa nói đến vấn đề đầu tư, điều cần quan tâm nhất chính là sân bãi. Hơn nữa đến lúc đó sẽ có hàng loạt hãng truyền thông, sắp xếp hàng loạt nhân viên, thậm chí còn kéo đến các fan ca nhạc từ các huyện lân cận, người dân trong vùng...Nếu không có sân bãi thì chắc chắn sẽ không thể thực hiện được.

- Chủ tịch Vũ, trọng trách có vẻ hơi khó khăn, tôi sợ rằng Nguyệt Toàn sẽ không thể tổ chức tốt...

Trương Thanh Vân dùng giọng do dự nói.

Vũ Đức Chi đột nhiên nhướng mày giận dữ:

- Nếu anh đã không có lòng tin thì những người khác sao có được? Lãnh đạo huyện ủy quyết định tổ chức lễ hội văn hóa cam trong thị trấn Nguyệt Toàn của anh cũng đã suy xét rất cẩn thận, các anh phải làm ở khu trung tâm, phải làm hội trường thật rộng, đến lúc đó sân khấu phải đáp ứng được số lượng khách tham dự rất đông.

- Hơn nữa lãnh đạo huyện ủy cũng chính thức bỏ ra vài triệu cho lễ hội cam lần này, đây hoàn toàn là một cơ hội cho thị trấn Nguyệt Toàn, anh nên nắm chắc lấy, cần phải đoàn kết tất cả nhân dân và đảng ủy thị trấn Nguyệt Toàn với mục đích tạo ra một thương hiệu. Trọng trách này rất nặng nề nhưng tôi tin cậu có thể hoàn thành.

Trương Thanh Vân đi ra khỏi văn phòng Vũ Đức Chi mà liên tục cau mày, hắn biết rõ điều kiện cơ sở hạ tầng ở thị trấn Thanh Hà rất tốt, sao Vũ Đức Chi lại không tổ chức lễ hội văn hóa cam ở Thanh Hà? Hơn nữa Thanh Hà lại gần huyện thành, giao thông nhanh và thuận tiện, tuy quy mô cây cam nhỏ hơn thị trấn Nguyệt Toàn nhưng rõ ràng không hiếu bất kỳ điều kiện gì.

Trong chuyện này nhất định có vấn đề, Trương Thanh Vân dù sao cũng sinh ra cảm giác bị người ta tính toán. Nhưng lúc này hắn cũng không tìm ra bất kỳ manh mối nào, tuy lễ hội ở một huyện cũng không tính là lớn nhưng có thể thu hút rất nhiều ánh mắt. Khi lễ hội được tổ chưc thì có sự thu hút đến từ ngôi sao điện ảnh, ngôi sao ca nhạc, đồng thời cũng có rất nhiều ánh mắt kinh tế, nếu xét trên mặt toàn diện thì hoàn toàn có lợi cho vấn đề phát triển kinh tế, nhưng vì sao chuyện tốt thế này lại đổ lên đầu Trương Thanh Vân hắn?

Bình Luận (0)
Comment